Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 163 – Tú Lệ Vương
Mười ngày trước khi chiến tranh Thổ Phồn nổ ra.
Khi chiếu phong của Yến Tuân được truyền đến Sở Kiều là lúc nàng đang ngồi trong thư phòng với Lý Sách ở Mật Hà Cư.
Lý Sách từ ngày lên ngôi vua có nhiều chuyện quân chế muốn học hỏi ở nàng. Không phải nàng tài giỏi gì mà hắn thích bàn luận. Nhưng bởi cái đầu óc của người thế kỷ 21 nàng dùng ở thời đại này có thể được xem là xuất chúng. Quân sự, tác chiến cùng luận trị dân. Những điều nàng nói với hắn hay Yến Tuân đều làm khai sáng tầm nhìn của họ. Cho nên càng nói, hắn càng say mê, không chỉ ở tính tình thẳng thắn, mạnh mẽ, quyết liệt mà còn ở sự uyên bác và ngưỡng mộ.
Nô tỳ Thu Lan bước vào thưa: ” Bẩm Bệ hạ, có sứ giả Yến Bắc Vương (*) mang chiếu thư đến cô nương, hiện đang chờ ngoài điện.”
(*) Hiện giờ Yến Tuân chưa lên ngôi Hoàng đế nên vẫn còn gọi như cũ.
” Ta?” Sở Kiều há hốc quay lại nhìn Lý Sách.
” Truyền vào” Lý Sách cũng không trả lời, hắn biết chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết nên chỉ cười nhẹ phẩy tay hiệu cho người vào.
Sứ giả mang chiếu phong vào, trên tay cầm một đạo thánh chỉ màu vàng kim, vô cùng long trọng. Nàng cũng khá ngạc nhiên, vì mình đã rời Bắc Yến lâu như vậy, thì còn công sự gì cần đến nàng nữa. Tuy lúc ra đi không từ mà biệt nhưng suy cho cùng cũng vẫn là người Bắc Yến, lại còn là người thân cận bên Yến Tuân. Giữa bọn họ có khoảng cách nhưng người khác nhìn vào vẫn cho nàng là người của hắn, hay đúng hơn là người Bắc Yến từ lâu rồi.
Chỉ có lạ là thường chiếu phong một ai đó sẽ trên lãnh thổ quốc gia đó. Đằng này Yến Tuân hắn quả có chút lằng nhằng, sai người đến tận Biện Đường để sắc phong. Chẳng biết chuyện tốt hay xấu, nhưng thật tình nàng chẳng muốn nhận chút nào. Nhưng thôi, nếu thật sự có chiến sự liên quan đến Bắc Yến thì nàng cam lòng lơ sao? Nghĩ thế bèn cúi người quỳ xuống nhận sắc phong.
” Hạ quan tuyên chỉ, mong Sở Đại nhân lắng nghe.”
Sở Kiều nhìn hắn gật đầu ra hiệu đồng ý.
” Ta Bắc Yến Vương, nhận thấy Sở Kiều khanh một lòng trung quân ái quốc, luôn hướng đến lợi ích quốc gia Bắc Yến lên hàng đầu. Chiến trường lập nhiều công trạng, hậu phương giúp đất nước tăng gia sản xuất. Nay phong làm Tú Lệ Vương, đất phong Bắc Yến, cùng bổng lộc châu báu ba ngàn gấm lụa. Trẫm mong khanh thu xếp ngày về Bắc Yến canh dân giúp nước. Tạm thời sẽ do Trọng Vũ tiếp quản thay thế, sau khi khanh về sẽ bàn giao lại. Đồng thời ban quân hiệu Tú Lệ Quân cho đội quân trước đây là Tây Nam trấn phủ sứ, có cờ hiệu riêng, vị trí ngang hàng Hắc Ưng Nhân của trẫm. Tú Lệ Quân cấp tốc đến báo danh Tú Lệ Vương. Khâm thử.”
Từng lời từng chữ được tuyên phong, Sở Kiều như chết lặng. Nàng chưa kịp hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra. Hắn ban Tú Lệ Quân cho nàng, tức đã không tính thù xưa với bọn Hạ Tiêu. Quân đội này trước đây là cái gai trong mắt hắn. Mà hắn thà nhổ cỏ tận gốc, làm nàng phật ý cũng không nương tay. Nhưng hôm nay hắn đã buông bỏ thành kiến, còn cho nàng cai quản cả một vùng, đúng như tín ngưỡng của nàng.
Hắn đã thay đổi. Thật sự thay đổi.
Sở Kiều như nhớ lại nhiều năm trước. Một thiếu niên gầy gò đứng bên nàng. Ta sẽ đưa muội về Bắc Yến, ta sẽ bảo vệ muội, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng Bắc Yến, vì nơi đó là quê hương của chúng ta.
Nàng còn nhớ lúc mình ngồi dựa lên vai Yến Tuân, trên đồi nhỏ của bình nguyên Bắc Yến trong buổi chiều tàn nọ. Nàng dùng tay xoa xoa truyền hơi ấm cho hắn. Cả hai đều nhìn xuống thảo nguyên dưới kia. Bắc Yến của họ được tạo hóa phủ một màu xanh mát bát ngát. Mùa đông thì khoát lên người một màu trắng xóa. Bắc Yến của bọn họ đơn giản hai màu như thế nhưng trong lòng những người tha hương ngày đêm đau đáu nhớ về, nó có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Thì ra, hắn vẫn còn nhớ tín ngưỡng thật sự của bọn họ là gì. Hắn đã không quên. Bao nhiêu biến cố xảy ra trong thời gian qua là một loạt những sai lầm mà hắn đang vì nàng từ từ buông bỏ và quay đầu.
Vậy thì nàng còn trách hắn làm gì? Nàng còn muốn gì hơn nữa? Hắn yêu thương nàng, vẫn luôn tin tưởng nàng, giao binh quyền cho một người đã thoát ly mình đi qua nước khác. Hắn tin tưởng nàng đến hết lòng hết dạ, không sợ nàng phản bội lại mình.
Tuy xa nhau, không nhiều lời đối đáp, nhưng hắn vẫn như trước kia, luôn hiểu thấu nàng, cả từng bước đi.
” Sở Đại nhân. Sở Đại nhân.” Viên sứ thần lên tiếng kêu Sở Kiều, mà nàng lúc này đang triền miên trong suy nghĩ, quá khứ có, hiện tại có, vui có, hạnh phúc có, tất cả như sóng nước ập đến từng chút từng chút một, cuốn phăng đi mọi lo toan, muộn phiền, đau khổ, nghi ngờ bấy lâu nay.
Lý Sách cũng bước đến lay nhẹ Sở Kiều,”Kiều Kiều”
Bàn tay nam tử lạnh chạm vào, chợt kéo nàng về hiện thực, vội vàng trấn tĩnh lại rồi nở một nụ cười mãn nguyện trước viên sứ thần.
” Thần lĩnh chỉ. Tạ chủ long ân. Bắc Yến Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Sứ thần bước đến đưa chiếu phong cho nàng, sau đó còn căn dặn Tú Lệ Quân đang trên đường đến báo danh trong vài ngày tới, bảo nàng yên tâm chờ đợi.
Sở Kiều vui vẻ gật đầu sau đó còn tiễn hắn ra đến cổng cung Kim Ngô.
” Kiều Kiều của ta, nàng sắp phải về với hắn rồi sao? Thật bất công.” Lý Sách than vãn nhìn nàng.
” Ai bảo ta về với hắn, ta về Bắc Yến mà thôi.” Sở Kiều đính chính.
Lý Sách bước lên, khoan thai đi lại trong thư phòng, tay vắt ngang sau eo mình, đầu nghiêng nghiêng suy nghĩ rồi phán:
” Yến Tuân, hắn đúng là người ngông và điên rồ hết sức. Lý Sách ta chỉ có thể chào thua.”
” Vì sao?”
” Nàng thử nghỉ xem, bây giờ nàng bỏ đi, hắn còn trao binh quyền cùng đất phong cho nàng. Một, không sợ nàng làm phản. Hai, không sợ nàng đem quân đầu binh Biện Đường ta. Như vậy há chẳng phải điên rồ và ngông lắm sao?”
” Bởi hắn tin tưởng ta. Chỉ vậy thôi. Lý Sách, ngươi không hiểu được đâu. Khi ngươi đặt niềm tin ở một người thì dù trời sập xuống, ngươi cũng không sợ hắn hai lòng.”
” Ái chà, vậy người làm khách Mật Hà Cư của ta không phải là Sở Kiều cô nương, mà là Tú Lệ Vương đây sao? Quá vinh hạnh, quá vinh hạnh.” Lý Sách buông mình cười lớn nhìn nàng. Hắn nhìn ra được sự hoan hỉ và hạnh phúc của nàng sau khi nghe chiếu phong. Khác với tâm trạng khi nàng mới đến đây. Hắn thế nào cũng được. Nàng hạnh phúc là hắn vui lắm rồi.
” Vậy nàng định khi nào về đó?” Lý Sách thăm dò người trong lòng.
” Ta vừa đến không lâu, với lại chiến sự Bắc Yến cũng ổn thỏa. Ta không vội, cứ ở đây chơi thỏa thích trước đã.”
” Vậy thì tốt. Chúng ta ra ngoài dạo hồ sen nhé, kẻo sau này ta nhớ nàng không biết làm sao nữa.” Lý Sách vẫn cái giọng điệu đùa giỡn phóng túng, khiến Sở Kiều nàng cũng bất lực nuông theo.
Dạo này nàng có vẻ nặng nề hơi chút, cảm giác trong người có chút thay đổi, ăn uống cũng không ngon như trước. Thân hình mảnh mai hôm nào giờ được Lý Sách chăm sóc quá đỗi nên có nhỉnh lên một chút nhất là vùng eo. Không khéo ở đây lâu nàng hóa thành heo luôn quá.
…
Vài ngày sau, Lý Sách đến Mật Hà Cư mang theo một tin vô cùng tốt đến cho nàng.
” Lâu rồi không gặp, tỷ có khỏe không?”
Giọng nói thiếu nữ lảnh lót, trong trẻo nhưng đầy tinh ranh, cái giọng ngữ khí của người Bắc Yến lâu rồi không gặp. Người con gái nhỏ nhắn hôm nào muốn cùng nàng sống trong giang hồ. Người bạn đồng hành ra đi cùng nàng ven sườn Biệt Nhai. Nhạn Bình.
” Muội có khỏe không?” Sở Kiều nhu tình gặp lại người chị em tốt.
Nhạn Bình bước đến nhìn nàng, môi nhoẻn nụ cười nhẹ, gật đầu một chút ra chiều yêu thương vì lâu ngày mới gặp:
” Từ lúc tỷ nhảy xuống thành, muội sợ muốn khóc. Tỷ thật làm người khác thương tâm. Cũng may có Bệ hạ người che chắn. Nếu không cả đời này chúng ta cũng không được gặp nhau nữa.” Nói đoạn Nhạn Bình nhào đến ôm chầm Sở Kiều khóc nức nở.
Sau đợt đó, quân Đại Hạ thấy nàng không còn giá trị cũng buông lơi cảnh giác. Nàng lợi dụng sơ hở rồi chạy trốn. Lưu lại Chân Hoàng một thời gian, sau nghe ngóng Sở Kiều không cùng Bệ hạ vào thành liền nghĩ ngay người tỷ tỷ này sẽ đến Biện Đường. Thế là nàng cũng vượt quan ải qua đây hội ngộ.
” Muội đến là tốt rồi. Xin lỗi, ta đã không đi tìm muội. Lúc ở trong trướng Yến Tuân … (*) có vài việc xảy ra, nên ta tức giận bỏ đi ngay sáng hôm sau. ”
(*) Sở Kiều luôn vẫn giữ ngữ khí gọi tên tục Yến Tuân dù hắn giờ đã là Vương, sau này là Hoàng đế. Ngẫm nghĩ chỉ có thê tử được nuông chiều quá đỗi của hắn mới dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế. Mà bàn chất của hắn, thực ra cũng là thê nô không ai sánh bằng. Haizz.
” Đã không sao rồi, tỷ đừng thấy có lỗi gì hết. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chúng ta giờ đã an toàn rồi thì nên vui mới phải chứ?” Nhạn Bình lại nheo mắt, định làm trò gì nữa đây chứ. Mới mấy ngày bình yên giờ cô nương ấy đến lại phá hỏng mất tiêu.
Nô tỳ Thu Thủy đứng bên cạnh nãy giờ, cũng bắt đầu lên tiếng:
” Có cô nương ở đây Tú Lệ Vương đỡ nhàm chán với chúng nô tỳ. Hằng ngày nếu không phải bệ hạ đến thăm nom thì Tú Lệ Vương cô ấy cứ đóng cửa đọc sách.”
” Tú Lệ Vương? Tỷ tỷ nha, được thăng quan rồi không cho muội biết nhé. Đáng giận lắm.” Nhạn Bình chua chát, chặt lưỡi nhìn nàng.
” Ta cũng mới được phong gần đây, muội về chưa kịp nói thôi. Là Bắc Yến Vương phong thưởng.”
” Sao nào, có muốn phong chức quan gì dưới trướng ta không? Chẳng hạn chức vụ tiểu thái giám hay quan chăm coi ngựa (*) ?”
(*) Sở Kiều đang nghĩ đến chức quan của Tề Thiên Đại Thánh mà kiếp trước được biết qua truyện.
Nói đoạn nàng phá lên cười thật tươi. Mấy ngày nay nàng vui vẻ, phấn chấn lên rõ rệt. Mặt mày tươi tỉnh hơi, hơi tròn tròn một chút, nên buông nhiều lời vui vẻ ghẹo bọn Thu Thủy, Thu Hương suốt.
Xì… tỷ thật là … Nhạn Bình vừa muốn cười vừa bĩu môi dài thường thượt. Nàng chợt nhớ cái điệu bộ này cũng giống chàng thiếu niên năm nào trong khuôn viên Gia Cát. Chàng Yến thế tử tự do, tiêu sai, phóng khoáng và luôn thấy hứng thú tiểu nô tỳ là nàng đây. Vậy mà bẵng đi đã lâu không còn nhìn thấy điệu bộ ngây thơ hết sức trẻ con ấy nữa.
” Thôi ta dẫn muội đi ăn nhé, Biện Đường là thiên đường những món ăn ngon nhất thiên hạ. Buổi tối chúng ta xuống phố chơi, bảo đảm muội sẽ rất thích nơi này.” Sở Kiều lại ôn tồn trấn an thiếu nữ. Sau khi thấy nàng chun chun cái mũi, hai mắt chớp chớp mới biết người đó đã nguôi ngoa, liền nắm tay dắt nhau đi về ngự thiện phòng, nơi chỉ có hoàng gia như Lý Sách, hoàng hậu hay Hoàng Thái hậu được bước đến, nhưng đối với Sở Kiều, nàng luôn có ngoại lệ.
…
Một tuần trước khi chiến tranh Thổ Phồn diễn ra ở Uyển Châu.
Chánh điện Biện Đường.
Quan tể tướng đương triều, Vu Mông, bước lên tấu sớ:
” Bẩm Bệ hạ, Thổ Phồn nay manh nha gây hấn chiến tranh ở cửa khẩu Uyển Châu. Quan quân nơi đây đang chống đỡ. Nhưng quân Thổ Phồn quá hung hăng, Thần sợ rằng khó giữ lâu dài. Nên chúng ta cần sắp xếp cục diện trước khi quá muộn.”
Lý Sách, người ngồi trên chánh điện trên cùng, trong trang phục vô cùng tuấn tú, hoàng bào màu tím sẫm, giơ tay về phía trước nghị sự:
” Vậy các khanh có sách lược gì không?”
Lý Hạo tướng quân liền bước lên đỡ lời:
” Bẩm Bệ hạ, Biện Đường ta là nước nhỏ, quanh năm buôn bán giao thương nên quân đội thì có nhưng lại không phải là người nhuệ khí, bình cường tướng hậu. Cho nên vẫn là thiếu nội lực chiến đấu. Nên vẫn cần một tướng quân có đủ dũng, đủ mưu đứng ra khôi phục ý chí chiến đấu cùng chiến lược tốt. Thần bất tài, bao năm cố gắng nhưng vẫn phụ sự trông đợi của Hoàng gia. Xin người trách phạt.”
Nói đoạn, hắn quỳ xuống xin tội. Nói thật ra, Lý Hạo là một tướng trung thần. Cùng họ hoàng thất cũng xem như chi xa. Nên cũng được hoàng triều các đời chiếu cố. Tiếc thay, làm một vị tướng tốt đâu cần chỉ trung quân mà còn cần đầu óc chiến lược cùng quân sự xuất sắc.
” Giờ là lúc cần người tài giúp nước. Lý Hạo, ta đâu rảnh kiếm người ra trị tội rồi lấy ai đánh giặc ngoại bang đây?” Lý Sách hằn học nhìn hắn nói.
Từ phía sau, quan Tuần phủ Hiền Dương có vị tướng bước lên nói:
” Bẩm Bệ hạ, Thần có một cao kiến, không biết người có bằng lòng muốn nghe hay không?”
” Khanh nói đi.”
” Bẩm, người chúng ta đang cần là một vị tướng đủ chiến lược và đầu óc sắt bén để lãnh quân. Hiện nay, có vị Tú Lệ Vương của Bắc Yến đang ở Biện Đường. Vị này lại là bằng hữu tốt của người. Chắc mọi người cũng nghe qua danh tiếng cô ấy. Quả là một nhân tài kiệt xuất, vượt xa các vị tướng quân chúng thần. Nay cần xin Bệ hạ mở lời, bảo đảm vị ấy không chối từ.”
” Im đi.”
” Cuồng ngôn.” Lý Sách giận dữ quát lớn.
” Các người cho rằng ta là tên ngốc sao? Chuyện Biện Đường chúng ta sao lại để vị ấy xuất đầu lộ diện. Hơn nữa còn là khách quý ở Mật Hà Cư của ta. Các người là lũ ăn hại. Tham sống sợ chết, giờ đang kiếm người chết thay hay sao?”
” Bệ hạ, người bớt giận.”
Vị tướng vừa nói khi nãy là Vương Chấn Khải, Tiết độ sứ trấn thủ Hiền Dương. Hắn là người không giỏi quân sự tác chiến nhưng lại có mắt nhìn người. Tấm lòng cũng trung trực, thẳng thắn không kém ai.
” Bệ hạ, nếu vị ấy xuất đầu lộ diện thì chỉ có lợi chứ không có hại.”
” Thứ nhất, vị ấy là một tướng tài giỏi, nên có thể thu phục lòng chiến sỹ dễ dàng.
Thứ hai, vị ấy là người Bắc Yến. Mà Bắc Yến Vương lại có mối quan hệ sâu sắc với nàng. Biện Đường ta bấy lâu nay luôn trung lập. Nên muốn Bắc Yến tương trợ, thật khó lên trời. Nay nếu nàng nguyện ý giúp sức thì Bắc Yến Vương cũng không khoan thai đứng nhìn. Như vậy thế cuộc sẽ được cân bằng. Quân ta sẽ chiếm thế thượng phong về mặt quân sự.
Thứ ba, người kích động cuộc chiến tranh này là công chúa Đại Hạ, Triệu Thuần, cũng là người có mối thù sâu tựa biển với Tú Lệ Vương và Bắc Yến Vương. Nên suy cho cùng, lần này Tú Lệ Vương xuất chinh cũng thuận theo ý tự nhiên. Tuyệt chúng ta không thúc ép.
Tất cả mong Bệ hạ ân chuẩn mở lời cùng nàng.”
” Ngươi nói hết chưa? Nếu hết rồi câm miệng luôn từ đây. Ta không bao giờ muốn nghe nhắc lại chuyện này. Lợi dụng bằng hữu, chuyện này ngươi cũng dám đốc xúi ta? Gan người quá to đấy!” Lý Sách tức giận bước xuống bậc tam cấp chánh điện, tay trỏ về hướng Vương Chấn Khải, ánh mắt khói lửa. Hắn hận không thể giết tên này. Dù sao giờ phút này là cần người, hắn không nên lạm sát nhân tài. Nếu không bằng một lời đầu tiên người kia nói ra là có thể xử tội chết.
Bãi triều.
Nói đoạn Lý Sách quay người đi. Bẳng mấy ngày sau không thượng triều cũng không đến gặp Sở Kiều. Chính điều này làm nàng lo lắng nên cuối cùng cũng phải tìm đến hắn để phân trần cục diện.
” Bệ hạ, Tú Lệ Vương cầu kiến.” Thu Cúc bước vào thông báo.
” Cho nàng vào.”
…
Sở Kiều mấy ngày không gặp hắn nên thoáng nhìn thất thần. Hắn ngày thường chỉnh chu diêm dúa. Nay bỗng trở nên lượm thượm, râu mép lúng phúng, có vẻ lâu rồi chưa chăm sóc. Khuôn mặt thì tiều tụy, áng thư vất lung tung.
” Lý Sách, ngươi không sao chứ?” Sở Kiều nhỏ nhẹ đến bên hắn.
” Uh, nàng thấy ta có sao sao? Chỉ là lười biếng một chút do chính sự nhiều quá. Bọn quan thần kia cứ rảnh rỗi dâng tấu chương hạch sách ta phê chuẩn. Thật phiền phức.” Lý Sách liền nhác phân bua.
” Ngươi còn giấu ta sao? Ta đều biết cả rồi.”
” Tại sao ta phải giấu nàng cơ chứ? Kiều Kiều, nàng hiện đang là khách của ta. Ta không muốn nàng bị phiền nhiễu những điều khác.”
” Ta biết, ngươi quan tâm ta, sợ ta hiểu nhầm. Cũng không muốn làm khó ta.”
” Nhưng ngươi nên lấy đại cuộc làm trọng. Ta tình nguyện giúp Biện Đường xuất chinh. Hơn nữa mấy ngày nữa có Tú Lệ Quân đến tương trợ. Ta tin chúng ta sẽ chiến thắng trở về. Yến Tuân, hắn cũng sẽ không trách ta đâu.” Sở Kiều nhẹ nhàng như nước mùa thu, ôn nhu nhìn người đối diện. Nàng biết hắn có trọng trách xã tắc trên vai, gánh nặng con dân Biện Đường, mà từng quyết định của hắn, có thể thay đổi vận mệnh đất nước sớm chiều. Hắn cũng giống như Yến Tuân. Giờ nàng đã hiểu. Có những chuyện khi làm không hẳn vui. Nhưng không làm càng không thể vui được.
” Kiều Kiều, nàng biết ta sẽ không nỡ mà. Đừng ép ta như vậy.” Lý Sách khổ sở nhìn nàng.
” Ngươi biết không? Nếu Biện Đường ngày sau có xảy ra chuyện gì thì làm sao ngươi ăn nói với bá tánh của mình. Sao có thể diện nhìn tổ tông Lý thị nhà mình? Ngươi xem ta là bằng hữu. Ta cũng trân trọng tấm chân tình đó. Nên ta càng phải giúp ngươi. Huống hồ sau lưng ta còn có cả Bắc Yến cùng Yến Tuân, hắn sẽ không để ta chịu khổ đâu. Ngươi yên tâm nhé.”
Khóe mắt Lý Sách giờ cũng long lanh sóng nước, tuy không rơi ra nhưng nhu tình dào dạt, hắn yêu nàng, chỉ làm vài chuyện cỏn con cho nàng thôi. Nhưng nàng lại dùng cả bầu trời để đối đãi hắn. Ân tình của nàng, hắn sao trả hết được đây?
Lý Sách đặt một tay lên tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trìu mến.
” Cám ơn nàng, Kiều Kiều.”
Gió thổi từ ngoài vào làm mái tóc nữ nhân bay lòa xòa, áo thường phục nhẹ nhàng màu xanh lơ cũng lay động theo gió. Một nhúm tóc nhỏ rớt xuống mắt, che đi một vài nét thanh tú trên khuôn mặt nữ nhân. Nam nhân đối diện nhẹ nhàng kéo chúng sang một bên, nhìn nàng bằng ánh mắt thiết tha như nhu tình cuối hạ. Dù là chiến sự khốc liệt đang đến gần nhưng giờ phút này đây, tình bằng hữu của họ dập dờn mênh mang triền miên.
Cứ như thế mười ngày sau, Tú Lệ Vương cùng Tiết độ sứ Vương Chấn Khải, người trung thần can đảm dám tiến cử Tú Lệ Vương của Bắc Yến trước mặt bá quan văn võ Biện Đường cũng được lệnh tòng chinh, mang theo tám ngàn binh sỹ nhắm thành Vạn Thành chi viện.
Ngoài kia, quân Thổ Phồn cũng đã hạ được cửa khẩu Uyển Châu, nên thừa thắng xông lên tiến sâu vào lãnh thổ Biện Đường.
Từ đây khói bụi đại lục lại có thêm lớp mới. Cùng muôn vàn máu tanh, xác người trôi dạt. Không biết những cái chết đó có được cho là chính đáng hay không nhưng các nhà sử học ghi lại không khỏi cảm thán, nguyên nhân sâu xa kia suy cho cùng vẫn là một chữ.
” Tình. “