Sôcôla Đen

Chương 4: Gì chứ? không phải là sô cô la đen mà là bánh có mùi khét??? anh chết với tôi


Đọc truyện Sôcôla Đen – Chương 4: Gì chứ? không phải là sô cô la đen mà là bánh có mùi khét??? anh chết với tôi

Đang ngon giấc lành thì tiếng chuông báo hiệu hết tiết khiến Hàn Nhi tỉnh giấc… trên trán nó bỗng có cái gì đó lạnh lạnh, còn vướng nữa chứ “Gì đây” – nó lấy tay sờ lên trán, chỗ bị thương lúc nãy đã được sức thuốc và băng bó cẩn thân….

“Chị… chỗ này..là chị làm à?.” – nó hỏi chị thủ thư, gương mặt nhăn nhó đưa tay chỉ vào vết thương đã được băng ở trán

“Tôi có rãnh đâu cô…” – nói rồi chị thủ thư cười to, “ Kì này nặng hơn kì trước hả?”

“À dạ….” – Hàn Nhi lại uể oải, chân cà nhắc bưng mấy chồng tập đi ra khỏi thư viện

“Này, định thế này mãi à, thế thì mốt cơ thể còn gì nữa” – chị ta ngán ẩm nhìn nó lắc đầu

“….” – Không nói gì, nó vẫn cứ lẳng lặng mà bỏ đi, không quan tâm đến vết thương mình “bị” ai băng bó nữa. Đúng như suy đoán, vừa bước vào lớp, học sinh trong lớp cứ ào tới rồi hỏi thăm Hàn Nhi tới tấp…

“Sao vậy Nhi?”

“Mặt bạn tím hết rồi kìa”

“Có sao không? đau lắm không?”

Hàn Nhi cười xuề xòa, rồi lại chỗ ngổi, khụy xuống, úp mặt xuống bàn. Cà đám học sinh cũng kéo theo xuống chỗ Hàn Nhi…..

“Cậu nên mua thuốc sứt đi”

“Đi khám đi, không ổn đâu”

“Xuống phòng y tế đi, Hàn Nhi”

Chỉ ngước lên nhìn phớt qua tất cả mọi người rồi lại dáng vẻ mệt mỏi đó. Cả bọn thấy thế liền nhìn nhau rồi giải tán, quay về chỗ ngồi.Hàn Nhi thì vẫn nằm đấy. Nhưng một lúc sau, một cô bạn dễ thương lại chạy xuống chỗ Hàn Nhi


“Chỗ này không nhiều, bạn về mua thuốc sứt hay đi khám gì đi, để kiểu như vậy sao có sức đi học”

“Không đâu, nhận hoài mình cũng ngại”

“Lấy mau đi….đừng từ chối” – nhỏ học sinh dúi vào tay H.N tiền rồi chạy vụt lên bàn trên

… Hàn Nhi cười nhẹ rồi bỏ tiền vào túi.

Phương châm sống: “Không tin vào bất kì ai”

“ trên đời này, con người không cho không bất kì ai thứ gì…”

Vừa kết thúc giờ học, cũng là lúc trời bỗng dưng mây đen kéo tới và… mưa… ngôi trường này ai ai cũng đi học bằng xe nhà đưa đón, tất cả đều là tiểu thư công tử, là người kế nghiệp các tập đoàn lớn trong tương lai. Nhưng hoàn cảnh của Hàn Nhi, chỉ là do học quá giỏi và được nhận vào đây với học bổng free toàn phần..

Không biết làm gì hơn, Hàn Nhi chỉ “hừ” một cái rồi ngán ngẩm đứng trước cổng ngước nhìn lên bầu trời u ám, mưa không ngớt. Xung quanh ai ai cũng chạy ào vào xe và ung dung về nhà. Cơn mưa ngày càng nặng hạt khiến Hàn Nhi đứng chỗ nào cũng bị nước bắn vào người…..lạnh…. khiến cơ thể và tâm trạng mệt mỏi hơn, Hàn Nhi đành đứng dựa vào cổng trường ngủ ngon lành. Chỉ đến khi có cô bán hàng đi ngang gọi thì Hàn Nhi mới tỉnh dậy… mưa chỉ còn lâm râm lác đác vài hột, lờ mờ mở mắt ra phía gần mép đường, định đi đón xe buýt thì…….

“ÀO” – người Hàn Nhi hưởng trọn một tá nước bay vào khắp măt mũi, ướt như chuột lột, khiến tỉnh ngủ hẳn….. thì ra là có một vũng nước trước mặt và một chiếc xe chạy qua, một “ công thức” vừa đủ để người nó thành ra thế này…….

Nhìn thoáng qua chiếc xe đó, Hàn Nhi trợn tròn mắt giật mình, chẳng phải là chiếc xe hôm qua ở trước quán bar hay sao…….

Hàn Nhi nghiến răng ken két, tức không nói thành lời. Đành lết cái thân về tới nhà, thay quần áo, rồi lại tức tốc đến quán ăn gần đấy, quán bánh ngọt…..

“Hàn Nhi…. chị mới tìm ra chỗ này ngon lắm, lương cũng cao, em làm không?” – chị nhân viên vừa thấy nó, đã tới tấp hỏi

“part time hả chị?” – mắt Hàn Nhi sáng rực rỡ khi nghe đến việc làm

“Ưà, chỉ làm buổi chiều và tối thôi”


Hàn Nhi nghệch mặt ra, choáng váng, tỏ ra nghi ngờ

“chỉ chiều và tối, chị đừng nói với em là….” – mặt Hàn Nhi gian thấy rõ

“Tưởng tượng xa quá cô nương, cũng chỉ là nhân viên thôi, làm nhưng trong một club đêm…..” – nói đến cuối câu, giọng chị nhân viên càng nhỏ “ được không em, lương cao thì chỉ có chỗ này thôi…”

“Hàn Nhi, vào đây phụ chị cái” – thoát khỏi mớ suy nghĩ về công việc mới, Hàn Nhi sực tỉnh, đi vào bếp. Công việc của Hàn Nhi là phụ bếp, cực mê bánh ngọt, với trí thông mình và ý tưởng của mình, những chiếc bánh ngon và vị “siêu lạ” made by Hàn Nhi ra đời….

“Bánh bự thế ạ? “ -Hàn Nhi choáng váng trước sự khủng bố của cái bánh, đường kính gần cả nửa thước, cao 2 tầng, hoàn toàn làm bằng mứt táo xanh và sô cô la đen…..

“Toàn quyền em quyết định đó”

Hàn Nhi nghe xong ngớ cả người ra, lần đầu tiên làm việc với cái bánh to như thế, đã thế bữa tay lại bị thương, chưa làm mà nó đã run thế thì khi bắt kem sẽ thế nào đây….. nghĩ đến thành phẩm do bàn tay này tạo ra thì Hàn Nhi lại rùng mình. Nhưng đây lại là một dịp tốt…..nó rửa tay rồi mặt tạp dề vào…

Việc đầu tiên, theo ý tưởng nảy ra, Hàn Nhi sẽ quết xung quanh bằng 1 lớp kem mouse trắng dai dai rồi phủ mặt trên cùng là sô cô la đen nóng chảy nhẫn nhẫn…ăn sẽ không ngán..Rồi lại đứng ngắm nhìn thành phẩm và yên lặng trong giây lát, cũng như bao người thợ làm bánh khác, nó luôn đặt hết tâm huyết và tình cảm của mình vào tác phẩm…

Thế rồi ý tưởng lại đến một cách nhanh chóng. Sau nửa tiếng, thành phẩm đã xong, cực kì ấn tượng với những trái châu bằng kẹo đường đủ màu sắc trong veo… với những trái blueberry xung quanh…

“Có thật là em chưa từng đi học làm bánh không thế..” – chị Châu cũng là chủ cửa hàng giật mình khi thấy thành phẩm, hỏi mà mắt cứ dán vào trong chiếc bánh

Nó cười hiền, một nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện sau khi thành phẩm của mình lại đẹp hơn dự định như thế…

Két…. cánh cửa trong suốt mở choang và trước mắt là một người con tria đpẹ hoàn hảo, chiếc quần jean màu đen bụi, áo ba lỗ màu đen ở trong và chiếc áo lưới màu trắng tay dài khoác ngoài, tay đeo chiếc headfone màu đen cực ấn tượng, tất cả nhân viên trong quán dừng làm việc, mắt chỉ hướng về 1 phía

Cùng lúc đó, Hàn Nhi cũng bưng chiếc bánh ra, tay chân loạng choạng

“Ngươi….” – vừa đặt bánh xuống bàn, tay Hàn Nhi như bản năng chỉ thằng vào mặt chàng trai đó, Bao nhiêu “ hồi ức tốt đẹp” về vụ tạt nước hồi chiều chợt ùa về, khiến Hàn Nhi không khỏi tức giận….


“Con ngốc xe đạp” – cả tên đó cũng ngớ ngươi

“Gì chứ, tin tôi cho cậu ăn dép không” – giọng Hàn Nhi đều đều rồi đanh hẳn lại. Thì ra là Dương Phong

“Này này, ăn nói kiểu đó với khách đấy à?” – chị Châu từ bếp đi ra

“Hừ…” – Hàn Nhi bỏ tay xuống, nhìn thấy chị Châu gằng giọng, nó cũng sựng người, nói lí nhí “ Em xin lỗi”

“Xin lỗi, bánh của quý khách đã xong ạ… cậu có vừa ý không?” – chị Châu chỉ vào chiếc bánh Hàn Nhi vừa bưng ra, nói nhỏ nhẹ

“Loại như hắn ta mà cũng biết thưởng thức bánh hay sao?” – đang nói vu vơ, nhìn thấy hành động + lời nói của chị Châu, Hàn Nhi choáng tập 2, cứng họng – toát mồ hôi hột

“Tôi cũng là người chứ có là thú vật đâu mà không biết” – Dương Phong cũng bực mình

“Vô trong mau, lát chị “xử” em sau” – chị Châu tức giận, đẩy nó vào bếp

“Bánh này á hả….” – Dương Phong cũng trợn tròn mắt đứng ngắm ngía

“Sao ạ, quý khách có vừa ý không? “ – chị Châu cười hiền giọng nhỏ nhẹ

“Toàn phần màu đen..” – vừa nói Dương Phong ngập ngừng, cố tránh nói ra cái từ đó…..

Trong căn bếp ấy, Hàn Nhi nghe rõ mọi lời nói ngoài này, chăm chú vểnh tai lên nghe, nếu có gì bất trắc hay chê bai gì, cái muôi trên tay Hàn Nhi sẵn sàng bay ra

“Nó… bị khét à”

Nghe xong câu nói đó, tất cả nhân viên, chị Châu và cả nó một phen muốn té ngửa. Đến con nít nhìn vào cũng có thể biết đó là sô cô la đen. Một màu đen đặc trưng, thế mà cái tên đẹp trai này lại có thể nói ra một chữ “ cấm kị” như thế đối với một người như Hàn Nhi – Hàn Nhi cố trấn tĩnh mình, cầm cái muôi gõ côm cốp vào cái tô, phát ra âm thanh cực chói tai

“Hàn Nhi, ồn quá, làm trò gì thế hả?” – chị Châu bịt tai lại, hét lớn vào trong bếp

Không trả lời nhưng âm thanh phát ra đã nhỏ dần đi và im lăng hẳn….


“Này, đừng nói bánh tôi đặt là do con ngốc xe đạp kia làm đấy” – lúc này Dương Phong mới nhận ra

“À vâng, đúng là do Hàn Nhi làm”

. Thấy Dương Phong đứng im lăng, chị Châu lo lắng hỏi tiếp

“Qúy khách không vừa ý sao? Chúng tôi có thể…..” – chưa kịp hết câu…

“Được rồi, tôi lấy cái này, gói lại đi” – Dương Phong nói nhanh rồi quay lưng bỏ đi ra cửa

“À, quên, đem ra xe dùm tôi luôn”

Trong cái quán bánh ngọt này, từ nhân viên đến đầu bếp, tất cả đều là nữ, thế nên việc đem cái bánh “bự khủng bố” này ra tất nhiên thuộc về Hàn Nhi, “một cô gái nhà nghèo chịu thương chịu khó” – đây là hình tượng về Hàn Nhi ở trong mắt hầu hết mọi người mà nó quen

“Không” – nó trả lời thẳng băng lời đề nghị “đem cái bánh ra giúp khách” của chị Châu

“Sao đây, hôm nay lại dở chứng nữa à, có muốn tôi trừ lương không? “ – chị Châu chống nạnh. Hàn Nhi nghe đến trừ lương mà giật mình. Khuôn mặt Hàn Nhi dần biến sắc

“Được rồi” – tới mức đường cùng, nó trả lời nhẹ một cái rồi tháo tạp dề bước ra quầy hàng

Lựng khựng xách cái bánh to đi ra cửa, cái bánh che hết cả tầm nhìn + thêm cả việc chỉ cầm 1 tay, tay kia đập rầm rầm vào cửa kính xe, khiến Hàn Nhi loạng choạng,

“Mở…mở cửa”

“Cô mở đi, tôi đang bận” – Dương Phong đang ngồi bấm điện thoại, không nhìn lấy Hàn Nhi một lần

“Anh thấy tôi có thể mở sao?”

Dương Phong quay qua nhìn, thở dài, rồi vụt nhanh, hắn ra khỏi xe, tiến lại gần Hàn Nhi

“Này, giao dịch lần nữa không?” – kề sát mặt, hán nói nhỏ vào tai Hàn Nhi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.