Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 25


Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 25


Mà lúc này ánh mắt bạc nhạt của Trì Ngư tràn ngập lạnh lùng, nước biển như có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, từng tầng từng đợt gợn sóng mở ra, từng tầng từng lớp sóng nước tập trung vào vị trí của hắn, khuếch tán ra bên ngoài.

Quái vật biển xung quanh cảm nhận được hơi thở của hắn, lạnh run rối rít vẫy đuôi chạy tán loạn.

Trước mặt hắn là cá xấu xí bị nghiền nát chân tay, miệng cá vô lực phun bong bóng ra ngoài, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, nhìn mắt cá rất đau khổ.

Sóng âm thanh của nó phải truyền một cách khó khăn để gửi tin cầu cứu.

Nhưng Trì Ngư đến muộn.

Hắn nghe thấy Nhị Hoàng Tử với Hạng Phỉ nói chuyện trên tàu, không ngoài chuyện báu vật, nhân ngư và báu vật thì Hạng Phỉ đều biết.

Trì Ngư nghe xong một nửa hết hào hứng nhảy xuống biển.

Trong biển không có bóng dáng của cá xấu xí, Trì Ngư lặn xuống đáy biển, hắn tìm kiếm thức ăn.

Đột nhiên nghe được một đoạn sóng cầu cứu, đứt quãng, rất quen thuộc…!Đó là lời cầu cứu của cá xấu xí.

Chờ khi Trì Ngư chạy tới vị trí của cá xấu xí thì đã muộn rồi.

Còn có một loại hơi thở làm cho Trì Ngư cực kỳ chán ghét bám vào thân thể nghiền nát của nó, là hơi thở đến từ vực sâu, điềm xấu.

– – Tu Phì.

Móng tay của hắn sắc bén, móng tay sắc và nhọn nhưng các góc cạnh không sắc như cố ý để dài mà có nét tròn trịa.

Móng tay dễ dàng cắt bụng cá xấu xí.

Trong bụng nó đầy bùn đen.

Bùn của biển hoàng hôn chỉ ở một nơi, nơi có Tu Phì.

Tu Phì sinh ra trong bóng tối của biển hoàng hôn, khác với nhân ngư trời sinh được biển cả quan tâm, lúc nào bọn chúng cũng cắn nuốt thứ khác, cho đến cuối cùng sinh ra một quái vật có thần trí, đây chính là “Tu Phì” chân chính.

Chờ Tu Phì đến trình độ bây giờ, cắn nuốt đồng loại của mình đã không cách nào làm cho hắn ta thỏa mãn, cũng không cách nào đạt được sức mạnh lớn hơn.

Hắn ta dần dần trưởng thành, đặc tính vực sâu làm cho hắn ta để mắt tới tộc nhân ngư.

Nhân ngư là bá chủ của biển hoàng hôn, hắn ta bảo vệ biển hoàng hôn, biển hoàng hôn trả lại cho hắn ta sức mạnh.

Nếu như hắn ta cắn nuốt máu thịt của nhân ngư, sức mạnh đạt được sẽ làm cho hắn ta trở thành “thần” của biển hoàng hôn.

Có thể trở thành “thần” của toàn bộ đại lục cũng không thể nói chính xác.

Tu Phì cẩn thận chạm vào vảy mới mọc của mình, vẫn có chút mềm mại, nhưng hắn ta không chờ được nữa.

Hắn ta có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian này nhân ngư đang suy yếu, mà thương thế của mình đã lành lại.

Hắn ta khẩn cấp muốn báo thù hận nhiều năm trước, nuốt Trì Ngư vào bụng, theo nghĩa đen.

Mấy trăm năm trước, Trì Ngư đã làm Tu Phì bị thương nặng, vốn tưởng hắn ta sẽ thành thành thật thật rụt vào trong góc dưỡng thương.

Nhưng hắn ta cứ lần lượt tìm đường chết.

Môi Trì Ngư nhẹ nhàng cong lên, nhìn như đang cười, nhưng không hề có ý cười.

Cái chết của cá xấu xí là tuyên chiến với Tu Phì.

Hắn sẽ không tha thứ cho một sự khiêu khích như vậy.

Mái tóc dài màu bạc của nhân ngư bồng bềnh, vẻ mặt tuấn mỹ của hắn lạnh như băng bơi theo hướng “vực thẳm”.

Xa xa có thể nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, hắn ta chìm sâu trong bùn, hợp thành một thể với vực sâu.

Con mắt trong lần giao chiến trước bị Trì Ngư cho một vuốt móc xuống đã khôi phục hoàn hảo, nhưng nhìn kỹ hai mắt sẽ thấy không giống nhau, một bên đen xì như mực, một bên đỏ tươi như máu.

Con mắt đỏ tươi không phải của hắn ta, là thuộc về con người, đang nhỏ máu xuống, nhưng khi xúc tu mập mạp không kiên nhẫn ấn vào bên trong thì con mắt chậm rãi dung hợp với thân thể hắn ta.

Lúc này là hai con ngươi đen kịt như mực, không chớp nhìn chằm chằm Trì Ngư.

Hắn ta liếm liếm môi, bên trong cái môi rộng lớn là đầu lưỡi dài như cóc, còn có gai ngược.

Sóng âm hắn ta phát ra rất khó nghe, đối với nhân ngư trời sinh có khiếu âm nhạc mà nói như cặn thủy tinh hoặc cát sỏi ma sát với nhau, khó nghe làm cho Trì Ngư không nhịn được nhíu nhíu mày.

“Mày đến báo thù cho tên kia à?”
Trì Ngư khoanh tay, hình thể của hắn và Tu Phì chênh lệch rất lớn, nhưng hết lần này tới lần khác trong tầm mắt Tu Phì, nhân ngư đáng hận này đang nhìn từ trên cao xuống khinh thường trào phúng mình.

Hắn chậm rãi mở miệng, “Rác tồn tại quá lâu sẽ thối rữa bốc mùi hôi, ngẫu nhiên có người đi đường tránh né làm cho hắn ta dương dương tự đắc, cảm thấy mình rất lợi hại, tiếp tục sinh sôi muỗi gia tăng sự bẩn thỉu của mình.”
Hắn ta nghe Trì Ngư nói một lần nữa, “Vì vậy hôm nay tôi đến để dọn sạch rác, Tu Phì.”
Trì Ngư lười biếng dựa vào một bên, tiếng của hắn đè ở trong cổ họng, nhưng Tu Phì vẫn nghe thấy một tiếng cười ngắn ngủi kia.

Trong lòng hắn ta bị phẫn nộ vô danh bao phủ, loại sinh vật như nhân ngư này không nên tồn tại ở biển hoàng hôn!
Tốc độ của hắn ta nhìn như rất chậm, lúc nâng chân hạ tay cũng rất giống động tác tua chậm xuất hiện trong phim, trên thực tế trong nháy mắt đã tới trước mặt Trì Ngư, hơn mười cái xúc tu mở giác mút ra.

Vảy đen cũng không phải đồ trang trí, mỗi vảy sẽ được mở khi Trì Ngư đến gần, vảy sắc nhọn có thể trầy xước cơ thể của bất kỳ sinh vật biển nào.

Tất nhiên không bao gồm Trì Ngư.

Tốc độ của Tu Phì tự cho là rất nhanh trong mắt hắn ta, nhưng trong mắt Trì Ngư vẫn phân giải thành từng đoạn một.

Cho dù tốc độ của một con quái vật có nhanh hơn nữa, nhưng khi hình thể của nó lớn đến một mức độ nhất định, tốc độ vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi hình thể.

Thân là quái vật từng tự giao chiến với Trì Ngư, hơn nữa Tu Phì thành công chạy thoát khỏi tay hắn biết rõ sự đáng sợ của Trì Ngư, vì thế hắn ta không dám xem nhẹ.

Một giây sau khi Trì Ngư di chuyển.

Hắn ta nhẹ nhàng “A” một tiếng, tiếng này làm cho Tu Phì phẫn nộ càng sâu, lần trước Trì Ngư chính là như vậy, đối đãi với mình như con sâu bướm nhỏ bé trên biển.

……!
Cuộc giao tranh dưới đáy biển đã đi vào gay cấn.

Vô số sinh vật trốn xa nhưng vẫn có không ít thứ bị ảnh hưởng.

Không phân biệt được rốt cuộc là máu của ai dung hợp với nước biển, cả khu vực biển đều bị nhuộm đỏ.


Cỏ biển đập xuống bùn, bị nước biển làm nghiêng ngả, bung rễ.

Mà chấn động như vậy làm mọi người ở trên tàu Abbe cũng cảm nhận được, khi họ đi tới khu vực biển này thì mặt biển gợn sóng mãnh liệt, từng chút từng chút vỗ lên mạn tàu.

Cá biển chạy thục mạng trên sóng, không tránh kịp còn va “rầm rầm rầm” vào thân tàu Abbe, tiếng bên tai không dứt.

Cá kiếm, cá nục, sứa, mực khổng lồ…!
Tại sao những con cá này trở nên như thế? Có quái vật biển quấy nhiễu? Hay là tai nạn/ thiên tai/ thảm họa xảy ra?
Trong lòng mọi người trên tàu dâng lên một lớp âm u, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, có mấy thủy thủ hoảng hốt không chịu nổi, khẩn trương lẩm bẩm niệm niệm, gia tăng phòng vệ trong lòng.

Tối qua bọn họ đã trải qua tấn công, còn thêm một lần nữa hả?
Lúc đầu là nghi ngờ có quái vật biển đến, nhưng thiết bị dò ở dưới tàu quét thật lâu, lặn xuống khoảng cách cực hạn thì mới phát hiện có hai luồng năng lượng khổng lồ đang va chạm.

Một nhà nghiên cứu nhìn số liệu hiển thị trên thiết bị thăm dò, trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, “Có thể là hai quái vật biển đang đánh nhau, chúng ta phải tránh xa vùng biển này.” Không biết là sinh vật gì, đánh nhau kinh khủng như thế.

Không biết vì sao từ sáng nay trái tim Hạng Phỉ chưa từng buông xuống.

Buổi sáng Nhị Hoàng Tử rời đi, anh phát hiện vảy của Trì Ngư rơi trên bệ cửa sổ, cầm lấy kẹp vảy vào sách.

Anh không biết Trì Ngư đi đâu, cũng không biết hắn có nghe thấy đoạn nói chuyện của anh với Nhị Hoàng Tử không…!Dù sao rèm cửa sổ nặng nề không thấy ánh sáng cũng đủ để ngăn cản hình dáng của một nhân ngư, dựa theo năng lực của Trì Ngư thì hắn sẽ dư dả không bị bọn họ phát hiện.

Không có gì đáng ngại, Hạng Phỉ tự nói với mình, hẳn là buổi tối Trì Ngư sẽ đến…!Hắn sẽ đến.

Anh đi từ cabin vào phòng thí nghiệm để xem những bông hoa đang nở — mẫu vật được anh thu thập về, bây giờ cũng không cắm vào dịch dinh dưỡng mà cắm vào một lọ máu đỏ tươi.

“Máu gì đây?” Hạng Phỉ hỏi.

Các nhà nghiên cứu cẩn thận liếc nhìn Nhị Hoàng Tử ở một bên, trả lời, “Là máu động vật.”
Nhị Hoàng Tử không nói một lời, hắn ta dùng nhíp làm cái gì đó dưới kính hiển vi.

Sương mù dày đặc một lần nữa bao phủ họ.

Khi vừa mới tiến vào biển hoàng hôn là người trên tàu Abbe còn cẩn thận đeo mặt nạ, nhưng sau khi xác nhận sương mù này không có độc thì bọn họ thả lỏng, cho rằng đây chính là phong cảnh độc đáo của biển hoàng hôn.

Các nhà nghiên cứu bị sương mù bao phủ vớt được một số con cá đã chết từ biển, bụng cá mở to với đôi mắt trắng dã.

Nhưng để Hạng Phỉ chú ý tới chính là bụng của một con cá như bị vũ khí gì đó làm rách.

Anh nhìn kỹ một cái, bụng cá có một vết rạch hoàn chỉnh, giống như móng vuốt sắc bén của nhân ngư rạch ra.

Hạng Phỉ tựa vào boong tàu, cánh tay chạm vào lan can lạnh như băng, nhẹ nhàng cười cười, thật sự là ma quỷ.

Abbe đã kịp thời đổi hướng và đi theo hướng khác.

Cho đến khi trời tối.

Hạng Phỉ ở trong phòng, đèn nhân ngư nhỏ trên bàn lẳng lặng toả ra ánh sáng ấm áp chiếu sáng đường nét của Hạng Phỉ.

Kim giây chạy qua một vòng, kim phút lại nhảy về phía trước một ô.

Đêm đã khuya nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cửa sổ của anh không đóng, rèm cửa sổ gần vách tường hơi lắc lư, ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt đất, cực kỳ giống như nhân ngư nhìn về phía anh.

Nhưng nhân ngư vẫn chưa đến.

Nhân ngư còn chưa tới, trong lòng Hạng Phỉ cứ lặp đi lặp lại.

Chờ anh tỉnh táo thì mới phát hiện trên nhật ký chỉ có hai chữ.

– – “Trì Ngư”
Tâm trạng hiện tại của anh rất phức tạp, vừa nghĩ đến cái điện thoại không có tin tức kia, vừa nghĩ đến vảy màu xanh đậm sáng nay rơi trên bệ cửa sổ.

Hy vọng nhân ngư sẽ đến để đáp ứng ảo tưởng không thực tế của mình.

Lại hy vọng nhân ngư không xuất hiện nữa, như vậy…!Không ai có thể tìm thấy hắn.

Thật không may, anh ngồi trên ghế cho đến khi bầu trời nổi lên ánh sáng, và một ngày khác trôi qua, không có gì trong phòng.

Nhân ngư không xuất hiện.

Hạng Phỉ co giãn thân thể cứng ngắc, anh kéo cửa sổ lên.

Gió lạnh thổi vào làm đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trên cửa sổ ngưng kết những giọt sương mù.

Và lúc này ở biển sâu.

Lần này Tu Phì hoàn toàn không còn xúc tu, chỉ còn lại thân thể bóng loáng xấu xí.

Trì Ngư ở trong vực sâu, mặt không chút thay đổi chặt đứt xúc tu mập mạp.

Tiếng Tu Phì thống khổ kêu rên vang vọng dưới đáy biển, đáng tiếc thuộc hạ của hắn ta không có ai dám tới cứu.

Từ trước đến nay chúng đều hiểu được gió chiều nào xoay chiều nấy, thực lực Tu Phì lớn mạnh, hơn nữa có thể tùy thời uy hiếp sinh mệnh của chúng, cho nên đám quái vật biển vì Tu Phì mà bán mạng.

Nhưng hiện tại Tu Phì bị đánh thành như vậy, chúng nó rầm rầm chạy trốn.

Đuôi Trì Ngư bị Tu Phì làm thương trong đợt tấn công vừa rồi, máu của hắn như chất xúc tác, trong nháy mắt Tu Phì ngửi thấy, hốc mắt hắn ta đỏ bừng, lắc lư xúc tu như phát cuồng.

Sức mạnh cường đại ở trước mặt hắn ta, nhưng Tu Phì không chiếm được.

Hai mắt của hắn ta không né tránh kịp bị Trì Ngư moi, hắn ta thê lương “A!” một tiếng, trong bùn lẫn lộn không biết bao nhiêu thứ mập mạp.

Mắt, xúc tu, vảy…!
“Lúc ấy tao bảo mày trốn xa một chút, Tu Phì, sao mày không nghe?”
Giọng điệu của Trì Ngư là bất đắc dĩ, còn có một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Trong trận chiến đầu tiên, cuối cùng Tu Phì chạy trốn, lấy sự kiêu ngạo của nhân ngư căn bản khinh thường đuổi theo hắn ta, lời nói của hắn theo sóng âm dưới đáy biển truyền đến tai Tu Phì, [Tu Phì, tốt nhất mày nên chạy xa một chút.]
“Không nghĩ tới mày thích đi lòng vòng, lại chạy đến trước mặt tao.”
Trì Ngư nhìn Tu Phì bị mất mắt và xúc tu, “Sao mày không nghe lời?”
Móng tay nhân ngư sắc bén là thứ Tu Phì không thể tưởng tượng được, vảy của hắn ta không có gì ngăn cản, nhân ngư chỉ khẽ nhíu nhíu mày, dùng sức, móng tay rất dễ dàng đâm vào vảy của hắn ta.

Cho dù đôi mắt Tu Phì không nhìn thấy nhưng hắn ta vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc.

Không nên trêu chọc hắn.


Tu Phì như quay lại lúc trong vực sâu, xúc tu của hắn ta bị chém đứt từng cái một, đau đớn kịch liệt kích thích hắn ta, mắt bị moi đi, chỉ dựa vào cảm giác mơ hồ cảm nhận vị trí của nhân ngư.

Hắn ta hối hận, nếu hắn ta ngoan ngoãn ở lại biển thì tốt biết bao.

Nhưng bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì.

Nhân ngư cũng không cho hắn ta cơ hội hối hận, đuôi cá của hắn vung qua.

Đau đớn cũng không thể ngăn cản tấn công của hắn, ngược lại kích thích đến thần kinh Trì Ngư, làm cho hắn có chút hưng phấn.

Sinh vật nào mà không thể chiến đấu dưới biển sâu? Có, nhưng chắc chắn không phải Trì Ngư.

Thương thế của Tu Phì không tốt, vảy mập còn có mấy cái mềm như đậu hũ.

Chậc, không cần dùng sức mà vảy mập mạp đã bị xuyên thấu.

Hắn không cần biết đột nhiên Tu Phì khiêu khích là vì cái gì, giết chết hắn ta là được rồi.

Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt bạc nhạt lạnh lẽo u ám, không có một chút tình cảm.

Đôi môi đỏ thẫm nhếch lên nở lên một nụ cười ác liệt.

Trong nháy mắt Tu Phì sắp rơi vào bùn thì Trì Ngư bơi xuống bên cạnh hắn ta, móng tay không cần dùng sức đâm vào thân thể, bóp nát trái tim hắn ta.

Thân hình hắn ta khổng lồ, nhưng trái tim lại nhỏ đến đáng thương, sau khi bóp nát thì cái gì cũng không còn.

Tu Phì giật giật như co rút, lập tức không còn hơi thở.

Lúc này đã là đêm khuya.

Khi Trì Ngư ngoi lên khỏi mặt nước thì vừa vặn có một vầng trăng sáng chiếu rọi bên cạnh hắn.

Bởi vì đang trong giai đoạn chuyển tiếp nên sức mạnh của Trì Ngư suy yếu không ít, hơn nữa còn có mấy cái vảy cá lấp lánh trong biển tối tăm, đó là vảy vừa rồi rơi xuống.

Một vết thương khổng lồ trên đuôi cá trông có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Hắn hơi thở dốc, nằm sấp trên góc đá ngầm lộ ra ở mặt biển, vừa rồi chiến đấu với Tu Phì cũng không thoải mái như bề ngoài.

Cánh tay cũng có một vết thương, sâu đến thấy được xương, miệng vết thương dữ tợn, máu tươi màu xanh nhạt nhỏ giọt.

Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua.

Lúc chiến đấu không cảm nhận được đau đớn làm chậm kích thích dây thần kinh của Trì Ngư, hắn không rảnh suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi trận chiến kết thúc thì bạch tuộc nhỏ mới xuất hiện, nó nhỏ giọng nức nở một tiếng, mắt mở to.

Ngoan ngoãn ở bên cạnh Trì Ngư, thật cẩn thận chọc chọc vết thương của hắn.

Trì Ngư vỗ xúc tu của nó một cái, bạch tuộc chọc chỗ nào chả được, cứ nhất định phải chọc vết thương của hắn, không khác gì rắc muối cho vết thương.

Bạch tuộc nhỏ lập tức rụt về, xúc tu đáng thương lắc lắc.

Bạch tuộc nhỏ đáng yêu hơn nhiều so với Tu Phì.

Trì Ngư mỉm cười không nói gì.

Bạch tuộc nhỏ rất thông minh, sau khi chiến đấu kết thúc mới lặng lẽ tới, nếu không sẽ chôn ở đó giống những sinh vật khác.

Khoang mũi của Trì Ngư đã bị mùi máu tươi bao trùm, toàn bộ khu vực biển này đều là cá đã chết, bị chiến đấu của họ lan đến.

Không có gì là vĩnh cửu, ngay cả nhân ngư cũng không ngoại lệ.

Nếu hôm nay hắn không chiến thắng Tu Phì thì tất cả sinh vật đều phải chôn ở chỗ này, bao gồm cả hắn, cả bạch tuộc nhỏ, tất cả sinh vật của biển hoàng hôn, còn có…!Hạng Phỉ.

Hắn vỗ vỗ đầu bạch tuộc nhỏ: “Đi thôi, nghỉ ngơi.”
So với mệt mỏi thể xác thì tinh thần càng mệt mỏi hơn, một trận đánh này làm cho thể xác và tinh thần hắn đều mệt.

Bạch tuộc nhỏ hưng phấn nghẹn ngào một tiếng.

Nó nhìn nhân ngư đang bơi ra xa.

Vẫy vẫy xúc tu bơi về chỗ hắn.

Trì Ngư bơi đến vỏ sò của mình, hắn nằm trong vỏ sò, vỏ trắng như ngọc nhanh chóng dính máu.

Máu màu xanh hỗn loạn trong nước biển, vết thương trên đuôi cá của hắn vẫn còn chảy máu, cánh tay đặt trước mặt mình, hắn nhắm mắt đóng vỏ sò lại.

Trì Ngư rơi vào giấc ngủ sâu, và hắn đã có một giấc mơ tuyệt vời.

Giấc mơ như bị bao phủ một lớp màn mỏng, hắn đã trưởng thành, có thể tùy ý chuyển hóa giữa nhân ngư và con người, cảnh tượng là đế quốc của con người.

Trì Ngư biết mình đang ở trong mơ, hắn rất ít khi nằm mơ, cũng rất ít khi mơ thấy những thứ kỳ quái như vậy.

Chẳng lẽ sau khi trưởng thành hắn sẽ đến đế quốc con người hả? Trong lòng hắn hiện lên nghi ngờ, tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ lộng lẫy này, mặt mọi người đều không thấy rõ, nhưng tiếng của bọn họ ở trong mơ rất rõ ràng, Trì Ngư là một thiếu gia quý tộc đi xa trở về.

Vì sao nói là thiếu gia đi xa về hả? Bởi vì hắn rất có tiền, ừm, Trì Ngư đoán hẳn là lấy đồ ở biển hoàng hôn đổi.

Hắn sống trong một biệt thự sang trọng, nơi có một khu vực được cố ý chuyển thành một nơi có sẵn cho nhân ngư và các sinh vật biển khác, còn có một hồ bơi khổng lồ trên tầng cao nhất.

Trì Ngư phấn khởi thì bơi trong hồ, mỗi năm từ tháng sáu đến tháng tám sẽ đặc biệt tìm thuyền để đi đến biển hoàng hôn nghỉ ngơi.

Hình như hắn còn có một người yêu, Trì Ngư nhìn chăm chú cái ảo ảnh ôm hắn, chắc là người yêu.

Chỉ có một bóng dáng, không biết là con người hay nhân ngư, mặt cũng mờ ảo.

Trì Ngư đáng tiếc nghĩ, có phải là giai đoạn chuyển tiếp cho hắn gợi ý? Tất cả đều nhắc nhở hắn nên tìm một người phối ngẫu?
Làm sao người phối ngẫu của nhân ngư dễ tìm như vậy? Trước đây số lượng nhân ngư càng ngày càng ít là một nguyên nhân, bọn họ không kiêng kị yêu đương đồng giới, nếu thích một nhân ngư thì phải dũng cảm theo đuổi.

Nhưng bây giờ làm gì có nhân ngư để theo đuổi, Trì Ngư ỉu xìu nghĩ, khi nào người yêu của hắn sẽ xuất hiện đây?
Sẽ không có người yêu, nhân ngư chỉ còn lại một.


Cơn đau ở đuôi Trì Ngư cũng truyền vào trong mơ, thậm chí Trì Ngư nghi vết thương lần này phải chờ hắn đến tuổi trưởng thành mới có thể lành lặn hoàn toàn.

Nhưng hắn không muốn dùng bộ dáng này đi gặp Hạng Phỉ, thật sự đuôi cá quá xấu, căn bản một chút cũng không đẹp, vết thương xấu xí in rõ ở trên.

Không nên mang theo bộ dáng xấu xí này đi gặp Hạng Phỉ, đợi thêm vài ngày nữa đi.

Hắn nằm trong vỏ sò mềm mại trắng bóc.

Ngày hôm sau, Trì Ngư không đến.

Ngày thứ ba, Trì Ngư không đến.

Nhị Hoàng Tử vẫn ở phòng nghiên cứu, không biết đang làm gì.

Hạng Phỉ để Lạc Lan nhìn chằm chằm vào hành động của hắn ta.

Anh nghi Nhị Hoàng Tử đã tiến vào chế độ điên cuồng, bởi vì chuyện nhân ngư.

Lúc anh đến phòng nghiên cứu thì phát hiện hoa nở xinh đẹp khác thường, rễ cây đỏ tươi như hút đủ máu trong ly thủy tinh.

Rễ còn thò ra gốc cây con, vừa mới nhú một cái đầu nhỏ.

Cây phát triển quá nhanh.

Đầu ngón tay của anh đụng vào thành cốc, “Đây là máu người à?”
Lời nói của anh khiến nghiên cứu viên bên cạnh sợ tới giật mình, vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, đây là máu động vật.

Thiếu tướng ngài đã dặn dò qua, chúng tôi không dám dùng máu người.”
“Tạm thời có phát hiện gì không?” Hạng Phỉ rũ mắt, “Ví dụ như chức năng tái sinh của nó, hoặc là những thứ khác, vì sao lại sinh ra ảo giác với con người.”
“Tạm thời còn chưa có.” Các nhà nghiên cứu nói, “Kết quả thử nghiệm cho thấy nó là một loại thực vật bình thường.”
Tươi cười của Nhị Hoàng Tử dưới ánh đèn phòng nghiên cứu có vẻ tái nhợt quỷ dị.

Khi họ đi tàu, sương mù trên biển càng dày đặc, đôi khi ban ngày không thể nhìn thấy con đường phía trước và không có tín hiệu bên ngoài, ranh giới của biển hoàng hôn ở đâu, không ai biết.

Con đường ra ngoài ở đâu, cũng không ai biết.

Bây giờ chỉ có thể tiếp tục đi tàu về phía trước.

Trời đã tối, Hạng Phỉ rời khỏi boong tàu, hôm nay không có mặt trăng.

Bóng dáng của anh tĩnh lặng, giày quân đội giẫm lên mặt đất, đã là ngày thứ năm, nhưng Trì Ngư còn chưa xuất hiện.

Anh nghĩ đến năm ngày trước, dưới đáy biển có hai luồng năng lượng khổng lồ, có Trì Ngư sao?
Anh nhíu mày, có chút lo lắng.

Lúc Hạng Phỉ trở lại phòng mới phát hiện màn hình điện thoại đang sáng lên, là một tin tức vừa mới đến, tin riêng tư từ Đế Vương.

[Gần đây thời tiết nóng bức, dễ sinh bực bội, thiếu tướng chú ý thân thể.

Quân đoàn 114 chờ thiếu tướng Hạng Phỉ thành công trở về.]
Thời gian gửi: Hai ngày trước.

Quân đoàn 114 là quân đoàn trực thuộc Hạng Phỉ, khi còn trẻ anh tiếp nhận quân đoàn 114 từ tay thầy Hạng, cho đến bây giờ.

Một kiểu đe dọa từ bi.

Hạng Phỉ vuốt ve màn hình điện thoại, nhìn như là lời Đế Vương thủ thỉ dặn dò, nhưng làm trong lòng hắn sinh ra một trận lạnh lẽo.

Anh rời khỏi Đế Quốc Abbe còn chưa tới hai tháng, ông ta gấp cái gì?
Hạng Phỉ thở dài một hơi, ngón tay giật giật, vẫn không trả lời.

Dường như anh không biết phải trả lời cái gì.

Trì Ngư không xuất hiện, có lẽ sau này cũng sẽ không xuất hiện, đây là chuyện tốt.

Hạng Phỉ lấy sổ ghi chép ra, anh mở nắp bút viết ký sự hôm nay.

Cuối cùng anh đã viết những câu thơ ẩn sâu trong trái tim mình.

“Đại dương là hằng hà kiếm và đại lượng bần cùng.

Hoả diễm so sánh với phẫn nộ, nước so sánh với thời gian.

Hồ chứa nước được so sánh với sự chấp nhận rõ ràng.

Đại dương cô độc như người mù.

Đại dương là ngôn ngữ cổ xưa mà tôi không thể giải mã.”
Đại dương là ngôn ngữ cổ xưa mà tôi không thể giải mã.

Bút của Hạng Phỉ viết lên những lời này, anh nhẹ nhàng cười rộ lên.

Vẽ một con cá nhỏ ngây thơ ở bên cạnh giống trước đây, đang phun bong bóng.

•••••
Trì Ngư vẫn đang mơ.

Giấc mơ đan xen thực tế và trong mộng, lúc thì hắn đi trên đường phố đế quốc con người, trên con đường xi măng sạch sẽ người đến người đi, còn có một cô gái đang bán hoa, mặc váy xinh đẹp rực rỡ cười với hắn, “Tiên sinh, mua một bó hoa tặng người yêu nha.”
Lúc thì hắn ở trên tàu, Hạng Phỉ hạ thấp mũ quân đội của anh, lộ ra mặt mày thâm thúy, tay đặt trên lan can chăm chú nghe hắn nói chuyện.

Anh nghe được cái gì đó nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt đối diện với Trì Ngư, dịu dàng như nước.

Thật tốt, Trì Ngư trong mộng cảm thán, Hạng Phỉ cười dịu dàng như vậy chỉ có thể thấy trong mơ.

Dù sao cũng là một tên xấu xa muốn lấy trái tim hắn.

Khi hắn tỉnh lại ở trong vỏ trai thì vết thương đã không còn chảy máu, khép lại một phần, nhưng vết thương trên đuôi cá màu xanh đậm nhìn vẫn đáng sợ.

Biển rất yên tĩnh, không có gì cả.

Khu vực thường ngày hắn ngủ mà bơi về phía trước nghìn mét sẽ có sinh vật luẩn quẩn trong đó, nhưng hôm nay cái gì cũng không có.

Chỉ có những sinh vật phù du trôi dạt.

Bạch tuộc nhỏ cũng biến mất.

Đột nhiên, vây tai của Trì Ngư khẽ động, hắn nghe thấy vô số sóng âm thanh, họ đang chạy đến cùng một nơi.

Sinh vật xa xôi đã chạy về hướng này vài ngày trước, thần không biết quỷ không hay lẻn vào từ dưới đáy biển.

Không ai có thể nhận ra điều đó.

Còn có…!Tiếng súng? Tiếng súng rất xa, nếu không phải Trì Ngư nhạy bén với âm thanh này thì chỉ sợ hắn sẽ không để ý đến.

Lần này là một cuộc vây công của tất cả sinh vật biển hoàng hôn với tàu Abbe.

Tất cả sinh vật tụ tập lại, bọn chúng vây quanh thứ không thuộc về biển hoàng hôn.

Giờ phút này tư tưởng của chúng rất nhất trí, trước tiên giết chết quân địch bên ngoài rồi mới ngươi tranh ta đấu với nhau.

Đây cũng là lý do chính khiến các con tàu và người ngoài vùng biển hoàng hôn không bao giờ quay trở lại.


Cho dù bọn họ sống sót qua tập kích của quái vật biển thì cũng không tránh thoát khỏi lần tụ tập lớn này.

Con người trên tàu đã bị tình huống trước mặt làm hoảng sợ.

Ngư dân đi theo họ rụt vào trong góc, thân thể gập lại thành một cục, môi run rẩy nhỏ giọng lẩm bẩm “Xong rồi, xong rồi.”
Trước mặt bọn họ là một mảng u ám, vô số sinh vật không phân biệt được con nào với con nào, quấn quýt lấy nhau.

Vũ khí của họ không cách nào xua đuổi được quy mô lớn, giết chết một đám quái vật biển lại có một đám lao lên.

Xác chúng nổi trên mặt biển, tiếng súng nối tiếp nhau, không đếm được bắn bao nhiêu phát.

Bọn họ cũng biết vì sao chưa từng có người nào còn sống từ biển hoàng hôn ra ngoài.

Với tình huống này, nếu có thể sống sót ra ngoài, chỉ sợ tỷ lệ cũng không tới 0,01%.

Không, Lạc Lan bóp cò bắn chết một con quái vật biển, trong lòng hắn ta cười khổ, còn sống đi ra ngoài chính là con của trời.

Hắn ta đã mệt mỏi, bàn tay tiếp tục động tác đó, bắn chết chúng.

Vũ khí tự động trên tàu cũng liên tục nổ, nhưng con người không bao giờ có thể chống lại thiên nhiên.

Thân tàu dần dần nghiêng, đáng sợ hơn chính là sương trắng vẫn không tản đi, căn bản không quan sát được tình huống phía xa xa.

Hạng Phỉ ngửi thấy một mùi khác trộn lẫn trong máu, làm cho anh cảm thấy chán ghét.

Hương hoa trộn lẫn với mùi hôi thối.

Đột nhiên anh nghĩ đến từ khi tập kích xuất hiện thì không thấy bóng dáng Nhị Hoàng Tử.

Ánh mắt Hạng Phỉ lạnh lẽo, anh thay một khẩu súng đầy đạn, cầm về phía phòng thí nghiệm.

Chỉ sợ ngoại trừ những rắc rối bên ngoài còn có những lo lắng bên trong.

Càng đến gần mùi hương càng nồng đậm, trên đường dẫn đến phòng thí nghiệm có mấy nghiên cứu viên rơi vào hôn mê.

Không giống bị đả thương, Hạng Phỉ ngồi xổm xuống, anh phát hiện mấy người này không có vết thương bên ngoài, giống như trạng thái ngủ say tự nhiên.

Nhưng không phải một giấc ngủ.

E rằng cây trong phòng thí nghiệm là thủ phạm.

Để đi qua mấy cái cửa kim loại thì súng của Hạng Phỉ lên đạn trước, bước chân của anh chậm lại, trước mặt đã là cánh cửa cuối cùng.

Nhị Hoàng Tử say sưa trong hương hoa, sắc mặt hắn ta tái nhợt không có một chút máu.

Cổ tay băng bó mấy vòng, còn có vết máu thẩm thấu ra.

Dưới sàn có một nhà nghiên cứu nằm ngất xỉu.

Bên ngoài là chiến đấu không ngừng nghỉ, tàu Abbe đang gặp nguy hiểm, bên trong là Nhị Hoàng Tử mất đi tinh thần và trí tuệ.

Tay cầm súng của anh ngắm vào đầu Nhị Hoàng Tử, anh chỉ cần bóp cò là có thể để cho hắn ta chôn thân ở phòng thí nghiệm.

Không ai biết sự thật.

Nhưng tới gần Nhị Hoàng Tử thì Hạng Phỉ vẫn chậm rãi buông tay cầm súng xuống.

“Bịch” một tiếng, anh đánh Nhị Hoàng Tử ngất xỉu trên mặt đất.

Sau đó Hạng Phỉ đi tới bên cạnh cây mang về từ đảo hoàng hôn, vốn anh định để Nhị Hoàng Tử với phòng thí nghiệm của hắn ta phân tích thành phần bên trong một chút.

Anh đã nhiều lần giải thích không thể sử dụng máu người, nhưng có thể thử bằng máu động vật.

Không nghĩ tới thế mà Nhị Hoàng Tử dùng máu của mình nuôi dưỡng.

Là bị dụ dỗ hay vì nghiên cứu thì hiện tại không biết đáp án, Hạng Phỉ bóp cò, “Pằng” một tiếng, mảnh vỡ chai thủy tinh rải rác khắp nơi.

Mảnh thủy tinh phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh, giày quân đội giẫm trên mặt đất, không cố ý khống chế âm thanh nữa, đi về phía boong tàu bên ngoài.

Sương mù dày đặc, gần như cách đó năm mét không nhìn thấy bóng người.

Nhưng vẫn không che được mùi máu tươi nồng đậm trên boong tàu.

Một số quái vật biển chỉ có thể tấn công dưới tàu, nhưng những sinh vật khác có thể kéo dài xúc tu của chúng, dễ dàng giết con người như một món đồ chơi.

Ngoài ra còn có những con quái vật biển có thể leo lên tàu, chẳng hạn như cá mặt quỷ…!
Những con quái vật mặt cá thân khỉ đã leo lên tàu của họ dưới sự giúp đỡ của các sinh vật khác, cá mặt quỷ đầy ác ý đã cắn những người lính.

Trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Đám quái vật mới vây chặn không đến mười phút mà tình huống đã không thể vãn hồi.

Hạng Phỉ giơ tay lên, súng của anh bắn trúng một xúc tu vừa muốn quấn Lạc Lan lên.

Căn bản Lạc Lan không có thời gian nói cảm ơn Hạng Phỉ, chưa ổn định tinh thần đã tiếp tục nâng cánh tay đau nhức lên, thoáng cái không thể dừng lại.

Cuộc thảm sát một chiều.

Có ai đó bỏ cuộc, hắn ta run rẩy buông vũ khí trong tay xuống, buông tha không chống cự nữa.

Biểu cảm của Hạng Phỉ vẫn lạnh như tuyết.

Có một xúc tu đầy gai trượt về phía anh.

Khoảng cách ba mét, hai mét…!Lạc Lan hét lớn, “Thiếu tướng!”
Nhưng anh không trốn thoát, chân bị móng vuốt sắc bén của cá mặt quỷ xẹt qua, lộ ra một cái lỗ lớn.

Hạng Phỉ im lặng chờ đợi cái chết giáng xuống.

Đột nhiên có một tiếng hát xuyên qua sương mù trắng dày đặc, mờ nhạt trầm thấp chui vào tai của họ.

Tất cả quái vật biển cứng đờ thân hình và bị kẹt trong tiếng hát.

Mà trên tàu, ngoại trừ Hạng Phỉ ra thì mọi người nghe thấy tiếng hát đều ngất xỉu.

Hạng Phỉ nắm chặt vũ khí trong tay.

Tiếng hát giống như tiếng nói của thần linh rơi xuống trần gian, không linh động du dương, là giai điệu mà con người không thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Hắn đang hát, như thể hắn đang ngâm một bài thơ trang trọng và thiêng liêng..

Trì Ngư cách sương mù dày đặc nhìn nhau từ xa với Hạng Phỉ.

Trái tim Hạng Phỉ đập mạnh, anh biết, mình triệt để ngã xuống.

Lần đầu tiên trong đời rung động…!Lại còn với một nhân ngư.

…..????????????????????????????????…..!
30/1/2022
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.