Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 23
Mặt biển dâng lên sương mù dày đặc, tàu Abbe giống một con tàu ma, đẩy sương mù nặng nề đi tới đích đến không rõ.
Lúc Hạng Phỉ rời giường nghe thấy mấy thủy thủ xì xào bàn tán.
Tối qua khi một thủy thủ đi vào lối cabin có nước, mặt đất trơn trượt, hắn ta suýt ngã.
“Có phải bị đổ gì không?”
“Không thể nào, làm sao cả hành lang đều là nước chứ, ai làm đổ nhiều như vậy?”
“Cậu uống say rồi, chỗ đó là phòng của thiếu tướng với Nhị Hoàng Tử, ai có thể đổ nhiều nước như thế?”
Hạng Phỉ đi ngang qua dừng lại, nhàn nhạt nhếch khóe môi.
Không ai đổ nước, nhưng có sinh vật nhỏ nước xuống.
Trì Ngư.
Anh thầm nghĩ.
Buổi chiều có người gõ cửa, là một trợ thủ khác của Hạng Phỉ, Lorraine.
Hắn ta đặt khay lên bàn Hạng Phỉ, đồ đạc được bày biện chỉnh tề, hắn ta cung kính nói, “Thiếu tướng, ngài còn muốn cái gì không ạ?”
Hạng Phỉ im lặng một chút, cây bút ở trong tay theo bản năng xoay ba trăm sáu mươi độ, “Cầm thêm mấy chai rượu vang đỏ.”
“Món tráng miệng…!Cũng mang đến một ít.”
Lorraine gật đầu đồng ý, hắn ta lặng lẽ không một tiếng động rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng trở về sự im lặng.
Hạng Phỉ để đồ vào tủ dưới bàn làm việc, đóng cửa tủ lại, từng hàng chai lọ chỉnh tề bị che ở bên trong.
Có một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiêu tán trong phòng.
•••••
Chữ viết của tổ tiên nhân ngư khắc trên vách đá nhìn qua càng giống nốt nhạc, được điêu khắc từng nét từng nét trên vách đá, từ xa nhìn lại rất rung động lòng người.
Khi lột vảy thì hắn sẽ trở nên yếu hơn.
Mà Tu Phì đang khôi phục, nếu như khi đó Trì Ngư gặp Tu Phì, ai thắng ai thua khó nói.
Phía dưới là giải pháp tổ tiên đưa ra, hai chọn một, nhưng ở chỗ này của Trì Ngư chỉ có một loại giải pháp, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một trong số đó —— Lấy được nước mắt của thần biển, nhanh chóng vượt qua khoảng thời gian này.
Đuôi cá màu xanh đậm của Trì Ngư vẫy vẫy bơi đến những chỗ khác.
Cung điện càng ngày càng xa, tụ thành một chấm nhỏ vô hình phía sau hắn.
Trên mặt khôi phục bình tĩnh, ngược lại không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Vảy của Trì Ngư rơi xuống, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, lặng lẽ rơi sâu vào lòng biển.
Hắn hơi nhận ra gì đó, đuôi cá khựng lại rồi tiếp tục bơi về phía trước.
Khi càng đi lên thì có một cái bóng nặng nề xuyên qua mặt nước, đi về phía xa.
Đó là tàu Abbe.
Hạng Phỉ đặt ly rượu trong tay lên bàn, trên khuôn mặt nhuộm một lớp hồng hồng.
Hô hấp trong lúc hít thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Trong ly rượu chỉ còn lại một ít màu đỏ ở đáy cốc, anh uống hết.
Tay Hạng Phỉ sờ sờ đèn nhân ngư nhỏ trên bàn, trong mắt anh hiện lên mê man hiếm thấy, hoặc là giãy giụa.
Một ngày trên biển rất dài, nhưng đôi khi cũng trở nên rất ngắn ngủi.
Hạng Phỉ mở mắt ra lần nữa đã là buổi tối, trong phòng không bật đèn, cửa sổ không đóng, rèm cửa sổ theo gió hơi bay bay, thổi gió biển ẩm ướt vào.
Sau đó, anh dừng lại…!
Bên cạnh giường của anh là một người đàn ông đang ngồi, không, là một nhân ngư.
Hắn đang đánh giá anh, giống như con mồi, có sát ý…!
Trái tim Hạng Phỉ đập mạnh, anh theo bản năng nín thở.
Sau đó anh cảm thấy cánh tay của mình được đặt trong một vật sắc bén.
Đó là móng tay của nhân ngư, anh lặng lẽ nghĩ.
Móng tay xẹt qua làn da của anh, hù doạ làm Hạng Phỉ run rẩy.
Tiếng của Trì Ngư vang lên trong phòng, giọng nói hắn rất thấp, còn mang theo từ tính.
Trong tất cả giọng nói Hạng Phỉ từng nghe, giọng Trì Ngư là đặc biệt nhất.
“Hạng Phỉ.” Hắn nói.
Hắn đến gần mặt Hạng Phỉ, ánh mắt như có ma lực thần kỳ gì đó, xoay chuyển ánh sáng nhàn nhạt.
Trì Ngư áp sát tai anh, hơi thở lướt qua tai Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ không nhìn thấy nên không biết lỗ tai mình đỏ lên.
Nhưng Trì Ngư biết.
Tai đỏ muốn nhỏ máu.
Trì Ngư cười cười, đuôi cá của hắn vẫn ướt sũng, từng giọt nước theo vảy nhỏ lăn xuống.
Đuôi cá ẩm ướt còn mang theo hơi nước của biển, từ thắt lưng gầy gò đi xuống là đuôi cá lấp lánh ánh sáng.
Hô hấp Hạng Phỉ ngừng lại, giờ phút này trôi qua dài dằng dặc.
Một giây, hai giây…!
Môi Trì Ngư lơ đãng lướt qua vành tai anh, hơi nóng thở ra làm rung động Hạng Phỉ.
“Hạng Phỉ, cậu tỉnh rồi.” Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt bạc nhạt của Trì Ngư đang nhìn anh, cảm giác bị nhìn chăm chú có chút kỳ quái, nhất là cảm xúc phức tạp bên trong…!
Hạng Phỉ “Ừ” một tiếng, mi mắt của anh tự giác rũ xuống, âm cuối còn có chút run rẩy.
Anh cũng có chút say rượu, rất nhẹ, nhưng đủ gọi là say.
Hạng Phỉ dựa về phía trước, hai má không cẩn thận cọ vào cánh tay Trì Ngư đặt trên giường.
“Tôi tỉnh rồi.” Anh nói.
Trì Ngư bật đèn.
Đầu ngón tay của hắn có chút ẩm ướt, móng tay trên đầu ngón tay tái nhợt bị thu lại, bàn tay không khác gì con người sờ lên trán Hạng Phỉ.
“Hôm nay cậu uống rượu à?” Trì Ngư thờ ơ hỏi, rời khỏi làn da của anh như không có lưu luyến.
Hạng Phỉ cảm thấy Trì Ngư đã thay đổi giống như xảy ra chuyện gì, cùng ngày hôm qua…!Không giống nhau.
Thật kỳ lạ.
Hạng Phỉ nhíu nhíu mày.
Có cơ hội nào để thay đổi Trì Ngư không?
Anh đắm chìm trong suy nghĩ, hai má lại bị chạm vào, đầu ngón tay lạnh lẽo theo gò má xuống dưới, tay nhân ngư chạm vào cổ anh.
Hạng Phỉ không thoải mái lùi về phía sau, cảm giác mạch máu bị đè không thoải mái lắm.
Sau đó lại bị đè nữa, Trì Ngư rũ mắt.
Tay hắn đang dán lên cổ Hạng Phỉ, cúc áo cởi ra lộ hầu kết lăn lăn, mạch máu ấm áp chuyển động.
Nếu móng tay của hắn thò ra thì có thể dễ dàng cắt ngang làn da của anh, máu đỏ tươi phun ra, con người này sẽ chết ở đây, ai cũng không biết.
Vây đuôi Trì Ngư vểnh lên, hắn không khỏi tăng thêm sức lực ở tay, rất nhanh trên cổ Hạng Phỉ hằn ra một vết đỏ.
Hạng Phỉ rũ mi mắt xuống, bàn tay của anh đặt trên tay Trì Ngư đang dán ở cổ anh.
Sức rất nhẹ.
Anh mượn lực của Trì Ngư đứng dậy, tóc dán cạnh tai, tay nhân ngư đặt trên cổ anh, anh đặt trên tay nhân ngư.
Tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Hạng Phỉ mở miệng phá vỡ sự im lặng trong phòng, biểu cảm của anh nhìn qua rất bình tĩnh.
“Trong phòng có đồ hộp, anh muốn ăn không?”
Trì Ngư cười cười, “Nếu tôi không muốn ăn thì sao?”
“À không, tôi muốn ăn cá cậu nướng cho tôi.” Hắn đổi giọng, kéo lên một nụ cười trêu chọc, muốn xem phản ứng của Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ chớp chớp mắt, “Vậy tôi nướng cho anh.”
“Được.” Đầu ngón tay Trì Ngư theo cổ Hạng Phỉ trượt xuống, đi qua trái tim đập thình thịch của anh rồi đặt trên cánh tay kia.
Phản ứng của hắn khiến Hạng Phỉ nhẹ nhàng thở ra.
Anh rất bình tĩnh nói, “Vậy tôi đi ra ngoài làm cho anh.” Ánh mắt đen như hắc diệu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phản ứng của Trì Ngư.
Trì Ngư nói, “Được.”
Hắn cảm nhận được Hạng Phỉ rất khẩn trương, giống như một con thỏ nhanh nhẹn cẩn thận dựng thẳng tai mình lên, chuẩn bị chạy trốn.
Thật thú vị khi trêu chọc một con người như vậy.
Trì Ngư vui vẻ nghĩ, hắn bỏ qua tâm trạng bởi vì những ghi chép kia mà mất hứng, kéo chăn mềm mại của Hạng Phỉ đắp lên đuôi cá.
Hạng Phỉ đi ra ngoài, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh mắt Trì Ngư lơ đãng xẹt qua ngoài cửa sổ, hắn phát hiện sương mù bên ngoài đã rất dày, từ sáng sớm bắt đầu sương mù, khi mặt trời xuất hiện tản đi một ít, có thể nhìn thấy tình trạng trên mặt biển, sóng biển cuồn cuộn trắng như tuyết.
Mà bây giờ khi mặt trời biến mất, sương mù tích lũy càng ngày càng dày đặc, ít nhất nếu hiện tại có quái vật nào xuất hiện, người trên tàu cũng không phát hiện được.
Vây tai của Trì Ngư khẽ nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại, sóng âm của quái vật truyền từ biển sâu cũng đến vây tai của hắn.
Sinh vật xung quanh đều tránh không kịp, loạn xạ hoảng sợ tránh đi, không tránh kịp lập tức bị nuốt vào bụng rắn.
Con người trên tàu vẫn chưa thấy nó, nhưng nó đã nhắm mục tiêu là con tàu.
•••••
Lúc đi ra Hạng Phỉ mới phát hiện hai má mình rất nóng, lòng bàn tay hơi lạnh vỗ vỗ hai má, đi về phía phòng ăn.
Nửa đường gặp Nhị Hoàng Tử đi ra từ phòng thí nghiệm, hắn ta nho nhã đeo một bộ kính bảo hộ, trên mặt có chút mệt mỏi, xem ra là vừa mới làm thí nghiệm xong.
Thấy Hạng Phỉ đi tới thì hắn ta nhướn mày nói, “Muộn như vậy mà thiếu tướng còn đi đâu?”
“Đi nướng cá.” Hạng Phỉ nói đơn giản.
Nhị Hoàng Tử sửng sốt một chút, hắn ta kinh ngạc nói, “Nướng cái gì?” Hắn ta nghi mình nghe nhầm, buổi tối rồi mà thiếu tướng còn đi nướng cá?
Sau đó hắn ta nghe thấy một câu trả lời rõ ràng không thể rõ ràng hơn, “Đến nhà ăn nướng cá, Nhị Hoàng Tử có ý kiến gì không?”
“Hay là cậu muốn đi với tôi?” Hạng Phỉ thản nhiên hỏi ngược lại.
“Không được.” Nhị Hoàng Tử điên cuồng xua tay, hắn ta muốn ăn cái gì chỉ cần ra lệnh một tiếng cho người khác là dâng tận miệng, đâu cần tốn sức lực tự đi nướng cá.
Nhưng mà thiếu tướng nghĩ như thế nào mà lại nướng cá buổi tối? Chẳng lẽ từ đảo hoàng hôn trở về hình thành thói quen, không nướng cá thì khó chịu?
Nhị Hoàng Tử đang nghi ngờ thì Hạng Phỉ đã đi xa.
Có vẻ anh rất vui vẻ.
Nhị Hoàng Tử nào biết được, thiếu tướng Hạng Phỉ hơn nửa đêm đi nướng cá là vì có nhân ngư chờ ở trong phòng.
Một bóng đen lơ lửng dưới đáy tàu, nó là một con rắn biển, nhưng ở thế giới loài người không có loại rắn biển khổng lồ như vậy.
Thể tích của nó vượt xa ghi chép của con người, linh hoạt thông minh vừa nhìn đã biết là sản phẩm độc đáo của biển hoàng hôn.
Ngay từ đầu nó bơi về phía trước, nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần, nó cảm nhận được uy hiếp như ẩn như hiện truyền đến trên tàu làm cho nó run rẩy, không nhịn được cứng đờ cả thân, đuôi rắn không dám động một chút.
Sinh vật trên tàu là gì? Sao lại đáng sợ như vậy.
Trong lòng nó dâng lên sợ hãi, khi con rắn biển đau đớn chuẩn bị từ bỏ con tàu thì uy hiếp trên tàu đột nhiên biến mất.
Nó lẳng lặng đi theo phía sau tàu, vảy màu đen dày đặc, trong miệng còn có một hàng răng cưa, thân thể linh hoạt uốn éo.
Tốc độ của nó đủ để theo kịp tốc độ tàu, nhưng nó vẫn cẩn thận theo sau con tàu và quan sát tình hình.
Sóng âm thanh của nó lan truyền qua các tần số mà con người không thể nghe thấy, nó đang kêu gọi bạn đồng hành của mình…!
Hạng Phỉ chăm chú chọn cá sống làm thịt, còn là loại Trì Ngư ăn nhiều nhất trên đảo hoàng hôn, thịt cá tươi ngon, hương vị thơm ngát, chỉ cần ăn sống cũng rất ngon.
Hạng Phỉ lật cá, đổ ít dầu lên mặt vàng đang nướng, mùi thơm tràn ngập, anh cầm lấy gia vị bên cạnh, chỉ rắc một chút lên.
Quá nhiều gia vị sẽ phá hủy hương vị tươi ngon của cá, trong đầu Hạng Phỉ xuất hiện bình luận về công thức nấu ăn, anh đang kiên nhẫn chờ, lật mặt, con cá này đã nướng xong.
Trong lúc bất chợt, con tàu lắc lư mãnh liệt, trên mặt biển dâng lên sóng biển thật lớn, Hạng Phỉ bảo vệ cá nướng trong tay sang một bên, anh vừa mới buông xuống thì có một binh lính vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói, “Thiếu tướng, Nhị Hoàng Tử bảo tôi tới tìm ngài, sự việc xảy ra đột ngột, tàu của chúng ta bị một sinh vật không rõ tấn công.”
Hạng Phỉ cùng binh lính đồng loạt đi ra ngoài, trên hành lang khoang tàu đều là binh lính vội vàng cầm vũ khí đi ra ngoài, lối đi vang lên cảnh báo khẩn cấp màu đỏ:
“Ầm ——” một tiếng va chạm, khoang tàu rung động kịch liệt.
Binh lính bên cạnh Hạng Phỉ nghiêng ngả, vội vàng đỡ vách tường.
Hạng Phỉ đi đến phòng điều khiển tàu.
Nhị Hoàng Tử đứng tại chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thấy Hạng Phỉ tới, Nhị Hoàng Tử giống như tìm được nơi an toàn, nhẹ nhàng thở ra.
“Thiếu tướng, cậu mau tới xem.”
Màn hình trước mặt hắn ta hiển thị chính xác tình huống dưới đáy biển, màn hình nối liền với máy dò dưới nước, camera vẫn hoạt động như bình thường, ghi lại một màn kinh hoàng xảy ra dưới đáy biển.
Một, hai, ba con quái vật khổng lồ điên cuồng va chạm với tàu.
Camera quá nhỏ và quái vật dưới đáy biển quá lớn, không đủ chiếu một phần nhỏ thân nó.
Nhưng cho dù là một phần của thân nó thì cũng đủ để làm cho người ta rung động.
Nó quá lớn, thân hình uốn éo ẩn chứa sức mạnh khủng bố, vảy màu đen hiện ra ánh sáng lạnh như băng, không sợ đau điên cuồng va chạm.
Mỗi lần va chạm đều làm cho tàu Abbe rung lắc, một con đã đáng sợ như vậy, mà hiện tại tấn công tàu của bọn họ chính là ba con rắn biển.
Camera đột nhiên tối sầm lại, truyền ra tiếng tia lửa bùm bùm, cùng lúc đó, mấy camera làm việc khác cũng mất liên lạc.
Chúng bị rắn biển đâm cháy.
Chỉ còn một cái vẫn làm việc hết công suất.
Ánh mắt Hạng Phỉ lạnh như băng, nói với thủy thủ điều khiển, “Sử dụng bắn tập trung.”
Thủy thủ ngẩn ra, “Thiếu tướng, chỉ sợ không dễ bắn trúng, động tác của chúng quá nhanh.”
“Thử trước đi.”
Hạng Phỉ nhìn về phía Nhị Hoàng Tử, “Thật sự không được thì dùng K2280.”
“Cậu điên rồi hả?” Nhị Hoàng Tử kinh ngạc ra tiếng.
K2280 là vũ khí mới được đế chế Abbe phát minh để sử dụng cho các tàu chiến quân sự lớn, có khả năng sát thương rất lớn và vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Bởi vì chuyến đi này nó đã được trang bị lại trên tàu Abbe, rất khó để nói nó có tác dụng tích cực không.
Nếu có gì đó không ổn…!
Nhị Hoàng Tử gấp gáp, hắn ta đi đi lại lại “Lỡ như có sai sót…”
Lại nghe thấy Hạng Phỉ thản nhiên nói, “Cậu cho rằng tàu của chúng ta có thể chống đỡ được bao lâu? Nhị Hoàng Tử.”
“Hơn nữa, là mệnh lệnh chứ không phải trưng cầu ý kiến.” Giọng của anh như sương tuyết, lòng nóng như lửa đốt của tất cả mọi người trong phòng chỉ huy lập tức hạ xuống vài độ.
Nhị Hoàng Tử sửng sốt.
“Binh lính, chuẩn bị.” Hạng Phỉ nói.
Anh hạ mắt nhìn màn hình, camera duy nhất đang truyền hình ảnh về, máy dò đang đo vị trí cụ thể của quái vật biển.
Không khí trong khoang tàu vô cùng nặng nề, tiếng báo động “tích tích” vẫn vang vọng bên tai.
Binh lính ấn nút kia, trong nháy mắt hắn ta ấn xuống, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình.
Hành động này thành công hay thất bại?
Âm thanh “ầm ầm” vang vọng dưới đáy biển.
Đạn pháo trực tiếp xuyên qua thân thể uốn éo của một con quái vật biển lớn nhất, phá vỡ động mạch chủ, máu tươi ào ào chảy ra ngoài, rất nhanh đã nhuộm một khu vực biển thành màu đỏ.
Giống như nó bị chọc giận, thống khổ phát ra tiếng gầm giận dữ, máu tươi phun trào càng ngày càng nhiều, ngâm trong biển không phân biệt được là nước dung hợp máu hay là máu dung hợp nước.
Hai con quái vật biển còn lại va chạm dữ dội hơn, buồng lái liên tục rung lắc.
Trán binh lính nhỏ mồ hôi lạnh, lại nghe thấy Hạng Phỉ nói, “Tiếp tục, không cần dừng lại.”
Giọng nói của anh giống một viên thuốc an thần.
Binh lính lớn tiếng nói, “Vâng!”
“Bùm——”
“Bùm——”
“……”
Một vài tiếng nổ lớn liên tiếp, thế giới yên tĩnh.
Nhị Hoàng Tử tê liệt quỳ trên mặt đất, hắn ta lẩm bẩm nói, “Chúng ta thắng sao?”
“Thiếu tướng Hạng Phỉ, cậu làm gì vậy?” Nhị Hoàng Tử vừa quay đầu lại đã thấy Hạng Phỉ đi ra ngoài.
“Cá của tôi còn chưa nướng xong.” Bóng dáng kia để lại một câu.
Nhị Hoàng Tử:?
Trì Ngư biết Abbe đã thắng khi ngừng rung lắc.
Hắn cầm điện thoại của Hạng Phỉ chơi Tetris, vừa nhìn thời gian, cách chấn động dừng lại đã qua mười phút.
Người đó vẫn chưa trở về.
Hắn tắt điện thoại xuống giường, đuổi theo dấu vết của Hạng Phỉ.
Hiện tại vừa mới chấm dứt chiến đấu, trên tàu có chút hỗn loạn, Trì Ngư tránh né camera với đám người, rất nhanh đã đến chỗ Hạng Phỉ ở.
– – Nhà bếp của phòng ăn.
Đang sáng đèn, có một bóng người dựa vào tường, anh có chút chán nản.
Trì Ngư đẩy cửa ra thu hút sự chú ý của anh.
Hắn hỏi, “Sao cậu không trở lại?”
“Cá.” Hạng Phỉ giương mắt, đôi mắt đen láy như suối dưới ánh đèn, anh thì thào nói, “Cá tôi nướng cho anh không thể ăn.”
…..????????????????????????????????…..!
26/1/2022
#NTT.