Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 19


Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 19


Biển hoa mênh mông vô tận, những cánh hoa màu đỏ tung bay rồi rơi xuống đất.

Giày quân đội của Hạng Phỉ giẫm lên con đường lầy lội ướt át, anh không tập trung tựa vào cây, rõ ràng biết mình đang ở trong mộng —— Anh đang là Hạng Phỉ trưa hôm nay, chuyển động chậm rồi nhanh, tầm mắt biến thành góc nhìn thứ nhất, ôn lại những gì đã trải qua ngày hôm nay.

Mặc dù Hạng Phỉ nhắm mắt lại là có thể nhớ rõ ràng.

Kiếm còn đang cầm trong tay, xương trắng dày đặc sau đợt chấn động đầu tiên không cách nào tạo thành ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của Hạng Phỉ.

Anh nhẹ nhàng vén xương cốt chặn đường ra, muốn đến trung tâm đảo hoàng hôn ngắm nhìn một chút.

Trên đầu vai rơi xuống một đóa hoa, Hạng Phỉ đưa tay bắt lấy.

Trong nháy mắt này anh nghe thấy tiếng động, hai âm thanh vang lên quá quen thuộc, thế cho nên gần như Hạng Phỉ cho rằng là ảo giác của anh.

.

ngôn tình hài
Cánh hoa cầm trong tay không trọn vẹn, ngay cả vai anh cũng nhỏ xuống một chút nước ửng đỏ.

—— Ửng đỏ giống con mắt thuộc hạ của anh.

Bọn họ lẩm bẩm nói, “Thơm quá.”
Bọn họ giống mấy con ong đi hái nhụy hoa, tham lam mút hương thơm trong không khí, lại giống như ong thợ trở về tổ, mỉm cười đi về phía trước.

Ánh mắt Hạng Phỉ chớp chớp nhìn sang bên cạnh.

Vẻ mặt binh lính ngọt ngào, bọn họ bị xương trắng trên mặt đất làm vấp ngã, lại bò lên, vai Nhâm Nghị bị một cây xương trắng đâm thủng, chảy ra rất nhiều máu tươi.

Nhưng hắn ta vẫn mỉm cười.

Một màn này làm trong lòng Hạng Phỉ tràn ngập lạnh lẽo, hai đồng đội ở thời khắc anh xoay người biến thành như vậy, mà anh lại không hề phát hiện.

Không, có phát hiện…!Khi suốt đêm họ không về, còn Lê Khắc? Với cả Trì Ngư…!

Kiếm của anh ngang ngang trước mặt bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, quát “Nhâm Nghị!”
Nhâm Nghị tiếp tục đi về phía trước, cả đồng bọn của hắn, không có chút phản ứng nào với bên ngoài.

Hạng Phỉ không chần chờ bắn một phát súng lên đùi họ.

Tạm thời ngăn chặn hành động.

Nhâm Nghị bị thương ở bắp chân, hắn ta quỳ rạp xuống đất.

Cánh tay chống đỡ muốn đứng dậy, Nhâm Nghị thất tha thất thểu vài cái, cứng rắn kéo ra một con đường máu, bò về phía “thánh địa” trong lòng mình.

Ngón tay Hạng Phỉ siết chặt súng, đầu ngón tay anh trắng bệch.

Bóng dáng của họ dần dần bị biển hoa che lấp, ngay cả máu cũng biến mất không thấy.

Bông hoa ở giữa giương cánh hoa của nó lên, duỗi thẳng thân cây, nhô lên trong rất nhiều hoa, lúc đó Hạng Phỉ mới phát hiện nó là đóa lớn nhất.

Đủ để nuốt chửng một người.

Cánh hoa của nó mở ra, bên trong không phải là nhụy hoa rực rỡ mà là thịt thối rữa.

Sau đó Nhậm Nghị với một người khác như trở về vòng tay đất mẹ, bọn họ mỉm cười, bị hoa ở giữa cắn nuốt.

Hạng Phỉ nhắm mắt lại, lông mi của anh run rẩy, súng trong tay vô lực rơi xuống.

Ai cũng không cứu được.

Chuyện kế tiếp xảy ra như cưỡi ngựa xem hoa, hết cảnh này đến cảnh khác lóe lên.

Hạng Phỉ đeo ba lô căng phồng ở phía sau, biển hoa bị nổ thành pháo hoa, chôn vùi tội lỗi đã lắng đọng.

Hạng Phỉ cõng túi xuống dưới khu trung tâm, đến vị trí “rễ” mà Trì Ngư nói.

Lần này số anh tốt, khi đi vào hang động thì rắn đang ngủ.


Hạng Phỉ nhìn thấy quần áo rách nát trên mặt đất, còn có chất nhầy nhầy dính ở trên, bên cạnh là một đống xương trắng rải rác của con người, rất khó ghép lại thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh.

Động tác của anh dừng lại, ngồi xổm xuống nhặt xương còn sót vào lòng bàn tay, mở ba lô ra.

Có một cái bọc được anh cẩn thận đè ở dưới cùng, không đủ chỗ nên Hạng Phỉ lấy vũ khí ra.

Những thứ này đã vô dụng, lát nữa anh phải dùng một vũ khí có uy lực lớn hơn.

Hạng Phỉ bọc xương trắng lại đặt trong ba lô.

Anh vác túi xách tiếp tục đi về phía trước, không chút do dự đi vào hang động bên trái, khi cửa đá ngăn cách sắp hạ xuống thì cánh tay của Hạng Phỉ nâng lên, cánh tay phải biến thành máy móc nhắm ngay cửa hang, không chút do dự bắn vài phát.

Trong nháy mắt cửa đá ầm ầm rơi xuống, chấm dứt sinh mệnh của những con rắn trong hang.

Hạng Phỉ đi theo con đường thật dài về phía trước.

Càng tiến về phía trước thì Hạng Phỉ ngửi được mùi càng thêm nồng đậm, mùi hôi thối xen lẫn mùi thơm, rất khó nói rõ đây là mùi hương kỳ lạ cỡ nào.

Hạng Phỉ giơ đèn pin lên, chỗ chiếu sáng vẫn là bóng tối như trước.

Trong lòng anh âm thầm đếm số để phán đoán mình đã đi bao lâu.

Khi anh đếm đến hơn ba nghìn, bước chân Hạng Phỉ dừng lại, anh khó chịu híp mắt, hang động trước mặt rất sáng, còn lộ ra ánh sáng màu đỏ, anh đã đến.

Chỗ sáng loé lên giống như đom đóm, chiếu sáng hang động này, vô số rễ cây lớn nhỏ quấn cùng một chỗ, nước màu đỏ thẫm chảy tuần hoàn, con người ở trong đó chỉ có thể xem như một điểm sáng tương đối lớn, những rễ cây kia quá lớn, hoa ở khu trung tâm chỉ là cát trên sa mạc của nó mà thôi.

Phía trên thân rễ hơi cháy đen, nhưng không cản trở chu kỳ bên dưới của nó, rễ ở dưới bị mặt đất che khuất, giống như một thế giới cổ tích huyền diệu.

Hạng Phỉ khẽ rũ mắt, biết mình không thể ra tay với những rễ cây này.

Rễ phía dưới như là trụ cột của đảo hoàng hôn, nếu “rễ” không còn thì tất cả sinh vật trên đảo hoàng hôn đều phải chôn cùng.


Nhâm Nghị, Lê Khắc và một người còn lại chính là bị nhiễm trùng từ đây, dị hóa biến thành quái vật.

Hạng Phỉ đứng tại chỗ.

Anh nghe thấy một âm thanh, âm thanh kia đang mê hoặc anh, “Lại đây…!Lại đây…”
Nó nói rằng hãy hấp thụ năng lượng của tôi và cậu sẽ trở nên mạnh hơn.

Hạng Phỉ không hề động đậy.

Anh ở đây một thời gian dài, và âm thanh quyến rũ vẫn vang vọng bên tai.

Thẳng đến khi trong đầu Hạng Phỉ hiện lên một cái đuôi xinh đẹp, còn có một tiếng, tiếng kia rất thấp nói với anh, “Ôm ——”
Anh mới như tỉnh mộng, vòng qua rễ cây thật lớn, đi về phía lối ra.

Trì Ngư vẫn còn trong lều, anh nên quay trở lại.

•••••
Hạng Phỉ tỉnh dậy còn chưa tới sáng.

Anh trở lại tàu Abbe.

Con tàu đang di chuyển về phía trước, mở ra những gợn sóng dài.

Đưa tay bật đèn đầu giường lên, Hạng Phỉ đứng dậy khoác một cái áo, ngồi xuống bàn làm việc.

Đèn bàn làm việc lần đầu tiên được anh chú ý tới, tay Hạng Phỉ đang ấn công tắc dừng lại, không biết là ai thiết kế đèn bàn.

Một nhân ngư nhỏ đang ôm một viên ngọc trong lòng, ấn công tắc ở bệ dưới nhân ngư.

Hạng Phỉ ấn xuống, viên ngọc sáng lên, chiếu lên ánh sáng ấm áp.

Hạng Phỉ cầm cây bút rất lâu không nhúc nhích, anh mở nhật ký ra yên tĩnh viết dòng đầu tiên.

[Trên đảo hoàng hôn tôi đã gặp một nhân ngư…]
Đầu bút của anh mờ đi một ít dấu vết, Hạng Phỉ lại gạch những lời này đi, cho đến khi không nhìn ra bộ dáng ban đầu.

Anh trở lại với dòng của mình và viết, [Đồng đội của tôi trên đảo hoàng hôn đã chết và bị cám dỗ bởi “rễ”, có lẽ tất cả điều này đã được dự đoán trước.


May mà tôi sống sót, bởi vì một nguyên nhân kỳ diệu, hiện tại trong lòng còn có chút nghi ngờ, không xác định có phải bởi vì hắn..]
Toàn bộ bài viết của anh không xuất hiện hai từ “nhân ngư”, nhưng rất nhiều hắn xuất hiện.

Viết xuống dòng cuối cùng, Hạng Phỉ viết ngày tháng, do dự một chút rồi vẽ thêm một con cá nhỏ phun bong bóng.

Chân trời nổi lên ánh sáng, cửa sổ trong suốt kín sương mù.

Hạng Phỉ duỗi thắt lưng một cái, hoạt động gân cốt cả đêm không nhúc nhích.

Anh kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt dừng ở trên cửa, có một dấu tay rõ ràng.

Nửa dưới là kích thước bàn tay bình thường của con người, phần trên rất kỳ quái, dài hơn ngón tay của con người, nhưng không phải in trên đó mà là hơi bốc lên trên.

Hạng Phỉ đặt tay mình ở trên đó, lớn hơn một vòng bàn tay của anh.

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, “Cốc cốc”, kèm theo câu hỏi, “Thiếu tướng Hạng Phỉ, ngài đã dậy chưa?”
Bàn tay Hạng Phỉ lau sạch hơi nước ẩm ướt phía trên, anh rũ mắt nhàn nhạt đáp một tiếng, “Tôi dậy rồi.”
••••••
Trì Ngư nằm trong vỏ sò trắng không tỳ vết, đuôi cá lười biếng rủ xuống.

Bạch tuộc nhỏ bơi từ xa đến, đã nhiều ngày nó không nhìn thấy Trì Ngư, theo thói quen bơi trong vùng biển gần đó.

Nhìn thấy Trì Ngư thì bạch tuộc nhỏ hưng phấn giật giật người, vội vàng lao về phía Trì Ngư, thân hình khổng lồ như một quả đạn pháo lớn.

Trước khi định lao tới chỗ Trì Ngư thì khó khăn lắm nó mới quơ quào được ít cá, bạch tuộc nhỏ vui vẻ mở to hai mắt.

Xúc tu của nó phấn khích giơ lên, rất nhiều cá dính vào mút của nó, [Cá!]
Trì Ngư bất đắc dĩ vươn cánh tay ngăn nó lại, bàn tay đè cái đầu mềm mại của nó xuống.

Bạch tuộc nhỏ tủi thân nhìn về phía hắn.

Trì Ngư lắc đầu, “Không muốn ăn.”
Ài, hắn thở dài, đuôi cá đập đập, muốn ăn cá nướng, muốn ăn đồ hộp, còn muốn nước mắt của thần biển.

…..????????????????????????????????…..!
22/1/2022
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.