Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 17


Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 17


Trời mưa rất lớn, Hạng Phỉ không tiện mang theo hắn nên Trì Ngư làm một nhân ngư hiểu ý người, vẽ cho Hạng Phỉ một con đường đại khái.

Bây giờ đối với việc không đi vào vùng trung tâm Trì Ngư đã không còn chấp niệm.

Đi cũng không nhất định có thể tìm được, 99% khả năng không có ở đó, chỉ còn lại một phần trăm kia nên Trì Ngư không muốn chạy thêm một lần nữa.

Trì thông suốt Ngư.

Giờ phút này hắn đang nằm trong lều trại, lắc lắc đuôi cá, cầm điện thoại di động đầy pin của Hạng Phỉ, chơi Tetris.

Từ đêm qua trở về thì đuôi không tiếp xúc với nước, nhưng vảy của Trì Ngư vẫn rất mịn màng và tươi sáng, vảy màu xanh đậm trượt trên giường, Trì Ngư nghĩ đến những từ quảng cáo mà hắn nhìn thấy ngày hôm trước trên tàu Abbe.

Quả thật so với tơ lụa X còn trơn trượt hơn, Trì Ngư lăn từ đầu giường bên này sang bên kia, đuôi cá vung lên, trên không trung nâng lên độ cong xinh đẹp.

Trời sinh tộc nhân ngư có gien tự luyến, sau khi trưởng thành vì tranh đoạt bạn đời càng tự luyến đến cực điểm.

Bỗng dưng nghĩ đến một câu trong trí nhớ, động tác vẫy đuôi của Trì Ngư cứng đờ, vì sao hắn lại tự luyến vào lúc này?
Còn ở lều trại Hạng Phỉ, một con người, càng đáng sợ hơn.

Giống như đột nhiên bị rút đi tinh thần, đuôi cá úp sấp xuống, hắn cũng mềm nhũn nằm xuống đệm gối của Hạng Phỉ, mở ván tiếp theo, hắn muốn tiếp tục phá vỡ kỷ lục của Hạng Phỉ.

Màn hình liên tục xuất hiện “Good”, “Very good” làm cho Trì Ngư nghĩ rằng mình đã làm một cái gì đó thú vị và long trời lở đất.

Chẳng qua là ghép hai khối vuông lại với nhau vào khoảng trống…!Tay Trì Ngư ấn ấn, lại là hai khối vuông được ghép với nhau, lần này trên màn hình còn nổ pháo hoa, “Perfect!”
Ai đó có hơi thở chán ghét trực tiếp đi vào lều trại, Trì Ngư không vui ngước mắt lên.

Là Lê Khắc, trong mắt hắn ta hiện lên si mê, đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, “Tôi gọt cho anh một ít hoa quả.”
“À.” Trì Ngư tiếp tục mở ván tiếp theo, hắn đã đột phá mấy kỷ lục, đáng tiếc trên điện thoại di động của Hạng Phỉ chỉ có một trò chơi, “Để ở đó, cậu đi ra ngoài đi.”
Lê Khắc tinh tế ngửi thấy mùi thơm trong lều trại, đây là thứ “rễ” khao khát, hương vị máu thịt dồi dào, thật thơm, thật thơm.

Hắn nhìn thấy điện thoại trong tay Trì Ngư, game trên màn hình cũng không xa lạ, Lê Khắc lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trì Ngư, “Máy của tôi có rất nhiều trò chơi, anh chơi của tôi đi.”
“Trong điện thoại của thiếu tướng chỉ có một trò chơi này, chơi lâu cũng không còn vui.”
Hắn ta đứng tại chỗ đợi nửa ngày, tay cũng cứng đờ, vẫn không đợi được Trì Ngư đáp lại.

Nhân ngư ở trên giường không ngừng xuất hiện âm thanh “Good”, “Perfect”, đâm vào tai Lê Khắc.

Đôi mắt của hắn ta có một lớp màu đỏ không rõ ràng, bắt đầu từ khóe mắt, bao phủ xuống đuôi mắt.

Rễ trong lòng hắn ta đang huy động, chậm rãi lớn lên.

Mùi thơm quá…!
Đúng lúc này đột nhiên Trì Ngư nói, “Sao cậu còn chưa đi?”
Hắn ném điện thoại sang một bên và ngồi dậy.

Cái đuôi cá dài hơn nửa người nâng lên cao, đôi mắt bạc nhạt nhìn Lê Khắc.

Trì Ngư nhìn thấy màu đỏ trong mắt hắn ta không khác gì quái vật bị dị hóa, con người bị bản năng chi phối.

Không, Trì Ngư lạnh lùng nghĩ, đã không tính là con người.

Một con quái vật bị chi phối bởi bản năng của “rễ”
Hắn lặp lại một lần nữa, “Đi ra ngoài, đừng mang bất cứ cái gì đến lều của tôi.”
Lều bị ô nhiễm, Trì Ngư không còn tâm trạng tốt.

Lê Khắc ẩn nhẫn nhìn hắn một cái, trong lòng hắn ta tự nhủ, nhẫn nại, nhẫn nại…!
Cuối cùng vẫn tức giận rời đi, tiếng bước chân nặng nề đáp trên mặt đất, biểu hiện tâm trạng khó chịu của người rời đi.

Trì Ngư không quan tâm đến hắn ta.


Ở trước mặt Hạng Phỉ hắn còn có chút ngụy trang, nhưng ở trước mặt một sinh vật ngấp nghé máu thịt của hắn, Trì Ngư hoàn toàn không khách khí.

Nhưng tạm thời hắn còn chưa muốn ra tay với Lê Khắc, hy vọng Lê Khắc thức thời một chút, không nên đến trêu chọc hắn.

Hắn nhẹ nhàng hừ một điệu nhỏ, nằm trong chăn mềm nhũn, như có thể ngửi được mùi của Hạng Phỉ, giống như tuyết tùng.

Ngón tay lộ ra móng bén nhọn, móng của nhân ngư rất đẹp, cũng là vũ khí sắc bén nhất của bọn, không dài nhưng đủ để một nhát trí mạng với quân địch.

Không biết móng tay của Trì Ngư đã giết chết bao nhiêu sinh vật biển, ngón tay vẫn không tì vết.

Đôi tay này nhìn không khác gì con người, chờ hắn vượt qua giai đoạn trưởng thành, có thể tự do chuyển hóa giữa đuôi cá và chân người, như vậy ngoại trừ máu thì hoàn toàn không phân biệt được nhân ngư với con người.

Còn Tu Phì…!
Bên này, Hạng Phỉ với thuộc hạ của anh đội mưa đi vào trung tâm.

Doanh trại của họ mưa có chút lớn, sau khi vào trong rừng cây thì ngược lại chuyển thành mưa nhỏ, mưa rất nhỏ rơi trên người.

Hạng Phỉ không có áo mưa, chỗ này mưa nhỏ nên mặc áo mưa sẽ làm hạn chế hành động của anh.

Anh với hai thuộc hạ còn lại dọc theo con đường nhỏ hôm qua mở ra, chậm rãi đi về phía trước.

Giày quân đội bước vào vùng đất ẩm ướt và xốp, dính một ít bùn.

Tóc Hạng Phỉ thấm ướt mềm mại xẹp xuống gần lông mày, ngược lại đôi mắt càng thêm thâm sâu, mặt mày sắc bén.

Mặc dù hôm nay trời mưa nhưng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, và khi trời mưa thì nhiều sinh vật co rúc trong hang động sẽ không đi ra, ít nguy hiểm hơn.

Bây giờ họ chỉ cần đi thẳng dọc theo con đường Trì Ngư vẽ.

Càng đến gần trung tâm thì xác chim càng nhiều, khi đi đường vòng Hạng Phỉ còn cố chú ý đến hố lớn của chim mà họ gặp trước đó.

Kỳ lạ thay, không có mùi thối rữa trong thời tiết nóng như vậy.

Và số lượng chim không tăng lên, như thể không đổi.

Trên mỏ chim mở ra không ngoại lệ đều có nước màu đỏ thẫm, giống như tình trạng mà Hạng Phỉ quan sát được vào ngày đầu tiên.

Cách trung tâm ước chừng năm trăm mét, Hạng Phỉ ngửi thấy một mùi hoa kỳ lạ, bên trong còn xen lẫn một ít mùi thối rữa.

Mùi hôi với mùi thơm nửa vời, Hạng Phỉ khẽ nhíu mày, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi kỳ lạ như vậy.

Anh nói với người bên cạnh, “Mấy cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
Loại hương thơm ngọt ngào thối rữa này rất giống hình dung sáng nay bọn Nhâm Nghị ngửi được trong hang động, hơn nữa Trì Ngư nói với anh nên Hạng Phỉ đã có thể xác định, đây chính là mùi phát ra từ trung tâm.

Vì thế anh nhìn về phía Nhâm Nghị.

Nhâm Nghị gật gật đầu, trong mắt hắn hiện lên một chút say mê, “Thiếu tướng, đây chính là mùi ngày hôm qua chúng tôi ngửi được, mùi thơm rất dễ ngửi.” Mũi của hắn ta đói và muốn hít nhiều hương thơm hơn.

Hạng Phỉ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, không trả lời mà hơi nghiêng đầu nói, “Chú ý xung quanh, không nên hít vào quá nhiều mùi, đừng quên đêm qua.”
Lời nói của anh làm đông lạnh hai người.

Ở chỗ hai cấp dưới không nhìn thấy, mi mắt không dễ phát hiện của Hạng Phỉ nhíu lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Anh lặng lẽ kéo dài một chút khoảng cách với hai người họ.

Tuy Hạng Phỉ có chút suy đoán với việc trong lòng, nhưng khi anh chân chính nhìn thấy một màn trước mắt này thì vẫn cảm thấy rung động.


Biển hoa mênh mông, không đếm được bao nhiêu bông, trong mưa toàn bộ hơi nở rộ, theo gió nhẹ nhàng lay động.

Hình ảnh bình thường này có thể rất đẹp và thậm chí được sử dụng như một hình ảnh quảng cáo cho các điểm tham quan, nhưng nó ở trên đảo hoàng hôn, trong “Khu cấm Abbe”.

Vì vậy, chỉ mang lại cho mọi người không rét mà run.

Hạng Phỉ nhìn thấy một con chim, một con hải âu, nó kiệt sức bay về phía những bông hoa này, nước mưa thấm ướt cánh của nó, mỗi một cái vỗ cánh đều hao tổn sức lực toàn thân.

Mỏ chim của nó mở ra, rõ ràng Hạng Phỉ có thể từ trong mắt nó cảm nhận được một niềm khát vọng mãnh liệt.

Khi miệng chim nhuộm nước hoa màu đỏ tươi, nó lắc lư giống như say rượu, sau đó bay theo một phía.

Phía đó chính là cái hố lớn chứa xác chim, nó còn chưa bay tới đã lập tức rơi xuống đất.

Cánh chim nâng lên vô lực, nó há miệng kêu to vài tiếng, ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về phía biển hoa.

Hạng Phỉ đi tới chỗ hải âu chết, sờ thử bụng nó, mềm mại, nhưng không có hô hấp, đã chết.

Mùi thơm nồng nặc làm choáng váng.

Hai binh lính lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ nhìn nhau, quá thơm.

Lúc Hạng Phỉ nhìn về phía bọn họ thì lập tức thu liễm sắc mặt.

Hạng Phỉ khẽ cau mày, anh đoán có lẽ nhân ngư cũng có thể ngửi được mùi này, còn ngửi khó chịu hơn.

Mùi hôi thối bị che giấu dưới ánh mắt ửng đỏ, hai loại mùi trùng kích có thể làm cho người ta buồn nôn.

Nghi ngờ trong lòng Hạng Phỉ được cởi bỏ một chút, bằng không lúc ấy nhân ngư sẽ không ỉu xìu như vậy.

.

Truyện hay luôn có tại ( Тг umTruуeЛ.

v n )
Vô số bông hoa đỏ rực như máu đang nở rộ.

Giày quân đội của Hạng Phỉ đột nhiên giẫm lên thứ gì đó.

Anh đeo một đôi găng tay trắng như tuyết, ngồi xổm xuống để kéo đất ra một chút, găng tay áp sát ngón tay của anh, chạm vào một cái gì đó cưng cứng.

Đó là xương ngón tay con người trắng như tuyết, ánh mắt Hạng Phỉ cau lại, dự liệu trong lòng anh đã trở thành sự thật.

Anh lấy kiếm đào xuống phía dưới một chút, lưỡi kiếm sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, đào một chút thì xuất hiện xương cốt con người.

Anh thăm dò dọc theo rìa bụi hoa khổng lồ diễm lệ, cầm kiếm rất ổn định, căn bản không cần dùng sức, lưỡi kiếm cắm vào đất mềm nhũn, lại vạch ra, từng bộ xương trắng xuất hiện trong tầm mắt Hạng Phỉ.

Quả nhiên phía dưới những đóa hoa này đều là thi thể con người, chỉ sợ người đi vào biển hoàng hôn đều chôn ở đây, làm chất dinh dưỡng cho những bông hoa này.

Làm sao những hài cốt này đến đây được?
Trong lúc bất chợt thì anh nghe thấy một tiếng động, ánh mắt Hạng Phỉ hơi sắc.

•••••
Thời gian Hạng Phỉ đi không tính là rất sớm, ăn điểm tâm xong nghỉ ngơi một chút, đến gần trưa mới xuất phát.


Trì Ngư không đói, hắn không hứng thú nhìn lướt qua đồ Lê Khắc đưa, đĩa hoa quả được đặt sang một bên, bày ra rất dụ người, nhưng hắn không ăn.

Vào những ngày mưa, thính giác được phóng đại không hạn chế, Trì Ngư nghe tiếng mưa tích tắc trong lòng thầm đếm đếm, không biết vì sao khi Hạng Phỉ không có ở đây thì thời gian trở nên đặc biệt dài dằng dặc.

Hắn thở dài một hơi, hai con người còn lại có thể sẽ có việc, nhưng hẳn là Hạng Phỉ sẽ không sao.

Hắn tin tưởng thực lực của Hạng Phỉ.

Ở trung tâm không khủng bố, bản thân nó không có lực công kích.

Khủng khiếp là những con quái vật, những con quái vật bảo vệ vùng trung tâm.

Trì Ngư ngủ trên giường một lát thì lại bị mấy tiếng gõ đánh thức.

Từng tiếng một, từng tiếng một, giống như Hòa Thượng niệm kinh vậy.

Không cần phải nói lại là tác phẩm mà Lê Khắc kia làm ra.

Trì Ngư không biết Lê Khắc đang làm gì, hắn vén rèm lên.

Thấy Lê Khắc đưa lưng về phía hắn ở bên cạnh doanh trại, trong tay cầm một cái búa sắt nhỏ và một số dụng cụ đang gõ vào một khúc gỗ.

Như là phía sau hắn có mắt, khi Trì Ngư xốc lều trại lên còn chưa lên tiếng mà hắn đã chậm rãi xoay người lại.

Trì Ngư hỏi, “Cậu đang làm gì vậy?” Trong mắt hắn hiện lên hứng thú, đây là ý thức tự chủ của Lê Khắc đang làm việc hay là ý thức bị dị hóa làm việc?
Thị lực tốt làm cho Trì Ngư dễ dàng nhìn thấy Lê Khắc đang điêu khắc một thứ, đã hiện ra hoa văn không rõ ràng, cũng thành hình.

Chẳng qua nửa trên bị búa trong tay Lê Khắc ngăn cản, không nhìn rõ đang điêu khắc cái gì.

Lê Khắc “À” một tiếng.

Hắn ta chậm rãi cầm lấy đồ vật trong tay lên, bộ dáng vật kia hoàn toàn lộ ra trước mặt Trì Ngư.

“Nói cho anh cái này nha, tôi đang điêu khắc hắn.” Bàn tay của hắn ta vuốt ve tinh tế, khóe miệng cong lên nụ cười cổ quái.

– Giống như được nhìn thấy giấc mộng tốt nhất.

Ánh mắt Trì Ngư lạnh lùng, hắn theo bản năng xoè móng tay ra.

Đôi mắt của Lê Khắc đã rất khác với đôi mắt của con người bình thường, chuyển sang màu đỏ.

Mùi thối rữa lan tràn trên người hắn ta, hắn ta đã hoàn toàn thành dị hóa, một chút ý chí cuối cùng cũng bị “rễ” đoạt đi.

Đồ vật trong tay hắn lộ ra hoàn toàn.

Đó là một thứ bán thành phẩm, mặt cá thân người xấu xí.

Hắn ta hỏi Trì Ngư, “Nhìn đẹp không?”
Trì Ngư lạnh lùng nói, “Gọi hắn xấu xí thì vũ nhục cái tên này.”
Hắn liếc nhìn tác phẩm điêu khắc một cách khinh thường, quá xấu xí, gây ô nhiễm đôi mắt của nhân ngư.

Mặc dù Lê Khắc mất đi lý trí, nhưng suy nghĩ cơ bản của hắn ta vẫn còn.

Nghe được lời của Trì Ngư, trên mặt hắn lập tức lộ ra một nụ cười dữ tợn, “Anh nói bậy, rõ ràng đây chính là vĩnh cửu.”
Há, lại là một tên ngu xuẩn bị “rễ” mê hoặc.

Trì Ngư thương hại nhìn hắn, bởi vì khẳng định Hạng Phỉ sẽ không về sớm như vậy, hiện tại hắn nhàm chán, quyết định tốn thêm một chút miệng lưỡi để Lê Khắc chết sảng khoái, thuận tiện lãng phí thời gian một chút.

Thời gian là thứ ít có giá trị nhất với nhân ngư.

Vì vậy hắn nói, “Cậu có biết tại sao biển hoàng hôn không có chim còn sống không?”
“Bởi vì bọn nó cũng khao khát sự bất tử, một đời rồi một đời vẫn luôn bị thứ trong trung tâm hấp dẫn, sau đó chết đi, hố lớn xác chim cứ bị lấp đầy như vậy.”
“Vậy thì sao?” Lê Khắc cố chấp không hiểu nói, “Bọn họ không chiếm được bất tử nhưng tôi có thể.”
“Biến thành quái vật mặt cá thân người?” Trì Ngư cười nhạo, “Hay như những con khỉ?”
“Câm miệng!” Lê Khắc quát.

Súng trong tay hắn ta giơ lên, lẩm bẩm nói, “Tao chỉ cần ăn mày, ăn mày là tao có thể nhận được cuộc sống bất tử.”
Trì Ngư không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn ta.


Trong nháy mắt Lê Khắc sắp bóp cò, hắn khẽ cười.

Trì Ngư không nghĩ tới Hạng Phỉ về đúng lúc như vậy.

Nếu thời gian có thể lùi lại, nhất định hắn sẽ ngăn cản chính mình đưa ra quyết định để Lê Khắc chết.

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, lắm miệng sinh thêm nhiều chuyện.

Hôm nay Trì Ngư đã trải nghiệm.

Bàn tay của hắn dính đầy máu con người, một ít còn theo ngón tay chảy xuống, thấm vào cát.

Lê Khắc chết không nhắm mắt, đồng tử của hắn ta khuếch tán, trong tay nắm chặt súng còn chưa kịp bóp cò.

Trước khi chết thì phần thắng nắm trong tay, cho rằng Hạng Phỉ không có ở đây nên mặc cho mình khống chế Trì Ngư, không nghĩ tới một giây sau bàn tay của Trì Ngư đã thò vào lồng ngực mình.

Bước đầu tiên, giết người vạch trần ý đồ.

Bước thứ hai, rửa tay.

Bước thứ ba, phi tang chứng cứ.

Trì Ngư vừa hoàn thành bước đầu tiên.

Đuôi cá của hắn cường tráng mạnh mẽ, có thể hỗ trợ hắn nhảy vọt từ lều đến bên cạnh Lê Khắc, một cú đánh trúng.

Kế tiếp là xử lý công việc, Trì Ngư đang suy nghĩ nên làm sao để phi tang chứng cứ, hơn nữa còn phải làm cho thật tao nhã.

Một giây sau, vây tai nhạy bén của hắn nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Rất nặng, giống như có cái gì đó đè lên.

Không còn kịp nữa rồi.

Trì Ngư ngẩng đầu nhìn, hắn đối diện với Hạng Phỉ vừa mới ra khỏi rừng cây.

Mưa nhỏ nhẹ nhàng thoáng qua.

Mấy giọt mưa rơi vào mí mắt Hạng Phỉ, anh chớp chớp mắt.

Anh rất chật vật, đồ rằn ri trên người bị rách, vốn cánh tay bị thương lại càng chảy máu, may mà cánh tay khác còn nguyên vẹn, tuy tay áo thiếu đi nửa đoạn kỳ quái.

Anh vác một cái túi rất lớn, lúc đi cũng không phồng lên như thế, hiện tại lại chật ních.

Đi xuống là giày quân đội của Hạng Phỉ, chỗ đó còn dính một đóa hoa nửa tàn.

Sau khi Hạng Phỉ ra ngoài cũng không có ai ra nữa.

Trì Ngư không né tránh, bàn tay của hắn còn đang nhỏ máu, từng giọt từng giọt, còn có thi thể bên cạnh là Lê Khắc chết không nhắm mắt, hoàn toàn bại lộ trước mặt Hạng Phỉ.

Ý nghĩ đầu tiên của Trì Ngư là cậu ấy biết rồi.

Hạng Phỉ biết rồi.

Giống như mưa lại rơi dày hơn, trên người Hạng Phỉ ướt đẫm, Trì Ngư cũng không ngoại lệ.

Nước mưa lạnh rơi trên người bọn họ, rất nhanh trên tay Trì Ngư biến thành sạch sẽ.

Giữa bọn họ cách nhau rất xa nhưng Trì Ngư nhìn thấy, hẳn là khoảng cách này nằm trong phạm vi bắn súng của Hạng Phỉ.

Cậu ấy có chút không ổn.

…..????????????????????????????????…..!
21/1/2022
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.