Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 15


Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 15


Hạng Phỉ đi tới trước mặt Trì Ngư rồi cúi người ôm nhân ngư từ trong hồ ra, trên đuôi cá vẫn còn vết nước dính vào người Hạng Phỉ, làm ướt quần áo của anh, thấm ra từng vết nước tối màu.

Nhìn Trì Ngư và pho tượng rất giống nhau, tổ tiên của hắn đang lẳng lặng nhìn về phía hắn, đôi môi mỉm cười còn có ánh mắt được minh châu chiếu rọi, giống như mang theo thần tính.

Trì Ngư và bức tượng nhìn nhau vài giây, không nói nên lời quay đầu lại.

Ánh mắt Hạng Phỉ đánh giá từ pho tượng nhân ngư đến bên cạnh trăng sáng lơ lửng trên sảnh lớn, sau đó hỏi Trì Ngư, “Trong nước có gì không đúng hả?”
“Không có.” Đuôi Trì Ngư nản lòng mà quét qua, hắn nói, “Nước trong hồ chảy ra vùng biển bên ngoài, không có gì bên trong.” Bao gồm cả nước mắt của thần biển.

“Vậy thì đi thôi.” Hạng Phỉ thản nhiên nói, “Chỗ này không có gì đẹp cả.”
Nếu Hạng Phỉ không hỏi vừa rồi Trì Ngư làm gì thì Trì Ngư cũng không nói, nghi ngờ trong lòng hắn quấn thành một búi, tìm không ra đầu sợi dây, tự nhiên cũng không rõ ràng.

Không nên, Trì Ngư nghĩ.

Hạng Phỉ còn đang ôm hắn đi về phía trước, bọn họ ra khỏi sảnh lớn khổng lồ kia, trước mặt giống như lúc bọn họ đến, là một hành lang thật dài không nhìn thấy điểm cuối, mỗi một bước của anh đều vừa vặn có một ngọn nến phía trước sáng lên, chiếu sáng bóng tối phía trước.

Nhưng Trì Ngư đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình cũng không phát hiện.

Đảo hoàng hôn chỉ có hai địa điểm có khả năng tồn tại nước mắt của thần biển, một là sảnh lớn tổ tiên của hắn từng ở vừa rồi, đây là khả năng lớn nhất, nhưng Trì Ngư vớt một vòng trong hồ, ngoại trừ nước và nước thì ngay cả cái bóng nước mắt của thần biển cũng không thấy.

Trì Ngư có thể cảm nhận được sau khi hắn tỉnh lại, nước mắt của thần biển ở bên cạnh hắn, ở khu vực biển này, nhưng chỗ nào cũng không tìm thấy.

Hắn không ôm hy vọng vào vùng trung tâm ngày mai.

Sau khi đi ra mới phát hiện bọn họ mất quá nhiều thời gian trong hang động.


Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, giống như họ thấy trong hang.

Hạng Phỉ lấy đồng hồ nhìn thoáng qua xong đóng nắp lại, Trì Ngư chợt nhìn thấy một tấm ảnh màu vàng loé lên trên đồng hồ của Hạng Phỉ, sau đó hắn nghe thấy Hạng Phỉ nói, “Chúng ta cần mau chóng trở lại doanh trại.”
“Những binh lính kia thì sao?” Trì Ngư hỏi.

Cũng không phải hắn lo cho mấy người kia, dù sao xâm nhập vào “rễ” đảo hoàng hôn, chỉ đơn giản có ba loại kết quả.

Một là đi như nào về như thế, hai là chết toàn bộ trở thành phân bón của “rễ”, còn có kết quả tồi tệ nhất là ba người đều bị nhiễm trùng, bị “rễ” mê hoặc biến thành quái vật trở về doanh địa.

Hắn chỉ muốn xem kết quả sẽ như thế nào và điều gì sẽ xảy ra với “rễ”.

Hạng Phỉ rũ mắt nhìn về phía hắn, “Anh có biết lối ra đường bên trái ở đâu không?”
Trì Ngư im lặng, lối đi bên trái hắn không có ký ức.

Hạng Phỉ nói, “Đi thôi, trở về doanh trại.”
Con đường mở ra để lộ những đám cỏ dại đổ bóng dưới ánh trăng.

Trì Ngư hỏi, “Cậu không lo lắng cho họ à?”
“Lo lắng cũng vô dụng.” Hạng Phỉ nói, lúc này ánh mắt của anh làm cho Trì Ngư có chút không thấu, hoặc là nói, phần lớn suy nghĩ của con người Hạng Phỉ này Trì Ngư luôn không quan sát được.

Khi anh im lặng thì giống như một bức tượng.

“Lúc đi vào khu vực biển này thì tất cả mọi người đã làm tốt suy nghĩ một đi không trở về.” Nói cho cùng, chẳng qua mạng sống của mỗi người đều phải trả giá cho những ham muốn ích kỷ của Hoàng Đế.


“Cậu không sợ chết?” Trì Ngư hỏi.

“Sợ.” Hạng Phỉ nói ngắn gọn, nói ra một chữ xong không nói nữa.

Trì Ngư nghi anh đang lừa gạt mình, mặt Hạng Phỉ dưới ánh trăng có vẻ lạnh như băng, lúc anh không nói lời nào cũng là vẻ mặt như vậy.

Nếu như sợ thì sao lại đến biển hoàng hôn?
Hạng Phỉ không giống người có lòng tham với báu vật.

Một đường không nói gì, lúc đến doanh trại thì không có một binh lính nào ở đây cả.

Ánh mắt Trì Ngư nhìn về phía sau Hạng Phỉ, con đường là lúc bọn họ đi.

Đêm nay binh lính còn chưa trở về thì chắc lành ít dữ nhiều.

Hạng Phỉ nghĩ gì? Đầu hắn quay về, phát hiện Hạng Phỉ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, giống như đã sớm có dự đoán với việc này.

Anh đặt Trì Ngư sang một bên để châm lửa trại trước, Trì Ngư cách ánh lửa rất xa, gió biển ẩm ướt thổi tới, Hạng Phỉ trở về lều trại thay một bộ quần áo.

Anh vừa khoác áo vừa hỏi Trì Ngư, “Muốn ăn gì?”
“Ăn cá.” Trì Ngư đáp ngay.

Hạng Phỉ đã có thể hiểu được “ăn cá” của hắn.

Mấy con cá buổi sáng còn đang bơi trong thùng nước, Hạng Phỉ xắn tay áo lên, lưu loát bắt lấy một con cá mập mạp nhất rồi làm sạch bụng cá, rạch theo xương ra, không đụng vào bong bóng cá.


Trì Ngư nhìn thấy các bước của Hạng Phỉ, thấy anh đang rửa sạch thì tò mò hỏi, “Sao lại không lấy bong bóng ra?”
Hạng Phỉ im lặng một chút rồi nói, “Nướng ngon.”
“Ồ.” Trì Ngư tiếp tục nhìn anh làm.

Động tác của Hạng Phỉ rất thuần thục, xử lý sạch sẽ hai ba con xong lấy que trúc xâu lại, ngồi bên lửa trại, vừa rắc gia vị vừa nướng.

Ánh lửa chiếu lên mặt mày lạnh lẽo của anh, mùi thơm chậm rãi phát ra từ cá nướng bay đến chỗ Trì Ngư.

Trong tay hắn cầm điện thoại của Hạng Phỉ, phần mềm bên trong rất đơn giản, danh bạ, tin tức, máy ảnh…!
Có một trò chơi là xếp gạch Tetris, Trì Ngư chơi mấy ván xong ấn vào kỷ lục, phát hiện Hạng Phỉ là người giữ kỷ lục cao nhất.

Hắn nghi ngờ ấn mở một loạt kỷ lục, phát hiện ghi chép về Hạng Phỉ đều là mấy năm trước, hơn nữa thành tích không đồng đều, có điểm rất thấp, có điểm rất cao, điểm cao là nhiều lần nhất.

Ngón tay Trì Ngư linh hoạt ấn vào trò chơi, lúc lâu sau trên màn hình xuất hiện “Game Over”, còn bắn ra một chuỗi pháo hoa.

Game thiết kế rất đơn sơ, nhưng điểm số là thật, đột phá kỷ lục lần trước của Hạng Phỉ.

Khóe miệng Trì Ngư nhếch lên, hắn rời game.

Ngón tay út không cẩn thận đụng phải máy ảnh, điện thoại di động lập tức bật chế độ cảnh đêm, đèn chiếu sáng phía trước nhoáng lên một cái, hắn bấm tắt.

Trang thông tin bên dưới cũng bị Trì Ngư mở ra, có một tin nhắn.

Tin nhắn chưa đọc.

[Thiếu tướng Hạng Phỉ, thời gian cho cậu không nhiều lắm, hy vọng cậu có thể hoàn thành nguyện vọng của tôi, chờ mong cậu trở về.

Với cả tôi tra được trong sách cổ hình như báu vật trường sinh bất tử có liên quan đến sinh vật trong truyền thuyết của biển hoàng hôn, tư liệu không rõ, hy vọng cậu tự phán đoán.]

Thời gian gửi là mấy ngày trước, có lẽ hôm nay điện thoại của Hạng Phỉ không cẩn thận có tín hiệu, để tin nhắn này tới tay.

Không có ký tên.

Sĩ quan còn đang nướng cá, ngón tay Trì Ngư giật giật, xóa bỏ tin nhắn này để nó giống như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất trong điện thoại của Hạng Phỉ.

Hắn nhếch khóe môi cười cười, tiếp tục mở game, tiêu xài hoang phí pin của Hạng Phỉ.

Cá của Hạng Phỉ nướng xong, mùi thơm càng ngày càng nồng đậm.

Anh đi tới trước mặt Trì Ngư đưa cho hắn, “Ăn đi, không mang theo quá nhiều gia vị, có thể sẽ hơi tanh.”
Vừa nói ra miệng thì Hạng Phỉ nhìn thấy đuôi của Trì Ngư, trong lòng anh hiện lên vớ vẩn, thế mà vừa rồi coi Trì Ngư thành con người.

Hôm nay Trì Ngư ở cùng Hạng Phỉ có biểu hiện quá giống một người yếu đuối, làm cho anh cũng không khỏi có chút rối loạn.

Trì Ngư nhận cá của Hạng Phỉ, bất chấp nhiệt độ vừa nướng xong còn chưa nguội, thỏa mãn cắn một miếng, mùi thịt cá lan tràn trong miệng nhưng một giây sau đầu lưỡi đã đau đớn.

Trì Ngư mở to hai mắt, thịt cá giống như sắt thép, sau khi mùi thơm ban đầu tản đi, ở trong miệng nóng đến bỏng rát.

Nhưng phải giữ mặt mũi của nhân ngư nên hắn vẫn cứng rắn nuốt xuống.

Mặt mày Hạng Phỉ nhướn lên, lộ ra nụ cười duy nhất tối nay.

“Cảm ơn anh đã khẳng định tài nấu nướng của tôi, khách hàng cổ vũ như vậy là lần đầu tiên tôi thấy.”
Trì Ngư:….!
…..????????????????????????????????…..!
15/1/2022
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.