Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 13


Đọc truyện Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy FULL – Chương 13


Con rắn ngủ say trong hang động thức dậy.

Hạng Phỉ không rảnh suy nghĩ vì sao trong hang động lại có nhiều rắn như vậy, anh nắm chặt kiếm trong tay, nói với binh lính, “Bỏ chân ra, Tiết Xuyên.”
Con rắn dưới chân Tiết Xuyên đã làm đủ động tác tấn công, hơi thở lạnh lẽo lan tràn, giống như tùy thời sẽ nhảy lên.

Tiếng Hạng Phỉ ở trong hang động tối tăm cho Tiết Xuyên một chút chống đỡ.

Hắn ta run rẩy, chậm rãi bỏ chân ra, kiếm của Hạng Phỉ ngắm vào con rắn, mũi kiếm xẹt qua một tia sáng sắc bén, lóe lên trong mắt con rắn nhỏ.

Nó vẫn còn là một con rắn nhỏ, trải qua nhiều năm tháng ở trong hang động, không rõ kiếm sắc bén trước mắt có ý nghĩa gì với nó.

Hô hấp của Hạng Phỉ chậm lại.

Trì Ngư lại đè tay Hạng Phỉ vào lúc này, đè kiếm sang bên cạnh, “Rắn ở đây rất bảo vệ con non, hắn ta giẫm phải một con rắn nhỏ, không nên ra tay với nó.”
Bằng không sẽ bị tất cả rắn trong hang động tấn công.

Trì Ngư ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ánh mắt của hắn hiện lên u ám không rõ ràng, ngay phía trên đỉnh đầu bọn họ còn có một con rắn, nó không mở mắt.

Con rắn này dài bằng cả cái hành lang, nếu đánh thức nó, ngoại trừ Trì Ngư, gần như con người ở đây không thể trốn thoát.

Trong hang động không phải chỉ có một con rắn mà là vô số con rắn, không biết sinh sôi nảy nở ở đây bao nhiêu đời.

Thân thể chúng xoay tròn ở trong hang động, trên đỉnh đầu bọn họ, ở hai bên bọn họ, nếu đèn pin của con người sáng lên thì họ sẽ phát hiện chỗ này toàn là rắn, chỉ có con đường dưới chân họ còn sạch sẽ.

Có sóng âm nào đó mà con người không thể nghe thấy đang nói với chúng, tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ…!
Tiếng kia rất quen thuộc, nhưng lại mang theo một chút uy áp tự nhiên.

Giọng ấm áp truyền vào trong đầu con rắn nhỏ, ánh mắt nó chớp chớp vài cái, thân thể chậm rãi xụi lơ, trong ánh mắt chăm chú của mấy người, nó lười biếng nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt xanh như đom đóm biến mất trong bóng đêm.

Nó nhắm mắt lại và rơi vào giấc ngủ sâu.

Trì Ngư chớp chớp mắt, vốn hắn không muốn ra tay, nhưng sợ Tiết Xuyên hãi hùng làm giật mình mấy con phía trên.


Hắn còn trông cậy Hạng Phỉ dẫn hắn vào hang động nữa.

Binh lính giẫm lên con rắn là Tiết Xuyên.

Hạng Phỉ nhíu mày, năng lực chịu đựng và tâm lý của Tiết Xuyên luôn rất tốt, lúc trước trên đường cũng không có gì khác thường, sao vừa vào hang động lại kinh hoảng thành như vậy.

Tiết Xuyên lau mồ hôi lạnh ở thái dương, hắn ta nuốt nước miếng, thân thể bởi vì rất khẩn trương mà nhẹ nhàng run rẩy, thần kinh căng thẳng, mồ hôi lạnh trên thái dương càng lau càng nhiều, ngay cả người bên cạnh cũng nhận thấy hắn ta không thích hợp.

Lê Khắc vỗ vỗ bả vai Tiết Xuyên, hạ thấp giọng truyền vào trong tai Tiết Xuyên bằng đôi mắt đỏ tươi như rắn đang nhòm gà con, “Tiết Xuyên, cậu làm sao vậy?”
“A!” Tiết Xuyên thét chói tai một tiếng, hắn ta buông kiếm trong tay ra, cánh tay Hạng Phỉ duỗi về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước.

Kiếm đập vào người con rắn vừa rồi, sau đó bắn rơi xuống đất, nặng nề “bụp” một tiếng đánh vào trái tim mỗi người.

Rắn con bị kiếm đập trúng, giống như nó rất tức giận, lập tức nhảy lên cắn cánh tay Tiết Xuyên, nửa bên thân thể phẳng bị kiếm nện lõm xuống.

Tiết Xuyên hoảng hốt quên lời dặn dò của Trì Ngư, rút súng ra bắn một phát đạn về phía nó, máu bắn tung tóe trên má hắn ta, còn có quần áo trên người.

Cuối cùng đã chết, cuối cùng đã chết.

Tay Tiết Xuyên cầm súng không ngừng run rẩy, súng trong tay hắn trượt xuống đất.

Trì Ngư thấy hắn ta che mặt, như không chịu nổi ngồi xổm xuống, rằn ri vốn giống như Hạng Phỉ bị làm bẩn thỉu, dính đầy bụi bặm, vết máu.

Con người này thật bẩn, hắn giữ lấy quần áo Hạng Phỉ, vẫn là sĩ quan sạch sẽ hơn.

“Tích tích – tích tích ——”
Tiếng nước nhỏ giọt trên vai hắn ta, Tiết Xuyên còn chưa phản ứng đã nghe thấy Hạng Phỉ hô to, “Mau chạy đi, Tiết Xuyên!”
Lần đầu tiên Tiết Xuyên nghe thấy giọng Hạng Phỉ vội vàng như vậy.

Nhưng chạy không thoát, Tiết Xuyên ngẩng đầu, con rắn kia cúi đầu, mở miệng thật lớn, bọn họ nghe thấy tiếng nước tích tích là nước miếng từ trong miệng nó nhỏ xuống.

Muộn rồi.


Trì Ngư không quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, đại khái là binh lính phụ trách hậu cần kia, sáng nay còn cho hắn thêm một hộp đồ ăn chôn thân trong miệng rắn, bị rắn cắn nuốt.

Tiết Xuyên nói câu cuối cùng là “Thiếu tướng, cẩn thận…”, sau đó vang lên tiếng kêu thê lương.

Cẩn thận ai? Cẩn thận cái gì? Không ai biết.

Trì Ngư được Hạng Phỉ bảo vệ, Tốc độ của Hạng Phỉ rất nhanh, một đường đi về phía trước, bên cạnh là binh lính thở hổn hển, liên tục chạy trốn thì không chịu nổi, tốc độ dần dần chậm lại, tiếng bước chân nặng nề.

Tuy nhiên, con rắn phía sau đã đuổi theo.

Có thể Tiết Xuyên đã bị ăn đến xương cũng không còn, rõ ràng sự hy sinh của hắn cũng không kéo dài bao nhiêu thời gian.

Phía trước bọn họ xuất hiện hai con đường, giống nhau như đúc, trong khoảng thời gian này Hạng Phỉ còn có thể dành thời gian hỏi Trì Ngư, “Đi bên nào?”
“Bên phải.” Trì Ngư không chần chừ trả lời.

Lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, chân trước Hạng Phỉ vừa bước vào lối bên phải, binh lính phía sau muốn đuổi theo, trên vách tường bên phải đột nhiên xuất hiện mấy con rắn quấn cùng một chỗ, con ngươi dựng thẳng của chúng lóe ra ánh sáng lạnh như băng vô tình, răng nanh lóe ra lạnh lẽo, muốn cắn ba người còn lại.

Bên phải là rắn, bên trái là lối vào, họ không suy nghĩ quá nhiều, chạy sang hành lang bên trái vào giây cuối cùng.

Sau khi Hạng Phỉ tiến vào bên phải, ba người còn lại tiến vào bên trái thì “Rầm” một tiếng, lối vào của bọn họ hạ xuống cửa đá nặng nề, chặn đường quay đầu lại.

Hiện tại đường bên phải chỉ còn Hạng Phỉ với Trì Ngư.

Con đường vốn tối tăm lập tức sáng lên, chiếu sáng mặt Trì Ngư.

Hai bên là vách đá, cách một mét lại có một ngọn đèn, cái bệ màu gỗ bên trong đọng lại không ít dầu sáp.

Ánh lửa lách tách, đang lẳng lặng bốc lên.

Con ngươi của Trì Ngư rất nông, khi ngẩng đầu nhìn về phía Hạng Phỉ có một loại cảm giác rất chuyên chú.


Hạng Phỉ đang nhìn vách đá, ánh mắt của anh còn có tia lửa màu đỏ phản chiếu ra.

Ngay cả sườn mặt cũng có ánh lửa hòa tan, mạ một lớp ánh sáng ấm áp.

Trong lúc chạy trốn vừa rồi Trì Ngư không bị thương tổn gì, ngược lại Hạng Phỉ, hai má của anh có một chút da bị rách, ở vị trí má phải, vết đỏ chưa tiêu tan.

Hạng Phỉ không để ý, chỉ là một vết trầy xước trên mặt mà thôi, bây giờ anh càng để ý những thứ khác.

Rắn bị chặn bên ngoài, vẫn còn một con đường phía sau, và anh với Trì Ngư chỉ có thể đi về phía trước.

Hạng Phỉ đang xác nhận xung quanh có nguy hiểm hay không, anh vòng quanh vách đá một vòng, lại ném một tảng đá, cái gì cũng không xảy ra.

Anh dựa vào vách đá, thản nhiên hỏi Trì Ngư, “Bọn họ đi bên trái, có nguy hiểm không?”
Trì Ngư lắc đầu, nhưng đó không phải là phủ nhận.

“Ở bên kia là rễ của đảo hoàng hôn, nếu như số tốt, bọn họ sẽ trở về.”
Lúc trước Trì Ngư chỉ gọi đảo hoàng hôn là đảo nhỏ, từ sau khi biết Hạng Phỉ đặt tên nó là “đảo hoàng hôn” thì cũng gọi theo anh.

“Rễ?” Hạng Phỉ rũ mắt, “Là thứ nối liền đảo hoàng hôn với biển hoàng hôn sao?”
“Là thứ làm cho đảo hoàng hôn tồn tại.” Trì Ngư đang sắp xếp lại câu từ, hắn không biết nên mô tả như thế nào, trong khái niệm của nhân ngư, thời kỳ tổ tiên của hắn “rễ” là một điều rất tốt, nhưng khi nhân ngư giảm thì “rễ” là dị hoá.

“Rễ” và các sinh vật trên đảo bổ sung cho nhau, và bây giờ “rễ” trông như thế nào thì nhìn vào những sinh vật mà họ gặp trên đảo hoàng hôn là biết.

“Họ đi dọc theo hang động bên trái xuống dưới sẽ gặp phải thứ gì đó giống như rễ cây, rễ cắm ở sâu trong biển hoàng hôn, nâng lên trên mới để cho đảo hoàng hôn vững vàng lơ lửng ở trung tâm biển hoàng hôn.”
“Trên rễ kia là trung tâm của đảo hoàng hôn à?” Lúc này ánh mắt Hạng Phỉ cũng không dịu dàng, đôi mắt màu đen của anh lẳng lặng nhìn về phía Trì Ngư.

“Là nguồn gốc của tội lỗi.” Trì Ngư chỉ nói sáu từ.

Hắn tin Hạng Phỉ có thể đoán được thứ gì khác, nhưng nói rõ toàn bộ sẽ không vui.

Không miêu tả bằng ngôn ngữ được, chỉ có tận mắt nhìn một chút mới có thể biết trung tâm đảo hoàng hôn có bao nhiêu rung động.

Nghĩ đến ba người xông tới rễ, một người bị thương, hai người bị nhiễm bệnh, Trì Ngư híp mắt, nếu không phải Hạng Phỉ ở đây thì hắn rất muốn sang bên kia xem một chút, ba người kia có thể chịu được dụ dỗ của “rễ” hay không.

Vách đá lạnh lẽo cản trở một ít mùi truyền vào, cuối cùng mặt mày Trì Ngư cũng nhẹ nhàng một chút.

Sau đó, hắn nhìn về phía sĩ quan một lần nữa.


Trì Ngư phát hiện mí mắt của anh luôn luôn lười biếng rũ xuống, giống như bây giờ, đây là hành động thường được sử dụng khi anh suy nghĩ về một cái gì đó.

Trên mặt anh không nhìn ra bất kỳ lo lắng gì, ngay cả khi anh bị tách khỏi cấp dưới của mình và ở trong một hang động trống không.

Trì Ngư chậm rãi ôm lấy cổ Hạng Phỉ hướng lên trên, Hạng Phỉ không biết hắn muốn làm gì, cánh tay vững vàng nâng đuôi Trì Ngư, để cho hắn không đến mức trượt xuống.

Cho dù như vậy thì anh vẫn là một bộ dáng trời sinh làm cho người ta tín nhiệm.

Nhưng sĩ quan, cậu có biết không, bây giờ cậu cũng bị nhiễm bệnh đó?
Đôi mắt màu bạc nhạt của Trì Ngư đối diện với con mắt màu đen của Hạng Phỉ, chóp mũi của họ gần như cọ vào nhau.

Hạng Phỉ hướng sang bên cạnh tự giác nghiêng đầu, anh há miệng, sau đó bất đắc dĩ nói, “Trì Ngư, anh lùi xuống.”
Mái tóc đen mềm mại của anh dán vào bên tai, không biết là ánh lửa dung hòa bên cạnh chiếu rọi, hay là nguyên nhân gì khác mà vành tai nhiễm một lớp phấn hồng không rõ ràng.

Anh nói thêm: “Anh ngoan ngoãn không được lộn xộn.”
Trì Ngư không lùi xuống, hắn nhẹ nhàng áp sát hai má Hạng Phỉ, nháy mắt da kề sát vào nhau, trong mắt Hạng Phỉ hiện lên một chút khiếp sợ.

Má chỗ bị trầy xước của anh cảm nhận được một trận ấm áp.

Đầu lưỡi của nhân ngư rất nóng…!Hạng Phỉ hoảng hốt một trận, khi anh phản ứng lại thì Trì Ngư đã rời khỏi gò má anh như chưa từng xảy ra chuyện gì, cằm chống lên vai Hạng Phỉ, lười biếng nằm sấp trên vai anh, còn ngáp một cái.

Khóe mắt Trì Ngư nổi lên một chút nước mắt, hắn có chút mệt.

Đi từ lúc sáng cho đến bây giờ, vào đây mới tốt hơn một chút, ít nhất mùi hôi thối không hun Trì Ngư thành cá xông khói.

Cánh môi Trì Ngư như còn có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại hai má Hạng Phỉ, trong nháy mắt ánh mắt Hạng Phỉ mở to, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt Hạng Phỉ như vậy.

Có chút thú vị.

Hắn kéo dài ngữ điệu, “Hạng Phỉ ——”
“Ừ?”
“Không có gì.” Trì Ngư lười biếng nói, “Chúng ta đi tiếp thôi.”
…..????????????????????????????????…..!
14/1/2022
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.