Đọc truyện Soán Đường – Chương 855: Gặp lại Bùi Thục Anh
Đây là đây là đạo hiệu điển hình của Đạo gia. Lý Ngôn Khánh nở nụ cười, ôn tồn hỏi:
– Như vậy Minh Nguyệt tới đây tu hành từ bao giờ?
– Tiểu quan lớn lên ở đây. Nghe Quán chủ thượng nhiệm nói, khi đó thế đạo hơi hỗn loạn, tiểu quan được sư tôn ôm trở về, cho nên vẫn tu hành ở
đây.
– À, vậy tu hành có kham khổ không?
Minh Nguyệt lắc đầu nói:
– Cũng không coi là kham khổ. Quan phủ bản địa xem trọng Phù Sơn này, mỗi tháng đều cung phụng cho nên cũng không khó khăn lắm. Chỉ là ngày
thường Quán chủ thanh tu, yêu cầu rất nghiêm khắc, đối với vật ngoài
thân cũng không để ý lắm… Tiểu quan mặc dù khích lệ Quán chủ không cần kham khổ như vậy nhưng Quán chủ đều không đồng ý, mỗi ngày phải tụng
kinh trăm lượt!
Minh Nguyệt thần thần bí bí nói:
– Nghe lão Quán chủ nói, Quán chủ làm vậy thật ra là để cầu phúc cho một người!
– Hả?
Minh Nguyệt cong môi, hơi bất mãn nói:
– Tiểu quan mặc dù không biết Quán chủ cầu phúc vì ai nhưng người kia
đúng là không có lương tâm. Tiểu quan ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người kia tới đây. Có nhiều lần tiểu quan chứng kiến Quán chủ cầm
một quyển sách, âm thầm rơi lệ.
– Là sách gì?
– Dường như là Bán Duyến thi tập.
Hai má Lý Ngôn Khánh liền run rẩy khẽ vài cái.
Bán Duyến thi tập là do hắn tại cuối năm Võ Đức thứ tư, trước khi về Lĩnh
Nam nhờ Lạc Dương Lạc phổ thư quán khắc bản in thành, bên trong ghi lại
tác phẩm của Lý Ngôn Khánh. Hắn trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi:
– Minh Nguyệt có muốn đi ra ngoài một chút không?
– Đi ra ngoài?
Lý Ngôn Khánh gật đầu, mỉm cười hỏi:
– Đi ra mở một đạo quan tại Lạc Dương hoặc Trường An.
Tiểu đạo cô sững ra, An Nam lộ vẻ mong chờ.
Dù nàng từ nhỏ ở đạo quan, đối với thế giới bên ngoài cũng không biết
nhiều nhưng cái tên Lạc Dương, Trường An thì nàng đã từng nghe qua.
Tâm tính thiếu niên không phân biệt nam nữ.
Tiểu đạo cô đương nhiên cũng hy vọng có thể đi ra ngoài, du lịch thiên hạ, ngắm nhìn non sông cảnh vật.
Chẳng qua nàng cũng chỉ thoáng động tâm một chút mà thôi.
– Tiểu quan muốn chăm sóc Quán chủ. Quán chủ ở đâu thì tiểu quan ở đó.
– À?
Lý Ngôn Khánh thỏa mãn gật đầu:
– Minh Nguyệt đúng là người có tình…
– Từ khi tiểu quan hiểu chuyện đã cùng ở với Quán chủ. Trong lòng tiểu
quan, Quán chủ không chỉ là sư phụ mà còn là mẫu thân của tiểu quan.
Quán chủ ở lại đây, ngoài tiểu quan ra thì cũng không có ai là thân nhân của người.
Nhìn những người khác mặc dù tôn kính Quán chủ nhưng tiểu quan biết rõ, các nàng và Quán chủ…
Quán chủ mỗi ngày đều tu hành trong Dưỡng Chân lư, cũng chỉ tươi cười với
tiểu quan. Tiểu quan thực không biết nếu tiểu quan đi rồi thì Quán chủ
sẽ ra sao.
– Dưỡng Chân lư?
– Chính là nơi tu hành của Quán chủ.
Lý Ngôn Khánh nghe tới đây thì khóe mắt đã nóng lên.
Cô cô à, ngươi ở Dưỡng Chân lư thì có thể tu hành gì chứ?
– Minh Nguyệt, nếu Quán chủ của ngươi rời khỏi nơi này thì ngươi có đồng ý đi với nàng không?
– Chuyện này không có khả năng đâu… Quán chủ dốc lòng tu đạo, sao có thể tùy tiện rời đi chứ?
– Tu hành, tu hành. Tu hành làm gì…
Lý Ngôn Khánh không nhìn được cười nói.
– Chẳng lẽ ngươi không biết, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm
đường sao? Tu hành chỉ tu thì không được, làm sao có thể đạt được chân
pháp đắc đạo? Ha ha, theo ta thấy thì Quán chủ của ngươi sẽ đồng ý.
Tiểu nữ quan nghe thế mở miệng định cãi lại. Đúng lúc này bên ngoài thiện phòng vang lên tiếng bước chân.
Sau đó, một giọng nói cực kỳ quen thuộc đối với Lý Ngôn Khánh truyền tới:
– Minh Nguyệt, Tô tổng quản đã tới rồi sao?
– A, Quán chủ nhà ta đã đến rồi!
Minh Nguyệt vừa nói vừa mở cửa thiện phòng:
– Sư phu, không phải là Tô tổng quản…
– Vậy là ai?
Lời còn chưa dứt, một nữ quan áo trắng đã đi từ thiện phòng vào.
Tướng mạo nàng thanh lệ, thân thể thon gầy, mặc một bộ đạo bào màu trắng, lại trông càng hấp dẫn như tiên tử, khiến nàng vô cùng động lòng người. Nữ
quan đi vào thiện phòng, nhìn thấy Lý Ngôn Khánh, hai mắt mở to, sững
người ra, đúng nhìn Lý Ngôn Khánh hồi lâu không nói ra lời.
Mà An Nam Lý Ngôn Khánh cũng hiện lên vẻ yêu thương. Hắn bước nhanh tới phía trước, khom người nói:
– Cô cô, gần đây có khỏe không?
Trong chốc lát, hai hàng nước mắt của nữ quan đã tuôn rơi…
Bùi Thục Anh đã qua tuổi bốn mươi!
Nhưng mười năm tiềm tu khiến nàng trẻ hơn tuổi của mình. Tháng năm cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt nàng. Một bộ quần áo trắng ngược
lại khiến nàng trong trẻo, lạnh lùng mà xinh đẹp. Ít nhất theo Lý Ngôn
Khánh thấy thì Bùi Thục Anh so với mười năm trước không có gì thay đổi.
Đối với Bùi Thục Anh, trong lòng Lý Ngôn Khánh rất phức tạp. Hắn đã có
ba vợ một thiếp!
Đóa Đóa và hắn là thanh mai trúc mã, lấy nhau và yêu thương nhau. Mà Bùi Thục Anh thì lại là một loại tôn trọng. Nếu nói là để cho hắn khó quên nhất thì chỉ sợ chính là nữ quan mặc đạo trang
trước mắt này. Dù sao thì nói về tuổi tác thì Bùi Thục Anh tựa hồ là phù hợp nhất với hắn. Mười năm trước Bùi Thục Anh đã bị ép phải tu hành tại Phù Sơn.
Mười năm sau, Bùi Thế Củ không thể tạo thành trở ngại
nữa. Mà thời điểm Lý Ngôn Khánh nhìn thấy Bùi Thục Anh thì lại không
biết phải nói gì mới tốt. Phù Sơn cũng chỉ có bảy tám nữ quan, ngoài
Minh Nguyệt ra thì những người khác đều rất quy củ trở lại trong phòng
mình.
Bởi vì bọn họ thấy Tô Định Phương đứng bên ngoài đạo quan.
Đường đường là tổng quản Thư châu lại chỉ có thể đứng ngoài bảo vệ, vậy
thì nam tử trong đạo quán cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được. Đại phú đại quý chưa hẳn đã chuẩn xác, nhất định phải là một nhân vật khó lường. Minh Nguyệt sau khi dâng trà xong liền lặng lẽ rời
khỏi thiện phòng. Nàng cũng nhận ra nam tử trong thiện phòng và sư phụ
nàng dường như có ẩn tình.
Tuyết rơi nhiều, Lý Tịnh mạo hiểm thị
sát quân vụ trong gió tuyết, sau đó trở về phủ đô đốc Linh châu. Người
Đột Quyết lại bắt đầu có vẻ không an phận.
Mỗi khi tới thời gian
này, người Đột Quyết sẽ hoạt động nhiều hơn, nhiều lần xâm phạm biên
giới, tập kích quấy rối, cướp đoạt biên cảnh. Đối với việc này Lý Tịnh
tất nhiên đã sắp xếp từ sớm. Chỉ là biên giới quá dài, tuy rằng có
trường thành làm phòng tuyến nhưng cuối cùng vẫn hơi bị động. Người Đột
Quyết tập kích quấy rối nhiều lần, Lý Tịnh mặc dù khống chế mười vạn đại quân nhưng muốn làm chu đáo thì hiển nhiên là chuyện không có khả năng.
Mỗi lần nghĩ tới việc này, Lý Tịnh lại cảm thấy rất lo ngại.