Đọc truyện Soán Đường – Chương 834: Hải Môn trấn
Mà Lý Thế Dân lúc ở Giang Lăng đang đau đầu thì Lý Ngôn Khánh vẫn đứng trên boong thuyền, chạy ra tới Hải Môn trấn.
Lúc này khí trời trong xanh, bầu trời vạn dặm không có mây
Theo nhà đò dự đoán thì biển rất yên bình không thể phát sinh vấn đề gì.
Lý Ngôn Khánh chắp tay đứng một bộ quần áo màu trắng bị gió biển thổi bay
lên phấp phới hắn tham lam uống lấy không khí trong nhất thời sinh ra
trầm tư vô hạn.
Không biết lúc này Trường An hình thức thế nào.
Hắn tuy thân ở Lĩnh Nam nhưng liên lạc với Trường An vô cùng chặt chẽ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện tại đang ở Sùng Văn quán biên soạn Đường Luật sơ nghị đã dần dần được Lý Kiến Thành trọng dụng trở thành hạch tâm, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng gửi thư nói tình hình Đông cung hiện tại vô cùng phức tạp.
Một đám người trẻ tuổi quật khởi Lý Kiến Thành cũng đã dần bất hòa với thái tử thiếu bảo Lý Cương, đồng thời thanh âm của Lý Kiến Thành ở trên
triều đình ngày càng trở nên nặng, theo Trưởng Tôn Vô Kỵ phân tích Lý
Uyên đã bắt đầu sinh lòng kiêng kỵ với Lý Kiến Thành, mấy lần triều hội
Lý Uyên lại tán thưởng Lý Thế Dân mấy lần bác bỏ tấu chương của Lý Kiến
Thành.
Đoán chừng Lý Uyên sẽ đem Lý Thế Dân triệu hồi về Trường An.
Nếu như cuộc chiến Giang Nam tất cả thuận lợi thì Lý Thế Dân quay về triều đình là điều nắm chắc.
Đây cũng là chuyện mà Lý Ngôn Khánh biết rõ.
Trong thư trả lời Trưởng Tôn Vô Kỵ Lý Ngôn Khánh rất trịnh trọng nói cho
Trưởng Tôn Vô Kỵ biết rằng chớ luận Lý Thế Dân có trở về Trường An hay
không cũng không được sớm tham dự vào trong đó, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện
tại biên soạn Đường Luật sơ nghị cũng là do không muốn cuốn vào vòng
xoáy đó.
Lý Ngôn Khánh phỏng đoán một khi cuộc chiến Giang Lăng
kết thúc Tiêu Tiễn một khi diệt vong thì Lý Thế Dân sẽ ngay lập tức trở
về Trường An.
Trước kia Dương Quảng thống nhất phí nam hình thành một phái, cuối cùng tiêu diệt thái tử Dương Dũng leo lên ngôi vị hoàng đế.
Chắc hẳn Lý Uyên sẽ không giống như Dương Kiên, hắn hiện tại đối với Lý Kiến Thành tương đối hài lòng, bằng không cũng sẽ không tùy ý cho Lý Kiến
Thành làm việc như vậy, tuy nhiên đạo của đế vương là phải cân đối.
Ít nhất trước mắt mà nói, Lý Uyên còn chưa chuẩn bị tốt.
Cho nên phải áp chế lại, mà thủ đoạn áp chế Lý Kiến Thành chính là phải gọi Lý Thế Dân trở về Trường AN.
Lý Ngôn Khánh cảm thấy cái này rất giống xiếc đi trên dây.
Lý Uyên cũng không làm sai nhưng hắn không phải một diễn viên tốt.
Bổn sự đi trên dây của hắn cuối cùng không về đến nhà mà khiến cho Lý Thế Dân giết chết Lý Kiến Thành, leo lên ngôi vị hoàng đế.
Lý Thế Dân sẽ ủng hộ kế hoạch đại hàng hải của Lý Ngôn Khánh sao?
Nghĩ tới đây khóe miệng của Lý Ngôn Khánh nhếch lên lộ ra nụ cười cổ quái.
Có lẽ Lý Thế Dân đích thật là hoàng đế thiên cổ nhưng hắn chưa hẳn đã ủng hộ kế hoạch của mình.
– Vương gia chúng ta đã đến.
Thẩm Quang ở sau lưng Lý Ngôn Khánh thấp giọng nhắc nhở.
Lý Ngôn Khánh phục hồi tinh thần mà ngẩng lại chỉ thấy ở phía xa xa, gió
biển tung bay, một chiếc đại thuyền cực lớn neo đậu lá cờ tung bay trong gió biển, trên đó viết một chữ Trương vô cùng lớn.
Ở boong
thuyền có một đại hán râu quai nón mặc cẩm y ánh mắt sáng quắc nhìn về
phía Lý Ngôn Khánh, khoảng cách tuy xa nhưng Lý Ngôn Khánh cũng cảm nhận được sự nóng bỏng trong đôi mắt đó.
Trên khuôn mặt thanh tú của Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười thản nhiên.
Hắn chắp tay vái chào cẩm y đại hán kia, mà đại hán kia cũng nở ra nụ cười ở ngoài thuyền hoàn lễ.
Hai chiếc thuyền khoảng cách ngày càng gần.
– Hà Nam vương cùng với Phùng Áng gặp riêng nhau ở trên biển?
La Hoàn đẩy một nữ nhân nửa thân để trần ra kinh ngạc đứng dậy.
– Lâm Tính, ngươi xác định?
– Bẩm Lý vương chuyện này xác thực.
Lâm Tính dáng người không cao trên đầu đeo một cái vòng vàng.
Hắn cung kính hồi đáp:
– Hà Nam vương đến Giao Chỉ không lâu thì con trai của Phùng Áng là Phùng Trí Đại đã tới, ba ngày sau Hà Nam vương đã lên đường rời khỏi Giao Chỉ mà tiến về Hải Môn trấn mà Phùng Áng đi theo làm bạn với hắn, hẳn là
gặp riêng Phùng Áng.
Địa bàn của Phùng gia là ở Việt Đông thế nhưng mà bọn họ cùng với Lý nhân quan hệ cũng không tệ.
Lâm Tính thân là đô lão hắn nhận ra Phùng Trí Đại cũng không phải là chuyện gì lạ.
Phùng Trí Tài là con trai trưởng của Phùng Áng nhưng không phải là người tiếp nhận Phùng gia, ngược lại Phùng Trí Đại tuy không phải trưởng tử nhưng
tính tình trầm ổn cũng được Phùng Áng coi trọng.
La Hoàn nghe được thì liền lo nghĩ.
Hắn trầm ngâm một lát sau đó trầm giọng nói:
– Lâm Tính ngươi lần này đi qua có dò xét được ý của Hà Nam vương không?
Lâm Tính nói:
– Hà Nam vương cũng không nói đến kể hoạch cụ thể của hắn, tuy nhiên
thuộc hạ nghe được hắn sở dĩ dùng binh là muốn triệt để tiêu diệt Ninh
Huyền thuận tiện đem Liêu Tử Bộ chiếm đoạt, Hà Nam vương đối với tiền
bạc cũng không coi trọng lắm nhưng hắn coi trọng chiến công, ta uống
rượu với hộ vệ của hắn là Thẩm Quang mấy lần cũng nghe được ý của Thẩm
Quang, Hà Nam vương cũng không muốn trú lâu ở Lĩnh Nam, hơn nữa sở dĩ
lần này tới Lĩnh Nam là gặp tai họa cho nên Hà Nam vương hy vọng có thể
khuếch trương ruộng đất thu hoạch đủ công huân để sớm có ngày trở về
Trường An, tuy nhiên trong tay của hắn binh mã chưa đủ thật bất đắc dĩ.
Lâm Tính nói vài câu sau La Hoàn cũng không nghe lọt.
Hắn quan tâm chính là chuyện Hà Nam vương không muốn trú lâu ở Lĩnh Nam.
Nói thật La Hoàn tuy không để Lý Ngôn Khánh trong lòng nhưng vẫn có vài phần kiêng kỵ.
Nếu như Hà Nam vương đi rồi thì chẳng phải khu vực Việt Tây là do La Hoàn
hắn khống chế hay sao? Hơn nữa Lý Ngôn Khánh dùng binh là để thu hoạch
chiến công không hề để ý tới tiền bạc, nếu như hắn và Phùng Áng kết hợp, không phải là đem tuyệt phú giao cho Phùng Áng sao?
La Hoàn ở trong núi khổ sở một thời gian đối với tài hàng vô cùng coi trọng.
Nghe xong những lời này của Lâm Tính, La Hoàn liền cảm thấy ngứa ngáy.
– Ngươi cảm thấy nếu ta ủng hộ Hà Nam vương hì được bao nhiêu chỗ tốt?
Lâm Tính nghĩ nghĩ:
– Cái này thuộc hạ không nói được tuy nhiên thuộc hạ ở Giao Chỉ mấy ngày
tận lực tiếp xúc với một số thương gia giàu có thì nghe bọn họ nói rằng
Thiên Trúcquốc đúng là thịnh hành phật hiệu phật đồ rất nhiều, vì cầu
cao tăng truyền đạo mà rất nhiều người hiến hoàng kim, đúc vàng thỏi
trải dọc đường, hơn nữa đại đa số chùa chiền phật tượng cũng đều do
hoàng kim đúc thành, vô cùng giàu có.
Ngoài ra Chân Tịch quốc hiện tại đang ỏ chiến loạn.
Quốc chủ hôm nay ở Giao Châu tị nạn, tiền triều từng phái sứ giả tới Lạc
Dương cầu viện trợ chỉ tiếc lúc đó Trung Nguyên chiến loạn nên không thể bận tâm, quốc chủ Chân Tịch quốc nguyện bỏ ra cả tài phú cả nước thu
phục lại Văn Đơn thành cũng là thực.