Soán Đường

Chương 832: Tài hàng


Đọc truyện Soán Đường – Chương 832: Tài hàng

Tại sao ta không dùng phương thức này thu mua thủ hạ của La Hoàn. Ừ đúng rồi phối hợp dùng phương thức này tẩy não bọn họ, chuyện này Di Lặc áo
trắng am hiểu nhất, bọn họ có thể khiến cho dân chúng cam tâm tình
nguyện táng gia bại sản thì cũng có thể khiến cho Lý nhân quy phụ ta,
làm cho chúng bất hòa với La Hoàn, không có bộ chúng La Hoàn còn có thể
làm gì? Phương thức này có phần giống như công tác chính trị cán bộ đời
sau, hoặc ở Tây phương gọi là theo quân mục sư.

Trong nháy mắt
trong đầu của Lý Ngôn Khánh đã có khung ban đầu tuy nhiên muốn phổ biến
hoàn toàn còn cần phải có kế hoạch chặt chẽ, ừ, qua một thời gian Đóa
Đóa sẽ đến Tuyên Hóa đến lúc đó cần phải thương nghị kỹ càng với nàng.

Sau khi chiếm lĩnh Khâm Châu, hắn cơ hồ cướp sạch kho phủ nơi này, kỳ thực
Lý Ngôn Khánh cũng nhìn ra La Hoàn lòng tham không đáy.

Những
người Hắc lý này đối với La Hoàn mà nói chỉ là một công cụ vơ vét tài
sản của hắn, ở trong Thập Vạn đại sơn hoản cảnh khổ cực La Hoàn vẫn
thoải mái dễ chịu vô cùng nhưng rất nhiều người hắc lý phải cư trú ở
trong túp lều hoặc ở trong sơn động khổ cực chèo chống.

Trong mắt Lý Ngôn Khánh hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm suy yếu lực
lượng của La Hoàn, có thể biến những Lý nhân kia thành người của mình,
dù cho La Hoàn trở thành Lý vương thì thế nào, nước có thể nâng thuyền
cũng có thể lật thuyền, La Hoàn mất đi bộ chúng của hắn thì hắn còn làm

được gì? Lý Ngôn Khánh căn bản không sợ hãi, dựa theo kế hoạch của hắn
sau khi giải quyết Ninh Trường Chân xong hắn muốn đi Giao Chỉ tiếp Cao
Sĩ Liêm.

Nhưng Cao Lý Hành tới đã mở ra một mạch suy nghĩ khác
của hắn, khiến cho Lý Ngôn Khánh không thể không cải biến kế hoạch,
quyết định thăm dò La Hoàn một thoáng, vì vậy ngay trong đêm Lý Ngôn
Khánh mang theo Thẩm Quang đi thẳng vào trụ sở của La Hoàn.

La
Hoàn thu được toàn thắng ở trong quân cũng mở tiệc rượu thiết yến, các
đô lão dưới trướng của hắn thi nhau chúc mừng, bọn họ nghe nói Lý Ngôn
Khánh tới bái phỏng thì La Hoàn cảm thấy kỳ quái, đúng như Lý Ngôn Khánh suy đoán La Hoàn hôm nay rất đắc chí.

Ninh Trường Chân vừa chết hắn chính là vua ở khu vực Việt Tây, Hà Nam vương từ Trường An thì đáng gì.

Hắn kiêu ngạo cũng là kiêu ngạo có vốn liếng vì sau khi chiếm Khâu Châm
trong tay của hắn đã có mấy chục vạn Lý nhân mà toàn bộ khu vực Việt Tây có bao nhiêu người? Có thể nói hắn hiện tại đã là một cỗ lực lượng mạnh mẽ, tuy nhiên La Hoàn cũng không cuồng vọng đến mức muốn tiếp thu Giao
Châu và Ung châu nếu như thực sự chọc giận Hán lang thì đối với hắn cũng không có lợi. Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh lúc này tới rốt cuộc là có ý gì.

– Để cho hắn tiến đến.

La Hoàn ngay cả ý định đứng dây cũng không có, hắn ngồi ở vị trí chủ vị
một lúc sau Lý Ngôn Khánh tiên tới đại trướng mấy đô lão ở bên trong
liền liên tục đứng dậy:

– Lý vương gia mau mời ngồi.

La Hoàn không đứng dậy tùy tiện mời chào.

Nếu như Lý Ngôn Khánh là người bình thường hắn tiếp như vậy cũng không đáng gì nhưng Lý Ngôn Khánh đại biểu cho triều đình Lý Đường, La Hoàn làm
như vậy có phần không thỏa đáng.

Mấy đô lão kia biểu lộ đăm chiêu tuy chỉ là biểu lộ trong khoành khắc nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn nhìn ra,
hắn làm ra vẻ không thèm để ý ngồi xuống bữa tiệc:

– Lý vương bổn vương di hoa hiến phật, kính Lý vương cùng chư vị đô lão, chúc mừng mọi người lần này chiến thắng.

– Ha ha cùng uống cùng uống.

La Hoàn có thể bày ra bộ dạng cao cao tại thượng nhưng không có nghĩa các đô lão kia cũng như vậy.


Lý Ngôn Khánh nho nhã lễ độ khiến cho bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi.

Mọi người uống rượu xong, La Hoàn hỏi:

– Lý vương gia lần này không phải muốn đi Giao Châu sao tại sao lại đến chỗ của ta?

Hắn không chịu nổi lập tức hỏi.

Ngôn Khánh cười cười thần sắc trở nên nghiêm túc:

– Lý vương chư vị đô lão, Ninh Trường Chân mặc dù chết nhưng vẫn còn con của hắn.

Ta nghe nói Trường Chân chín là hổ, Ninh Huyền chính là con của hổ, dưới
tay của hắn có không ít binh mã, bổn vương càng nghĩ càng cảm thấy Ninh
Huyền này nhất định sẽ là họa lớn ở trong lòng cho nên mạo muội tới đây
gặp chư công cũng là thăm dò đối sách.

La Hoàn nói:

– Cũng không phải là bổn vương không muốn xuất binh nhưng quả thực luân phiên đại chiến mọi người mệt mỏi rồi.

Còn nữa Ninh Huyền kia không phải rời khỏi Khâm Châu sao? Hắn nếu như trở
về thì ta nhất định không buông tha cho hắn Lý vương gia ngươi cũng biết Lý nhân có quy củ của Lý nhân hắn chạy ra khỏi Khâm Châu ta không thể
truy kích hắn. Ninh Huyền lại trốn về phía của Liêu Tử Bộ, ở Vân Quý,
nghe nói Ninh Trường Chân cùng với Liêu Tử Bộ quan hệ vô cùng tốt.

Liêu Tử Bộ những người này không giống như thục Liêu, ở cảnh nội Khâm Châu
La Hoàn có thể nói một là một nói hai là hai nhưng nếu như vượt qua đuổi giết tức là vi phạm phong tục của lý nhân… vượt biên xuất binh chính
là khai chiến với Liêu Tử bộ loại chuyện này chưa từng có tiền lệ.


Các vị đô lão còn lại cũng liên tục gật đầu.

Lý Ngôn Khánh thấy vậy không khỏi thất vọng nói:

– Nếu thế vô duyên vô cớ tổn thất rất nhiều tài hang.

– Lý vương gia đuổi giết Ninh Huyền tại sao lại quan hệ tới tài hàng?

Lỗ tai La Hoàn rất tốt Lý Ngôn Khánh lại cố ý nói như vậy khiến cho hắn lập tức hứng thú.

– Chư công không biết, nghe nói Liêu Tử Bộ vì thân cận với Chân Tịch cho
nên vô cùng giàu có và đông đúc… chư công có lẽ không biết trong năm
Đại nghiệp Chân Tịch quốc có phản loạn, phản quan thông qua Liêu Tử Bộ
mua sắm quân giới cho nên Liêu Tử Bộ thu hoạch tương đối khá, lúc đó
quốc chủ của bọn họ phái sứ giả tới Phù Nam cầu viện Lạc Dương.

Nhưng lúc ấy đương chiến loạn cho nên không ai để ý tới. Ta vốn định vì
chuyện của Ninh Huyền mà xuất động công kích với Liêu Tử bộ sau đó tiến
về Chân Tịch. Ha ha nhưng chư công đã khó xử thì xem như chuyện này là
xong đi.

– Chân Tịch quốc rất giàu có và đông đúc sao?

Một Đô lão đột nhiên mở miện hỏi thăm, đây cũng là vấn đề mà La Hoàn muốn hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.