Đọc truyện Soán Đường – Chương 816: Chiếm thành
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Vũ Văn Thành Đô bị kéo lên.
Lúc này hắn cũng không còn vẻ bướng bỉnh và liều lĩnh của Thiên Bảo Đại
tướng quân năm nào.
– Đừng mơ tưởng bắt ta đầu hàng Lý Ngôn Khánh.
Khi bị kéo đi, Vũ Văn Thành Đô đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Quang cười ha ha, nói với Lý nhân áp giải Vũ Văn Thành Đô:
– Nhốt hắn vào đại lao, dùng xích sắt khóa lại, tìm đại phu trị thương cho hắn, chớ có sơ suất.
Sau đó, hắn nói với Vũ Văn Thành Đô:
– Câu cửa miệng của Vương gia là: Thế sự khó lường. Đại tướng quân hôm
nay không hàng, ngày mai hàng cũng được… Ha ha, dù sao ở nơi hoang vu
này có rất nhiều thời gian.
Vũ Văn Thành Đô hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu rời đi.
– Mẹ kiếp, xem dáng vẻ của hắn, cũng không biết rút cuộc ai là tù binh.
Hùng Khoát Hải có chút khó chịu nói:
– Lão Trầm, theo ta thấy, lần này ngươi làm không tốt, lại cứu về một đại gia.
– Được rồi, đừng nói nhảm nữa.
Khóe miệng Thẩm Quang nhếch lên, vỗ vỗ cánh tay Hùng Khoát Hải.
– Dẫn người vào trong thành dò xét, nếu phát hiện tình huống gì đó, bắt
trước rồi nói, nếu có người phản kháng, giết chết bất luận tội.
Trên đời này người mà Hùng Khoát Hải chịu phục không nhiều lắm.
Ngoài thúc tổ Hùng Đại Chuy của hắn ra, chỉ sợ cũng chỉ còn lại một mình Lý Ngôn Khánh.
Nhưng khi Lý Ngôn Khánh không ở đây, hắn cũng sẽ nghe lời sai phái của Thẩm
Quang, Thẩm Quang cũng không có học vấn gì, nhưng hắn thông minh, lại
hiếu học, cho nên Lý Ngôn Khánh thường xuyên giao cho hắn một số nhiệm
vụ trọng yếu. Khi Lý Ngôn Khánh không ở đây, Thẩm Quang từ loại trình độ nào đó mà nói, chính là lão đại của bọn người Hùng Khoát Hải. Đương
nhiên, cũng chỉ dừng lại ở tứ đại gia tướng của Lý Ngôn Khánh….Vũ Văn
Phượng cuối cùng cũng lựa chọn từ bỏ chống cự. Đúng như Lý Ngôn Khánh đã nói, cho dù nàng không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho hài
nhi.
Tiêu Tùy chỉ sợ khó có thể ngăn cản đại quân Lý Đường, còn
Tiêu Tiển… Nói thật lòng, Vũ Văn Phượng chưa bao giờ đặt người này trong mắt. Hắn chỉ là một thằng hề nhảy nhót thừa thế mà lên. Lý Ngôn Khánh
cũng không tiếp nhận hậu trạch phủ nha, mà kêu Vũ Văn Phượng và con gái
của nàng tiếp tục ở lại.
Thậm chí ngay cả trăm tên thân vệ của Vũ Văn Phượng, hắn cũng không giải tán. Đại cục đã định, Vũ Văn Phượng dựa vào những người này, cũng không tạo ra sóng gió gì. Không phải hắn xem
thường Vũ Văn Phượng, mà là trong thành Tuyên Hoá này, không ai có thể
trấn trụ được tràng diện. Sau hừng đông, Lý Ngôn Khánh tiếp nhận tiền
viện phủ nha. Trong huyện thành Tuyên Hoá, có thể nhìn thấy ở khắp nơi
quân lính Lý nhân mặc đồ trắng. Những người này mặc dù không phải thủ hạ của Lý Ngôn Khánh, nhưng có La Hoàn ở đây, cũng sẽ không tạo ra sóng
gió gì đó. Đồng Hoàn và La Hoàn, sau hừng đông mới đến phủ nha. Vẻ mặt
hai người đầy mỏi mệt, sau khi bái kiến Lý Ngôn Khánh trên đại đường,
từng người trình báo tình hình quân sự.
– Khởi bẩm Lý vương, đêm qua giao thủ dưới núi Hắc Phong, quan quân toàn quân tan tác.
La Hoàn cao hứng bừng bừng báo cáo chiến tích với Lý Ngôn Khánh, trên mặt bất giác toát ra vài phần đắc ý.
– Tử thương như thế nào?
– Đệ tử trong động ta, tử thương ước chừng hơn bốn trăm người.
– Nhiều như vậy sao?
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình, quay đầu nói với Đồng Hoàn:
– Quan quân có bao nhiêu người?
– Bẩm Vương gia, trong 2000 quan quân lưu thủ ở Tuyên Hoá, ước chừng có
800 người nghe theo điều khiển của ta, số còn lại đều được ta phái ra
ngoài thành.
– Nhiều người như vậy, hơn nữa còn là đánh lén, tại sao lại tử thương nghiêm trọng như vậy?
Nhưng những lời này, Lý Ngôn Khánh cũng chỉ nói thầm trong lòng, cũng không nói ra. Hắn tươi cười hòa ái, tán thưởng La Hoàn:
– Dưới trướng La Đô lão, quả nhiên đều là dũng sĩ.
Trong bộ lạc của La Hoàn, có 16 bộ lạc tạo thành, gọi chung là 16 động. Động
chủ của 16 động, đều là Đô Lão, do đệ tử thân tín của La Hoàn đảm nhiệm. Trong16 động, bộ lạc của La Hoàn có nhân số khá nhiều. Lý Ngôn Khánh
đương nhiên sẽ không nói những lời trong lòng ra, mà là cực kỳ tán
thưởng
– Cuộc chiến bình nam lần này, công lao của Đô Lão đứng đầu.
Đợi chiến sự chấm dứt, bổn vương nhất định sẽ bẩm báo với triều đình, ban
thưởng cho Đô Lão … Ha ha, đến lúc đó 16 động, nhất định sẽ vô cùng
ngưỡng mộ Đô Lão.
La Hoàn nghe thấy tin đại hỉ, vội vàng khom người cảm tạ.
– La Hoàn nguyện làm khuyển mã cho Vương gia.
– Được rồi, đi nghỉ ngơi trước đi…Đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có một cuộc ác chiến.
Đô Lão tĩnh dưỡng tinh thần, kêu các huynh đệ tạm thời đóng quân ở ngoài thành, kiểm kê lương thảo, sau đó đưa đến.
– La Hoàn cáo lui.
Đợi La Hoàn rời khỏi, nụ cười trên mặt Lý Ngôn Khánh lập tức biến mất.
– Đồng Hoàn, lính của lão Mạch còn đủ lực không.
Đồng Hoàn liền cười lạnh một tiếng.
– Vương gia, ngoài quan quân còn mạnh mẽ, thực ra Hắc Lý vô năng.
Nhân thủ Hắc Lý không ít, năm đó có thể nói là cân sức ngang tài với Bạch
Lý. Nhưng mấy năm này, bị quan quân và Ninh Trường Chân chèn ép cũng quá sức. Một đám ô hợp, thật sự không làm nên trò trống gì. Nhưng, nếu bàn
về hung ác, những tên Hắc Lý này quả thực không kém.
– Người miền núi dũng mãnh, vốn là bình thường.
Lý Ngôn Khánh dứt lời, cúi đầu trầm tư.
– Vương gia đang lo lắng về Mạch quận trưởng?
– Hắn?
Lý Ngôn Khánh liền nở nụ cười…
– Lão Mạch thật sự rất có nghề, nhưng ngược lại không khiến ta lo lắng.
Nói xong, hắn đứng dậy, nói khẽ:
– Ta biết rất rõ bản lĩnh của lão Mạch, dưới trướng hắn mặc dù có 3000
binh mã, nhưng chạy tới chạy lui, trong ba ngày không được nghỉ ngơi và
hồi phục, ta nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi quân hắn mệt mỏi tấn công, há có
thể thất bại. Nhưng còn phải phiền ngươi điều 500 thân tín, giao cho Đại hắc tử. . . . . .
300 người còn lại đều do ngươi điều khiển, chờ ngoài thành giao phong, trong huyện thành Tuyên Hoá, kẻ có bụng dạ khó
lường nhất định sẽ sinh sự, ngươi cần giúp ta ổn định huyện thành.
– Đây là bổn phận của Đồng Hoàn, xin Vương gia yên tâm.
– Còn nữa, chuyện ta giao cho ngươi, phải nhanh chóng hoàn thành.
Ta cũng không hy vọng khi chiến sự kết thúc, trong tay ta không có binh
mã. Lão Mạch luyện binh rất có nghề, chính là chỗ ta có thể sử dụng.
– Đồng Hoàn rõ rồi, lập tức đi sắp xếp.
Sau khi Lý Ngôn Khánh tiễn Đồng Hoàn rời đi, một mình đứng trong sân vườn, như có điều suy nghĩ.
– Công tử nắm chắc thắng lợi trong tay, tại sao còn có vẻ lo lắng?
Thẩm Quang tiến lên, nhẹ giọng hỏi thăm.