Soán Đường

Chương 787: Tỏ thái độ


Đọc truyện Soán Đường – Chương 787: Tỏ thái độ

Ngôn Khánh khẽ giật mình nhìn lại Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêm mặt nói:

– Tân Văn Lễ tướng quân còn dễ nói dù sao U Châu cũng là trọng trấn.

– Bệ hạ cho hắn làm tổng quản U Châu quả quyết không dễ dàng động tới hắn nhưng những người khác, Thế Tích còn lão Diêu mấy người bọn họ, ngươi
cần phải an tâm bọn họ lại. Khắc Minh hiện tại đóng ở Kế Châu, ngươi
phải biết rằng hắn là người có tài có thực học tâm cao khí ngạo lần này
ngươi đi Lĩnh nam thời gian trôi qua chỉ sợ nhạt phai giao tình.

– Vậy ngươi cho rằng…

Lý Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn Vô Kỵ.

– Mọi người năm đó vì ngươi mà tụ tập với nhau, cũng bởi vì ngươi mà quy
phụ Quan Trung, hiện tại bọn họ cũng vì ngươi mà bị triều đình xa lánh
chèn ép, mà chính ngươi cũng bị xa phó tới Lĩnh Nam, Dưỡng Chân, thứ cho ta nói thẳng, giao tình là giao tình, nhưng ba năm trôi qua giao tình
chưa chắc đã bề chắc, ngươi có thể cam đoan Khắc Minh không cải biến chủ ý, Thế Tích không mang lòng bất mãn không?

Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi từ từ ngồi xuống.

Hắn không phải không suy nghĩ chuyện này nhưng không chu toàn như Vô Kỵ.

Hoặc lác có thể nói hắn vô cùng tin tưởng tình bạn nhưng đôi khi tình bạn cũng cần lợi ích.

– Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?

– Cho bọn họ một hi vọng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không hề do dự thốt ra.

– Hi vọng?

– Đúng là hi vọng.


Ngôn Khánh nhắm mắt lại, trầm tư không nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói:

– Dưỡng Chân ta biết trong lòng ngươi có băn khoăn.

– Kỳ thật ngoại trừ bệ hạ trong dòng họ Lý thị, ai có thể thích hợp hơn
ngươi? Năm đó tuổi tác của ngươi không đủ cho nên không có thanh danh
khó có thể tự lập, ba năm năm năm trôi qua ai còn dám nói tuổi tác tư
lịch của ngươi không đủ đây?

Nói xong những lời này Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ dễ dàng hơn rất nhiều.

– Khắc Minh cũng nói với ta, nếu như ngươi nguyện ý dựng cờ hắn có thể làm ngoại viện cho ngươi.

– Kế Châu đúng là nghèo nàn nhưng tinh binh nhuệ sĩ lớp lớp ngươi có thể cho hắn hi vọng để hắn an tâm chờ đợi.

– Lão Từ cũng thế.

– Luận giao tình ngươi cùng với lão Từ kết giao còn sớm hơn cả ta, ngươi
cũng biết, lão Từ chỉ phục mình ngươi, bây giờ nếu ngươi không cho hắn
hi vọng thì làm sao hắn có thể vì ngươi mà cống hiến.

Những lời này khiến cho Lý Ngôn Khánh kinh ngạc.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói những lời này cho thấy buộc hắn phải tỏ rõ thái độ.

Kỳ thật tâm tư của Lý Ngôn Khánh Trưởng Tôn Vô Kỵ không phải không biết
nhưng có một số việc hắn cũng thế, Đỗ Như Hối cũng thế, Từ Thế Tích, La
Sĩ Tín Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Các Diêu Ý đều cần một thái độ xác minh.

Hàm hàm hồ hồ cuối cùng khiến cho mọi người sinh hiểu lầm.

Những người này hoặc tài hoa xuất chúng hoặc dã tâm bừng bừng.

Bọn họ nguyện ý thuần phục Lý Ngôn Khánh vì bọn họ tin tưởng Lý Ngôn Khánh
có thể cho họ một tương lai sáng rọi, nhưng nếu như Lý Ngôn Khánh tiếp
tục hàm hồ sớm muội sẽ khiến cho khối liên kết này sụp đổ, cũng giống
như Lý Thế Dân đoạt chiến công tranh quyền lực mục tiêu rõ ràng nên
Thiên sách phủ mới bền vững như thép.

Hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ cần Lý Ngôn Khánh cho thấy rõ thái độ của hắn.

Thật sự muốn cho thấy sao?

Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi mở to mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.

– Vô Kỵ trời biết đất biết ta biết ngươi biết… nhiều nhất là năm thứ năm ta nhất định trở lại Trường An.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tươi cười rạng rỡ.

Hắn liên tục gật đầu giữ chặt cánh tay của Lý Ngôn Khánh:

– Như thế chúng ta chờ ngươi năm năm. Dưỡng Chân đừng làm chúng ta thất vọng.

Trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Lý Ngôn Khánh cất bước rời khỏi đại sảnh, tiến tới cửa hiên trúc lâu nhìn lên trời xanh.

Năm năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn.


Ta thật sự có thể thành công sao?

Buổi tối Trường An chưa ngủ.

Lý Thế Dân biết được tin Lý Ngôn Khánh đồng ý xuôi nam thì ngũ vị pha trộn.

Vốn hắn sẽ tưởng mình cao hứng nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi mất mát.

Không thể phủ nhận Lý Ngôn Khánh ở Trường An đã mang tới cho hắn rất nhiều áp lực cho dù Ngôn Khánh có làm ra chuyện gì thì cũng không có cách nào
cảm thụ được điều đi Lý Huyền Phách, rút đi Lý Tịnh, làm mất phụ tá đắc
lực của hắn, mà thái tử hiện tại thì quật khởi thời gian trôi qua đã đủ
lông đủ cảnh.

Hiện tại Lý Ngôn Khánh phải đi rồi.

Nhưng tại sao mình không có chút vui vẻ nào.

Trái lại lại có một cảm giác mất mát mệt mỏi chưa bao giờ có.

Đêm đã khuya ở ngoài phòng nổi gió lên, càng hiện ra vẻ đìu hiu.

Lý Thế Dân đứng ở trong hành lang nhìn cành lá khô héo, bất động hồi lâu.

Ở sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Một cái đại bào choàng lên trên người của hắn.

Lý Thế Dân không quay đầu lại mà đột nhiên hỏi:

– Tú Tú có phải là ta đã làm sai rồi không?

Ôn vương phi dịu dàng cười rồi nói khẽ:

– Tần vương chàng không có làm sai, nếu như sai thì chỉ có thể nói là do chàng quá xuất sắc thôi.

– Vậy sao?

– Hà Nam vương sắp rời khỏi Trường An sao chàng lại rầu rĩ không vui.

– Ta không biết ta vốn nghĩ rằng mình sẽ vui mừng nhưng Tú Tú có lẽ nàng
không biết, Dưỡng Chân cho ta áp lực quá lớn, thật sự là quá lớn! Ta
không biết ta để cho hắn rời khỏi Trường An đến tột cùng là đúng hay là
sai… vốn chúng ta có thể là bằng hữu tốt nhưng hiện tại sao lại trở
nên cục diện gay gắt như vậy?


Vấn đề này Ôn vương phi không biết phải trả lời thế nào.

– Ta biết rõ.

Ôn vương phi ngạc nhiên hỏi:

– Tần vương biết rõ chuyện gì?

Lý Thế Dân thở dài một tiếng.

– Thiên hạ vì lợi mà nhốn nháo, vốn ta cho rằng Dưỡng Chân cũng là một loại người giống như ta.

Theo thực tế mà nói, Lý Thế Dân là người làm theo lợi ích.

Chỉ cần hữu dụng với hắn hắn sẽ tận tâm thu hoạch đối với hắn không có lơi hắn sẽ không có chút thương tiếc nào.

Chuyện này vốn cũng không có gì sai lầm, chỉ là một lựa chọn bình thường, lúc
trước hắn chiêu hàng Uất Trì Kính Đức cũng không nghĩ tới nhiều cảm thụ
của Lý Ngôn Khánh, từ chỗ nào cho thấy hắn nghĩ Lý Ngôn Khánh và hắn là
cùng một loại người… để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Chỉ
tiếc hắn không ngờ Ngôn Khánh lại làm ra thủ đoạn kịch liệt như vậy.

Một bước sai từng bước sai.

Lúc hắn muốn vãn hồi lại thì hắn và Lý Ngôn Khánh đã trở thành đối thủ.

Cho dù Lý Ngôn Khánh không cờ xí rõ nét đầu nhập vào thái tử nhưng Lý Thế
Dân cũng biết mình không có thể phục chiếm được Lý Ngôn Khánh lại.

Trừ phi…

Trong đầu của Lý Thế Dân hiện ra một ý niệm.

Nhưng sau đó hắn lập tức đuổi ý niệm này đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.