Đọc truyện Sợ Yêu – Chương 8
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô thích ứng không kịp, Mạc Quân Thần thật sự đang tính toán điều gì?
”Ring Ring”
Tiếng chuông điện thoại như cắt đứt dòng suy nghĩ trong cô, nhưng cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình lại khiến cô không hỏi sợ hãi.
” Nghiêm Triết” hai từ quen thuộc đập ngay vào mắt cô, quen thuộc đến cả ngày cả đêm cô đều không thể quên. Rốt cuộc anh ta và Hiểu Linh Hy có quan hệ gì đây?
Ấn nút nghe, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang nảy sinh,” Tôi nghe”
”Hiểu Linh Hy, cô định trốn đến bao giờ? Nhanh mà giải quyết vụ hôn ước ngớ ngẩn đó đi. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với cô, đứng mơ tưởng.”
Nghe qua cũng có thể đoán ra được rằng Hiểu Linh Hy và Nghiêm Triết có hôn ước nhưng sao yêu anh ta sáu năm, cô lại không hề hay biết chuyện này?
Không ngờ không chỉ mình cô bị hắn lừa, mà cả chị của cô cũng bị hắn lừa gạt. Cô thê không thể để yên chuyện này.
”Tôi không hủy thì làm sao?”
”Hừ Hiểu Linh Hy, cô yêu tôi đến phát cuồng rồi à? Tôi nói cho cô biết cô không tự nguyện hủy bỏ hôn ước thì đừng trách tôi.”
”Được thôi, tôi chờ.”
” 11 giờ trưa nay ăn cơm tại nhà hàng TF( traditional food) tốt nhất đùng thử thách sự khiên nhẫn của tôi, lúc ấy hai gia đình gặp mặt, cô tự biết mình phải làm gì.”
Nói xong Nghiêm Triết cứ thế cúp điện thoại, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống. Hóa ra cô không hiểu một chút gì về anh ta cả, tất cả những thứ anh ta đem lại cho cô đều là giả dối.
”Cố lên Trác Nhiên, mày phải kiên cường, đây sẽ là lần cuối mày khóc vì hắn. Đúng sẽ không để hắn làm tổn thương đến mày nữa.”
Lau nước mắt, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ sáng rồi, cô mặc quần áo rồi trang điểm đi đến Mạc Thị, có lẽ cô phải ra tay thôi. Hôm nay tôi sẽ vạch bộ mặt của anh ra.
Mạc Thị là nơi chỉ nhận nhân tài vào làm việc. Nếu bạn không ưu tú thì bạn không thể bước chân vào sảnh của công ty chứ đừng nói đến làm việc.
Điện thoại trong túi cô lại rung lên một hồi, cô đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi mở điện thoại, trên màn hình vẻn vẹn một chữ: Mẹ
” Hy Hy, mẹ đã thu xếp hết cả rồi, khi hợp đồng kết thúc, con sẽ sang Anh để học quản trị, bây giờ con mới mười tám tuổi…”
”Về rồi nói, con bận”, cô nói chen vào, có lẽ người đầu dây kia còn sốt ruột hơn cả cô nên mới vội vàng gọi điện cho cô hay là chỉ vì vụ hôn ước của Hiểu Linh Hy mà vội vàng thu xếp?
Vừa tắt máy, điên thoại lại rung lên, đập vào mắt cô là ba chữ: Mạc Quân Thần
”Tôi đến rồi.”
”Tôi đợi em ở phòng làm việc.”
Cô không nói gì nữa mà tự động tắt máy, ấn nút thang máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Anh ta có một thư kí chinh là Tống Thừa Nhân, còn lại là ba trợ lý thư kí, có lẽ đã biết cô đến nên cả bốn người đứng ở cửa thang máy đợi cô.
”Hiểu Tiểu Thư, xin mời theo tôi.”
Tống Thừa Nhân mìm cười, anh ta cúi người xuống dang tay mời cô. Cô cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đi theo anh ta.
Con người Tống Thừa Nhân không giống như bề ngoài nhã nhặn lịch sự của anh ta, theo cô được biết thì anh ta chính là cáo già, bề ngoài thiên thần, bên trong ác quỷ và là bạn thân của Mạc Quân Thần, anh ta làm việc cho Mạc thị là do cha anh ta ép buộc chứ bản thân Tống Thừa Nhân chỉ thích đi du ngoạn khắp nơi mà thôi. Chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành, quan tâm đến họ cho tới khi họ yêu anh ta thì anh ta lại ra vẻ không quan tâm, vô tội. Đúng là vật hợp theo loài, cáo già như anh ta chơi cùng với hồ ly Mạc Quân Thần là hợp rồi.
Tống Thừa Nhân gõ cửa nói vọng vào trong,” Mạc Tổng, Hiểu tiểu thư đã tới.”
Người bên trong cất giọng trầm ổn nam tính quen thuộc của mình,” Vào đi.”
Tống Thừa Nhân quay ra phía cô cười nhẹ,” Hiểu tiểu thư xin mời.”
”Ừ”
Anh ta đóng cửa lại, cô rảo bước đi đến sô pha, trơ lý thư kí liền bưng cho cô một tách cà phê nóng. Nhưng mười phút trôi qua vẫn không thấy người kia mở lời, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cô đột nhiên có tâm trạng sốt ruột.
”Chuyện lần trước…”
”Hợp đồng trên bàn, em đọc qua đi.” Mạc Quân Thần không chờ cô nói hết đã trực tiếp cắt ngang khiến cô chợt giật mình.
Nhìn lại thấy bản hợp đồng trên bàn, mở nó ra, da đầu cô giật giật mấy cái, anh ta có cần biến thái tới mức độ này không?
”Không được nhìn nam nhân khác? Mạc Quân Thần, đi đường không nhìn người thì để đâm vào người ta à? Điều khoản gì mà vô lý thế? ”
”Ha, đã là người của tôi thì chỉ được nhìn tôi.”
”Hừ, cứ cho là thế đi, vậy tôi được quyền lợi gì ở vụ này?”, cô cười quyến rũ, nhìn thẳng vào Mạc Quân Thần.
”Nói đi.”
”Tôi muốn Nghiêm Thị lung lay, sụp đổ càng tốt. Thế nào?”, Trác Nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Mạc Quân Thần, quan sát khĩ nét mặt anh ta.
”Chỉ thế thôi? Mà Nghiêm Thị sao? Có hôn ước với em?”, đáy mắt Mạc Quân Thần ánh lên tia dò xét khiến cô chợt lạnh người một cái.
”Cứ cho là vậy đi. Mà sao anh biết?”
Mạc Quân Thần không trả lời mà kéo cô ngồi lên đùi mình, bên môi cười cười,” Hắn ta hủy hôn, hửm?”
”Việc đó…mà cứ coi như vậy đi.”
”Cứ coi như?” Hắn ngờ vực rồi lại không hỏi thêm nữa mà chỉ nói:” Được thôi, ngoan ngoãn làm người tình của tôi sáu tháng, tôi sẽ giúp em.”
”Được.”
Có lẽ cô không biết rằng, Nghiêm Triết có bối cảnh không đơn giản như cô nghĩ.