Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 8


Đọc truyện Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ FULL – Chương 8


Nhà của Thủy Nhạc, kỳ thật không có gì, rất lớn, sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa phi thường có mỹ cảm.

Vừa vào cửa hương vị tối giản tân thời liền đập vào mắt, mỗi một chi tiết đều tràn ngập cảm quan thiết kế, dù là một chiếc ly thủy tinh uống nước bình thường, chỉ cần tùy tiện đặt xuống, cũng ẩn ẩn sinh ra một loại khí tức nghệ thuật.

Một căn phòng được thiết kế như vậy, nếu đặt ở phòng triển lãm, nhất định sẽ thu được vô số tán dương ao ước, nhưng khi chân chính là một căn nhà, không khỏi làm người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách.

Nhưng mà Lam Băng cũng không cảm thấy như vậy, bởi vì ga trải giường treo trên ghế, gối ôm rơi dưới sàn, bên cạnh còn bày bừa mấy bức tranh vừa vẽ, còn có một cái đuôi-tròn tròn-bằng bông-cực đại-không-biết-tên-đang quỳ rạp trên đất đưa mông ra ngoài cửa…!Trời ạ!
“Ha ha ha ha ~ ” Y Ân đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy con gấu đáng thương này bị chủ nó bày thành tư thế như vậy, nhưng vẫn không nhịn được cùng Lam Băng cười ra tiếng.

Thực ra đây là món quà mà Y Ân tặng Thủy Nhạc, nhưng xin thề với trời thời điểm anh tặng căn bản không nghĩ tới nó còn có thể bị chơi thành như vậy…!
Thủy Nhạc che mặt, hoàn toàn không dám nhìn mặt Lam Băng.

Cô chỉ là cảm thấy lúc về nhà vừa mở cửa ra có thể nhìn thấy những thứ dễ thương, nhất định tâm trạng sẽ tốt hơn, cho nên thỉnh thoảng trước khi rời nhà sẽ đùa nghịch một chút, không ngờ vừa vặn bị Lam Băng nhìn thấy! Chính cô cũng không nhớ rõ hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã làm cái gì a, bằng không sao có thể đồng ý để Lam Băng đến làm khách?!
Sự cố xảy ra thật bất ngờ, Thủy Nhạc duy nhất có thể nghĩ đến để cứu vãn tình hình chính là nhanh chóng cởi giày chạy tới ôm lấy mỗ gấu mở cửa phòng nhanh chóng ném nó vào sau đó xoay người làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cả quá trình lưu loát sinh động như nước chảy mây bay! Lam Băng đã cười đến cong eo, cô ấy sao có thể, đáng yêu vậy chứ?
Nhưng lập tức Lam Băng liền cười không nổi.

Bởi vì rốt cuộc nàng hiểu được vì sao vừa rồi nàng nói muốn đến nhà làm khách, phản ứng của hai người kia lại kỳ quái như vậy.

Đầu tiên, không có dép đi trong nhà cho khách.

Trên kệ để giày quả thực có hai đôi, nhưng rõ ràng một đôi là bình thường Thủy Nhạc hay mang, một đôi khác, là của Y Ân.

Thủy Nhạc cười gượng, từ trên kệ lấy xuống đôi dép cho nữ đặt trước mặt Lam Băng ý bảo nàng mang.

Y Ân kề tai Lam Băng, dùng âm thanh ba người đều có thể nghe được nói: “Đôi còn lại là anh tự mua rồi đem đến…”
Lam Băng lại quan sát toàn bộ phòng khách lần nữa.

Một loạt giá sách chỉnh tề, một phòng bếp kiểu bán mở, một cái ban công nhỏ, một cái bàn và ghế dựa.


Bình thường trong phòng khách sẽ có sô pha và bàn trà, bình thường trong nhà bếp sẽ có bàn ghế ăn cơm, bình thường ngoài ban công có…!toàn bộ đều không có, thậm chí Lam Băng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì đầy đủ hoặc là có đôi ở đây! Chủ nhân nơi này căn bản chưa bao giờ có ý định tiếp khách…!
Tiếp thu đến ánh mắt tạm thời được xem là khiếp sợ của Lam Băng, Thủy Nhạc chỉ có thể tiếp tục cười gượng.

Y Ân xem đủ trò vui, mới nói với Lam Băng: “Được rồi đạo diễn, tham quan nhà của người nào đó xong rồi, chúng ta vẫn nên lên lầu để anh chiêu đãi em đàng hoàn đi.

Còn tiếp tục ở đây không chừng nước em cũng không được uống, bởi vì không-có-ly-uống-nước ~” Thủy Nhạc giận mà không dám nói gì, cũng không thể đánh anh ta trước mặt Lam Băng chứ?
Không nghĩ tới Lam Băng lại nói: “Nếu đã nói là tham quan, vậy em phải xem cẩn thận một chút, tham quan xong lại lên ~ ”
Y Ân không có ý kiến: “Ok, ngài cứ tham quan trước, tiểu nhân lên lầu chuẩn bị ~ ”
“Anh đi dọn dẹp trước chứ gì? Cút ~ ” Thủy Nhạc một chân đá Y Ân ra khỏi cửa, liền đóng sầm cửa lại trước mặt anh.

Lam Băng cười không nói, thay giày đi vào: “Có nơi nào không được xem không?”
“Không có, ngài tùy ý!” Thủy Nhạc xoay người làm động tác mời vào, Lam Băng phối hợp gật đầu mỉm cười, sau đó đi đến giá sách trước mặt.

Sách trên giá chủ yếu chia làm bốn loại: Âm nhạc, hội họa, thơ ca, và những lĩnh vực khác.

Nhìn ra được không phải chỉ để trang trí, rõ ràng có dấu vết thường xuyên lật xem.

Phòng bếp bài trí đơn giản sạch sẽ, dụng cụ đầy đủ, ách, là đầy đủ cho một người ăn.

Lam Băng đi đến căn phòng đầu tiên, cửa phòng mở ra, là một phòng thu âm đơn giản, mỗ gấu đang nằm chỏng vó trên sàn nhà…!Lam Băng trêu tức nhìn Thủy Nhạc, Thủy Nhạc lần thứ ba trong ngày cười gượng, nghĩ rằng không bằng vừa rồi cứ để nó nằm bên ngoài.

Phòng thứ hai đóng cửa, Thủy Nhạc vừa mở ra, Lam Băng đã ngửi được mùi nước màu nhàn nhạt, đi vào, cả phòng đều thơm mùi họa.

Trên tường treo rất nhiều tác phẩm đã hoàn thành, tranh phác họa hoặc màu nước, hơn nữa phần lớn là tranh phong cảnh hoặc tĩnh vật, cực ít vẽ người.

Giữa phòng treo một bức họa vẫn chưa vẽ xong, đã vẽ được hơn phân nửa, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được là cái gì.

Thủy Nhạc chú ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Lam Băng, nhún vai một cái nói: “Nhất thời nổi hứng, vẽ được một nửa, sau đó chính mình cũng không biết đang vẽ cái gì…!liền hủy bỏ.” Nói xong còn tỏ vẻ tiếc nuối.


Lam Băng mỉm cười: “Những thứ trừu tượng như linh cảm gì đó, quả thực tùy hứng.

Em biết vẽ cả quốc họa?” Đằng sau giá vẽ đặt một chiếc bàn dài, bên trên đặt giấy và bút mực, cuộn giấy bên cạnh đang mở ra một nửa, rõ ràng là một bức tranh sơn thủy thanh tuyền chấm phá.

“Nga, em ban đầu chính là học quốc họa.”
Chuyện này với Lam Băng quả thật là một kinh hỉ ngoài ý muốn, khó trách những bức tranh màu nước trên tường lại phiêu dật như vậy, vì thế giấu không được vẻ mong chờ hỏi: “Cho nên khẳng định em cũng am hiểu vẽ chân dung?” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“Cũng tạm đi.

Em cảm thấy vẽ chân dung khá phiền phức, cho nên rất ít…!chị cũng biết.” Thủy Nhạc có chút ngượng ngùng.

“Ha ha, chị biết.

Một vấn đề cuối cùng, em đã mở triển lãm tranh chưa? Giống như triển lãm cá nhân của hoạ sĩ vậy?” Trong mắt Lam Băng, những thứ này đều được xem là tập tranh họa tác, trình độ phi thường cao.

“Triển lãm cá nhân? Như thế nào có thể? Em còn chưa lợi hại được như vậy đâu ~ chỉ là thỉnh thoảng sẽ tham dự một ít triển lãm theo chủ đề thôi.”
“Vậy lần sau có thể đưa chị đi tham quan không?” Lam Băng hỏi rất chân thành, làm Thủy Nhạc trong nháy mắt cảm thấy vô tận hư vinh, có điểm đắc ý vênh váo: “Không thành vấn đề, em nhất định sẽ báo trước để chị sắp xếp thời gian ~ ”
Còn lại căn phòng cuối cùng cửa đang khép hờ, không thể nghi ngờ chính là phòng ngủ.

Lam Băng nhìn Thủy Nhạc nghiêm trang nói: “Chị có chút khát, lên nhà Y Ân uống ly nước được chứ?”
Thủy Nhạc nhìn nàng oán giận, quay đầu liền đi một mạch ra cửa.

Lam Băng cười to, thong thả theo phía sau.

Cuối cùng ba người phần mình ôm một đĩa trái cây lớn ngồi trên sô pha nhà Y Ân.

Từ thơ từ ca phú đến triết học nhân sinh, không gì không nói.

“Nói đến quán cafe, em thực thích quán cafe chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.


Em rất thích tiếng chuông gió sau cửa gỗ của họ, tuy là sau này em cũng không trở lại…”
“…!Cho nên bị em thích cũng không phải một chuyện đáng khoe ra.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chẳng phải là để bàn chuyện đóng phim sao, vậy lần này cũng lại bàn một bộ đi?”
“Em lại có phim tìm Nhạc Nhạc làm khách mời à?”
“Không phải khách mời, là diễn viên chính.”
“Lam, chị đừng đùa chứ ~”
Lam Băng bỏ đĩa trái cây ăn được một nửa xuống, lấy hai quyển sách từ trong túi ra.

“Đây là quyển tiểu thuyết do tác giả mạng Duyên Thủy Vân viết, gọi là “Họa sĩ”.

Nhân vật chính là một vị nữ họa sĩ cung đình, giá không lịch sử, lượt xem trên mạng cũng rất cao.

Rất lâu trước đây em đã liên hệ với tác giả để chuyển thể thành phim, nhưng vẫn kéo dài đến bây giờ là vì không tìm được diễn viên thích hợp cho vai hoạ sĩ.”
Thủy Nhạc đột nhiên nhớ tới lần trước ở nhà Diệp Hiểu Đồng, phản ứng kỳ lạ của Lam Băng khi biết cô có thể vẽ, còn có vừa rồi nàng hỏi cô có biết vẽ chân dung không, thì ra là như vậy…!
“Vì nhân vật chính là họa sĩ, nên trong phim sẽ không thiếu cảnh vẽ tranh.

Em không hy vọng trong phim của mình lại xuất hiện cảnh vẽ thay rất mất tự nhiên, cho nên lần trước sở dĩ tìm Thủy Nhạc đến diễn nhân vật ca sĩ phiêu bạt một phần nguyên nhân cũng là vì biết Thủy Nhạc thật sự có thể đàn Guitar, nhưng mọi người cũng biết hiện giờ tìm một diễn viên nữ vừa biết vẽ lại có hình tượng khí chất phù hợp khó đến thế nào.”
Nói đến đây Lam Băng nhìn thoáng qua Thủy Nhạc, sau đó mới chuyển qua nói với Y Ân: “Cho nên hẳn là mọi người hiểu được ý của em.

Lần này em muốn mời Thủy Nhạc diễn nhân vật họa sĩ, đây là nhân vật chính duy nhất.

Nhưng mà, có hai vấn đề.

Thứ nhất, đây là quyển tiểu thuyết có khuynh hướng nữ nữ, tuy rằng em đã tính toán sẽ không cho nhiều phân đoạn tình cảm vào, nếu có cũng tương đối mờ nhạt, nhưng thuộc tính nhân vật nguyên bản đã được xây dựng từ trước không thể thay đổi.

Thứ hai, bộ phim này có khả năng phòng vé sẽ phi thường ảm đạm, bởi vì đề tài không được nhiều người đón nhận.

Thực ra mà nói, chỉ là do em muốn quay bộ phim mình thích.

Mặc kệ thế nào, hy vọng mọi người trước nhìn xem tiểu thuyết sau đó hãy suy xét.”
Thủy Nhạc đã thực tự giác lấy một quyển tiểu thuyết đến lật xem, Y Ân trịnh trọng trả lời Lam Băng: “Phòng bán vé chuyện này không sao cả, một bộ phim hay hay không cũng không phải quyết định bởi phòng bán vé, giống như Nhạc Nhạc từng nói, có thể tham gia tác phẩm của em là một vinh hạnh.” Thủy Nhạc xấu hổ đến muốn chôn đầu vào trong sách, mạc danh kỳ diệu Y Ân, làm gì nói chuyện này? “Nhưng là, nữ nữ điểm này, anh phải xem xét cẩn thận., Ít nhất cũng cho bọn anh thời gian đọc xong quyển tiểu thuyết chứ ~”
“Tất nhiên rồi, không sao cả em không vội.

Hai người có thể chậm rãi xem, từng câu từng chữ đều được.


Cơ bản hiện giờ chỉ đang ở giai đoạn cấu tứ, kịch bản cũng chưa hoàn thành, phải nói, mọi chuyện đều chưa xác định.

Cho nên hai người cũng không cần vội ra quyết định, trước xem xong quyển tiểu thuyết này rồi hãy suy nghĩ.

Nếu có kịch bản em sẽ gửi đến cho hai người xem, khi đó lại quyết định.

Lịch quay cũng không cần lo lắng, nếu thật sự quay, em sẽ sắp xếp thời gian theo lịch trình của hai người.”
“Được, anh biết rồi, xem xong tiểu thuyết rồi nói sau.

Anh cũng hy vọng Nhạc Nhạc có thể đóng phim, hơn nữa còn là phim của em.” Y Ân chỉ chỉ Thủy Nhạc, ghét bỏ nói: “Gia hỏa này, trừ ca hát ra chuyện gì cũng không muốn làm, quả thực là khiêu chiến tôn nghiêm của người đại diện như anh!”
Thủy Nhạc lại ôm lấy bát hoa quả, xiên một quả dâu tây quăng vào miệng, mặt mài thỏa mãn bình luận: “Ân, ăn ngon!” Sau đó, nháy mắt dâu tây trong bát cô bị Y Ân và Lam Băng chia nhau gần hết…!
Cứ như vậy lại đùa giỡn một hồi, Lam Băng mới rời đi.

Bên ngoài nghê hồng lấp lánh, sáng lạn dị thường.

Sau khi Lam Băng rời khỏi, Thủy Nhạc thức cả đêm đọc xong toàn bộ quyển tiểu thuyết, ngày hôm sau nhìn thấy Y Ân chỉ nói ba chữ em muốn đóng phim.

Y Ân nhướng mày, bình tĩnh nhìn cô hơn mười giây, sau đó chuyện đóng phim cứ như vậy được quyết định.

Lam Băng không nghĩ tới ngày hôm sau liền nhận được câu trả lời thuyết phục từ Y Ân, thăm dò hỏi một câu: “Thủy Nhạc có mâu thuẫn gì với nhân vật không?”
Y Ân bất đắc dĩ nói: “Đạo diễn, nói thật, anh còn chưa kịp đọc quyển tiểu thuyết kia…”
Lam Băng cầm di động vô thanh nở một nụ cười.

Thời gian kế tiếp đều vội vàng chuẩn bị cho bộ phim mới, Lam Băng vẫn không có thời gian gặp Thủy Nhạc.

Ngay cả việc Thủy Nhạc và tác giả kiêm biên tập Duyên Thủy Vân gặp mặt, cũng là do phó đạo diễn sắp xếp.

Sau đó chuyện Thủy Nhạc ở hiện trường tự tay vẽ một bức chân dung tặng tác giả Duyên Thủy Vân, thành công chinh phục tác giả đã được mọi người lưu truyền khắp đoàn phim.

Khi Lam Băng nghe được chuyện này không biết đã trải qua bao nhiêu phiên bản.

Hơn nữa nhờ vào biểu hiện của Thủy Nhạc trong bộ phim lần trước, đã làm cho bộ phim dù vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị cũng đã được tất cả tổ quay chờ mong..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.