Đọc truyện Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường! – Chương 66
Nửa đêm, Đường Tinh đang ngủ thì tỉnh dậy vì quá khát nước.
Cô vừa bước chân xuống sàn thì dẫm phải vật gì đó.
Đường Tinh cầm lên, là điện thoại của cô.
Trên màn hình điện thoại vẫn đang hiện lên bức ảnh đó.
Chính là vì lúc nãy Sở Diệc Thần đi ra mà quên không tắt máy.
Sở Diệc Thần, chỉ có thể là anh ấy!!!
Đường Tinh lập tức gọi cho Lục Phóng.
“Lục Phóng, phong tỏa toàn bộ tin tức của tôi ở thế giới ngầm, bất cứ ai muốn điều tra đều đem chặn lại hết.
Không được để lộ ra một chút tin tức nào.
Tôi sẽ gửi cho cậu một bản lý lịch sau, cậu thả dần tin đó ra.
Nhớ kĩ, phòng bị cho tốt.
Đối phương là hacker nằm trong top 10 thế giới đấy.
Nếu cậu để lộ ra dù chỉ một chút tin tức, tôi đem băm cậu cho chó ăn đấy.
” Đường Tinh ra lệnh.
Sở Diệc Thần, không phải em muốn giấu anh, cứ tạm coi như là em tự ti đi, sau khi đem chuyện của sư phụ giải quyết xong, em sẽ cùng anh đối mặt.
Còn bây giờ thì tuyệt đối không được.
…
Sáng hôm sau, Sở Diệc Thần đi làm từ sớm, còn Đường Tinh trở về Đường gia một chuyến.
Trong phòng cũ của Đường Tinh.
“Cho nên nói, Sở Diệc Thần đã bắt đầu điều tra em?” Đường Hy Hình trầm ngâm.
“Em đã cho người phòng bị rồi.
Nhưng nếu chuyện này lộ ra em vẫn không biết nên đối mặt thế nào với anh ấy.”
“Nếu cậu ta yêu thương em thực sự thì sẽ không đế ý đến những thứ đó đâu.”Đường Như Họa vỗ vai Đường Tinh.
“Đúng rồi, Đường Phong bây giờ thế nào rồi, có còn gây sự nữa không?” Cũng đã khá lâu kể từ lần cuối Đường Tinh gặp anh ta, vậy mà từ đó đến giờ không có chút động tĩnh nào, cải tà quy chính rồi sao?
“Ai biết được nó đang mưu tính cái gì, cả ngày lặn tăm chẳng thấy bóng dáng đâu, không phải còn thỉnh thoảng gặp thì chị tưởng nó chết ở xó nào rồi ấy chứ.
Đường Tinh, em định để vậy mãi sao?Tốt nhất là giải quyết trong một lần luôn đi, dây dưa mãi thế này cũng không phải là cách.
Lỡ như một ngày nó phát hiện người giết Ngải Mộng không phải em mà là ba thì sao? Ba tuổi đã cao rồi, đừng để nó gây thêm bất lợi gì cho ba nữa.”Đường Như Họa thở dài.
“Em cũng chưa biết nên làm thế nào đây, đánh không được, giết cũng chẳng xong…!”
RẦMM !!!
Cánh cửa phòng bật mở, ở ngoài là Đường Phong mặt đỏ bừng vì kích động.
“Những gì các người nói đều là thật? Là ba giết cô ấy?”
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Này lại vì một con đàn bà mà làm hại ba mình sao?” Đường Như Họa lườm Đường Phong.
“Hahaha, thì ra là lão già đấy à.
Bảo sao, rõ ràng Đường Tinh nhỏ tuổi như vậy, sao có thể giết người chứ.
Rõ ràng là lão già đó ở đằng sau giở trò rồi.
Đáng lẽ ra mình phải nghĩ ra sớm hơn chứ nhỉ, để lão ta sống nhởn nhơ đến tận bây giờ.”Đường Phong cười như điên dại.
Chát!!!
Đường Hy Hình tát Đường Phong một cái, khóe miệng hắn lộ ra một vệt máu.
“Mày vừa gọi ba là cái gì? Lão già? Ba là người nuôi nấng mày, vậy mà mày chỉ vì một con đàn bà mà chửi ba như vậy.
Con điếm đấy là nội gián của Lăng gia, ba không giết thì tao cũng giết, mày giỏi thì giết tao đi, tao đứng đây cho mày giết.”
“Ha, được lắm.
Các người đều là cùng một giuộc với nhau cả.
Tôi nói cho các người biết, các người khiến tôi mất đi cô ấy, tôi cũng sẽ khiến cho các người sống dở chết dở.
Đường Tinh, lúc nãy này nói Sở Diệc Thần đang điều tra mày đúng không? Vậy bây giờ tao sẽ đi nói cho nó biết, mày là loại người như thế nào.
Để tao chống mắt lên xem, chúng mày còn hạnh phúc được bao lâu.” Đường Phong quay ngược định rời đi.
ĐOÀNG !!!
Một vệt máu chảy ngang má Đường Phong.
Một viên đạn ghim sâu vào tường.
Đường Tinh khẽ thổi khói còn vương trên súng, cười khẩy.
“Anh có thể thử.
Để tôi xem thử miệng anh nhanh, hay là súng tôi nhanh hơn.”