Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 56


Đọc truyện Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường! – Chương 56


Lúc này, Đường Tinh tức giận đứng dậy, bỏ lên tầng, Sở Diệc Thần vội vàng đuổi theo.
Lên đến trên phòng, Đường Tinh nhanh như chớp kéo Sở Diệc Thần vào phòng.
Sở Diệc Thần đang định lên tiếng thì bị Đường Tinh bịt miệng lại.
“Suỵt, im lặng nào, phối hợp với em chút.

Có vẻ như anh cũng nhận ra đây là ai nhỉ.”
“Em biết cô ta?”
“Trước đây em từng thấy cô ta đi với Khương Tam.”
“Khương Tam? Cô ta là trợ lý của Thẩm Lương.”
Hai người bỗng im lặng trong giây lát.
Xem ra, Thẩm Lương bị phản bội rồi.
Đường Tinh rút điện thoại ra, mở lên một đoạn video.

Trong video là cô ả kia đang lần mò ngay trước ống kính.
“Đây…!”
Đường Tinh vậy mà lắp camera ngay ngoài cửa.


Nhà mình không an toàn vậy sao?
Đường Tinh ra hiệu cho Sở Diệc Thần im lặng rồi chỉ tay ra phía cửa.
Cô ta đang nghe lén ở ngoài.
“Sở Diệc Thần anh thật quá đáng, có vị hôn thê rồi còn cố dây dưa với người khác, anh coi tôi vô hình à?” Đường Tinh nói lớn, cốt để bên ngoài nghe được.
Sở Diệc Thần ngay lập tức hiểu ý, phối hợp theo.
“Em đừng hiểu lầm, anh và cô ta…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa.

Anh đừng tưởng tôi ngu.”
Vào lúc này, Đường Tinh nhìn vào camera, thấy cô ả kia đang bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Tam.

Vì cô ta đứng quay lưng về phía camera nên nội dung tin nhắn đều bị Đường Tinh nhìn thấy hết.
Thì ra ông ta cử cô gái kia tới đây để khích bác chia rẽ mối quan hệ của Đường Tinh với Sở Diệc Thần.

Nếu như Sở Diệc Thần mất đi sự hỗ trợ của Đường Tinh, ông ta sẽ bớt đi một gánh nặng lớn.

Hơn nữa, nếu Sở Diệc Thần chán ghét Đường Tinh, con gái ông ta hoàn toàn có thể chen chân vào mối quan hệ này.

Nếu thành công, ông ta sẽ có thể đông sơn tái khởi mà không tốn chút sức lực nào.
“Thảo nào vừa vào cửa cô ta đã cố tình gây sự với em rồi.

Có điều, Sở Diệc Thần, sao ông ta không dùng cách nào trực tiếp hơn nhỉ.

Ví dụ như chuốc thuốc anh rồi ném lên giường luôn ấy, thế có phải nhanh hơn không.”
“Ra là em thích nhanh gọn như vậy sao?” Sở Diệc Thần vòng tay ôm lấy Đường Tinh.
“Bỏ ra cho em, đang nói nghiêm túc đấy.”
“Nếu muốn chuốc thuốc thì chuốc kiểu gì chứ, phải có tiệc rượu, lúc uống rượu bỏ thuốc vào thì mới làm được chứ không em đưa cả cho người ta uống à? Ông ta bây giờ đang rất gấp rồi, chỉ ra được hạ sách thế này thôi.” Sở Diệc Thần giảng giải.
“Cũng đúng nhỉ, chỉ cần em giận anh, con gái ông ta sẽ xuất hiện như một vị thần, an ủi anh, rồi giúp anh nhận ra, cô ta tốt đẹp ra sao, tài giỏi cỡ nào.


Rồi anh sẽ bỏ em để chạy theo cô ta, tạo nên mối tình đẹp như trong mộng…!”
“Nhưng nó đã bị em dẫm nát ngay từ khi chưa bắt đầu.”Sở Diệc Thần chen vào.
“Anh im miệng.” Đường Tinh đưa một ngón tay lên chặn miệng Sở Diệc Thần.”Tại sao anh luôn phá vỡ dòng cảm xúc của em như vậy nhỉ?”
Sở Diệc Thần khẽ hôn lên trán Đường Tinh “Vì yêu em quá chăng?”
“Thôi được rồi, xuống dưới mau lên không cô ta nghi ngờ.”
Đường Tinh vừa bước xuống đến dưới nhà thì cô ả kia vồ lấy Đường Tinh, nước mắt lã chã.
“Tôi, tôi xin lỗi.

Tôi không cố ý nói ra đâu, xin cô đừng trách Sở Tổng.

Anh ấy không có lỗi, lỗi là ở tôi.

Đáng nhẽ tôi nên từ chối anh ấy ngay từ đầu mới phải, tôi, tôi hôm nay chỉ đến đưa tài liệu, tuyệt đối không có ý gì với Sở Tổng đâu.


“Vậy sao cô không từ chối? Cô biết anh ấy có vị hôn thê rồi mà vẫn để yên sao?” Đường Tinh giận dữ giáng thẳng vào mặt cô ta một cái tát.
Cô ả kia ôm mặt, không dám tin Đường Tinh đánh mình.

Cái tát của Đường Tinh đã để lại trên mặt cô ta năm vết ngón tay rõ ràng.
Lúc Đường Tinh tát cô ta đã cố ý dùng thêm chút nội lực, khiến cô ta gãy cả răng hàm.


Cô ả nhổ ra thấy răng của mình thì mặt biến sắc.
“Cô…!”
“Cút, đừng để tôi thấy mặt cô nữa.

Còn Sở Diệc Thần, tôi sẽ xử lý anh ta sau.

Giờ cô cút khỏi đây ngay.” Đường Tinh bảo người hầu đem cô ta đi ngay lập tức.
Cô gái kia lúc bị đưa đi còn khóc lóc kêu gào xin lỗi, vậy mà vừa ra khỏi Sở gia đã ngay lập tức đổi sắc mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Tam.
“Khương lão, thành công rồi.

Đường Tinh bây giờ đang rất giận dữ, Khương tiểu thư có thể hành động rồi.”
Khương Tam bên này nghe xong thì hài lòng, mặt đầy ý cười.

Vốn ông ta nghĩ kế hạch này sẽ sơm thất bại, vậy mà lại thành công ngoài ý muốn.
“Ông trời đúng là không phụ lòng người mà, A Na của ta cuối cùng cũng sẽ trở thành phu nhân Sở gia thôi, sớm muộn giang sơn của Sở thị cũng là của ta thôi.”Khương Tam đắc ý cười lớn.
Giờ phút này ông ta vẫn không hề hay biết, tất thảy những điều ông ta đang toan tính đều đã bị Đường Tinh nhìn thấu toàn bộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.