Đọc truyện Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường! – Chương 51
Một giây trước khi Đường Tinh rơi xuống, Albert đã giữ được tay cô, an toàn đưa cô xuống.
“Cô điên rồi à, cô có biết là nguy hiểm lắm không? Lỡ ngã xuống thì sao hả?”
Mặc kệ Albert đúng nói sa sả, Đường Tinh vẫn như người mất hồn, vần ngồi đờ đẫn ở đó.
Cho đến khi An Nhiễm chạy đến, cô mới hơi phản ứng lại.
“Về thôi.” Đường Tinh đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi kéo An Nhiễm đi.
Để mặc Albert vẫn còn đang đứng đó.
Ba giờ sáng, Đường Tinh về đến nước Z.
Cô về nhà thì thấy đèn vẫn còn sáng.
Chẳng lẽ Sở Diệc Thần thức đợi mình đến tận giờ sao?
Vừa bước vào nhà, Đường Tinh đã thấy Sở Diệc Thần đang ngồi trên sofa, bên cạnh là Đường Hy Hình và Đường Như Họa.
“Em đi đâu giờ này mới về? Điện thoại gọi không nghe, nhắn tin không trả lời, anh đến studio tìm em thì không tìm được, rối cuộc em chạy đi đâu cả ngày hôm nay vậy?” Sở Diệc Thần vừa nhìn thấy Đường Tinh lập tức chất vấn.
“Em có chút việc bên nước A, hiệp hội thời trang họp đột xuất, em đi vội nên quên không báo vói anh.”
Đường Tinh trả lời qua loa.
Rất nhanh, Đường Hy Hình đã nhận ra, trạng thái của Đường Tinh có gì đó không đúng lắm.
Anh gọi Đường Tinh ra một chỗ khác nói chuyện riêng.
“Lại là chuyện của sư phụ em sao?”
“Bị anh đoán ra rồi nhỉ?” Đường Tinh cười khổ.
“Ngoài chuyện đó ra thì đâu còn gì để em phải thất thần như vậy chứ.”Đường Hy Hình đưa tay, khẽ vuốt tóc cô gái.
“Nghe anh nói này.
Em vẫn còn trẻ, chuyện gì buông được thì cứ buông, bỏ được thì cứ bỏ.
Đừng giữ trong lòng quá lâu.
Em cũng nên tập yêu đương đi.
Sở Diệc Thần cậu ta là người tốt.
Tuy có hỏi lạnh lùng nhưng thằng nhóc đó lại rất lo cho em đấy.
Nghe lời anh, đừng vì một chút chuyện không đâu mà bỏ lỡ thanh xuân của mình.”
Hai người còn đứng đó trao đổi thêm một lúc lâu.
Khi vào nhà, Đường Hy Hình cũng lựa lời nói đỡ cho Đường Tinh, giúp cô tránh bị Sở Diệc Thần điều tra kĩ.
Sau khi Đường Hy Hình và Đường Như Họa đã về, phòng khách lúc này chỉ còn mỗi cô và Sở Diệc Thần.
“Em đã ăn gì chưa để anh cho người đi nấu?” Sở Diệc Thần là người mở lời trước.
“Không trách em sao?”
“Không.” Sở Diệc Thần quả quyết trả lời.
“Em hỏi anh một điều này nhé.
Nếu như anh bị một người thân cận của mình phản bội thì anh sẽ làm gì?”
“Giết.” Sở Diệc Thần không do dự trả lời.
“Người thân thì sao?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có, chỉ là bị người trong công ty bán đứng, may mà kịp thời ngăn lại.
Nhưng vẫn chưa biết xử lý thế nào.
Anh trả lời em đi, hỏi nhiều làm gì?”
“Cũng như vậy.
Nếu người ta đã có ý muốn hại hình thì đừng nghĩ đến hại lại người ta.
Nhổ cỏ tận gốc, tránh gây thêm phiền hà.” Sở Diệc Thần đáp ngay lập tức.
“Không nói với anh nữa, như xã gội đen ấy, mở miệng ra là đòi chém giết” Đường Tinh xua tay, đứng dậy định đi lên phòng thì Sở Diệc Thần gọi lại.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh đưa em đi chơi cho khuây khỏa.”
…!
Sáng hôm sau, Đường Tinh còn đang ngủ say thì bị một tiếng động mạnh đánh thức.
Vừa tỉnh dậy thì cô thấy mình đang ở trên xe ô tô.
Mình bị bắt cóc à?
Trong lúc Đường Tinh còn đang ngơ ngác thì Sở Diệc Thần ngồi trên ghế lái nói khẽ.
“Thấy em ngủ say quá, anh không nỡ đánh thức nên bế em lên xe luôn.”
Đường Tinh thở phào một hơi.
Vẫn còn may, cô còn tưởng Jessica đến trả thù mình vì hạ tử sát lệnh với cô ta chứ.
Có lẽ giờ cô ta đang phải trốn chui trốn lủi nếu không sẽ bị người của Đường Tinh giết ngay lập tức.
Giống như Sở Diệc Thần nói, nhổ cỏ tận gốc, tránh hậu họa về sau.
Chuyện gì đến cũng phải đến thôi, cô ta làm thì phải tự mình gánh chịu.
Cho dù cô ta có thoát khỏi kiếp nạn này đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm gì được Đường Tinh.
Đêm hôm qua sau khi hạ tử sát lệnh với Jessica, Đường Tinh đã triệt tiêu toàn bộ vây cánh của Jessica.
Cô ta trộm được Bạch Hổ lệnh chẳng qua là bò lên giường mấy thằng cao tầng của gia tộc Lancaster để cầu xin sự giúp đỡ.
Nếu không phải Lục Phóng báo cáo thì Đường Tinh còn tưởng cô ta mạnh lắm.
Ha, tôm tép thì vẫn chỉ là tôm tép thôi, làm sao sánh được với rồng phượng cơ chứ.
Từ giờ thì anh em ruột hay bạn bè thân thiết gì đó cứ đem vứt hết đi.
Động vào bà đây thì chỉ có con đường chết.
Đường Phong, Jessica tôi chống mắt lên xem thử, mấy người còn vùng vẫy được bao lâu đây