Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 3: Lỗ Tai


Bạn đang đọc Sở Thích Của Sùng Ninh FULL – Chương 3: Lỗ Tai


Edit: Yann.

Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
– —
Thứ hai, Đường Sùng Ninh đi học với vài sợi tóc cầu vồng trên đầu.

Cô tránh thoát khỏi ánh mắt của giáo viên giám thị, bước nhanh vào cổng trường.

Dọc theo đường đi từ cổng trường đến lớp học, cô thu hút không ít ánh mắt phức tạp và những lời bàn tán từ bạn học.

Cô đi đến vị trí của mình, phát hiện Tiểu Béo đang chuyển tất cả sách vở của cậu ấy sang bàn cô, lại quét dọn sạch sẽ mặt bàn bắt đầu thưởng thức bữa sáng xa hoa.

Cô không bỏ qua cho cô ấy, đá đá chân Tiểu Béo, “Dọn đồ đi.”
Tiểu Béo quay đầu liếc nhìn cô một cái, dọn đống sách về, “Sao hôm nay cậu lại tới? Tóc cậu thế này mà cũng qua được?”
Đường Sùng Ninh hơi mỉm cười, “Tớ buộc gọn mấy sợi tóc màu vào nên không có ai thấy.”
“Thật sao?” Tiểu Béo nghi ngờ.

“Giả đấy, tớ chạy trốn rất nhanh.” Đường Sùng Ninh nghiêm mặt nói.

“…Tớ biết ngay mà, ừm…!Có người tới tìm cậu kìa.” Ánh mắt Tiểu Béo lóe lên, thịt trên trán tạo thành từng vết khe rãnh, cố sức đưa mắt ra hiệu về phía trước.

“Ai?” Đường Sùng Ninh còn chưa kịp quay đầu, đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Hòe An: “Sao cậu lại nhuộm tóc?” Không có trách cứ, chỉ có chút không biết làm sao, như đã thấy rõ kết cục của cô.

Cô đưa lưng về phía anh, mắt trợn trắng nhìn Tiểu Béo, xoay người lại cúi đầu không chịu nhìn Thẩm Hòe An, cô chống trán, dùng mái tóc thẳng che đi tầm mắt của Thẩm Hòe An, “Muốn nhuộm thì nhuộm.”

Cô còn mang thù, nhớ kỹ Thẩm Hòe An không chịu cho cô đáp án.

Thẩm Hòe An nhìn chăm chú cô vài giây, nhận thấy rõ cô không còn kiên nhẫn với anh, ngón tay anh nhẹ nhàng ma sát quần, rồi xoay người rời đi.

*
Thẩm Hòe An tha cho cô, không có nghĩa là chủ nhiệm lớp sẽ tha cho cô.

Thật ra lúc Đường Sùng Ninh nhuộm tóc đã nghĩ chủ nhiệm lớp cùng lắm chỉ tức đến dậm chân mà thôi, cho đến khi cô ấy bị cô làm cho tức giận cầm di động gọi cho ba cô, cô lại bắt đầu hối hận.

Đường Bân ở đầu bên kia điện thoại không ngừng xin lỗi, bảo đảm với chủ nhiệm sẽ dạy dỗ cô thật tốt.

Đường Sùng Ninh biết ngày lành của mình đã hết.

Chủ nhiệm lớp bảo cô nhuộm lại tóc, nếu không cả cổng trường cũng không được vào.

Đường Sùng Ninh thu dọn cặp sách, hung hăng cảnh cáo Tiểu Béo: “Đừng để đồ của cậu trên bàn tớ.”
Tiểu Béo “Ừ ừ” giống như đồng ý.

Ra cổng trường, cô nhận được điện thoại của Đường Bân.

Đường Bân mắng cô một trận, cô không lên tiếng, qua một lúc lâu sau, cuối cùng Đường Bân cũng mắng xong, nhưng sau đó ông lại nói thêm một câu: “Có tiền thì đi ra ngoài cùng đám bạn bè xấu uống rượu nhảy Disco[1]? Con biết mình còn là nữ sinh không? Con như vậy chỉ có hại cho chính con, sắp tới một ba sẽ không cho con một đồng nào, tự mình tỉnh táo lại đi.”
[1]Disco là một thể loại âm nhạc có chứa các yếu tố của funk, soul, pop, salsa và psychedelic, thịnh hành nhất vào giữa và cuối thập niên 1970 cho dù ngày nay vẫn tiếp tục được biết đến rộng rãi.

Tên của thể loại này được bắt nguồn cụm từ tiếng Pháp discothèque nhưng sau đó được sử dụng để chỉ những hộp đêm tại Paris
Đường Sùng Ninh biết lúc này mình không nên nói gì.

Tắt điện thoại, cô nhìn số dư trong tài khoản —
257.8 tệ.[2]
[2] 1 Nhân Dân Tệ (CNY) = 3.521 VND (Ở đây khoảng trên 900)
Không dám tiếp tục tiêu xài vào việc gọi xe taxi, mà ngồi xe buýt tới một tiệm cắt tóc, cầm lấy mấy sợi tóc cầu vồng trên đầu nói, “Nhuộm đen cho cháu.”
Về đến nhà, dì giúp việc làm xong cơm đã đi rồi, trong nhà không có một bóng người như cũ, cô hâm nóng đồ ăn trên bàn, ăn một lúc thì bắt đầu hối hận vì hành động nhuộm tóc của mình.

Đúng là quá tùy hứng rồi.

Cục diện bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Thôi cứ đi một bước rồi tính một bước vậy, qua mấy ngày nữa Đường Bân sẽ nguôi giận.

Qua mấy ngày nữa, ông sẽ trở về làm “Người ba tốt” của cô.

Nhưng không nghĩ rằng hai ngày sau, trong lớp lại sôi nổi hẳn lên.


“Thu tiền gì thế?” Đường Sùng Ninh hỏi Tiểu Béo.

“Thu tiền đi chơi, 300 tệ.” Tiểu Béo lấy ba tờ tiền màu đỏ ra đưa cho tổ trưởng.

“Cậu quên rồi sao?” Cậu ấy hỏi Đường Sùng Ninh.

Đường Sùng Ninh lắc đầu nói: “Tớ không nhớ có chuyện này.” Có nhớ hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là hiện tại cô không có đủ 300 tệ, “Hôm nay phải thu đủ à? Tớ không mang tiền.”
“Hả…!Tớ không biết, cậu thử hỏi lớp trưởng xem?” Tổ trưởng gãi gãi đầu, chỉ hướng Thẩm Hòe An.

Anh đang ngồi tại chỗ đọc sách, giờ phút này hình như nghe thấy có người gọi, anh nhạy bén xoay đầu, nhìn về phía Đường Sùng Ninh.

Ánh mắt Đường Sùng Ninh và anh tiếp xúc trong chớp mắt, cô ngượng ngùng dời đi, nói với tổ trưởng: “Được, chờ lát nữa tớ hỏi cậu ấy.”
Nhưng cô không muốn giao lưu với lớp trưởng thích xen vào chuyện của người khác, vì thế cô cúi đầu nhỏ giọng nói với Tiểu Béo: “Cho tớ mượn 300 tệ.”
“Con mẹ nó, tớ đâu phải phú nhị đại, làm gì có 300 tệ tiền tiêu vặt!” Tiểu Béo hoảng sợ.

Giọng Tiểu Béo không nhỏ, một tiếng hô này, mọi người đều biết Đường Sùng Ninh tìm cậu ấy vay tiền.

Đường Sùng Ninh đứng dậy, nói với tổ trưởng: “Vậy tớ không đi nữa.” Giọng nói cũng không nhỏ, không phải chỉ nói cho tổ trưởng nghe.

*
Sau khi tan học, Đường Sùng Ninh gặp Thẩm Hòe An trên một con đường ngoài trường học, anh đứng trước mặt cô, hình như có chuyện muốn nói.

Vốn tưởng rằng anh rảnh quá muốn tìm thêm việc, nhưng anh chỉ nói với cô: “Tớ giúp cậu nộp 300 tệ trước.”
Đường Sùng Ninh sửng sốt trong chốc lát, mất vài giây mới hiểu rõ ý của anh, vẫn cảm thấy không hợp lý: “Có ý gì?”
Thẩm Hòe An: “Không phải Trần Nhất Chu không có tiền cho cậu mượn sao?”
Trần Nhất Chu là tên của Tiểu Béo.

“Nhưng tớ đã nói rồi, tớ không đi.” Đường Sùng Ninh gằn từng chữ, lửa giận bừng lên trong mắt.

Cô thật sự cảm thấy Thẩm Hòe An rất đáng ghét, cô vốn dĩ không cần lòng thương hại của anh, huống chi chỉ có 300 tệ!

Hiện tại cô là hổ lạc Bình Dương [3], mới có thể bị anh nhục nhã như vậy.

[3]: Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi: Cọp về đồng bằng bị chó ăn hiếp.

Thẩm Hòe An nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu.

Lúc ấy, Đường Sùng Ninh cảm thấy, dường như sống lưng anh cũng cong xuống.

Anh cúi đầu trước mặt cô, đây là động tác bất đắc dĩ, Đường Sùng Ninh nhận ra câu nói phía sau của anh còn mang theo ý phục tùng.

Anh nói: “Tớ biết cậu luôn xem tớ như một người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tớ cũng hy vọng cậu đừng nghĩ tớ như vậy.”
“Tớ không có ác ý gì với cậu, nếu tớ làm ra chuyện khiến cậu cảm thấy không thoải mái, vậy tớ xin lỗi, nhưng đó không phải chủ ý của tớ.”
“Tớ giúp cậu ứng trước 300 tệ, cũng bởi vì…” Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Môi mấp máy, không tiếng động phát ra mấy chữ, nhưng lại nuốt xuống.

Cô theo bản năng nhìn chằm chằm anh, chờ anh nói ra nguyên nhân.

Cuối cùng sau vài giây giãy giụa hình như anh cũng thỏa hiệp —
“Cũng bởi vì…!Tớ muốn đi chơi thu với cậu.”
Sau lưng Thẩm Hòe An là tòa kiến trúc được sơn màu hồng nhạt.

Đường Sùng Ninh cảm thấy bản thân có khả năng bị hoa mắt, nếu không, sao lỗ tai của Thẩm Hòe An lại có màu giống hệt với tòa kiến trúc phía sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.