Sở Thích Của Sùng Ninh [h+]

Chương 3: Đáp Án🍰


Bạn đang đọc Sở Thích Của Sùng Ninh [h+] – Chương 3: Đáp Án🍰

Edit: Yann.
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh

Đường Sùng Ninh bắt xe taxi về nhà, trong nhà vẫn tối đen không một bóng người như cũ, sau khi xuống xe, cô đứng ở trước cửa, lấy cái kẹo cao su từ trong túi ra, vo giấy đóng gói thành hình tròn bỏ vào trong túi, rồi chậm rãi nhai kẹo cao su.

Cô ngồi xổm trước cửa nhà mình, nhớ đến tối hậu thư mà chủ nhiệm lớp nói với cô hồi chiều —

“Ngày mai duỗi thẳng tóc lại cho cô, khi nào em mới định làm, khi nào mới chịu đi học đàng hoàng? Cuối tuần cô sẽ gọi điện thoại cho ba em, cô biết em không muốn bị ba em làm phiền, vậy nên em tự giải quyết đi.”

Dáng vẻ chủ nhiệm lớp tức giận đến mặt đỏ tai hồng thật ra rất buồn cười, hơn nữa cô không muốn bị ba quản lý, cho nên…

Cô cúi đầu nhìn mái tóc của mình, ai oán thở dài, cầm điện thoại tiếp tục gọi xe đi tới salon làm tóc.

Hai giờ sau, cô đi ra từ trong tiệm salon.

Tóc đã thẳng, nhưng bên dưới mái tóc đen tuyền như thác nước ẩn giấu vài sợi tóc đủ mọi màu sắc.

Cô chỉ là không muốn nghe lời.

Nhận được tin nhắn của Lương Chí Hoằng, cậu ta hỏi cô có muốn đi uống rượu không.

Cô trả lời: “Không đi, hơi mệt.”


“Cuối tuần đấy? Cuối tuần không uống rượu sao?”

“Không muốn uống, uống nhiều chóng mặt.”

“…Đừng như vậy, tôi đi đón cậu.”

Đường Sùng Ninh cảm thấy có chút phiền, “Đón tôi làm gì? Không phải ghế sau của cậu chỉ có một người mới được ngồi sao? Muốn tôi bị Lam Kỳ bóp chết hả?”

Lương Chí Hoằng không trả lời, cô thấp giọng mắng di động: “Ngu ngốc.”

Giây tiếp theo, cô lại nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn từ “Số 36 Thẩm Hòe An” —

“Nhớ làm bài tập cuối tuần, cậu đã mấy lần không nộp bài rồi.”

Vốn dĩ tâm tình đang phiền muộn nhưng khi thấy tin nhắn của anh, Đường Sùng Ninh chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng khí dâng lên, mặt nóng bừng, nhưng cô lại bật cười.

Khó thở đến bật cười.

Lớp trưởng lớp cô thật sự là một người phiền phức.

Anh chính là máy theo dõi được giáo viên đặt trong lớp, mỗi việc luôn hoàn thành chu đáo, giáo viên vừa an tâm lại bớt lo.

Hơn nữa còn là một người hoàn hảo, thành tích tốt, ngay cả diện mạo cũng ưu việt hơn nhiều người bình thường, nhưng cố tình anh lại rất thích xen vào việc của người khác.

Đường Sùng Ninh không biết anh đối với những người khác như thế nào, nhưng anh thật sự thích quản lý cô, chẳng lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho học sinh kém?

Cô đến trễ một lát anh đã đến dò hỏi cô xảy ra chuyện gì, một hai phải ép cô nói ra ba chữ “Ngủ dậy muộn”, anh mới bằng lòng rời đi.

Cô không giao bài tập về nhà, anh sẽ tới thúc giục cô, cô nói không muốn làm, anh sẽ nhíu mày, “Tốt nhất cậu nên làm một lần, đều là câu hỏi thực tế, thi đại học sẽ có.”

Nếu cô vắng mặt trong tiết tự học buổi tối, cô chắc chắn sẽ nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô xảy ra chuyện gì có cần xin nghỉ không. Cô nói: “Tớ không muốn đến.” Anh ngay lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, sau đó bất đắc dĩ rời đi.

Thật ra Thẩm Hòe An không có tật xấu, chỉ là lớp trưởng này có trách nhiệm và tận tâm quá mà thôi.

Đường Sùng Ninh cảm thấy anh đang nhằm vào cô, hoặc là muốn “Dẫn cô đi vào con đường đúng đắn” chuyện này như tạo thành lợi thế để tranh công với giáo viên.

Nhưng không có khả năng cô sẽ cho bất kỳ một kẻ nào chiếm được lợi thế, cho nên cô rất ghét Thẩm Hòe An.

Mặc dù anh lớn lên rất tuấn tú, còn là hình mẫu lý tưởng của cô.


Mặt anh rất giống các ca sĩ của nhóm nhạc Hàn Quốc, cô thích loại diện mạo này–

Da trắng tóc đen mắt một mí, sống mũi rất cao, môi hồng hồng…

Cô may mắn nhìn qua thân trên của nam Bồ Tát, đầu vú cũng là màu hồng…

Thẩm Hòe An gầy, ngẫu nhiên cánh tay sẽ lộ ra nhưng không nhỏ bé yếu ớt như trong tưởng tượng, ngược lại còn rắn chắc có lực, mu bàn tay có nhiều gân xanh trông rất gợi cảm…

Nghĩ càng ngày càng xa, cô kịp thời ngăn cản trí tưởng tượng vô nghĩa của mình.

Quay lại tin nhắn, cân nhắc một chút, cô đột nhiên muốn trêu chọc anh: “Lớp trưởng, tớ không làm, cậu có thể cho tớ xem đáp án không?”

“Cậu không nên chép.” Thẩm Hòe An trả lời rất nhanh.

“Tớ không chép, tớ chỉ muốn so xem đáp án của cậu có khác tớ không thôi, được chứ?”

“Vậy cậu chờ một lát.” Thẩm Hòe An trả lời cô như vậy.

Cô cười cười, nói thầm: “Thật ngốc.”

Qua gần một giờ, trên taxi về nhà cô nhận được tin nhắn của Thẩm Hòe An.

Cô hứng thú bừng bừng mở bức ảnh anh mới gửi đến, sau khi nhìn rõ bức ảnh, từ chóp mũi phát ra tiếng “Khì khì”.

Bản nháp trên giấy rất sạch sẽ, chữ rất đẹp, các bước giải đề vô cùng tỉ mỉ chi tiết, nhưng không có đáp án.

Nhìn qua như viết để đối phó với cô.


“Cậu có thể xem bước giải của tớ đúng hay sai, nếu không có vấn đề thì đáp án chắc chắn chính xác.”

Cô tức giận cũng không muốn trả lời lại.

Qua vài phút, anh lại hỏi: “Xem không hiểu sao?”

Cô gửi voice chat qua: “Không xem, tớ lừa cậu thôi, tớ không làm bài tập.”

Anh cũng trả lời: “Vậy cậu có thể làm theo các bước giải đề của tớ.” Xung quanh anh rất yên tĩnh, giọng nói rõ ràng, giọng điệu vẫn dịu dàng kiên nhẫn.

“Tớ không muốn làm.” Cô chém đinh chặt sắt mà nói, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Lớp trưởng… Cậu không có việc gì làm sao? Tại sao lại rảnh rỗi như vậy?”

Thẩm Hòe An nghe được lời này, anh nhìn ba bộ bài thi bổ túc mà giáo viên giao trên bàn, “Sao có thể rảnh rỗi chứ?” Anh thấp giọng lẩm bẩm.

Nhưng tin nhắn trả lời Đường Sùng Ninh lại là: “Không bận.”

“Vậy nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì có thể đi dạy Tiểu Béo, tớ thật sự không muốn học.”

Tiểu Béo là bạn ngồi cùng bàn của cô, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thành tích đều chẳng ra gì.

Nhưng cô cảm thấy cô và Tiểu Béo không phải cùng một tính chất học sinh kém, cô là do không muốn học, còn Tiểu Béo thì học không tới, gần đây Tiểu Béo rất tích cực cố gắng học tập, nhưng dường như không có hiệu quả gì.

Thẩm Hòe An không biết nên trả lời cô như thế nào, chỉ có thể căng da đầu nói: “Tớ sẽ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.