Sở Thích Của Sùng Ninh [h+]

Chương 22: Quả Táo🍰


Bạn đang đọc Sở Thích Của Sùng Ninh [h+] – Chương 22: Quả Táo🍰

Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh

Thẩm Hòe An không biết tại sao Đường Sùng Ninh lại có chấp niệm với quả táo như thế này, nhưng anh vẫn đồng ý với cô.

Lỗ tai ửng đỏ của Thẩm Hòe An đột nhiên làm Đường Sùng Ninh nổi lên tâm tư muốn trêu đùa anh, cô đặt tay lên vai anh, đưa mặt sát vào cổ anh rồi cọ qua cọ lại, “Nhưng bây giờ em không thể nào để anh làm người yêu của em được…”

Thân thể của Thẩm Hòe An cứng đờ, “Sao?”

Đường Sùng Ninh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh, nói: “Em còn chưa nói rõ ràng với Lương Chí Hoằng.”

Thẩm Hòe An nhíu mày, bàn tay đặt bên hông của cô hơi dùng sức, “Bây giờ lập tức nói rõ.” Giọng điệu có chút cứng rắn, mang theo sự không vui vô cùng rõ ràng.

Đường Sùng Ninh lui về phía sau, cười ranh mãnh: “Nếu em không nói thì sao?”

Thẩm Hòe An thấy dáng vẻ này của cô đã hiểu rõ là cô đang trêu chọc mình, nhưng anh không thích trò đùa như thế này, “Vậy anh sẽ… tránh xa em.”

“Anh bỏ được không?” Đường Sùng Ninh ỷ vào việc anh dễ bắt nạt, cho nên không ngừng trêu chọc anh.

Thẩm Hòe An nhìn cô, giống như là thật sự đang tự hỏi vấn đề này, thật ra đáp án đã sớm thể hiện ra rồi, nhưng anh không chịu thừa nhận, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh không muốn làm người thứ ba.”

Đường Sùng Ninh chỉ cười nhìn anh.


Anh giống như đột nhiên thông suốt, kéo cô lại, siết chặt lấy cô không cho chạy trốn.

Giọng nói của anh rất thấp cũng rất trầm, ghé sát vào bên tai Đường Sùng Ninh, giống như một con côn trùng nhỏ, chọc cho cô ngứa ngáy khó chịu, “Có anh còn chưa đủ sao? Thứ cậu ta có thể làm, anh cũng có thể làm, anh có thể ở bên em.”

Đường Sùng Ninh kinh ngạc, Thẩm Hòe An vậy mà cũng sẽ nói ra những lời âu yếm, nghe anh nói như vậy, cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm đi, hồn bay lâng lâng, cũng không nỡ lừa gạt anh nữa.

Cô vươn tay ôm lấy eo anh, tặng một cái hôn vào sườn mặt của anh: “Em muốn làm gì, anh sẽ đồng ý hết sao?”

“Sẽ.” Hô hấp của Thẩm Hòe An trở nên dồn dập.

“Hôn em.” Đường Sùng Ninh nhỏ giọng nói.

Cô cũng không biết tại sao trong đầu mình luôn là việc này, cô chỉ muốn ôm anh hôn cho đủ.

Hôn trong không gian trời đất đã tối này.

Thẩm Hòe An rất nghe lời, cô vừa nói xong, anh lập tức cúi đầu, sau đó là một nụ hôn dài đầy dịu dàng.

Từ mới lạ đến quen thuộc, từ tiếp xúc khó khăn đến thâm nhập triền miên, hai người kích động hoàn thành nghi thức tình yêu cuồng nhiệt.

Nói lời hẹn ngày hôm sau sẽ gặp mặt ở trong trường học xong, hai người mới tạm biệt nhau ở trạm dừng xe buýt.

Sau khi trở về, Đường Sùng Ninh vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, làm chuyện gì cũng sẽ nhớ đến Thẩm Hòe An, rồi lại nhớ đến nụ hôn khi nãy, sau đó thì đột nhiên bật cười, cuối cùng lại lăn lên giường cuộn mình lại thành con tôm, cười vô cùng thỏa mãn.

Trước khi ngủ, cô còn cẩn thận nhớ lại những kí ức đó, nhớ đến bộ quần áo mềm mại mang theo hương thơm của anh, phần ngực thon gầy nhưng rắn chắc, còn có cái lỗ tai động một chút là lại đỏ lên của anh. Suy nghĩ một lúc thì bắt đầu hối hận tại sao khi nãy lại không ăn thêm đậu hũ của anh nhiều một chút mà đã để anh đi rồi.

*

Ngày hôm sau là thứ bảy, trong lớp không có người.

Lúc cô vào lớp thì thấy Thẩm Hoè An đang ngồi ở vị trí của anh, giống như đã đến lớp từ lâu rồi. Cô nhanh chóng đi đến chỗ của mình, khi bỏ cặp sách xuống mới phát hiện bên trong ngăn bàn có một quả táo được bọc trong túi giữ tươi, thậm chí đã được gọt vỏ.

Nhớ đến ngày hôm qua Đới Giảo cũng ăn táo của Thẩm Hoè An, trong lòng cô vẫn có chút không vui, nhưng xét thấy Bồ Tát cẩn thận gọt vỏ cho cô như vậy, cô vẫn quyết định tha thứ cho cái tật xấu thích “Phổ độ chúng sinh” này của anh.

Cô giống như con bướm mà bay đến bên người anh.


Mùi hương gỗ bao vây Thẩm Hoè An, cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, thong thả ung dung mở túi giữ tươi rồi lấy quả táo đã được gọt vỏ ra, vừa ăn vừa nhìn anh.

Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Đường Sùng Ninh cắn một miếng táo, mặt trên của quả táo lập tức dính phải vết son đỏ.

Ánh mắt của cô rất quyến rũ, cô nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm đi vết son môi kia.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, do đó khi cô thực hiện động tác này còn cố tính làm chậm lại, chỉ chờ phản ứng của anh.

Cô đoán anh sẽ đỏ mặt ngăn cản cô.

Lại không ngờ đến anh sẽ trực tiếp hôn cô ở phòng học, động tác có chút mạnh bạo, làm cô sợ tới mức đánh rơi quả táo.

Quả táo đập mạnh xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Khi đang hôn môi, cô có chút tiếc nuối quả táo kia, nhưng động tác của Thẩm Hoè An nhanh chóng dời đi lực chú ý của cô.

Môi anh hôn lên thật mềm, hô hấp rất ướt nóng, cô muốn tiến vào thăm dò đầu lưỡi của anh nhưng lại chần chờ không dám.

Tính cách của Bồ Tát hình như không phải ngây thơ như trong tưởng tượng của cô.

Cũng không biết đã hôn bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá chậm.

Sau khi tách nhau ra, son môi của cô đã bị anh làm trôi đi một nửa, vết son dính trên môi anh, một vòng đỏ bừng, nhìn qua có chút buồn cười.

Cô nhìn thấy thì cười khúc khích, anh không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt mông lung nhìn cô.


Cô nói: “Lớp trưởng, cảm ơn quả táo của anh.”

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Đường Sùng Ninh vẫn không nhịn được vươn tay chạm vào mặt anh, ngón tay xoa xoa trên môi anh, “Son môi.”

Thẩm Hoè An vẫn nhìn chăm chú vào cô, anh nói cảm ơn.

Sau khi náo loạn một hồi, Đường Sùng Ninh lấy bài tập ra, ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoè An.

Tuy rằng cô nói không muốn làm học trò ngoan, nhưng lấy chồng phải theo chồng…

Bạn trai thích học tập, cô xem như là vì tiếng nói chung của cả hai, cũng cố học một chút.

Học tới học lui thoáng cái đã qua hai tiếng đồng hồ.

Đường Sùng Ninh quay đầu lại hỏi anh: “Tối nay đi chơi với em không?”

Thẩm Hoè An đồng ý trước, sau đó mới hỏi: “Đi đâu?”

“Nhảy Disco.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.