Sở Thị Xuân Thu

Chương 8Hắc kỵ hùng phong


Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 8Hắc kỵ hùng phong

Dù sao hai nhà cũng có chút qua lại, nên hai người sau một hồi cũng từ từ trở nên thân thiết.
– Chúng ta chưa bao giờ gặp qua, sao tỷ tỷ lại biết ta?
Triệu Kỳ cười cười:
– Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại quen hai vị ca ca của ngươi. Ba huynh đệ các ngươi càng lớn thì càng giống nhau, đặc biệt phong thái của ngươi nhìn rất giống tam ca Sở Nguyên của ngươi.
Sở Tranh sờ mặt nói:
– Có sao, sao người trong phủ ai cũng nói ta giống đại ca hơn.
Triệu Kỳ vẫn cười nói:
– Ta chỉ nói phong thái. Tam ca ngươi năm đó phá phách có tiếng, không ngờ ngươi lại còn lợi hại hơn.
Nghĩ tới việc Sở Tranh vừa giả làm cương thi, trong lòng Triệu Kỳ tới giờ vẫn còn thấy sợ.
Triệu Kỳ nói tiếp:
– Ngươi còn nhỏ tuổi mà võ công không tệ a, không ngờ ngay cả Lâm Phong Ngôn cũng thua trong tay ngươi.
Sở Tranh cười gian xảo:
– Còn thua tỷ tỷ a, Kỳ quận chúa của Xương Bình vương phủ, vốn kim chi ngọc điệp, nhưng cũng không ngờ võ công lại cao cường.
Triệu Kỳ nói:
– Ta từ nhỏ đã học võ, gia sư họ Diệp, là một kỳ nhân lánh thế của Đại Triệu ta. Sư phụ cứ nửa năm lại tới Bình Nguyên thành dạy ta võ công. Sau khi ta mười sáu tuổi mới được theo lão nhân gia đi chu du thiên hạ.
Nàng nhìn Sở Tranh hỏi:
– Còn ngươi?
Sở Tranh cười :
– Ta lúc trước bị bệnh nặng. Sư phụ sau khi trị bệnh cho ta xong thì thu ta làm đồ đệ.
Triệu Kỳ hai mắt sáng lên:
– Lệnh sư có phải là Ngô thần y trong phủ của các người đó ư? Không ngờ trong Bình Nguyên thành còn có cao thủ như vậy.
Ngô An Nhiên vốn sợ có người tìm hắn nhờ trị bệnh nên trong mấy năm qua luôn im hơi lặng tiếng, dù vậy Triệu Kỳ vẫn nghe qua tin đồn về lão. Cũng may, Ngô An Nhiên tuy có danh tiếng khá lớn trong giang hồ, nhưng đa số người ta chỉ biết tới cái tên “Ma tú sĩ”, ngay cả giới võ lâm Nam Tề cũng rất ít người biết tên thật của lão là gì.
Sở Tranh không đồng ý nói:
– Lão ta cũng là cao thủ ư, sao ta không biết nhỉ?
Triệu Kỳ trợn mắt nhìn:
– Ông ta có thể dạy ngươi như thế này còn không phải là cao thủ thì là gì? Ngươi đừng nhìn bộ dạng tàn tạ của Lâm Phong Ngôn mà coi thường, trong võ lâm hắn ta tuyệt đối thuộc hàng cao thủ nhất lưu đó.
Sở Tranh lầm bầm:
– Hắn cũng là cao thủ à?
Triệu Kỳ nhướng mày:
– Cái gì mà hắn cũng là cao thủ, ngay cả tỷ tỷ võ công cũng không bằng hắn. Từ khi tỷ tỷ bước vào giang hồ tới nay cũng gặp không nhiều cao thủ như vậy. Nếu để giang hồ biết Lâm Phong Ngôn bị một đứa bé như ngươi đánh trọng thương, thì việc này tuyệt đối sẽ gây chấn động võ lâm.
Từ lúc Sở Tranh tập võ tới nay chưa bao giờ cùng người khác giao đấu, đương nhiên không thể tính tới mấy tên lưu manh trong Bình Nguyên thành, vì vậy đối với những việc này hắn như ếch ngồi đáy giếng, ngay cả đối với võ công của chính mình cũng không có niềm tin. Lần này nghe Triệu Kỳ nói vậy, Sở Tranh có chút sung sướng, đồng thời trong lòng càng thêm kính trọng Ngô An Nhiên.
– Tiểu đệ, ngươi lén bỏ nhà ra đây, đúng không?
Triệu Kỳ đột nhiên hỏi.
Sở Tranh chẳng biết nói sao, đành phải thú nhận:
– Đúng vậy, vì thế ta muốn cùng tỷ tỷ tới đại doanh bên sông.
Triệu Kỳ cười thầm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền nói:
– Tiểu đệ, từ đây tới đại doanh còn hơn trăm dặm, chúng ta không xe không ngựa, vậy thì làm thế nào áp giải Lâm Phong Ngôn giao cho Sở đại nhân đây?
Sở Tranh nói:
– Ngày mai chúng ta ra đường lớn chờ đợi. Trên đường lớn mặc dù ít xe qua lại nhưng chắc vẫn có. Tới lúc đó chúng ta đi nhờ xe hoặc mua luôn là được.
Triệu Kỳ nghĩ cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, hai người tại ven đường chờ cả nửa canh giờ cũng không thấy một bóng người. Sở Tranh có chút nóng nảy:
– Bỏ đi tỷ tỷ, chúng ta thử đi về phía trước xem gần đây có thôn xóm nào không rồi tính tiếp.

Trong lòng Sở Tranh thầm nghĩ, sớm biết vậy hôm qua đã không cho Lưu A Căn mang xe ngựa đi.
Sở Tranh bước tới gần Lâm Phong Ngôn, vỗ vỗ vào khuôn mặt hắn nói:
– Vị Lâm đại hiệp này, nhìn ngươi chắc cũng là một người hiểu chuyện, vậy chắc cũng biết cái gì gọi là dưới đao người khác thì mình phải cúi đầu, nên ngươi trong lòng đừng có suy tính gì khác. Ta cùng Kỳ tỷ tỷ liên thủ dù không thể nói là thiên hạ vô địch nhưng đối phó với ngươi thì có dư. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi cùng bọn ta, đừng để thiếu gia ta dùng kiếm chặt từng ngón tay của ngươi xuống, chặt cho tới khi ngươi chịu đi mới thôi.
Nhìn Lâm Phong Ngôn trừng mắt, Sở Tranh có chút không vừa ý:
– Tốt, để chứng minh ta không nói chơi, bây giờ ta chặt một ngón cho ngươi xem.
Dứt lời Sở Tranh kéo ngón út tay trái Lâm Phong Ngôn ra chuẩn bị chém.
Triệu Kỳ giật mình vội cản lấy kiếm trong tay Sở Tranh, giận dữ nói:
– Tiểu đệ, ngươi sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Lâm Phong Ngôn dù sao cũng là người có thân phận, sao có thể làm nhục hắn như vậy chứ?
Sở Tranh vốn chỉ là dọa Lâm Phong Ngôn, nào ngờ lại chọc giận Triệu Kỳ, đành phải lui qua một bên không nói gì thêm.
Lúc này từ xa bỗng truyền lại tiếng vó ngựa. Sở Tranh có chút kinh ngạc, không lẽ mẫu thân vẫn chưa từ bỏ ý định phái người đi tìm hắn?
Triệu Kỳ ngưng thần lắng nghe rồi nói:
– Là kỵ binh, độ khoảng chứng mấy ngàn người. Kỳ lạ, trong Bình Nguyên thành lúc nào lại xuất hiện nhiều kỵ binh như vậy.
Sở Tranh nghe thế liền yên tâm. Điều này khẳng định kỵ binh này không phải tìm hắn, hắn vẫn còn chưa đủ mặt mũi để làm phiền tới mấy ngàn người như thế.
Kỵ binh phi ngựa rất nhanh, vừa mới nghe tiếng vó ngựa cách đó mấy dặm thì trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt hai người. Chỉ thấy đội kỵ binh này rất dũng mãnh, ánh mắt kiên định, mặc toàn bộ đều là áo giáp đen, cưỡi ngựa cũng màu đen, lưng mang mã đao, vai đeo cung tên. Kỵ binh còn chưa tới thì sát khí đã tràn ngập không gian.
Sở Tranh ngơ ngác nhìn thiếu chút nữa đã la lớn: lão tử rốt cục cũng được nhìn thấy, đây mới chính là quân đội, là kỵ binh thời đại binh khí lạnh a.
Triệu Kỳ kinh ngạc nói:
– Là Hắc kỵ quân của Bắc cương đại doanh, là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Triệu ta, tại sao bọn họ lại tới Nam tuyến chứ?
Sở Tranh đột nhiên bước tới trước hô to:
– Tướng quân dẫn đội là ai, Kỳ quận chúa của Xương Bình vương phủ muốn gặp mặt?
Trong thanh âm ngàn tiếng vó ngựa nhưng tiếng gọi của Sở Tranh vẫn được truyền đi rất rõ ràng.
Triệu Kỳ đứng phía sau khen ngợi:
– Nội lực của tiểu đệ đúng là cao hơn tỷ tỷ nhiều lắm, chẳng trách Lâm Phong Ngôn cũng phải chịu khổ dưới tay ngươi.
Một thanh âm mạnh mẽ từ xa truyền tới:
– Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giữ vững đội hình, ngồi trên ngựa tạm nghỉ ngơi.
Đội hình từ từ dừng lại không chút hoảng loạn. Kỵ binh không hề xuống ngựa chỉ lạnh lùng nhìn Sở Tranh cùng Triệu Kỳ.
Sở Tranh chỉ cảm thấy một cỗ sát khí khiến người ta khó thở truyền lại, bất giác lui về sau một bước nhìn Triệu Kỳ nói:
– Tỷ tỷ, khí thế bọn họ mạnh quá.
– Bách chiến hùng binh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Triệu Kỳ nhìn Sở Tranh hỏi:
– Vừa rồi sao ngươi dùng tên của ta, dùng tên của ngươi còn tốt hơn nhiều.
Sở Tranh ngẩn người:
– Ta thì có danh tiếng gì?
Triệu Kỳ cười cười:
– Ngũ công tử của Sở Danh Đường, thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, kỵ binh Bắc cương hiển nhiên không phải vô cớ mà tới Bình Nguyên quận, nếu ta đoán không sai thì bọn họ chính là tới hỗ trợ canh giữ biên cương, chịu sự sai khiến của lệnh tôn.
Sở Tranh cười hắc hắc nói:
– Ta ư? Một đứa bé thì làm được cái gì?
Chỉ chốc lát, ba quan quân cưỡi ngựa tới trước mặt hai người, cầm đầu là một thanh niên độ khoảng hai bảy hai tám tuổi, trên khuôn mặt còn có hai vết dao dài độ khoảng hai lóng tay khiến cho khuôn mặt mất đi sự hoàn mỹ nhưng lại làm tăng thêm sự uy mãnh.
Nhìn lướt qua hai người, ánh mắt đám quan quân nhìn vào Triệu Kỳ hỏi:
– Vị cô nương này là Kỳ quận chúa?
Triệu Kỳ gật đầu nói:
– Là ta.

– Có gì làm chứng?
Triệu Kỳ lấy ra một ngọc bội đưa cho đám quan quân.
Người nọ nhìn mấy lần rồi nhìn qua hai người bên cạnh gật đầu. Ba người tức thì xuống ngựa hướng Triệu Kỳ hành lễ:
– Ty chức Sở Lạc Thủy, Chu Hàn An, Hạ Mạc bái kiến Kỳ quận chúa.
Triệu Kỳ hướng ba người nói:
– Miễn lễ.
Ba người liền đứng dậy. Triệu Kỳ nhìn Sở Lạc Thủy nói:
– Sở tướng quân, ngươi là người Sở thị đúng không?
Sở Lạc Thủy sửng sốt trả lời:
– Đúng vậy, ty chức là hậu nhân của Tiên Hành Công.
Quách Hoài muốn chia sẻ lo lắng cùng Sở Danh Đường liền hướng về Triệu Minh Đế xin lấy một vạn kỵ binh Bắc cương giao cho Nam tuyến. Chỉ là Bắc cương cùng quân Hồ giao chiến nhiều năm, từ tướng sĩ tới binh lính ai nấy cũng đều rất kiêu ngạo. Quách Hoài lo lắng một vạn kỵ binh này nếu tới Nam doanh chẳng những không giúp mà còn mang thêm hỗn loạn cho Sở Danh Đường, như vậy chẳng khác nào hắn có lỗi với nghĩa huynh. Vì vậy, sau khi suy tính liền rút một vạn trong năm vạn quân tăng cường cho Tây tuyến, do Sở Lạc Thủy dẫn đầu. Sở Lạc Thủy vốn chỉ là một phó tướng nhưng Quách Hoài biết hắn thuộc Sở thị, mà Sở Danh Đường trong Sở thị lúc này địa vị rất cao, vì vậy Sở Lạc Thủy nhất định sẽ nghe lệnh của Sở Danh Đường. Chính vì thế, Quách Hoài đã thăng chức cho Sở Lạc Thủy làm thiên tướng quân, dẫn một vạn binh mã bất kể ngày đêm đi tới Nam tuyến đại doanh.
Triệu Kỳ cười cười chỉ Sở Tranh đứng bên cạnh nói:
– Sở tướng quân, hắn chính là tộc đệ của ngươi.
Thấy Sở Lạc Thủy sửng sốt, Triệu Kỳ giải thích:
– Hắn tên Sở Tranh, là Ngũ công tử của Nam tuyến đại doanh Sở thống lĩnh.
Lúc này, giao ước giữa Sở Thiên Thành cùng sở Danh Đường đã thực hiện hơn sáu năm, tộc nhân Sở thị dần dần cũng biết việc này. Đa số tộc nhân khi biết đều không có ý kiến, đối với một tộc nhân thuộc bàng hệ như Sở Lạc Thủy càng thêm vui mừng vì điều này cho thấy đại quyền Sở thị sẽ không còn do trưởng tôn nắm giữ, như thế thì những tử đệ thuộc bàng hệ xuất sắc như hắn càng có thêm cơ hội tiến vào hàng ngũ cao tầng của Sở thị.
Sở Tranh tiến tới trước, cung kính nói:
– Lạc Thủy đại ca.
Sở Lạc Thủy sờ đầu Sở Tranh trong lòng có chút cảm khái. Hắn cha mẹ mất sớm từ nhỏ, vừa thiếu niên đã tòng quân, tại chiến trường Bắc cương giao tranh vào sinh ra tử chớp mắt đã được mười mấy năm, lâu tới mức chính bản thân cũng như quên mất thân tình là như thế nào, hắn nhất thời luống cuống không biết nói gì cho phải.
Chu Hàn An cùng Hạ Mạc cười cười nhìn Sở Tranh nói:
– Hai người bọn ta cùng Lạc Thủy là huynh đệ sinh tử, ngươi đã là đệ đệ của Sở đại ca thì cũng là đệ đệ của chúng ta.
Sở Tranh thấy mấy người họ tính cách sảng khoái thì càng thêm ưa thích, cười nói:
– Vậy ta sẽ xưng hô với hai vị ca ca thế nào đây?
Hạ Mạc cười:
– Hay cứ theo quy củ của Bắc doanh, ngươi gọi hắn là An ca, còn ta là Mạc ca là được rồi.
Sở Tranh cũng cười :
– Vậy cũng được, sau này ta gọi huynh là Mạc ca, gọi huynh ấy là An ca.
Sở Lạc Thủy nhìn người nằm trên đất hỏi:
– Quận chúa, người này là…
Triệu Kỳ nói:
– Hắn là Lâm Phong Ngôn, là gian tế của Nam Tề.
Tiếp đó, Triệu Kỳ lấy ra bản đồ cùng mật hàm thu được từ trên người Lâm Phong Ngôn rồi kể lại mọi chuyện cho ba người nghe, tiếp đó nói:
– Nếu không phải như vậy thì hai người bọn ta cũng không cản trở việc hành quân của các ngươi. Vì vậy, mong Sở tướng quân dẫn bọn ta cùng tới đại doanh.
Ba người Sở Lạc Thủy nghe kể tức thì biến sắc. Hạ Mạc bước tới cạnh Lâm Phong Ngôn cười gằn:
– Thì ra là một gian tế. Ngươi biết đại gia ta bắt được gian tế Hồ man tại Bắc cương thì xử lý thế nào không. Ta đem hắn chôn trong cát, chỉ để chừa cái đầu hắn ra ngoài. Khi đó, những con kên kên trên sa mạc chỉ chốc lát sẽ bay tới mổ thủng cái đầu của hắn, hút lấy não của hắn. Đáng tiếc ở đây không có kên kên, không thể cho ngươi nếm thử mùi vị này.
Triệu Kỳ thấy hắn nói tàn nhẫn như vậy bất giác nhíu mày không thích.
Nào ngờ Sở Tranh đứng bên cạnh vỗ tay cười lớn:
– Mạc ca, cái này dễ mà. Huynh chỉ cần mang hắn chôn trong rừng, trên đầu hắn bôi chút mật đường thì không bao lâu sau kiến trong rừng sẽ mò tới ăn hết cả thịt lẫn da đầu của hắn bảo đảm không chừa miếng nào.

Hạ Mạc ngẩn người rồi cười lớn:
– Đúng là biện pháp hay. Kiến ở Bắc cương bọn ta không thiếu. Đại ca, Hàn An, lần sau nhất định phải tìm mấy tên gian tế thử mới được.
Hai người cùng mỉm cười gật đầu. Tướng sĩ Bắc cương cùng Hồ man giao chiến nhiều năm, những người còn sống đều đã trải qua trăm trận nên đối với sống chết rất thờ ơ, không hề xem địch nhân là con người. Vì vậy, đối với đề nghị của Sở Tranh cả ba không chút phản cảm mà ngược lại còn rất tán thưởng.
Triệu Kỳ tới mức này thì chịu hết, nổi giận kéo Sở Tranh qua một bên nói:
– Ngươi học những thứ này từ đâu hả? Tuổi còn nhỏ mà sao có thể ác độc như thế chứ?
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
– Ta chỉ là đề nghị một chút, có gì ác độc đâu.
Sở Lạc Thủy bước tới nói:
– Quận chúa, đệ đệ, ngựa của hai người đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.
Sở Tranh đỏ mặt nói:
– Đường ca, ta không biết cỡi ngựa.
Sở Lạc Thủy cười:
– Không sao, ngươi cùng ta cưỡi chung một ngựa đi.
Sở Tranh liếc mắt gian xảo:
– Vậy thì không tốt lắm. Tới quân doanh đường ca nhất định sẽ bái kiến phụ thân ta trước, hay để ta cùng Kỳ tỷ tỷ cưỡi chung một ngựa hay hơn.
Sở Lạc Thủy nghĩ cũng đúng. Triệu Kỳ không biết nói sao đành phải đồng ý.
Sở Tranh cười thầm, có chỗ tốt không lợi dụng thì đúng là thằng ngốc.
Sở Danh Đường đứng bên bờ sông lẳng lặng nhìn qua bờ bên kia.
Đã mười hai năm, Sở Danh Đường bỗng nhiên thở dài. Bản thân mình đã nhậm chức thái thú Bình Nguyên quận đã mười hai năm, đúng là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử Triệu quốc tới giờ. Bất quá, Sở Danh Đường cũng không oán trách. Khi xưa, lúc đồng ý hướng về Sở gia thì ông đã dự đoán được tình huống ngày hôm nay, cho nên Sở Danh Đường tuyệt không hối hận. Nếu như không có Sở gia đứng sau thì dù có làm tướng quốc cũng chỉ là một con cờ mà thôi, tiến hay lui tất cả đều do hoàng thượng thao túng, mà Sở Danh Đường thì lại không chịu làm một con cờ.
Sở Hiên cùng Sở Nguyên đứng cách đó không xa, trên tay mỗi người đều cầm một cái cần câu cá. Điểm khác nhau giữa cả hai lúc này là, Sở Hiên thì bình tĩnh còn Sở Nguyên thì không ngừng nhấc cần lên xem có cá hay không, thần sắc như đang rất không kiên nhẫn.
Sở thích của Sở Danh Đường không nhiều nhưng câu cá lại là một trong số ít đó. Ông luôn coi câu cá là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất, đồng thời cũng là phương pháp điều chỉnh tâm tính. Đã bao năm qua, mỗi khi ông rơi vào tình thế khó khăn thì ông lại tìm tới một nơi vắng vẻ nào đó câu cá và tĩnh lặng suy nghĩ để tìm ra giải pháp hợp lý. Nhưng hôm nay thì khác, ông dẫn hai người con ra đây chỉ đơn giản muốn thư giãn một chút. Tuy nói Nam tuyến đại doanh trên dưới đều chuẩn bị cho cuộc chiến sắp xảy ra, nhưng Sở Danh Đường không chút lo lắng, bởi vì mọi việc đều đang nằm trong kiểm soát của ông.
Hiện nay hầu hết văn võ bá quan trong triều đều cho rằng Triệu quốc đang đứng trước tình thế rất nguy hiểm. Phía Tây có Tây Tần đang nhìn chằm chằm, phía Nam thì Nam Tề đang tích tụ quân lực sẵn sang đánh bất kỳ lúc nào. Chỉ riêng Sở Danh Đường thì lại biết tình hình không đến nỗi xấu như thế. Tây tuyến đại doanh dù tình thế khá nguy cấp nhưng lại có hai mươi vạn đại quân cộng thêm năm vạn viện quân từ Bắc cương tới đối mặt với ba mươi vạn đại quân của Tây Tần, chỉ cần đóng cửa thành không ra thì dù là danh tướng Tây Tần Tiết Phương Trọng sợ rằng cũng phải bất lực. Mặc dù thống lĩnh Tây tuyến đại doanh Phương Lệnh Minh tài trí bình thường, đánh với quân Tần mười lần thì bại hết chín nhưng người này vốn nhát gan, dụng binh lại rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ không mù quáng tới mức xuất quân giao chiến với quân Tần. Thành ra với quân lực như vậy nếu dùng để thủ thành thì là chuyện quá dễ dàng.
Còn việc ở Nam tuyến đại doanh, Sở Danh Đường khẽ cười, mọi việc tới nay tất cả đều do ông bày ra cả.
Tây Tần đúng là có phái đặc sứ tới Nam Tề thương lượng việc kết minh, nhưng những trí sĩ Nam Tề đều nhận ra việc đuổi hổ rước sói này đối với Nam Tề không hề có lợi. Huống chi hoàng đế Nam Tề trước giờ chỉ biết vẽ tranh ngâm thơ, rất là chán ghét việc động binh. Chỉ là Nam Tề sợ hãi sự cường đại của Tây Tần nên cũng không dám ngay mặt từ chối mà chỉ nói đáp ứng nhưng thật ra không hề có biểu hiện sẽ tiến đánh Triệu quốc. Cái nữa là thủy quân Nam Tề sĩ khí không cao, quân kỷ xuống dốc khiến Sở Danh Đường từ lâu đã muốn quét sạch năm vạn thủy quân này. Chỉ là nếu ông ta xuất binh không lý do thì trong triều đại thần sẽ chỉ trách ông háo chiến tham công, mà Triệu Minh Đế cũng không hề muốn ông ta lập kỳ công như thế. May mà lúc này Tây Tần tụ binh khiến cho toàn bộ lo lắng của triều đình đều tập trung về đó. Sở Danh Đường nhân cơ hội này viết tấu nói Nam Tề cùng Tây Tần kết minh điều quân tới dọc bờ sông, đồng thời phát ra tin tức quân lực Tây doanh không đủ nên hy vọng Bắc cương chi viện. Triệu Minh Đế khi biết tin quả nhiên sợ hãi không còn tâm trí phái người điều tra rõ thực hư mà lập tức ra lệnh cho Sở Danh Đường toàn quyền xử lý mọi việc. Chính vì vậy Sở Danh Đường giống như đang cầm thượng phương bảo kiếm trong tay, cứ vậy mà chém Nam Tề.
Sở Danh Đường nhìn về phía Nam cười lạnh. Nam Tề không muốn rước hổ đuổi sói nhưng sói thì lại muốn cắn một miếng trước đây.
Sở Nguyên xem ra đã hết kiên nhẫn, lên tiếng:
– Phụ thân, đã qua hai canh giờ rồi, hài nhi cũng đã bắt được hai con cá, chắc là đã đủ cho ba người cùng ăn tối nay.
Sở Danh Đường hừ lạnh:
– Vi phụ kêu ngươi tới là để câu cá ăn sao. Đại ca ngươi đã câu được hơn mười con nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, ngươi nôn nóng làm gì.
Lúc này, một tên thị vệ chạy tới bẩm báo:
– Hắc kỵ quân của Bắc cương quân doanh hiện còn cách doanh trại chúng ta không quá mười dặm, Vương phó thống lĩnh mời thống lĩnh đại nhân trở về doanh trại.
Sở Danh Đường cười khổ. Ông cầu xin viện quân chẳng qua chỉ là giả bộ, ai ngờ Quách Hoài tưởng thật liền cấp cho ông một vạn quân, mà lại còn là Hắc kỵ quân tinh nhuệ. Cũng may lần này người dẫn binh là tộc đệ của mình, nếu không thì đúng là phiền phức rồi.
Ở bên cạnh Sở Nguyên đã sớm thu dọn mọi thứ. Sở Danh Đường thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu:
– Thả hết cá ra đi, chúng ta quay về doanh trại.
Thấy Sở Hiên định theo lời phụ thân thả cả xuống sông, Sở Nguyên vội la lên:
– Đại ca chờ chút.
Hắn nhanh chóng chạy tới cái giỏ nhìn vào trong nói :
– Giữ hai con cá này lại để tối bảo đầu bếp nấu canh cá cho chúng ta. Đại ca thật giỏi, ngay cả cá lớn vậy mà huynh cũng câu được.
Khi đám người Sở Lạc Thủy tới đại doanh bên bờ sông, chỉ thấy quân lính ở cửa doanh đã xếp thành hàng đón chào. Hắn mặc dù không biết mặt Sở Danh Đường nhưng Sở Danh Đường lúc này mặc quân phục thống lĩnh, Sở Lạc Thủy chỉ liếc nhìn là nhận ra, trong lòng rất kích động. Hắn bất quá chỉ là một Ngũ phẩm thiên tướng, còn Sở Danh Đường lại là thống lĩnh của Nam tuyến đại doanh lần này tự mình ra cửa doanh chào đón, quả là quá sức tưởng tượng.
Sở Lạc Thủy hướng phia sau quát:
– Toàn quân nâng đao, hướng Nam tuyến đại doanh tướng lĩnh chào! Quan quân toàn bộ xuống ngựa, theo ta tới bái kiến Sở thống lĩnh.
Sở Lạc Thủy dẫn đám quan quân tới trước mặt Sở Danh Đường, quỳ gối nói:
– Ty chức là Bắc cương đại doanh thiên tướng Sở Lạc Thủy, phụng mệnh của Bộ binh Quách đại nhân, hướng Sở thống lĩnh báo danh. Hắc kỵ quân lần này đến đây có tổng cộng một vạn người, xin thống lĩnh kiểm duyệt.
Triệu Kỳ dẫn Sở Tranh đứng ở một bên, nàng ta có thân phận của quận chúa nên không phải hành lễ trước Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường vội vã nâng Sở Lạc Thủy dậy, cảm khái nói:
– Hắc kỵ quân uy chấn thiên hạ, hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyền…
Sở Danh Đường vốn chuẩn bị nói tiếp, nào ngờ đột nhiên lại thấy một nữ tử và một tiểu hài tử ở gần đó, tiểu hài tử kia đang nhìn mình cười hì hì. Triệu Kỳ vốn thường xuyên ở bên ngoài vương phủ, lúc này lại mặc quần áo của người gian hồ, Sở Danh Đường nhất thời không nhận ra là ai, nhưng con ruột mình thì lẽ nào ông ta lại không nhận ra. Con ngươi của Sở Danh Đường thiếu chút nữa chui ra ngoài, lời đang muốn nói lại chui trở lại bụng.
May mà Sở Danh Dường có đầy kinh nghiệm quan trường, công phu hàm dưỡng rất cao, kinh ngạc đôi chút liền khẽ quay đầu lại nháy mắt với Sở Hiên và Sở Nguyên đang đứng phía sau.

Sở Hiên và Sở Nguyên nhận ra Sở Tranh, lòng cũng kinh ngạc không thôi, thấy Sở Danh Đường ra hiệu, hai người họ len lén bước qua, đưa Triệu Kỳ và Sở Tranh vào trong doanh trước.
Vào trong doanh trướng, Sở Hiên gõ vào đầu Sở Tranh quát khẽ:
– Hồ đồ, ngươi tới nơi này làm gì hả?
Sở Nguyên đứng ở bên cạnh lại cười to:
– Hay, ngươi cũng tới đây.
Sở Hiên bất mãn trừng mắt nhìn Sở Nguyên một cái rồi nói:
– Tam đệ, ngươi đưa Tiểu ngũ tới lều của thống lĩnh chờ phụ thân về xử lý.
Nói xong liền quay người hướng Triệu Kỳ thi lễ:
– Tham kiến Kỳ quận chúa.
Hắn cùng Sở Nguyên vốn quen biết Triệu Kỳ từ lúc nhỏ, vừa nhìn là nhận ngay được nàng ta.
Triệu Kỳ cũng không đáp lời, chỉ ngây người nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:
– Ngươi có khỏe không?
Sở Tranh nghe mà cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái, mắt mở to, tai vểnh lên hóng chuyện. Sở Nguyên thì lại không chiều lòng hắn, mạnh bạo kéo hắn ra ngoài.
Thấy vẻ mặt Sở Tranh có chút bất mãn, Sở Nguyên nói:
– Bọn họ hai người đã lâu không gặp nhau rồi, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói, ngươi muốn đứng ở đó làm gì?
Sở Tranh vừa nghe qua liền hiểu, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, nhưng thế này thì không phải đại ca có lỗi với đại tẩu tương lai sao chứ? Hắn vừa nghĩ vừa hỏi:
– Đại ca chẳng phải đã đính hôn với Ninh gia tiểu thư rồi đó sao?
Sở Nguyên ngượng ngịu trả lời:
– Việc này cũng khó nói, vốn là quận chúa rất thích đại ca, mà theo ta biết thì đại ca đến giờ vẫn chưa có cảm tình gì sâu đậm với quận chúa cả.
Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao?
Hỏi song hắn nghĩ lại thấy buồn cười, thật uổng cho mình từng sống hơn ba mươi năm ở thế giới kia, nam nữ yêu hay không yêu đâu phải lúc nào cũng cần lý do chứ.
Sở Nguyên miễn cưỡng đáp lời:
– Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Bất quá, nghe đại ca nói, hắn không thích nữ hài tử vung đao múa kiếm lắm.
Sở Tranh trầm mặc nghĩ, nếu sự thực mà như vậy thì khổ cho Triệu Kỳ rồi.
Sở Nguyen suy nghĩ một chút lại nói:
– Kỳ thực cũng không có nguyên nhân gì to tát, cũng bởi hôn nhân đại sự của đại ca đâu phải do hắn làm chủ. Nếu nhìn qua loa thì hai người bọn họ thành thân là chuyện tốt, trạc tuổi nhau, lại môn đăng hộ đối, nhưng hình như mẹ có vẻ không ưa gì Kỳ quận chúa lắm. Ta từng nghe mẹ nói, Kỳ quận chúa nếu theo sư phụ học võ, lúc đó sẽ quan tâm đến trách nhiệm gì, ở nhà giúp chồng dạy con hay ngang dọc giang hồ làm việc hiệp nghĩa? Hơn nữa, Kỳ quận chúa nhiều năm trời qua không ở nhà, phụ thân cũng rất bất mãn với việc này, vì vậy mới kiếm vợ cho đại ca.
Sở Nguyên nhìn vào trong trướng một cái rồi lẩm bẩm:
– Hiện tại có nói cái gì cũng đều muộn rồi, đại ca đã đính thân với Ninh gia, chỉ cần chiến sự ở đây kết thúc, hắn sẽ quay về Bình Nguyên thành lập tức thành thân. Cha mẹ cũng không thể hủy bỏ hôn ước này, mà Kỳ quân chúa với thân phận của mình cũng không thể làm thiếp nhà người được. Aiz, ta vốn cũng mến mộ nàng, sao nàng lại không thích ta chứ? Nàng có ở nhà giúp chồng dạy con hay không thì đối với ta cũng đâu quan trọng gì.
Sở Tranh cười khẩy nói:
– Ngươi ư? Tỉnh tỉnh mau. Ngươi mà có gan cầu hôn thì phụ thân đã ở kinh thành rồi, hơn nữa, ở kinh thành có nhiều đại quan và quý nhân như vậy, theo ta nghĩ, ngươi nên chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ cha mẹ treo biển tìm vợ cho con thì hay hơn.
Giọng của Sở Nguyên đầy chán nản vang lên:
– Ta chuẩn bị treo biển tìm vợ xứng với mình nhất đây, còn ngươi thì sao?
Sở Tranh vừa nghe xong câu này, đột nhiên nhớ tới những lời của Ngô An Nhiên lúc trước, tâm tình nhất thời trùng xuống, khiên cưỡng cười đáp lời:
– Ta đi tu.
Sở Nguyên cười nói:
– Ngươi làm được hòa thượng mới là chuyện lạ. Cha mẹ vốn yêu thương ngươi nhất, bọn họ há để cho ngươi làm thế sao?
Đúng lúc này, Triệu Kỳ từ trong trướng lao ra ngoài, hai tay che mặt chạy thẳng về phía trước.
Sở Nguyên nhìn phía sau lưng nàng, lắc đầu nói:
– Tự tìm phiền não, tội gì mà lại tới đây.
Sở Tranh vội la lên:
– Ngươi còn không đuổi theo?
Sở Nguyên không vui nói:
– Sao ngươi không đuổi theo đi?
Sở Tranh nói:
– Ta chỉ là một tiểu hài tử, đuổi theo có ích lợi gì. Nàng ta có thân phận là quận chúa, nếu phụ thân không biết nàng ta tới thì chẳng sao, nhưng nếu biết nàng ta tới, lại nghe chuyện nàng ta bị đại ca làm cho khóc mà bỏ chạy, khẳng định sẽ quở trách đại ca, ngươi cũng trốn không thoát tội a.
Sở Nguyên nghe xong cảm thấy có lý, không suy nghĩ gì nhiều, vội vã chạy theo hướng của Triệu Kỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.