Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 16: Bộc lộ tài năng — Tông chủ Sở thị
Nhớ tới hai nhi tử của mình, Sở Thiên Phóng chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Sở Danh Đường mang theo phu nhân cùng năm nhi tử tới trước mặt ông ta, lạy dài nói:
– Tộc nhân Sở Danh Đường tham kiến tông chủ.
Sở Thiên mỉm cười nâng Sở Danh Đường lên, cảm thán nói:
– Danh Đường, ngươi đi cũng đã vài chục năm, nghĩ lại, lão phu thật cảm thấy thẹn trong lòng.
Sở Danh Đường nghiêm mặt nói:
– Danh Đường không dám trách đại bá.
Sở Thiên Phóng vỗ vỗ vào tay Danh Đường, gật đầu một cái rồi nhìn Sở phu nhân cười nói:
– Nhiều năm không gặp, Tú Hà chất nữ vẫn có phong thái như trước.
Sở phu nhân thi lễ nói:
– Sở bá bá quá khen.
Sở Thiên Phóng nói:
– Hôm qua lão phu cũng gặp phụ thân ngươi, sau khi mọi việc bên này đã xếp đặt ổn thoả, ngươi cùng Danh Đường mang theo mấy hài tử đi gặp hắn đi, hắn rất nhớ các ngươi.
Rồi quay lại hỏi:
– Danh Đường, mẫu thân ngươi đâu?
Sở Đanh Đường buồn bã đáp:
– Tuổi tác của gia mẫu đã cao, không chịu được cảnh bôn ba đường dài, Danh Đường không thể làm gì khác hơn là để mẹ ở lại Bình Nguyên thành, nhờ Minh Viễn thay mình chăm sóc.
Sở Thiên Phóng cũng thở dài:
– Năm tháng không buông tha ai, mẫu thân ngươi cũng hơn lão phu hai tuổi, ngày thường cần chú ý thân thể.
Nói xong, Sở Thiên Phóng đánh giá năm huynh muội phía sau Sở Phu nhân, gật đầu nói:
– Không tồi, mỗi người đều là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người), Danh Đường, phúc khí của ngươi không tệ a.
– Đại bá quá khen.
Ánh mắt của Sở Thiên Phóng dừng lại trên người Sở Tranh, Sở Tranh cũng không kiêng nể nhìn thẳng vào Sở Thiên Phóng. Vị lão nhân trước mắt tuy già nhưng vẫn rất tinh minh, là người khiến cho song thân hắn phải kính nể, thực khiến hắn thập phần tò mò.
Sở Thiên Phóng hướng tới Sở Danh Đường hỏi:
– Đây là nhi tử Sở Tranh của ngươi phải không?
Sở Danh Đường đáp:
– Dạ phải, nhi tử này như một con ngựa bất kham, chỉ biết lêu lổng, Danh Đường lắm lúc cũng hết cách dạy dỗ.
Sở Thiên Phóng cười nói:
– Danh Đường quá khiêm tốn rồi, Sở Lạc Thuỷ ở Bắc Cương đánh giá hắn rất cao a.
Sở Danh Đường cả kinh nói:
– Đó là Lạc Thuỷ quá khen mà thôi.
Sở Thiên Phóng lắc đầu, có chút không đồng ý với câu nói của Sở Danh Đường, tiếp tục nói sang chuyện khác:
– Dựa theo luật pháp triều đình, sau khi quan viên vào kinh nhậm chức, nội trong ba ngày phải đến Lại bộ báo danh, nhưng Danh Đường là Thái uý, đương nhiên không bị việc này ước thúc. Lão phu sẽ nhắn Lại bộ thượng thư Thang Thụ Vọng, nói hắn an bài mọi chuyện để ngươi có thể sớm lâm triều tấn kiến hoàng thượng.
– Danh Đường nghe theo an bài của đại bá.
Sở Thiên Phóng cười dài nói:
– Danh Đường, cũng muộn rồi, nơi ở của các ngươi đều đã được an bài thoả đáng, một đường tới đây cũng mệt mỏi, tạm thời cứ nghỉ ngơi đi đã, lão phu ngày mai sẽ mở tiệc chào đón các ngươi.
Sở Danh Đường khom lưng thi lễ:
– Làm phiền đại bá lo lắng.
Bao nhiêu năm qua, quyền thần của Sở thị xuất hiện tầng tầng lớp lớp, được các bậc đế vương ban thưởng vô số kể. Sở phủ cũng càng lúc càng lớn. Nhóm người Sở Danh Đường được an bài tại Đông viện, nơi đây cực kỳ rộng rãi, mấy nghìn người ở cũng không thành vấn đề.
Ngày thứ hai, Sở Danh Đường cùng gia quyến chưa ăn sáng được bao lâu thì Sở Thiên Thành đã tới.
Sở Danh đường có chút kinh ngạc:
– Nhị thúc, đại bá không phải đã nói phải đến buổi chưa mới gặp, thế nào mà sớm vậy đã tới rồi?
Sở Thiên Thành thấp giọng nói:
– Đó là để cho ngoại nhân nghe mà thôi. Danh Đường ngươi cùng Tú Hà chất nữ theo nhị thúc, đại ca đang chờ các ngươi.
Sở Thiên Thành cũng không dẫn phu phụ Sở Danh Đường tới phòng khách trong biệt viện của Sở Thiên Phóng, mà đi thẳng vào nội đường. Sở Danh Đường đi một hồi, đột nhiên thấy quang cảnh có chút quen thuộc, đây không phải lối đi về phía nhà thờ tổ hay sao?
Ba người đi tới trước một cánh cửa có hình dáng cổ xưa, Sở Thiên thành tiến lên gõ gõ vào cửa sau đó đẩy ra, ý bảo hai ngươi Sở Danh Đường đi vào.
Sở Danh Đường tuy có chút hoài nghi trong lòng nhưng vẫn bước thẳng vào trong, bỗng nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc.
– Đại ca!
Sở Danh Đường tập trung nhìn về hướng phát ra thanh âm ấy, thì ra chính là muội muội Sở Lâm, không khỏi vừa mừng vừa sợ:
– Lâm nhi, sao ngươi lại tới đây?
Sở Lâm đáp:
– Là đại bá phái người mời muội muội tới, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Sở Danh Đường nhìn Sở Lâm, không khỏi cảm khái vạn phần, ôn nhu nói:
– Tiểu muội, ngươi gầy hơn trước nhiều. Hoàng thượng đối với ngươi có tốt không?
Hai mắt của Sở Lâm đỏ lên, không nói lời nào.
Sở Danh Đường biết mình đã nói sai rồi, lúc này Triệu minh Đế đối với người không có huyết thống của hoàng tộc càng ngày càng nghi kỵ, sao lại không đề phòng Sở Lâm chứ?
Sở phu nhân tiến lên ôm Sở Lâm, thấp giọng an ủi. Sở Lâm đột nhiên ngảng đầu nói:
– Đại ca, vô luận hắn đối với ta thế nào, tiểu muội thuỷ chung không phản bội đại ca.
Bên kia, Sở Thiên Phóng lên tiếng:
– Danh Đường, huynh muội ngươi trước tiên ngồi xuống đã.
Sở Danh đường lên tiếng trả lời:
– Vâng.
Nói xong ông ta liền đi tới cạnh Sở Thiên Phóng, ngồi xuống ghế. Lúc này Sở Danh Đường mới để ý, trong phòng ngoại trừ Sở Thiên Phóng và Sở Thiên Thành ra, còn có sáu lão nhân khác, đứng phía sau mỗi một lão nhân này là một trung niên nhân so với mình tuổi tác không chênh lệch lắm.
Sở Danh Đường có chút lạ lẫm, nhìn Sở Thiên Phóng dò hỏi.
Sở Thiên Phóng vỗ tay một cái rồi nói:
– Mọi người đã đến đông đủ, bản tông trước hết giới thiệu cho chư vị. Vị này là Bình Nguyên Sở phủ chấp sự Sở Danh Đường. Danh Đường mặc dù sáu năm trước cũng là chấp sự, nhưng ngoại trừ bản tông và Thiên Thành ra, cũng chưa từng được gặp gỡ chư vị. Danh Đường, mấy người họ đều là chấp sự của Sở gia phân tán trên Triệu Quốc, hơn nữa tính cả Danh Đường ngươi và hai huynh đệ lão phu vào thì chín đại chấp sự của Sở thị gia tộc đều đã đến. Vị này là Thanh châu Sở phủ chấp sự Sở Thiên Lãng, vị này chính là Từ châu Sở phủ chấp sự Sở Thiên Khánh…
Sở Danh Đường khom người hướng các vị lão giả này hành lễ. Mà sáu người cũng không dám chậm trễ, nhất nhất hoàn lễ.
Mọi người một lần nữa an vị, bỗng nhiên Từ châu chấp sự Sở Thiên Khánh đột nhiên đứng dậy nói:
– Tông chủ, thứ cho lão phu đường đột. Lão phu có một chuyện không rõ, thỉnh tông chủ chỉ giáo.
Sở Thiên Phóng nói:
– Thiên Khánh huynh mời nói.
Sở Thiên Khánh chỉ về phía Sở phu nhân cùng Sở Lâm hai người nói:
– Hôm nay, Sở thị gia tộc cửu đại chấp sự tề tụ tại đây, về chuyện gì thì ai cũng biết rõ cả rồi. Nhưng hai nữ tử này có tư cách gì ngồi ở đây, mong tông chủ giải thích.
Sở Thiên Phóng chỉ vào Sở Lâm nói:
– Vị chất nữ này, chư vị hẳn cũng biết, nàng là Lâm quí phi trong cung, địa vị cũng không nhỏ, mấy năm nay luôn hỗ trợ mọi việc trong tộc, môn hạ đệ tử của các chấp sự đây cũng nhờ Lâm quý phi giúp đỡ không ít, bản tông cho rằng, nàng ngồi đây cũng không có gì là không ổn. Mà vị kia vừa là thê tử của Danh Đường vừa là nữ nhi của Vương gia, mà ngày nay Vương gia cùng Sở gia ta cùng chung hoạn nạn, Tú Hà chất nữ ngồi ở đây cũng như đại biểu cho Vương gia.
Sở Thiên Khánh đang muốn nói thì Sở Thiên Phóng trầm mặt lại:
– Thiên Khánh huynh đệ, ngươi trước tiên cứ ngồi xuống đã.
Sở Thiên Khánh bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống. Thanh châu Sở phủ chấp sự Sở Thiên Lãng ngồi bên cạnh cười nói:
– Thiên Khánh huynh cho rằng vì mình chỉ còn ngồi ở vị trí chấp sự này trong vài canh giờ nữa, nên cố nói vài câu trước mặt tông chủ cho thỏa lòng đó ư?
Sở Thiên Khánh giận dữ, đứng dậy chỉ vào Sở Thiên Lãng mắng:
– Sở Thiên Lãng, ngươi là lão thất phu …
Sở Thiên Phóng trầm giọng quát:
– Đủ rồi!
Hai người cả kinh, nhất thời không dám lên tiếng.
Sở Phu nhân đột nhiên hô khẽ “A” một tiếng, sau đó liền ghé vào bên tai Sở Danh Đường nói:
– Thiếp thân chợt nhớ, theo tổ huấn của gia tộc: bất kể vị chấp sự có bối phận cao như thế nào, nếu tân nhậm tông chủ tiếp vị thì các chấp sự của thế hệ trước phải chủ động thoái vị, không được xen vào việc của gia tộc nữa. Theo lời lão giả kia nói, hình như hôm nay Sở bá bá sẽ nhượng chức tông chủ cho phu quân đó.
Sở Danh Đường có chút xấu hổ, mình tuy cũng là chấp sự của Sở Phủ, nhưng chỉ cùng họ mà xa huyết thống, mấy năm nay lại bận việc Nam tuyến đại doanh, cho nên những hiểu biết về tổ quy của Sở thị gia tộc còn không bằng thê tử.
Sở Thiên Phóng quét mắt nhìn mọi người rồi nói:
– Chư vị chấp sự, việc không liên quan thì nói ít một chút. Lần này, nhân dịp Danh Đường tới kinh nhậm chức Thái uý, bản tông chuẩn bị đem chức tông chủ truyền cho hắn, chẳng biết chư vị nghĩ thế nào?
Sở Danh Đường vội vã đứng dậy nói:
– Tông chủ chưởng quản Sở thị bộ tộc đã nhiều năm, đức cao vọng trọng, huống chi tông chủ càng già càng dẻo dai, Danh Đường tài học thô lậu, thực không thích hợp tiếp nhận chức vụ này.
Trừ Sở Thiên Thành ra, các chấp sự còn lại cùng đều ra sức phụ hoạ lời của Sở Danh Đường.
Sở Thiên Phóng lắc đầu nói:
– Lão phu đã già rồi, tinh lực cũng ngày một kém. Danh Đường trẻ trung khoẻ mạnh, vừa có tài lại rất khôn khéo, để hắn kế nhiệm chức tông chủ là hợp tình hợp lí, chẳng lẽ cứ phải đợi lão phu già cằn cỗi không làm được gì nữa mới nhường chức cho Danh Đường, lúc đó thì hắn cũng già cả mất rồi. Huống chi lão phu thoái ẩn đã nhiều năm, mà Danh Đường hiền chất lại vinh quang nhậm chức Thái uý, sau này các quan viên trong Sở tộc cũng cần phải có hắn dẫn đầu. Sở thị bộ tộc truyền thừa mấy trăm năm, các đời tông chủ đều phải có chức từ thượng thư tam phẩm trở lên, chính vì thế mà bản tông quyết tâm truyền vị cho hắn.
Sở Thiên Phóng nhìn mấy chấp sự còn lại nói:
– Chư vị còn dị nghị gì không ?
Không khí trong phòng bỗng nhiên yên ắng, mọi người đều rõ chuyện này, vừa rồi bất quá chỉ là nháo sự mà thôi, nếu Sở Thiên Phóng đã quyết tâm rồi thì cũng không có ai phản đối nữa.
Sở Thiên Phóng thấy mọi người không hề có dị nghị gì, liền nói tiếp:
– Tú Hà chất nữ mời ở lại đây, Sở thị tử tôn theo lão phu vào bái tế tổ tiên.
Nếu tất cả các chấp sự đều chấp nhận Sở Danh Đường là tân tông chủ của Sở thị, Sở Thiên Phóng cũng không xưng là “bản tông” nữa.
Sở Phu nhân một mình ngồi trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ về việc Sở Thiên Phóng vì sao phải vội vã nhường chức tông chủ cho phu quân. Trước đây ở Sở thị bộ tộc, nếu thay thế tông chủ, đều phải thông báo cho các vị văn võ đại thần. Thậm chí hoàng thượng cũng có thể giá lâm tham dự, giờ lại vội vàng như vậy, mấy vị nghi trượng huyên náo một hồi thì đã quyết định xong rồi, quả thực rất kỳ quái.
Cả người Sở phu nhân đột nhiên lạnh run lên, một ý niệm trong đầu như tia chớp hiện lên: chẳng lẽ Sở gia muốn làm phản…
Ngẫm nghĩ lại một chút, nếu Sở gia muốn tạo phản, Vương gia tất nhiên sẽ biết chút phong phanh. Sở gia và Vương gia mặc dù có quan hệ chặt chẽ, nhưng nếu khởi binh tạo phản, phụ thân Vương Liệt khẳng định sẽ không tham dự, đã như thế cũng sẽ không để mình đến tham dự cuộc họp này.
Ở trong này Sở phu nhân đang lo lắng hoang mang, còn Sở Tranh ở ngoài kia lại đang cùng người khác so đo cãi lộn.
Tâm tình của Sở Tranh hôm nay vốn không tệ, ăn xong điểm tâm liền thảnh thơi huýt sáo trở về phòng. Hai tiểu nha đầu Tử Quyên và Thuý Linh thấy hắn tiến đến thì khom mình hành lễ:
– Thiếu gia.
Sở Tranh vừa cười vừa nói:
– Không cần đa lễ, bản thiếu gia không như người khác, nếu không có ngoại nhân, các ngươi không cần phải làm thế.
Nói xong hắn nhịn không được liếc nhìn hai tiểu nha đầu một cái, đối với kẻ có tâm hồn già cả chục tuổi như Sở Tranh mà nói, lực hấp dẫn của Khinh Như và hai tiểu nha đầu xinh đẹp này thực không nhỏ.
Không ngờ, Liễu Khinh Như thấy hắn trở về, liền lôi ra ra một quyển sách, nói:
– Thiếu gia, phu nhân trước khi đi có dặn, khi thiếu gia về thì nhắc thiếu gia đọc sách này, sau đó viết một bài văn.
Sở Tranh đôi mắt mở to, còn có bài tập ở nhà nữa sao?
Sở Tranh vẻ mặt đau khổ nhìn quyển sách khô khan kia, thứ mà hắn gét nhất chính là mấy loại văn thơ dài dòng này, thân thể mềm nhũn ngồi xuống ghế, giọng đầy cầu xin:
– Có thể đổi việc khác hay không?
Liễu Khinh Như lắc đầu nói:
– Phu nhân cũng đã nhắc, thiếu gia rất thông minh, nhưng căn cơ không vững, đối với luật bằng trắc và điển cố trích dẫn không đúng chỗ. Những cái này đều là văn tập của các đại gia đương thời, thiếu gia đọc xong có thể ngộ ra trong đó ít ảo diệu.
Sở Tranh nhịn không được than:
– Ngươi không cảm thấy những văn chương này chỉ có hoa không có quả ư? Bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa.
Liễu Khinh Như sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
– Thiếu gia nói cũng có đạo lí, nhưng thế nhân sáng tác đều như vậy cả.
Sở Tranh hừ một tiếng:
– Chỉ cần muốn làm, cần gì phải câu nệ tiểu tiết, không bằng thiên mã hành không, thích gì thì nói, chỉ cần hay và xúc tích, như vậy chẳng phải thanh thoát hơn sao?
Liễu Khinh Như nghe Sở Tranh nói thì sợ ngây người:
– Nếu văn chương không có luật lệ ước thúc thì làm thế nào có thể sáng tác đây!
Sở Tranh cười nói:
– Ngươi muốn viết thế nào thì viết như thế, vậy là được rồi.
Liễu Khinh Nhu lắc đầu, cũng vô pháp tiếp thụ những ý tưởng mới mẻ này.
Mỹ nhân ngồi trước mặt, Sở Tranh nhất thời kích động, nhớ tới năm học đại học cũng từng dạo chơi trên Xích Bích vài lần, thích nhất là bài Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha, liền cầm lấy bút, thong thả nói:
– Vậy ta viết cho các ngươi xem.
Nói xong, quay đầu về phía hai tiểu nha đầu hô to:
– Đem giấy tới.
Sở Tranh nhìn Liễu Khinh Như, giọng đầy hoài niệm nói:
– Trước kia ta ở bên bờ sông Trường Giang, nhìn nước sông cuồn cuộn, đột nhiên nhớ tới thời Tam quốc năm đó, Chu Lang tại Xích Bích đại phá quân Tào, nhất thời hào khí nổi lên, chỉ cảm thấy loại văn biền ngẫu tứ đối tứ, lục đối lục căn bản không thể biểu đạt hết tâm ý ta.
Nói xong, mở giấy viết.
Đại Giang đông khứ,
Lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cố lũy tây biên,
Nhân đạo thị, tam quốc chu lang xích bích
Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn,
Quyển khởi thiên đôi tuyết.
Giang sơn như họa, nhất thời đa thiểu hào kiệt!
Viết được phân nửa, Sở Tranh liền dừng bút, cười nói:
– Ngươi coi xem thế nào, ta nghĩ chưa đủ, tương lai nếu có dịp về thăm chốn cũ thì sẽ bổ khuyết thêm.
Đoạn phía sau Sở Tranh thế nào cũng sẽ không viết, cái gì đa tình ưng tiếu ngã, Tảo sinh hoa phát, lại còn nhân sinh như giấc mộng vân vân nữa, viết tiếp sợ rằng sẽ lộ mất.
念奴嬌-赤壁懷古
大江東去,
浪淘盡千古風流人物。
故壘西邊,
人道是三國周郎赤壁。
亂石崩雲,
驚濤拍岸,
捲起千堆雪。
江山如畫,
一時多少豪傑。
遙想公瑾當年,
小喬初嫁了,
雄姿英發。
羽扇綸巾,
談笑間,
檣櫓灰飛煙滅。
故國神遊,
多情應笑我,
早生華髮。
人間如夢,
一樽還酹江月。
Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích .
Loạn thạch băng vân,
Nộ đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như hoạ,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.
(Tô Đông Pha)
Niệm nô kiều – Nhớ cảnh Xích Bích
Dòng sông đông rót,
Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật.
Luỹ cổ tây biên,
Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Đá rối mây xen,
Sóng tung bờ rạn,
Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.
Non sông như vẽ,
Một thuở bao nhiêu hào kiệt.
Xa nghe Công Cẩn đương thì,
Tiểu Kiều vừa mới cưới,
Anh hùng phong cách.
Phe phẩy quạt khăn,
Khoảng tiếu đàm,
Quân giặc tro tiêu khói diệt.
Nước cũ thần du,
Đa tình cười khéo giống,
Tóc mau trắng toát.
Đời như giấc mộng,
Một chén trên sông thưởng nguyệt.
(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Nhưng chỉ có nửa trên thôi cũng đã làm cho Liễu Khinh Như chấn động, nàng ta ngây người lẩm bẩm:
– Câu văn không xứng, bằng trắc khiếm khuyết, nhưng lại như thiên mã hành không, ý cảnh, ý thơ hòa quyện vào nhau…
Văn phong của Nam Tề vốn cũng bắt nguồn từ Bắc Triệu, nhưng người Nam Tề viết văn thường dùng lục đối lục, ít khi dùng tứ đối tứ, bài thơ trông có vẻ lung tung này lại có thể diễn tả ý cảnh mà văn biền ngẫu (thể văn có song song những cặp câu có hai hoặc nhiều vế đối nhau như câu đối, phú và văn tế) vĩnh viễn không thể nào biểu đạt được.
Một lúc lâu sau, Liễu Khinh Như mới thở dài nói:
– Thiếu gia, nếu như lưu truyền mấy câu thơ này ra ngoài, mà có người tiếp thu được phong cách hành văn của nó, lúc đó ngài sẽ là người khơi dòng một văn đàn hoàn toàn mới, trở thành nhất đại tông sư.
Sở Tranh xúc động, không dễ dàng a, không ngờ qua nhiều năm như vậy mới tìm được một tri kỷ hiểu ta.
Nhìn lại những câu thơ mình vừa viết, Sở Tranh thì thào nói:
– Làm thế nào mới lưu truyền ra ngoài được đây…
Ánh mắt Liễu Khinh Như lộ ra một tia giảo hoạt, lên tiếng:
– Nô tỳ chỉ nói “nếu như” có thể lưu truyền ra ngoài, còn người ta có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác, nói thật ra, khả năng này cũng không lớn. Hay là thiếu gia tạm thời cứ đọc mấy cuốn sách này đã, cũng để cho nô tỳ có thể báo cáo kết quả với phu nhân.
Sở Tranh giận dữ vỗ mạnh lên bàn, “bốp” một tiếng, khiến chiếc bàn tưởng như muốn vỡ ra. Hắn quát to:
– Ngươi dám đùa giỡn ta?
Liễu Khinh Như kinh hãi nhìn chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, không ngờ tiểu tử trước mắt này lại có thần lực như vậy.
Tử Quyên và Thuý Linh đứng bên cạnh cũng sợ đến phát run.
Nhưng Liễu Khinh Như cũng trấn định rất nhanh, bình tĩnh nói:
– Nô tỳ được người nhờ vả, cho nên phải làm mà thôi. Thiếu gia nếu đã có năng lực như vậy, nô tỳ có ở đây cũng bằng thừa, xem ra ngài cũng chẳng cần phải đọc sách nữa.
Sở Tranh nổi nóng chỉ vào Liễu Khinh Như nói:
– Ngươi chớ quên, thiếu gia ta là người mang một thanh lâu nữ tử như ngươi ra khỏi đoàn ca kỹ cống nạp lên kinh, bằng không ngươi có thể giờ này đang bị người ta chà đạp. Hôm nay ngươi oai phong rồi, muốn cưỡi lên đầu ta phải không?
Mặt Liễu Khinh Như nhất thời trở nên tái nhợt, nàng khẽ nhếch miệng nói:
– Không cần thiếu gia nhắc nhở, tiểu nữ tử luôn nhớ kĩ.
Sở Tranh từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ phụ mẫu ra, không có người nào dám làm trái ý hắn, vậy mà nữ tử trước mắt này lại giám chống đối hắn. Sở Tranh giận dữ, vung tay muốn đánh.
Tử Quyên và Thuý Linh hét một tiếng chói tai, liều mạng lao vào bảo vệ Liễu Khinh Như.
Bốn người cứ thế giằng co.
Huyên náo một hồi, Sở Tranh từ từ bình tĩnh lại, nhìn nắm tay của mình, hắn chợt cảm thấy lạnh cả người. Ta đang làm gì đây, lẽ nào đến thế giới này một thời gian, ta đã chân chính trở thành một tiểu bá vương ỷ thế hiếp đáp người khác? Kiếp trước vốn mình rất biết kiềm chế bản thân, sao đến đây lại có thể dễ dàng nổi nóng như vậy?
Ngây ngươi một lúc lâu, Sở Tranh bỗng nhiên cúi đầu nói:
– Xin lỗi.
Liễu Khinh Như tưởng mình còn nghe nhầm, hỏi lại:
– Ngài nói cái gì?
Sở Tranh ngồi vào ghế, ủ rũ nói:
– Mới vừa rồi là ta sai rồi, Khinh Như tỷ, ta thực không nên đối đãi với các ngươi như vậy.
Liễu Khinh Như ba người nhất thời sửng sốt, không ngờ tới một người như Sở Tranh, là chủ tử lại quay ra xin lỗi các nàng. Phải biết rằng tại thời đại này, nô tỳ tuyệt không có địa vị gì , mà nô tỳ của nhà họ Sở cũng không khác gì nô tỳ ở nơi khác, cũng không có quyền nắm giữ sinh mạng trong tay mình, có muốn kiện cáo lên quan phủ cũng không có tư cách.
Liễu Khinh Như khôi phục lại thần sắc, trầm tĩnh nói:
– Thiếu gia quá lời, ngài là chủ nhân, muốn trừng phạt hạ nhân thế nào mà chẳng được.
Sở Tranh lắc đầu nói:
– Cái gì mà chủ nhân với hạ nhân, người nào đều không do cha mẹ sinh ra, ta chỉ bất quá đầu thai tốt hơn mà thôi.
Sau đó quay sang Tử Quyên nói:
– Đem sách lại đây cho ta đọc.
Sở Tranh vốn định nể mặt Liễu Khinh Như, cố xem qua đám thư sách này một lần, nhưng quả thực càng đọc hắn càng cảm thấy như nhai đá, nhịn không được len lén liếc nhìn Liễu Khinh Như, lại phát hiện nàng đang chăm chú nhìn mình.
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
– Ngươi nhìn ta đọc sách làm gì?
Khuôn mặt Liễu Khinh Như bỗng ửng đỏ:
– Ta chỉ phụng mệnh phu nhân, đốc thúc thiếu gia đọc sách.
Sở Tranh cười nói:
– Ồ thế à, vậy vì sao ngươi lại cứ nhìn chằm chằm mặt bản công tử?
Liễu Khinh Như quát khẽ:
– Nói hươu nói vượn.
Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng lại thấy mình có chút vô lễ, không biết làm sao đành vội vàng cúi đầu đọc sách.
Sở Tranh nhân cơ hội này khép sách lại, lên tiếng:
– Khinh Như tỷ, ta đã xem xong quyển sách này rồi, để ta nghỉ một lát a. Ta đi bộ một vòng, sẽ nhanh trở về.
Liễu khinh Như cả kinh thốt lên:
– Sách này ngài mới nhìn vài tờ, thế nào mà…
Chưa kịp nói xong, mắt chỉ mở trừng trừng nhìn hắn đã đi xa.
Sở phủ tại kinh thành thực sự quá lớn, Sở Tranh đi dạo vài vòng, cuối cùng lạc đường.
Hắn có chút nóng lòng, nếu không nhanh về, mẫu thân mà đến, thấy mình không có ở đó đọc sách, sợ rằng lại một phen lải nhải. Bỗng nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng người nói, Sở Tranh vui vẻ, thầm nghĩ vừa lúc cần tìm người hỏi đường.
Đi được một đoạn, chỉ thấy một đám người tụ cùng một chỗ, trong đó có một thiếu niên ngồi ở trên ghế đá, sắc mặt giận dữ, mọi người ở xung quanh đều ra sức khuyên can.
Khi nhìn thấy Sở Tranh bước tới, mọi người đều có chút kinh ngạc. Sở Tranh do đang vội vã, cũng chẳng để ý biểu hiện của họ, tiến về phía trước hỏi:
– Chư vị đại ca, xin hỏi, đến Đông viện thì đi thế nào?
Mọi người vừa nghe hai chữ “Đông viện” sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, còn thiếu niên đang ngồi kia bỗng dưng đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Sở Tranh nói:
– Ngươi ở Đông viện ư, từ biệt viện nào tới?
Sở Tranh nói:
– Hình như là Đạp Thanh Viên.
Nhất thời ai nấy đều kinh hô một tiếng, có người liền nói với thiếu niên đó:
– Đại ca, tiểu tử này cùng khu với ngươi đó.
Thiếu niên hai mắt phún hoả:
– Ngươi là con của lão thất phu Sở Danh Đường ư?
Thiếu niên này là trưởng tử của của Sở Danh Đình, tên là Sở Thận Bình. Sở Danh Đình phải tới U châu nhận chức, vì không muốn người nhà chịu khổ liền để họ lại Sở phủ. Sau khi Sở Danh Đường về kinh thành, Sở Thiên Phóng liền sắp sếp cho gia quyến Sở Danh Đình vốn đang ở Đông viện chuyển sang một biệt viện nhỏ ở phía Tây viện, cho nên Sở Thận Bình đối với việc này hết sức bất bình, đám anh em họ của hắn cũng phẫn uất, không ngờ rằng Sở Tranh hôm nay lại tới đây hỏi đường.
Sở Tranh nghe hắn vũ nhục phụ thân thì mặt trầm xuống nói:
– Ngươi là ai mà dám nhục mạ phụ thân ta?
Sở Thận Bình ngạo nghễ nói:
– Ta mắng hắn thì thế nào, hắn là cái lão thất phu…
Lời còn chưa dứt, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị Sở Tranh đánh một quyền bay về phía sau.
Sở Tranh vỗ vỗ tay, tiểu tử này cũng không phải là đại mỹ nhân như Liễu Khinh Như, hắn sẽ không nương tay.
Sở Thận Bình bụm mặt, thét lớn:
– Nhìn cái gì, đánh, đánh chết nó cho ta!
Đám người kia lúc này mới tỉnh mộng, vội vây xung quanh Sở Thanh chân đá tay đấm. Sở Tranh chưa bao giờ đánh nhau cùng nhiều người như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, tránh không kịp bị đá trúng vài cái, nhưng hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh, lấy chiêu đối chiêu, một quyền hạ một người, đấm không lưu tình, trong chớp mắt trên mặt đất liên tục vang lên tiếng kêu rên rỉ.
Sở Thận Bình đứng ở một bên nhìn vừa sợ vừa giận, đột nhiên thấy bên người còn một người đứng im không làm gì, vội la lên:
– Trần tiên sinh, mau đi hỗ trợ a.
Vị Trần tiên sinh kia vừa nghe Sở Thận Bình nói xong, cười khổ một chút. Hắn ở trên giang hồ cũng là người có danh vọng, sao có thể cùng một đám thiếu niên vây công một tiểu hài tử. Hắn từ đầu quan sát thấy Sở Tranh xuất thủ mặc dù nặng, nhưng rất chú ý đúng mực, tuyệt không thể gây chết người, cho nên hắn mới giả vờ chần chờ, đợi Sở Tranh đánh ngã toàn bộ đám thiếu niên kia, lúc này mới tiến lên phía trước.
Sở Tranh có chút giật mình, người này thân hình ngưng trọng, đi tới nhẹ nhàng không có một tiếng động, hiển nhiên là một cao thủ, hắn không khỏi âm thầm ngưng thần đề phòng.
Trần tiên sinh cũng không nóng lòng xuất thủ, điềm đạm hỏi:
– Ngươi là con của Thái uý đại nhân?
Sở Tranh gật đầu.
Sở Thận Bình ở phía sau cả giận quát to:
– Trần tiên sinh, ngươi cùng hắn nhiều lời vô ích làm gì, xuất thủ đi.
Trần Chấn Chung hơi đắn đo một chút chút, hắn ở Sở Phủ đã nhiều năm nên cũng hiểu một số việc, biết rằng tiểu tử trước mặt này không phải là kẻ mình có thể trêu vào, nhưng hắn cũng không thể đắc tội Sở Thận Bình ở phía sau, liền hướng Sở Tranh nháy mắt, ôm quyền nói:
– Công tử võ công bất phàm, tại hạ Trần Trấn Chung xin hướng công tử lãnh giáo một phen.
Sở Tranh ngầm hiểu, cũng ôm quyền nói:
– Tại hạ Sở Tranh, xin chỉ giáo.
Dứt lời liền đánh ra một quyền.
Trần Chấn Chung vốn không định xuất toàn lực, nào ngờ vừa đỡ một quyền bỗng cảm thấy cánh tay tê rần, không khỏi thất kinh. Xem ra tiểu hài tử trước mắt có công lực thật cường hãn, nếu không thi triển tuyệt học, khẳng định sẽ thua mất.
Càng đánh Sở Tranh càng cảm thấy như bị trói chân trói tay. Võ công của hắn chưa đạt đại thành, kinh nghiệm thực chiến lại thiếu rất nhiều, cho nên thế công liền chậm lại, dần chuyển thành toàn lực phòng thủ.
Trong nháy mắt hai người giao thủ hơn mười chiêu, Sở Tranh hầu như đã rơi vào thế hạ phong. Hắn đã luyện tới tầng thứ tư của Long tượng phục ma công, có thể trong giây lát tập trung lực lượng lớn nhất, xuất quyền nhanh nhất đánh về phía đối thủ, nhưng nội lực của Trần Chấn Chung không chỉ hơn hắn một bậc, mà kinh nghiệm giao chiến lại lão luyện. Sở Tranh đành hậm hực cắn răng một cái, rốt cục quyết định sử dụng “Huyễn thiên chưởng”, hòng xoay chuyển tình thế.
Trần Chấn Chung thấy Sở Tranh bỗng nhiên lại xuất chiêu số quỷ dị khôn cùng, trở tay không kịp nên bị buộc lui về phía sau.
Ở gần đó, một người kín đáo nhìn về phía tràng cảnh này, mồm lẩm bẩm:
– Đáng đời, tiểu tử thối rốt cục cũng biết dùng đến võ công của sư phụ rồi.
Người này chính là Ngô An Nhiên.
Do Liễu Khinh Như không thấy Sở Tranh trở về, có chút sốt ruột, liền vội gặp Ngô An Nhiên bẩm báo. Ngô An Nhiên nghe xong thầm nghĩ nơi này cũng không phải Bình Nguyên thành, nên vội vã đi tìm, vừa lúc gặp cảnh hai người Sở Tranh và Trần Chấn Chung đang động thủ, thấy Sở Tranh không có nguy hiểm gì nên ông ta liền núp một bên.
Trần Chấn Chung lăn lộn giang hồ cũng không phải ít, mà “Huyễn thiên chưởng” của Sở Tranh cũng chưa được thuần thục, nên sau vài ba chiêu lại rơi vào thế hạ phong.
Ngô An Nhiên thấy Sở Tranh bị giáo huấn như thế cũng đã đủ, vì vậy vọt người nhảy vào, tả chưởng đánh lui Trần Chấn Chung, tay phải nắm Sở Tranh mượn lực lui về phía sau.
Sở Tranh không chút kinh hoảng, lúc Ngô An Nhiên xông vào hắn đã biết là sư phụ tới, khi hắn còn bé, Ngô An Nhiên rất thích dùng chiêu này túm hắn.
Trần Chấn Chung bị Ngô An Nhiên đánh một chưởng khiến cho khí huyết nhộn nhạo, trong lòng biết đối phương võ công hơn mình nhiều, đang muốn nói vài câu, nhưng vừa nhìn lại thì không khỏi run giọng nói:
– Ma tú sĩ ư?
Ngô An Nhiên ngẩn người ra:
– Ngươi nhận ra ta?
Trần Chấn Chung cắn chặt răng, không nói lời nào. Khi xưa, lúc hắn xâm nhập vào giới võ lâm Nam Tề đã từng chứng kiến Ngô An Nhiên đánh gục năm người có võ công xấp xỉ với hắn, mà thủ đoạn của Ngô An Nhiên lại cực kỳ tàn nhẫn, khiến hắn cho đến nay lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngô An Nhiên cũng không thèm để ý, kẻ này nhận ra ông ta thì đã làm sao? Sở Danh Đường cũng đã biết ông ta là người trong Ma môn, mà đương triều Thái úy muốn lưu ai thì người khác đâu dám nói gì, huống chi ông ta cùng Sở phủ lại có quan hệ sâu xa.
– Các hạ coi như là một cao thủ, thế nào lại bát nháo cùng một đám hài tử, niệm tình ngươi ra tay cũng có chừng mực, không quá phận, cho nên ta bỏ qua việc này.
Nói xong, Ngô An Nhiên liền mang theo Sở Tranh, nghênh ngang rời đi.