Sở Thị Xuân Thu

Chương 14Thái Bình Triển gia


Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 14: Thái Bình Triển gia

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợi trọn vẹn mười năm.
Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳng lặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua. Trong khoảng thời gian Sở Danh Đường nhậm chức thái thú, ông thưởng phạt phân minh, cai quản việc lớn việc nhỏ đâu ra đó, Bình Nguyên Thành ngày càng thịnh vượng, bách tính trong thành là người cảm thụ việc này sâu xa nhất. Nghe nói thái thú đại nhân bị triệu hồi kinh, đa số đều không muốn nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ chốc lát sau, người người tụ lại càng đông, đông mà không loạn, trật tự đâu ra đó.
Khi đoàn xe tới cửa thành, bá quan trong Bình Nguyên quận đã chờ sẵn ở đây. Sở Danh Đường xuống xe ngựa, cùng với Thái Thú kế nhiệm Ninh Phương Khiêm và mấy quan viên hàn huyên thăm hỏi. Con gái của Ninh Phương Khiêm đã đính hôn với Sở Hiên, vốn chỉ chờ sau khi Sở Danh Đường từ đại doanh trở về liền thành thân, nào ngờ Sở Danh Đường lại bị triệu hồi kinh nhanh như vậy, việc này không thể nào làm khác hơn là dời lại ngày thành thân, chờ Sở Danh Đường tới kinh thành ổn định rồi mới định ngày cho hai trẻ.
Sở Danh Đường và Ninh Phương Khiêm là bằng hữu nhiều năm, lại sắp trở thành thông gia, cho nên những lời khách sáo ít đi rất nhiều, Sở Danh Đường nhắn nhủ Ninh Phương Khiêm một số việc xong liền chắp tay chào bá quan cùng bách tính, rồi một lần nữa lên xe ngựa. Vì sự an toàn của Sở Danh Đường, Ninh Phương Khiêm điều ba nghìn quân sĩ từ Bình Nguyên đại doanh cùng với hai ngàn gia tướng của Sở phủ lên đường.
Theo tính tình của Sở Danh Đường, ông không muốn làm phiền các quan phủ trên đường đi. Nhưng Sở thái úy thượng kinh nhậm chức, các quận phủ trên đường đi sao dám bê trễ, sớm đã hỏi thăm rõ ràng hành trình của thái úy đại nhân, Sở Danh Đường đến nơi nào là quan viên địa phương ra mười dặm đón chào. Sở Danh Đường cũng không thể không nể mặt mũi các quan viên địa phương, đành phải tiếp nhận sự đón tiếp của họ.
Sở Danh Đường nghĩ lại, thánh chỉ của hoàng thượng vốn thôi thúc ông sớm ngày ly khai Nam tuyến đại doanh, nhưng không nói rõ bao giờ phải đến kinh thành, hơn nữa nếu ông vào triều làm quan, có thể hiểu rõ các quan viên địa phương hơn một chút cũng tốt. Vì vậy Sở Danh Đường trì hoãn cuộc hành trình chậm lại, một mặt quan sát dân tình, một mặt lắng nghe, ngầm nhận xét về các quan lại địa phương.
Sở Danh Đường bận việc xã giao, Sở Tranh cảm thấy phiền muộn không gì sánh được, tính ra đây là lần đầu tiên hắn được đi xa trong thế giới này, rất muốn ra ngoài để mở mang đầu óc. Nhưng hết lần này tới lần khác, do Sở phu nhân có bài học từ lần trước, nên quản hắn cực kỳ nghiêm ngặt, cả ngày đốc thúc Sở Tranh đọc sách viết văn.
Nói đến viết văn Sở Tranh đã cảm thấy đau đầu, thời đại này ưa chuộng văn xuôi, nhấn mạnh về cấu trúc câu và cách đối ngẫu. Cấu trúc đại đa số được dùng là tứ lục cú thức, tức là câu bốn chữ đối câu bốn chữ, câu sáu câu chữ đối câu sáu chữ , thường phải đối bằng trắc và dùng điển cố rất hà khắc. Hành văn nhấn mạnh vào việc dùng câu văn hoa lệ, từ ngữ thường hay được sử dụng là những từ tả màu sắc, vàng ngọc, linh cầm, kỳ thú, hoa thơm, cây cỏ vân vân… hình thức câu văn chỉnh tề, câu từ song song để thích hợp với nhu cầu của cấu trúc câu tứ lục, thường thường phải tách từ, như “Dương đắc ý” nói thành “Dương ý”, “Chung Tử Kỳ” nói thành “Chung Kỳ”.
Sở phu nhân ngưỡng mộ các danh gia viết các tác phẩm văn xuôi có lối hành văn nhiều ẩn dụ, ví von chồng chéo trong bài viết, điều đó không chỉ làm cho văn chương cồng kềnh, hơn nữa còn làm cho nội dung mịt mờ và khó hiểu, khiến Sở Tranh như đang đọc chữ tượng hình vậy. Hắn vốn là một sinh viên khoa học tự nhiên, không hiểu rành về văn học, đối với cái loại văn đối ngẫu gì gì đó càng chưa nghe bao giờ, cao lắm cũng chỉ biết một số thơ từ thuộc triều Đường, Tống mà thôi, những bài thơ từ văn xuôi ở thế giới trước được coi là tuyệt thế, lại không ngờ lại vô dụng ở thế giới này. Sở Tranh rủa thầm tay tác giả viết truyện Tầm Tần Ký, thế nào lại cho tên Hạng Thiếu Long chỉ dựa vào vài ba câu thơ mèo quào đã khiến mọi người coi hắn như sao đế vương, còn Sở Tranh hắn thỉnh thoảng lộ ra nửa câu, một chữ thì đã bị Sở phu nhân nhéo lỗ tai răn dạy, nói cái gì là từ không đạt ý, đối cũng không khéo vân vân và vân vân…
Hắn thật hy vọng có thể đầu thai vào thời Đại Đường, hắn biết một ít thơ từ triều Đại Tống còn có thể ứng dụng ngay tức thì mà không cần phải học lại từ đầu như bây giờ. Hắn lại càng đau khổ hơn khi biết rõ những thứ đang học là lạc hậu, đã bị đào thải, nhưng không học thì không xong.
Sở Tranh thực sự chịu hết thấu. Sở phu nhân mỗi ngày sau giờ ngọ đều phải nghỉ ngơi chốc lát, nhân cơ hội này Sở Tranh thừa lúc không ai chú ý từ hoa viên leo tường ra.
Sở Danh Đường lúc này đang ở phủ đệ của tri phủ địa phương, phủ đệ này không lớn lắm, gia tướng và quân sĩ của Bình Nguyên đại doanh chỉ có thể ở ngoài phủ bảo vệ, Sở Tranh đã quan sát mấy ngày, khi mà hai đội binh sĩ tuần tra giao phiên, hắn lẩn nhanh ra ngoài, nhắm hướng phố xá sầm uất phóng đi.
Sở Tranh vừa mới ló đầu ra khỏi phố, đã thấy Ngô An Nhiên chắp tay đứng ở đầu phố, vẻ mặt lạnh tanh nhìn hắn.
Sở Tranh cũng không kinh ngạc, hắn biết Ngô An Nhiên được Sở phu nhân nhờ vả trông coi mình, bèn cười giả lả chào hỏi:
– Ngày hôm nay khí trời không tệ, sư phụ đã dùng cơm chưa?
Ngô An Nhiên có chút tức giận liếc nhìn Sở Tranh. Mới vừa rồi ông ta mới bắt đầu ăn cơm, nhưng phát hiện không thấy Sở Tranh đâu, biết tiểu tử này khẳng định muốn chuồn ra ngoài, liền vội vã đến đây chờ hắn.
Sở Tranh đi tới kéo kéo tay của Ngô An Nhiên nói:
– Nhìn mặt của sư phụ là biết, sư phụ vì đồ nhi mà lo lắng đến nỗi quên luôn cơm nước. Nghe hạ nhân ở đây nói trong thành có Thiên Sơn Các, do một vị ngự trù đã thoái ẩn mở kinh doanh, danh tiếng truyền xa, nếu đã ra ngoài rồi không bằng ngày hôm nay để đồ nhi hiếu kính sư phụ một chút.
Ngô An Nhiên dở khóc dở cười, ông ta đối với tên đồ đệ này đúng là hết cách. Tuy nhiên mấy ngày nay ông ta cũng có chút buồn chán, đã từng có ý định ra ngoài đi dạo, lần này nhân tiện đi cùng Sở Tranh, không phải lo lắng tiểu tử này sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Ngô An Nhiên lạnh nhạt nói:
– Buông tay ra! Hừ, ngươi biết đường chứ?
Sở Tranh cười nói:
– Đồ nhi không biết, nhưng hắn khẳng định biết.
Nói xong hắn móc từ trong bụng ra một vài đồng tiền, chạy tới một tiểu hài tử bên đường nói:
– Đưa chúng ta đi Thiên Sơn Các, số tiền này sẽ là của ngươi.
Tiểu hài tử hai mắt sáng lên, hồ hởi dẫn đường đưa hai người đến Thiên Sơn Các.
Thiên Sơn Các quả nhiên không thẹn với danh tiếng của mình, khi hai người tới nơi khách đã ngồi đầy tầng dưới. Sở Tranh nhìn quanh quất, quay sang tiểu nhị đứng ở cửa điếm hỏi:
– Trên lầu còn có phòng riêng không?
Điếm tiểu nhị có chút khó xử nói:
– Trên lầu cũng đã đầy, hay là hai vị ngồi chung với người khác ở dưới lầu.
Sở Tranh khẽ cau mày. Ở thế giới này có thể nói hắn ở Sở phủ đã hưởng hết vinh hoa, vô tình đã trở thành một người phú quý, vừa nghe phải cùng người khác ngồi chung bàn ăn cơm thì không muốn. Hắn bèn quay lại nói với Ngô An Nhiên:
– Sư phụ, chúng ta lên lầu đi, nói không chừng đã có người dùng xong cơm rồi. Dưới này thực sự ồn ào quá.
Ngô An Nhiên cũng không phản đối, liền theo Sở Tranh lên lầu. Tiểu nhị thấy hai người quần hoa áo gấm, thể hiện thân phận nhà giầu có, không dám tùy ý ngăn cản, đành đi theo hai người lên lầu.
Tiểu nhị kia vốn không nói dối, khách đã ngồi đầy trong các phòng riêng trên lầu, hơn nữa đại đa số dùng cơm chưa lâu. Sở Tranh có chút mất kiên nhẫn đi qua đi lại ở hành lang nhỏ.
Đột nhiên Sở Tranh đứng tại trước cửa một gian phòng, chú ý lắng nghe, rồi bất chợt kéo mạnh cửa phòng ra.
Tiểu nhị lại càng hoảng sợ, thầm kêu khổ, bước lên phía trước chuẩn bị xin lỗi khách nhân trong phòng.
Chỉ thấy Sở Tranh tiến vào bên trong cười dài nói:
– Hay quá, các người cũng ở chỗ này.
Ngô An Nhiên cũng bước theo vào, nhìn quanh phòng, thấy Sở Hiên và Sở Nguyên đang ngơ ngác sững sờ ngồi bên trong.
Sở Hiên và Sở Nguyên hai người bây giờ đều là quan chức, Sở Danh Đường tham dự yến tiệc chiêu đãi của quan viên địa phương đều mang hai huynh đệ họ theo. Đám quan viên vốn muốn lấy lòng thái úy đại nhân, đối với Sở Hiên và Sở Nguyên cũng không khách khí, trái thì khen một câu trẻ nhưng hiểu biết rộng, phải thì vuốt một câu anh tuấn tài kiệt, làm cho hai huynh đệ lơ tơ mơ không biết được đâu là Đông Tây Nam Bắc, mấy ngày nay không có hột cơm nào, trong bụng toàn là rượu. Ngày hôm nay vất vả lắm mới có thể đến Thiên Sơn Các ăn món ăn thanh đạm, thật không ngờ lại gặp Sở Tranh ở đây.
Sở Tranh nói xong liền không thèm để ý đến hai ca ca, đi đến ngồi xuống. Đi theo Sở Hiên hai người tới đây còn có quản sự Lý Thành trong phủ, người này vội vã đứng lên dọn chỗ cho Sở Tranh.
Ngô An Nhiên cũng không khách khí, tự tìm vị trí mà ngồi. Sở Hiên và Sở Nguyên đối với ông ta cũng không dám chậm trễ, liền đứng dậy hành lễ, thỉnh mời ngồi vào bàn. Triệu quốc trước giờ tôn sư trọng đạo, Ngô An Nhiên là sư phụ của Sở Tranh, cũng coi như là trưởng bối của hai người, ngay cả Sở Danh Đường đối với ông ta cũng khách khí không thôi, huống hồ hai người cũng biết một thân công phu của Sở Tranh là do Ngô An Nhiên truyền thụ, chứng kiến sức mạnh biến thái của Sở Tranh, hai huynh đệ đối sư phụ của hắn cũng có chút kính trọng.
Sở Tranh vỗ bàn, nói với tiểu nhị đối diện rằng:

– Đem các món ăn ngon và rượu ngon lên hết đây.
Từ lúc chuyển thế tới nay, đây là lần đầu tiên Sở Tranh tới tiệm ăn cơm, trong túi lại không thiếu vàng bạc, tự nhiên muốn vung tay xả láng một bữa.
Sở Hiên trừng mắt nhìn hắn một cái:
– Còn nhỏ tuổi mà uống rượu gì hả?
Sở Tranh cười nói:
– Đương nhiên không uống, rượu là gọi cho sư phụ, tiểu đệ chỉ ăn thôi.
Mặc dù Thiên Sơn Các đang đầy khách, nhưng món ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ chốc lát đã bưng lên năm sáu món. Sở Tranh và Ngô An Nhiên không khách sáo, thi nhau động đũa gắp thức ăn, ăn được một hồi, thấy ba người kia không nhúc nhích, Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:
– Các người không ăn sao?
Sở Hiên và Sở Nguyên nhìn thịt cá đầy bàn cảm thấy buồn nôn. Sở Nguyên gượng cười nói:
– Hai người ăn đi, chúng ta cũng no rồi.
Nói xong đưa đũa gắp vài cọng rau, cố ăn lấy lệ.
Sắc mặt của Ngô An Nhiên đột nhiên ngưng trọng, buông đũa nói:
– Các ngươi cẩn thận, có mười mấy người mang theo binh khí lên đây.
Lý Thành có chút khẩn trương, đứng dậy bước tới cửa đề phòng.
Sở Tranh nghe xong, có vẻ không tin:
– Nào có đâu sư phụ, không phải sư phụ dọa người đó chứ?
Ngô An Nhiên cả giận quát:
– Ngươi cho là ngươi thật có thể sánh cùng sư phụ à, hiện tại hẳn đã nghe được rõ rồi hử.
Sở Tranh cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên có vài người lên đây, nhưng cũng không nhận ra được đám người đó có mang theo binh khí hay không.
Ngô An Nhiên nói:
– Vi sư đi lại giang hồ đã nhiều năm, kinh nghiệm thu được đâu có thể so với tiểu hài tử ngươi.
Sở Tranh không hề phản bác, hắn biết Ngô An Nhiên có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nếu ông ta nói như vậy, khẳng định việc này tất nhiên không giả.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một đại hán thắt lưng khoác bội đao, oang oang nói:
– Thiên Sơn Các đã bị Triển phủ bao hết rồi, các ngươi mau chóng đi ra ngoài.
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn Lý Thành đang đứng ở cửa, xoay người bỏ đi.
Vẻ mặt của Sở Hiên và Sở Nguyên lập tức trở nên cau có. Hai huynh đệ thuở nhỏ lớn lên tại Bình Nguyên quận, mặc dù không thể nói ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không phải là hạng dễ bị bắt nạt, việc tên đại hán kia dám vô lễ như vậy, hai huynh đệ bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Sở Nguyên trầm giọng nói:
– Lý quản sự, ngươi ngồi xuống, chúng ta tiếp tục ăn.
Sở Hiên không nói lời nào, hắn mặc dù đôn hậu hơn Sở Nguyên, nhưng người khác tỏ ra khinh thị, hắn cũng không thể nén giận.
Còn Sở Tranh thì do ở trong phủ nhiều năm, ít khi ra ngoài, bỗng dưng thấy người đến quát tháo tùm lum, liền nghĩ tới màn kịch hay sắp xảy ra, càng tưởng tượng càng hưng phấn.
Qua một lúc lâu, đại hán kia đi một vòng quay trở lại, thấy mấy người họ còn đang chậm rãi ăn uống, hai mắt trợn lên quát:
– Mấy người các ngươi sao còn chưa đi hả?
Sở Nguyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói:
– Cút, mau gọi chủ nhân của ngươi tới đây.
Hán tử kia giận dữ, thô tục mắng:
– Con mẹ bọn ngươi muốn gì hả?
Quát xong hắn liền bước đến định đạp vào cái bàn ăn.
Ngô An Nhiên vốn là một người rất kiêu ngạo, thấy tiểu tử này quá vô lễ, ngón trỏ đưa ra, vận lực phất nhẹ một cái, hai chiếc đũa trên bàn bắn sượt qua hai bên má của đại hán kia, cắm thật sâu vào bức tường phía sau. Cũng bởi mấy năm nay ông ta ở Sở phủ tu thân dưỡng tính cũng nhiều, bằng không hai chiếc đũa kia hẳn đã cắm sâu vào hai tròng mắt của kẻ kia rồi.
Đại hán kia ngoảnh đầu lại nhìn, mặt trắng bệch. Sở gia huynh đệ thì vỗ tay, lớn tiếng khen hay.
Đại hán kia hoảng hồn, người run run bước lùi vội về phía sau, chạy nhanh ra ngoài. Sở Nguyên lấy hai chén rượu, mắt ra ý bảo Lý Thành rót đầy chén cho ba người bọn họ, rồi cùng Sở Hiên đứng dậy nói:
– Ngô tiên sinh có thần công thật kinh người, bái được tiên sinh làm thầy quả là phúc phận của ngũ đệ, hai người chúng tôi xin kính tiên sinh một chén.
Ngô An Nhiên mỉm cười uống cạn chén rượu, nói:

– Chỉ là chút tài mọn, dùng để dọa đám lưu manh bình thường mà thôi, không đáng nhắc đến.
Sở Tranh bĩu môi, không thèm nói lời nào.
Cốc cốc!
Hai tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên, rồi một người mặc áo màu xanh lục đứng ở cửa, hướng vào trong phòng ôm quyền nói:
– Tại hạ là quản sự Lệ Khâu của Thái Bình Triển phủ, vừa rồi hạ nhân không hiểu chuyện gây rối, mong chư vị tha lỗi.
Hắn vừa nói vừa len lén đưa mắt nhìn hai chiếc đũa cắm sâu vào trong tường, mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh dị.
Ngô An Nhiên bỗng dưng nhớ tới lai lịch của đối phương, cười thầm trong bụng, mình lâu không qua lại giang hồ, thật có nhiều chuyện không còn để tâm nữa. Thái Bình Triển phủ chính là một trong lục đại thế gia của võ lâm Bắc Triệu, đương đại gia chủ Triển Phong Lâu với võ công tổ truyền “Phi thiên thất kích” chính là một trong các cao thủ cấp bậc tông sư mà giới võ lâm bạch đạo đều biết.
Ngô An Nhiên mặc dù đã biết lai lịch của những người kia, nhưng ông ta cũng chẳng bận tâm, cho dù Triển Phong Lâu có tới ông ta cũng không sợ, há gì chỉ là một quản sự nho nhỏ của Triển phủ. Hơn nữa, bạch đạo thế gia này có đại nghiệp to lớn, từ trước đến nay đối với quan phủ mười phần kiêng kỵ, Ngô An Nhiên không tin bọn họ dám cả gan đắc tội với công tử của đương nhiệm Thái úy của Bắc Triệu.
Người áo xanh lục kia thấy không một ai trả lời hắn, trong lòng hơi giận. Hắn cũng có kinh nghiệm giang hồ phong phú, ánh mắt tinh tế, thấy Ngô An Nhiên ngồi ở ghế thủ tọa, niên kỷ lớn hơn những người khác, mặc dù ăn mặc trang phục của văn nhân thư sĩ, nhưng cũng không che giấu được một vài phần khí tức giang hồ, liền tiến lên hành lễ nói:
– Vị đại hiệp này, Lệ Khâu xin kính chào ngài.
Ngô An Nhiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:
– Đại hiệp ư? Tại hạ không đảm đương nổi.
Lệ Khâu sửng sốt nói:
– Vị… vị tiên sinh này, đại thiếu gia nhà chúng tôi chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân từ xa đến thăm, mà khách nhân này có địa vị tôn kính, lai lịch phi thường, bởi vậy mới muốn bao cả Thiên Sơn Các, mong tiên sinh nể mặt Thái Bình Triển phủ mà thông cảm cho, tất cả chi phí ăn uống ở đây Triển phủ chúng tôi sẽ nhận trả hết.
Lý Thành đứng ở một bên thấy sắc mặt hai vị thiếu gia không được tốt lắm, liền quát to:
– Vậy gọi thiếu gia của các ngươi tới đây nói chuyện, ngươi còn không đủ tư cách.
Lệ Khâu nén lửa giận, không nhịn được cười lạnh nói:
– Chư vị bằng hữu đúng là chẳng nể mặt Triển phủ, thiếu gia nhà ta đâu thể bằng vai phải lứa với…
Hắn chưa nói hết câu, Sở Nguyên đã vỗ bàn, quát lớn:
– Vậy ngươi biết chúng ta bằng vai phải lứa với ai không?
Sở Hiên cũng có chút không hài lòng, nói:
– Đi ra ngoài, gọi chủ tử của ngươi vào đây.
Lệ Khâu thấy mấy người này nghe mình nói cái tên Triển gia ra mà không có kiêng nể gì, lòng không khỏi tức giận, nhưng nghĩ mình cũng không phải là đối thủ của vị trung niên văn sỹ kia, không còn cách nào khác, đành cười lạnh một tiếng:
– Vậy xin chư vị ngồi đợi một chút.
Sở Tranh vội vã ăn nốt chút rau còn lại trên đĩa rồi cầm cái khay, vận kình đầy về phía Lệ Khâu, cười nói:
– Nhân tiện dọn dẹp mấy cái bát đĩa này cho ta.
Lệ Khâu vì bất ngờ, nên vô ý thức đưa tay ra đỡ cái khay, nào ngờ kình lực từ cái khay truyền qua mạnh mẽ, hắn nhất thời đỡ không nổi, lật đật lùi ra ngoài cửa.
Sắc mặt Lệ Khâu đại biến, hắn giờ hiểu được, chỉ một tiểu hài tử mình cũng không địch nổi, đừng nói tới mấy người kia, chỉ đành dẫn theo mọi người đi xuống lầu.
Sở Nguyên thấy Lệ Khâu bị Sở Tranh cầm cái khay dúi cho một cái mà đã chật vật chạy ra ngoài, trong lòng có chút ước ao, vội đứng dậy bái Ngô An Nhiên một lễ:
– Võ công của Ngô tiên sinh cao cường như vậy, không biết có thể dạy cho tiểu tử một hai điều hay…
Ngô An Nhiên nhìn Sở Nguyên, ông ta đã ở Sở phủ nhiều năm, cũng không xa lạ gì với tiểu tử này, có đôi lúc nghĩ tiểu tử này có tính cách rất hợp với mình, lúc trước nếu thu hắn làm đồ đệ thì cũng không phải chịu nhiều uất ức như bây giờ. Đáng tiếc ngày đó ông ta bị thiên phú của Sở Tranh mê hoặc, kết quả là thu được một tiểu ma tinh làm đồ đệ.
Ngô An Nhiên do dự nói:
– Tư chất của nhị vị công tử rất hợp với việc luyện võ, chỉ hiềm niên kỷ hơi lớn một chút, để Ngô mỗ tận lực nghĩ biện pháp xem sao.
Sở Nguyên mừng rỡ, muốn quỳ xuống bái sư ngay lập tức, nhưng Ngô An Nhiên đã ngăn hắn lại:
– Tam công tử chậm đã, để lão phu tìm tòi một phen, tìm được một tâm pháp luyện công thích hợp với công tử thì hẵng nói. Huống hồ, bái sư là việc đại sự, cần phải được Sở đại nhân đồng ý mới được.
Sở Nguyên nghĩ lại thấy cũng có lý liền đứng dậy. Sở Hiên tuy cũng có chút khao khát, nhưng hắn từ trước đến nay đều lấy cha làm gương, chí hướng đều đặt ở trong triều đình, cho nên tương đối tâm lạnh ý nguội với việc học võ.
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên ở ngoài cửa:
– Tại hạ Thái Bình Triển Trọng Mưu cầu kiến.
Sở Nguyên cười nói:
– Vừa rồi cũng đã tới đây quấy rối hai lần, hà tất phải làm bộ làm tịch, vào đi.

– Đã như vậy, Triển Trọng Mưu xin quấy rầy chư vị.
Lời nói vừa dứt, một người mặc quần áo trắng chậm rãi bước vào.
Sở Tranh thầm đánh giá, người thanh niên này quả thực đúng với loại hình mẫu thiếu niên hiệp sĩ mà đám tác giả truyện kiếm hiệp hay mô tả: nào là toàn thân bạch y, tướng mạo anh tuấn, cầm trong tay cái quạt xếp, phong thái nho nhã. Nhưng bây giờ mới là đầu mùa xuân, cầm cái quạt để phe phẩy có vẻ hơi sớm, đã thế lại còn cái tên nữa, “Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu”*, xem ra cha hắn đối với hắn có kỳ vọng thật cao.
Năm 229, Tôn Quyền xưng đế ở Vũ Xương, lấy quốc hiệu là Ngô, sau dời đô đến Kiến Nghiệp (nay là thành phố Nam Kinh, Giang Tô).
Tôn Quyền đối nội thống trị rất nghiêm khắc, đánh thuế nhiều và nặng. Có người khuyên ông:
Ra uy với kẻ tiểu nhân cần dùng hình phạt nặng, nếu đơn độc ngồi giữ Giang Đông thì binh lực hiện có cũng đủ dùng rồi, nhưng đơn độc ngồi giữ Giang Đông không khỏi là hạn hẹp, vẫn cần điều binh trước.
Do đó, Tôn Quyền hết sức phát triển xuống dải đất Đông Nam. Để mở mang miền ven. Năm 230, Tôn Quyền phái đội thuyền nhân, do tướng quân Vệ Ôn và Gia Cát Trực suất lĩnh ra biển, đến Di Châu (nay là Đài Loan). Đó là sự ghi chép sớm nhất, minh xác nhất trong văn hiến hiện có liên quan đến việc qua lại giữa Trung Hoa đại lục và Đài Loan. Tôn Quyền đem quân tiến về hướng Đông Nam, thúc đẩy việc mở mang một dải đất khu vực này và thực hiện dung hợp dân tộc.
Tài năng chính trị của ông thậm chí Tào Tháo cũng phải khen ngợi, tuy rằng Tôn Sách anh của Tôn Quyền cũng là một người tài giỏi gần như vẹn toàn nhưng Tào Tháo không hề xem trọng, ông từng khen: Sinh con nên như Tôn Trọng Mưu (sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu)
Năm 252, Tôn Quyền qua đời, hưởng thọ 71 tuổi. Ông được truy tôn là Ngô Đại Đế. Sau cái chết của Tôn Quyền, nước Ngô phát sinh lục đục nội bộ và suy yếu.

Lệ Khâu đi theo phía sau Triển Trọng Mưu, lúc này liền tiến lên phía trước giới thiệu với mọi người:
– Vị này là người đứng đầu võ lâm tứ công tử, Thái Bình Triển gia đại công tử Triển Trọng Mưu.
Triển Trọng Mưu đứng thẳng người, xòe cái quạt phe phe phẩy phẩy, mỉm cười nhìn mọi người.
Nhưng điều khiến hai người bọn họ thất vọng chính là chẳng nghe thấy một câu “ngưỡng mộ đã lâu” nào cả. Ngô An Nhiên thì chẳng cần nói, nhưng Sở Hiên và Sở Nguyên đối với tập tục của giang hồ đều dốt đặc cán mai, huống hồ con của một giang hồ thế gia chưa thể khiến bọn họ để mắt tới. Sở Tranh liếc nhìn Lệ Khâu, thầm khinh bỉ trong lòng, tên bạch y tiểu tử kia vừa mới bước qua cửa đã giới thiệu nghe thật kêu, cái gì mà “người đứng đầu võ lâm tứ công tử”, nghe thôi đã thấy buồn nôn.
Triển Trọng Mưu ngượng nghịu gấp quạt, ho khan một tiếng chữa thẹn rồi nói:
– Mới vừa rồi đám gia nhân trong phủ có cử chỉ vô cùng thất lễ với chư vị, thực mong chư vị thứ lỗi cho.
Sở Tranh liền đốp chát ngay một câu:
– Nội dung câu này hình như tên đứng bên cạnh ngươi cũng vừa nói qua, chẳng có gì mới mẻ cả.
Triển Trọng Mưu liếc Sở Tranh một cái, thực không tin một tiểu hài tử như hắn có thể mượn cái khay đĩa bát đẩy Lệ Khâu ra khỏi cửa, cười nói:
– Vị tiểu huynh đệ này thật là thú vị.
Sở Tranh thấy hắn ra vẻ ông cụ non thì trong lòng không ưa lắm, chẳng thèm nói gì, quay lại bàn cơm tiếp tục ăn.
Lý Thành thấy ba vị thiếu gia ngồi yên, liền đứng dậy chắp tay nói:
– Vị công tử này, mấy vị thiếu gia nhà chúng ta tới Thiên Sơn Các dùng cơm, mà thuộc hạ của quý phủ lại nhiều lần đến đây quấy rối, vậy xin hỏi vương pháp ở đâu? Hay là lời của Thái Bình Triển gia các người chính là vương pháp?
Triển Trọng Mưu có chút xấu hổ, liền nói:
– Thái Bình phủ nằm trong lãnh thổ của Đại Triệu ta, đương nhiên là có vương pháp. Nhưng bản công tử vì tiếp đãi khách quý, muốn bao cả Thiên Sơn Các này, hơn nữa quản sự ở đây cũng đồng ý, tiền bạc đều đã trao cả rồi, cho nên ta mới nói đám hạ nhân đi thông báo cho khách nhân biết mà thôi.
Lý Thành cười lạnh:
– Có thật là báo cho biết không? Theo suy nghĩ nông cạn của ta thì phải nói là đuổi khách mới đúng.
Lệ Khâu cả giận quát:
– Ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân, dám ương bướng làm càn trước mặt công tử nhà ta, chẳng lẽ không để Thái Bình Triển gia vào mắt?
Lý Thành ngạo nghễ nói:
– Thái Bình Triển gia, ồ, thật là uy phong, thật khí thế. Hắc hắc, nhưng tại hạ còn chưa nghe nói qua lần nào cả.
Lý Thành tuy nói châm biếm nhưng lại là lời nói thật, hắn chủ yếu chỉ ở trong Sở phủ, giao tiếp nói chuyện toàn là với các quan lại quý nhân, Thái Bình phủ Triển gia tuy có thanh danh hiển hách trong chốn võ lâm, nhưng trong mắt của quan phủ như Sở Danh Đường bất quá chỉ là nhất giới phú thân mà thôi.
Nhưng câu này thốt ra lại chính là đang khiêu khích Triển Trọng Mưu và Lệ Khâu. Hai người bọn họ biết Ngô An Nhiên và Sở Tranh đã thi triển võ công thì hẳn cũng là võ lâm nhân sĩ, chứ gia đình bình thường làm gì có tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi mà võ công lại cao cường bực này. Nếu là người trong võ lâm thì câu vừa rồi của Lý Thành chính là trực tiếp vũ nhục Triển gia, làm cho hai người nhất thời tức giận vô cùng.
Lệ Khâu không nhẫn nhịn nổi, tiến tới xuất chưởng đành thẳng về phía Lý Thành, miệng mắng:
– Khá lắm, một tên gia nô không biết trời cao đất rộng!
Lời còn chưa dứt, trước mặt Lệ Khâu đột nhiên hoa lên, chỉ thấy vị trung niên văn sĩ kia đã che ở trước mặt Lý Thành. Lệ Khâu không khỏi rùng mình, hoàn hồn thu lại chưởng phong, cố sức lui nhanh về phía sau.
Ngô An Nhiên thần sắc vẫn an nhàn, thấy Lệ Khâu muốn thối chạy, tay phải đột nhiên vươn ra, vận kình hư không một chảo, phất mạnh lên cao. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, một thân ảnh bay thẳng lên nóc nhà, bụi bặm rơi ầm ầm xuống dưới, sau đó “bịch” một tiếng, Lệ Khâu nặng nề rơi xuống đất.
Sở Tranh cũng la to một tiếng, chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn nói:
– Sư phụ à, người oai phong lẫm lẫm như vậy làm gì chứ, người xem, tất cả đều bị bụi rơi vào, làm thế nào mà ăn được nữa đây.
Ngô An Nhiên lâu rồi không động thủ cùng người khác, mới vừa rồi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà xả hết những bực bội trong người, lòng đang thống khoái một trận, không ngờ Sở Tranh lại đâm thọc, thống khoái biến nhanh thành bực mình, ông ta quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Triển Trọng Mưu vừa sợ vừa giận, đi đến bên người Lệ Khâu xem qua thương thế của hắn, phát hiện cánh tay phải quản sự của mình bị gẫy thành năm sáu đoạn, không khỏi thầm sợ trong lòng. Triển Trọng Mưu bình sinh hiếm thấy ai có võ công tu vi như vị trung niên văn sĩ kia, xem ra không thể đánh bừa đánh ẩu được, phải tìm cách kìm hãm đối phương ở đây rồi âm thầm phái người gọi phụ thân tới.
Triển Trọng Mưu quay đầu lại hướng ra ngoài cửa, nháy mắt với một tên hạ nhân ở đó, kẻ này hiểu ý liền len lén đi xuống lầu. Lý Thành vốn vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng rồi đi tới bên cửa sổ, phất tay ra hiệu cho hai người ở dưới đường. Hai người này chính là xa phu của Sở phủ, vốn ngồi ở dưới lầu ăn uống, khi đám người họ Triển ra lệnh đuổi khách, vì còn có người mình ở trên lầu nên bọn họ không muốn gây sự, tạm thời bước ra ngoài đường rồi quan sát tình hình phía trên. Lúc này thấy Lý Thành ra dấu bảo bọn họ đi gọi người tới, một người lập tức tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên phóng thẳng một mạch về doanh địa của gia tướng Sở gia.
Bên trong phòng, Triển Trọng Mưu quay sang Ngô An Nhiên chắp tay nói:
– Các hạ võ công cao cường, Triển mỗ thẹn không bằng. Chẳng biết Triển phủ có ân oán gì với các hạ mà lại ra tay nặng như vậy đối với quản sự trong phủ của ta?
Ngô An Nhiên thản nhiên đáp:
– Hắn nếu đã xuất thủ trước thì không thể trách ta không khách khí được, gì mà nặng tay, chẳng lẽ muốn ta phủi bụi với hắn thêm vài quyền nữa hay sao?
Triển Trọng Mưu nhất thời á khẩu, không thể làm gì khác đành chắp tay nói tiếp:
– Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ.
– Tại hạ là Ngô An Nhiên. Không biết công tử đã từng nghe qua chưa?

Triển Trọng Mưu cố gắng lục lọi trong trí nhớ, nhưng hắn thực chưa bao giờ nghe nói qua tên này. Võ lâm Trung Nguyên thường xuyên đi lại với nhau, không giống như Tần Triệu Tề Ngô bốn nước, mỗi nơi hùng cứ một phương. Những người võ lâm trung nguyên có võ công cao cường đâu để mấy trạm gác ở biên cảnh vào mắt. Nhưng tên thật của “Ma tú sĩ” quả thực chỉ có người trong Ma môn mới biết được, Triển gia tuy rằng giao lưu rộng rãi, nhưng đâu thể biết Ngô An Nhiên là người nào chứ.
Triển Trọng Mưu nhìn ra ngoài cửa, giờ đã không còn sớm, hắn thầm kêu khổ trong lòng. Người quý khách hắn mới nhắc tới chắc cũng sắp đến, nếu không giải quyết được sự việc trước mắt này thì thật rắc rối, cho dù phụ thân có tới kịp, nhưng nếu cùng Ngô An Nhiên này động thủ cũng chưa biết ai thắng ai thua. Để cho người ngoài thấy được thì hình tượng của hắn và Triển gia trong lòng mọi người sẽ suy giảm lớn.
Sở Tranh nhìn thức ăn đầy trên bàn mà tiếc thầm trong bụng, ngon thì rất ngon rồi nhưng bụi bặm phủ đầy lên thì nuốt sao nổi, hắn đành hậm hực đứng dậy nói:
– Hai vị đại ca, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.
Tuy rằng Sở Tranh hắn cũng không ưa tên công tử họ Triển này lắm, nhưng Sở phu nhân cũng sắp tỉnh lại rồi, nếu không quay về sớm sẽ chuốc thêm phiền phức vào người. Vừa nói xong câu, hắn đã xoay người đi ra cửa.
Triển Trọng Mưu vội đưa người ra cản lại:
– Chậm đã!
Sở Tranh liếc mắt nhìn hắn, mặt sầm xuống nói:
– Chẳng biết vị đứng đầu võ lâm tứ công tử, Triển đại công tử có điều gì muốn chỉ giáo?
Triển Trọng Mưu nghe hắn nói giọng đầy trào phúng, trong lòng thầm giận, nói:
– Chư vị đả thương người của Triển phủ ta rồi cứ thế mà đi sao?
Triển Trọng Mưu thực lòng muốn bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, để hắn còn tiếp đãi vị quý khách sắp tới kia, nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ, nếu mà đánh người xong bỏ đi như thế này sẽ làm mất mặt của Triển gia, huống hồ hắn đã thông báo cho phụ thân biết, bây giờ phụ thân đến nhưng những người này đều đi hết cả thì hắn biết ăn nói ra sao.
Sở Hiên và Sở Nguyên vốn cũng không định để bụng chuyện này, bọn họ chẳng muốn dây dưa với một đám thân hào địa phương này làm gì, nhưng thấy tên Triển Trọng Mưu trước mắt ngu si không biết nhận xét người, cố chấp làm càn, dám mạo phạm tới Sở thị gia tộc, tức thì sát khí nổi lên.
Ngô An Nhiên lại có chút thương hại nhìn Triển Trọng Mưu. Khi xưa các đại thế gia đều có quyền lực to lớn, hậu thế cũng khó mà bì được, trên thì nắm chặt triều chính, dưới thì hoành hoành nhất phương, các nhân sĩ tài năng chỉ có đầu nhập vào thế gia môn hạ thì mới có thể thi triển tài năng. Nhưng hai ngươi Sở Danh Đường và Quách Hoài lại là hai trường hợp ngoại lệ, Sở Danh Đường có thể nói là người của Sở thị, mặc dù không được Sở thị trọng dụng, thậm chí còn lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ đầu nhập thế gia khác. Quách Hoài cùng ông ta tình như anh em ruột, từ trước đến nay hắn như Thiên Lôi, Sở Danh Đường sai đâu đánh đó.
Sau này con đường làm quan của Sở Danh Đường lại càng thuận buồm xuôi gió, chủ yếu là vì ông ta cưới được con gái trưởng của Trấn Viễn Hầu Vương Liệt, hơn nữa Sở gia tông chủ Sở Thiên Phóng dù chưa có bồi dưỡng vun đắp cho Sở Danh Đường nhưng niệm hắn dù sao cũng là Sở thị tộc nhân nên chẳng bao giờ tận lực chèn ép hắn. Sở Danh Đường cũng vì vậy mà có chút cảm kích Sở Thiên Phóng. Quách Hoài hiện tại quân công hiển hách đầy mình đạt được tại Bắc cương khiến cho đám thế gia đại tộc không thể dèm pha, Triệu minh đế cũng bởi vậy mà triệu ông ta về triều. Giờ đến lượt Sở Danh Đường thành người mà cả Sở thị gia tộc sẽ phải đứng đằng sau ủng hộ, lại còn làm thái úy của Đại Triệu, muốn gạt bỏ một Triển gia nho nhỏ thật dễ như trở bàn tay, vậy mà Triển Trọng Mưu không biết sống chết lại cứ từng bước dẫm sâu vào vũng bùn không đáy.
Ngô An Nhiên thầm than trong lòng, Thái Bình Triển gia xem ra từ nay sẽ khó mà tồn tại được nữa.
Sở Tranh lạnh lùng nhìn Triển Trọng Mưu một cái, không để ý tới lời của hắn, cứ tiếp tục bước ra phía cửa.
Triển Trọng Mưu đi sang một bên, đứng chắn ở trước mặt của Sở Tranh. Sở Tranh hừ một tiếng, chân phải quét ngang, đá thẳng vào chân của Triển Trọng Mưu. Triển Trọng Mưu lắc mình lùi về phía sau, tránh một cước của Sở Tranh. Chân phải của Sở Tranh bỗng đạp xuống đất, mượn đà nhún một cái, ngay lập tức bay thẳng về phía trước, toàn lực đánh liên tục ba quyền vào người Triển Trọng Mưu.
Ngô An Nhiên đứng ở một bên nhìn mà không khỏi thở dài một hơi. Ba quyền này cũng chẳng tinh xảo đẹp đẽ gì, chỉ là tốc độ của nó rất nhanh, lực lượng cường đại, hướng quyền đánh ra chính xác, đó chính là cái trọng yếu của long tượng phục ma công, ra đòn nhanh, hiệu quả, chuẩn xác và đầy uy lực. Ngay như đổi cho ông ta vào hoàn cảnh của Triển Trọng Mưu, ông ta cũng không có cách nào né tránh, chỉ có thể đón đỡ bằng công lực. Đối đầu với cao thủ tu luyện long tượng phục ma công, trừ phi ngươi có công lực mạnh hơn và khinh công nhanh hơn người ta, bằng không dưới uy lực bao trùm và tốc độ tấn công của nó, không có cách nào tránh né được cả. Đồ đệ này của ông có lĩnh ngộ cực cao, xem ra chẳng bao lâu nữa sẽ thành nhất đại tông sư, đáng tiếc lại không phải là tông sư của Huyết ảnh tông.
Triển Trọng Mưu do chủ quan xem thường tuổi tác của Sở Tranh và cũng vì Sở Tranh ra đòn bất ngờ đầy uy lực nên miễn cưỡng đỡ được hai quyền, chỉ cảm thấy cổ tay đau rần, khí huyết cuồn cuộn khiến mắt hoa lên. Hắn vội vã mượn lực tung mình bay về phía sau, rơi xuống đại sảnh dưới lầu. Đang định điều tức một chút cho ổn định rồi phản công, nào ngờ người vừa chạm đất đã thấy Sở Tranh bay tới trước mặt, vung quyền táng thẳng tới. Tôn chỉ của Sở Tranh khi đối địch chính là đã không ra tay thì thôi, khi đã ra tay thì phải hiểm, phải chính xác, phải mạnh, phải bất ngờ ép địch vào chỗ chết, đánh rắn phải đánh dập đầu, không làm theo kiểu mấy tên quân tử đại hiệp lải nhải múa múa, bị đối phương đánh cho thân tàn ma dại mới lôi ra cái gì gọi là tuyệt chiêu thủ thắng, lắm kẻ vì thế không những hại mình mà còn hại chính người thân của mình, cho nên Sở Tranh hắn không bao giờ khinh địch, không bao giờ nương tay đối với địch thủ. Trước đây Sở Tranh hay cùng Ngô An Nhiên so chiêu luyện tập, quả thực chỉ còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn nữa thôi.
Triển Trọng Mưu cố gắng vung tay lên đỡ, nhưng không còn kịp nữa, một quyền của Sở Tranh đánh thẳng vào ngực của hắn, Triển Trọng Mưu hét lên một tiếng đau đớn, mồm phun máu, người bay thẳng ra sau.
Chính vào lúc này, có một nam hai nữ ba người bước vào cửa chính của Thiên Sơn Các, nam tử kia nhìn thấy tình cảnh này liền hét lên một tiếng kinh hãi, thân hình lập tức như cánh chim bay vọt tới, đỡ lấy Triển Trọng Mưu ở trên không trung, vặn người nhẹ nhàng hạ chân xuống đất.
Ngô An Nhiên và hai huynh đệ Sở gia lúc này cũng đã đi xuống lầu. Ngô An Nhiên biết tuyệt kỹ phi thiên thất kích của Thái Bình Triển phủ chuyên dùng để công kích đối thủ từ trên không, giờ thấy một người có khinh công cao minh như vậy, ở giữa không trung đỡ người mà hạ thân xuống đất dễ dàng, hiển nhiên biết đại gia chủ của Triển phủ là Triển Phong Lâu đã tới.
Triển Phong Lâu thấy nhi tử nằm trong lòng, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi chảy ròng ròng hai bên khóe miệng, lòng đau nhói, hai mắt tưởng như muốn phun lửa, căm tức nhìn Sở Tranh gầm lên:
– Ngươi là ai, vì sao…
Đang nói đến đây, Triển Phong Lâu không thốt lên được lời nào nữa, tay chợt run lên, thiếu chút nữa đánh rơi nhi tử xuống đất. Ông ta vội đưa con cho đám hạ nhân phía sau, bước nhanh về phía đằng sau Sở Tranh, hướng Sở Hiên và Sở Nguyên quỳ bái:
– Thảo dân Triển Phong Lâu bái kiến nhị vị công tử.
Ngày hôm qua, Thái Bình tri phủ mở tiệc chiêu đãi thái úy đại nhân, mà Triển Phong Lâu do đã biếu tặng cho Thái Bình tri phủ không ít tiền tài nên cũng được mời tham gia, nhưng chỉ được ngồi ở một góc xa, dùng tiệc cũng chỉ được ngồi cùng bàn với đám quan viên bình thường của Thái Bình phủ. Sau đó Sở Hiên và Sở Nguyên bị mọi người vây lấy mời uống rượu, Triển Phong Lâu ỷ vào mình quen biết không ít quan viên ở Thái Bình phủ nên cũng cố sức chen lên bồi rượu cùng Sở Hiên và Sở Nguyên, chỉ tiếc rằng hai huynh đệ họ lúc đó đầu óc đã choáng váng, chẳng nghe được tên ai là gì thì làm sao nghe được những lời giới thiệu của Triển Phong Lâu, nếu đã biết thì việc ngày hôm nay cũng không nhất định xảy ra như vầy.
Triển Phong Lâu cúi mặt xuống đất, đợi đã lâu mà không thấy có người nào kêu hắn đứng dậy, trong lòng không khỏi kinh sợ. Ông ta len lén ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai vị công tử Sở gia đang nhìn chằm chằm vào hai nữ tử đến cùng ông ta.
Triển Phong Lâu cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ hai vị công tử này coi trọng hai cô gái đi cùng mình ư? Nghĩ tới đây, ông ta vội vã đứng dậy giới thiệu song phương cho nhau:
– Nhị vị công tử, cô nương này họ Triệu, tên một chữ Kỳ, vị này là Triệu Mẫn, sư muội của Triệu Kỳ cô nương. Hai vị cô nương đều là truyền nhân của Diệp môn Đại Triệu chúng ta.
Ngô An Nhiên vừa nghe hai chữ “Diệp môn”, nhịn không được hô khẽ một tiếng.
Sở Tranh thấy thần tình cổ quái của Sở Hiên và Triệu Kỳ, thầm nghĩ bữa cơm hôm nay ở đây thực đáng đồng tiền, vừa được nếm đồ ngon, sau khi ăn lại được đánh nhau, đánh nhau xong lại được xem ca kịch tình cảm.
Triển Phong Lâu lại quay sang phía Triệu Kỳ và Triệu Mẫn nói:
– Nhị vị cô nương, hai vị công tử này chính là con của Sở thái úy đương thời.
Vị cô nương tên Triệu Mẫn nhìn Sở Tranh đầy vẻ hứng thú:
– Này, ngươi là ai? Tuổi còn nhỏ mà có thể đánh cho Triển công tử chật vật như vậy, thật không lường được a.
Sở Tranh cũng liếc nhìn nữ tử có tên Triệu Mẫn này một cái, phải gọi là một vị tiểu cô nương mới chính xác. Thoạt nhìn bề ngoài thì nàng ta cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chẳng lớn hắn bao nhiêu, dáng vẻ xinh đẹp, cử chỉ thanh nhã, ngũ quan mặt mày toát ra một vẻ đẹp quý phái. Sở Tranh đột nhiên có một trực giác, nữ hài tử này tuyệt không phải hạng người dễ sống chung, hơn nữa, cái tên của nàng lại khiến hắn nhớ tới một nhân vật nữ trong bộ võ hiệp truyền kỳ Ỷ Thiên Đồ Long Ký của tác giả Kim Dung, cho nên trong lòng hơi khó chịu, liền quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến nàng ta nữa.
Lý Thành cũng nhận ra Triệu Kỳ, thấy Triệu Mẫn đi cùng nàng ta, khí độ lại bất phàm, nên không dám chậm trễ vội nói:
– Đây là ngũ công tử của Bình Nguyên Sở phủ.
Triển Phong Lâu vừa nghe được câu này sợ đến nỗi tay chân lạnh ngắt, vừa rồi thấy Sở Hiên và Sở Nguyên hai huynh đệ đứng ở phía sau, hắn còn đoán hai vị công tử của Sở gia chưa chắc đã có quan hệ với tiểu hài tử này, không ngờ tiểu hài tử này lại chính là con út của Sở thái úy, mà con mình lại động thủ cùng với hắn. Triển Phong Lâu càng nghĩ càng thấy may mắn, may rằng người bị thương chính là nhi tử của mình mà không phải là vị tiểu thiếu gia trước mặt, bằng không chính tri phủ đại nhân cũng phải đích thân dẫn quân tới san bằng Triển gia, chứ đừng nói tới Sở thái úy và Sở gia ra tay.
Ánh mắt của Triệu Mẫn sáng lên, bật thốt:
– Thì ra là ngươi, thật khó trách, nghe nói Lâm Phong Ngôn cũng bị thua dưới tay ngươi thì Triển công tử bị đánh bại thực không oan chút nào.
Sở Tranh nghe thấy nàng ta biết về mình, xem ra Triệu Kỳ đã kể cho nàng ta nghe, không thể làm bộ làm tịch nữa, đành phải miễn cưỡng cười nói:
– Vị tỷ tỷ này khỏe chứ!
Triệu Mẫn thấy diện mạo của hắn khôi ngô, càng nhìn càng thấy mến, liền nói:
– Tiểu đệ đệ, ngươi cũng khỏe!
Sở Tranh vừa nghe xong thiếu chút nữa thì chết sặc, lại “tiểu đệ đệ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.