Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 12: Thị cường lăng nhược (Ỷ mạnh hiếp yếu)
Quách Hoài có nhiều khi tự nghĩ, có lẽ bản thân mình không thích hợp với chức vị trong triều. Ông thường xuyên hoài niệm những ngày ở Bắc cương đại doanh, cho dù kham khổ, nhưng là cái khổ có tư vị, ở cùng với tướng sĩ thủ hạ dưới trướng, thân như huynh đệ, không tranh giành tư lợi, không đấu đá cắn xé nhau, chỉ cần nghe tiếng kèn vang lên, người người nhiệt huyết sôi trào, anh dũng giết địch, thật sảng khoái thoải mái. Nay ông ở trong triều, rượu thịt ê hề, ngày ngày oanh ca yến hót, nâng chén kết giao, nhưng ngay cả chân diện mục của người đối diện cũng không thể thấy rõ.
– Đại nhân, có chiến báo gởi đến.
Quách Hoài đang trầm tư chợt bừng tỉnh, nhướng lông mày lên hỏi:
– Từ đâu báo về?
– Từ Nam tuyến đại doanh của Sở đại nhân.
Nghe tin của Sở Danh Đường báo về, Quách Hoài tỉnh người lại. Từ khi ông điều một vạn Hắc kỵ quân đến Nam tuyến đại doanh, những người bạn trẻ chí cốt này rất ít khi thư từ qua lại với ông, giống như tình hình chiến sự ở nam tuyến chưa bao giờ xảy ra. Nếu ông chủ động gởi công hàm hỏi thăm, điều này quả thực làm cho ông không vui.
Mở cái xi dán kín phong thư, lấy ra bản báo cáo chiến sự, Quách Hoài nhìn thoáng qua, liền vọt đứng dậy.
“Vi thần Sở Danh Đường dập đầu khấu bái, nhờ vận may của Đại Triệu, phúc đức của Hoàng Thượng, Nam tuyến đại doanh của ta đánh đâu thắng đó, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, hoàn toàn phá hủy đại doanh thủy quân Nam Tề…”
Quách Hoài đột nhiên quay sang tên hầu bên cạnh nói:
– Mau thay quần áo, bản quan muốn vào cung bái kiến Hoàng Thượng.
Quách Hoài vội vã nhập cung, bỗng nhiên nhớ tới Hoàng Thượng lúc này đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng bất chấp, cũng không nghĩ ngợi thêm, ông đi thẳng vào tẩm cung của Hoàng thượng.
Liên tổng quản đứng ở ngoài cửa tẩm cung, thấy Quách Hoài vội vã đi tới, liền bước tới dùng tay ra hiệu cản lại, thấp giọng nói:
– Hoàng Thượng vừa mới nằm xuống ngủ, Quách đại nhân có việc gì ngày mai quay lại bẩm báo.
Quách Hoài lắc đầu nói:
– Liên tổng quản, việc khẩn cấp nhất định cần phải bẩm báo Hoàng Thượng ngay.
Liên tổng quản đang định khuyên ngăn thêm, tiếng Triệu Minh Đế từ bên trong vọng ra:
– Là Quách Hoài à, vào đi.
Quách Hoài đẩy Liên tổng quản ra, bước nhanh vào bên trong, miệng hô lên:
– Hoàng Thượng, chuyện đáng mừng.
Triệu Minh Đế trên người khoác một cái áo choàng, thấy Quách Hoài hưng phấn như vậy, có chút không hiểu hỏi:
– Quách khanh, tin mừng từ đâu truyền tới? Có phải Tây Tần lui binh hay không?
Quách Hoài sửng sốt nói:
– Tây Tần chưa từng lui binh, là tin mừng thắng trận từ Nam tuyến đại doanh.
Triệu Minh Đế có chút thất vọng:
– Là Sở Danh Đường gởi đến? Trẫm chỉ lệnh cho hắn bảo vệ cho tốt Nam tuyến đại doanh, hắn có tin mừng thắng trận gì mà bẩm báo.
Quách Hoài cười nói:
– Danh Đường không chỉ phòng thủ tốt Nam tuyến đại doanh, mà còn chủ động xuất quân, đánh tan mười vạn quân địch, hoàn toàn tiêu diệt đại doanh thủy quân Nam Tề. Từ lúc Thái Tổ thắng trận tới nay, đây là chiến thắng lớn nhất trong các trận chiến với Nam Tề.
Triệu Minh Đế chấn động, vội vàng tiếp lấy bản báo cáo trong tay Quách Hoài, đọc vội qua một lần, mặt lộ vẻ vui mừng, suy nghĩ một lát, lại có chút hồ nghi nói:
– Quách khanh, ngươi thấy bản báo cáo này là thật hay giả?
Quách Hoài cả kinh nói:
– Hoàng Thượng, Danh Đường quyết không làm chuyện khi quân thất chí như vậy.
Triệu Minh Đế cười lạnh nói:
– Dựa vào cái gì khẳng định?
Quách Hoài trong lòng phát lạnh, ông không ngờ Triệu Minh Đế đối với Sở Danh Đường lại nghi ngờ sâu sắc như vậy, vội vàng nói:
– Hoàng Thượng, bản báo cáo có thể nói dối, nhưng nếu chiếu theo như lời khai của sáu vạn tù binh, Danh Đường vạn vạn lần không dám nói bậy, điều này có thể tra xét kỹ. Bắt cầm tù sáu vạn quân Nam Tề, điều này cũng không phải dễ dàng làm được.
Triệu Minh Đế lại nhìn nhìn bản báo cáo chiến sự trong tay, hừ một tiếng;
– Đánh tan mười vạn địch quân, lại có thể cầm tù sáu vạn, Quách khanh ngươi nói xem Sở Danh Đường làm như thế nào? Ngươi có thể làm được như vậy hay không?
Quách Hoài ngập ngừng nói:
– Khi thần ở Bắc cương, địch là Hồ Man ở tái ngoại, không giống quân Nam Tề. Lần này Danh Đường chỉ huy đánh trận trên sông, thứ cho vi thần không thể bình luận gì thêm. Thần chỉ biết Danh Đường tinh thông binh pháp, nhưng tình hình cụ thể trong đó, vi thần thật sự cũng không biết, chỉ sợ phải chờ bản báo cáo sau mới rõ.
Triệu Minh Đế nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì.
Quách Hoài nhìn Triệu Minh Đế, nhỏ giọng nói:
– Hoàng Thượng, ngày mai lâm triều có thông báo tin này cho chúng đại thần như thường lệ hay không?
Triệu Minh Đế thở dài một hơi nói:
– Có thể không báo cho chúng đại thần biết sao? Sở Danh Đường nếu đã gởi bản báo cáo đến tay trẫm, Sở Thiên Phóng kia chỉ sợ sớm đã có trong tay.
Quách Hoài không dám lên tiếng, lặng yên lui xuống.
Triệu Minh Đế chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Sở Danh Đường, trẫm thật không ngờ ngươi lại còn tinh thông binh pháp, đánh thắng một trận lớn như vậy, ép trẫm vào thế không có đường lui.
o0o
Ngày hôm sau lúc lâm triều, Sở Danh Đình mờ mịt nhìn các đại thần trên điện, tai vang lên tiếng ù ù ong ong, một số đại thần không ngừng chỉ trỏ, Ngự Sử Đường đại nhân miệng nói nước miếng bắn tung tóe, sắc mặt giận dữ, tay chỉ chỉ ngay mặt Sở Danh Đình.
Ông ta không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc trước khi lâm triều Đường đại nhân này còn thân thiết nói chuyện đùa với ông ta. Đứng gần Hoàng Thượng nhất, Đường đại nhân là người đầu tiên bước ra khỏi hàng buộc tội Sở Danh Đình ăn hối lộ trái pháp luật, chiếm lấy ruộng đất, cai quản cấp dưới không nghiêm, yêu cầu Hoàng Thượng xét xử cách chức Sở Danh Đình. Không đợi Hoàng Thượng mở miệng, một đám đại thần xưa nay qua lại thân thiết với Sở Danh Đình cùng loạt bước ra, kể một loạt tội trạng của ông ta.
Triệu Minh Đế đầu choáng váng, não sung huyết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhà vua rất bất mãn với Sở Danh Đình, nhưng vẫn kiêng kỵ Sở Thiên Phóng, nên không dám làm gì Sở Danh Đình. Không ngờ hôm nay lại có nhiều người đồng thời chỉ trích tố cáo ông ta, trong đó còn có rất nhiều quan viên có quan hệ với Sở Thị. Nhà vua nhìn Tể Tướng Phương Hành Tín đứng ngay đầu các đại thần nói:
– Phương khanh, khanh nghĩ nên làm như thế nào?
Phương Hành Tín cũng đang suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, nếu nói chuyện này không có quan hệ với lão gia hỏa Sở Thiên Phóng ông tuyệt đối không tin. Có thể khiến cho quan viên có quan hệ với Sở Thị trong triều đồng thời buộc tội một người, trừ chính lão hồ li này ra không có người nào có thể làm được, nhưng lão vì cái gì buộc tội chính con mình.
Nghe Hoàng Thượng hỏi, Phương Hành Tín không thể không trả lời, tuy ông còn chưa hiểu rõ chuyện bên trong, nhưng trực giác cho ông biết ông không thể tán thành đề nghị của mọi người bãi miễn Sở Danh Đình, vì thế nói:
– Hoàng Thượng, Sở Thượng Thư đảm nhiệm chức Hình bộ thượng thư gần mười năm nay, tuy năng lực không có gì xuất sắc nhưng tận tụy, chưa từng mắc phải sai trái gì lớn, nay chỉ vì lời tố cáo một chiều của Đường Ngự Sử liền bãi miễn chức Thượng Thư, không khỏi có chút tắc trách.
Đường Ngự Sử cười lạnh một tiếng:
– Tể Tướng đại nhân nói hạ quan là tố cáo một chiều, chẳng khác nào nói hạ quan vu khống? Người đâu, mau trình bằng chứng ra.
Hai viên quan thừa của Đường Ngự Sử đem một cái rương trình trên đại điện.
Đường Ngự Sử chỉ cái rương nói với Phương Hành Tín:
– Thỉnh Tể Tướng đại nhân xem.
Phương Hành Tín lật tới lật lui coi mấy vật trong rương, sau đó lui ra phía sau trầm mặc không nói gì. Trong rương có một ít sổ sách ghi chép tất cả lễ vật Sở Danh Đình thu được, còn có một ít cáo trạng ruộng đất ở ngoại kinh thành bị chiếm đoạt. Quan viên thu chút tài vật, chiếm vài mẫu ruộng tốt, vốn là chuyện khá bình thường, nhưng đúng lúc lâm triều bị tố cáo, việc này đủ để định tội. Huống hồ Đường Ngự Sử nếu đã tố cáo, tất nhiên là có căn có cứ, không để cho Sở Danh Đình chống chế. Phương Hành Tín cùng Sở Danh Đình cũng không thâm giao, ngược lại còn có hiềm khích, nay nếu cố hết sức bảo đảm cho Sở Danh Đình, Phương Hành Tín cũng không tình nguyện.
Triệu Minh Đế nhìn chứng cứ được trình lên nói:
– Nếu đã như vậy, Phương khanh nghĩ nên xử trí như thế nào?
Phương Hành Tín khom người đáp:
– Nếu chứng cớ xác thực, nên cách chức Thượng Thư, niệm tình ở Hình bộ nhiều năm, cũng cần cù chăm chỉ, phái đi nhậm chức Thái Thú ở U Châu.
Ông thủy chung không muốn xử phạt quá nặng với Sở Danh Đình, cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quái.
Triệu Minh Đế gật gật đầu, nói:
– Sở Danh Đình…
Sở Danh Đình không đợi Hoàng Thượng nói hết lời, bước ra khỏi hàng nói:
– Sở Danh Đình đáng tội, cam nguyện nhận trừng phạt đi U châu.
Giờ phút này Sở Danh Đình cảm thấy nản lòng thoái chí, ông ta không phải một kẻ ngu dốt, biết rõ việc hôm nay tất cả đều do phụ thân mình an bài, mà bản thân ông ta lại không biết trước một tí tin tức, hiển nhiên phụ thân đã không còn vừa mắt đứa con như ông.
Triệu Minh Đế nói:
– Được rồi, hạn cho ngươi ba ngày phải rời kinh, đi nhậm chức ở U Châu.
Sở Danh Đình gỡ bỏ mũ mão xuống, để trên mặt đất, hướng Triệu Minh Đế bái tam bái, rồi rời khỏi đại điện.
Triệu Minh Đế đột nhiên nhớ tới một chuyện, tin thắng trận ở nam tuyến chưa báo cho quần thần biết, hắng hắng giọng nói:
– Các khanh gia. Thống Lĩnh Nam tuyến đại doanh Sở Danh Đường báo tin thắng trận, Nam tuyến đại doanh giao chiến với nước Tề mấy ngày qua, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, hoàn toàn phá hủy đại doanh thủy quân Nam Tề…
Trên triều đột nhiên vang lên nhiều tiếng ồn, chúng thần đều nhìn sang Phương Hành Tín, chỉ thấy ông ta đang nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét.
Phương Hành Tín biết, ông cuối cùng đã không còn cái cớ nào để ngăn cản Sở Danh Đường vào triều. Nhưng ông thật sự không ngờ Sở Thiên Phóng lại quyết đoán như vậy, dường như đẩy chính con ruột mình vào chỗ chết.
Sở Danh Đình đờ đẫn trở lại phủ, chỉ thấy phụ thân Sở Thiên Phóng đã ở trong đình viện chờ ông ta.
Nhìn thấy phụ thân, cơn tức giận của Sở Danh Đình lại bộc phát, nhưng lời nói vừa tới miệng, lại nuốt ngược trở lại. Dưới sự oai vũ của phụ thân, ông ta thật sự không có dũng khí nổi giận, đành phải oán hận quay ngược đi ra ngoài.
Sở Thiên Phóng trầm giọng quát:
– Quay lại đây.
Sở Danh Đình người cứng đờ, chậm rãi xoay lại.
Sở Thiên Phóng nhìn con một cái rồi nói:
– Đi theo ta.
Sở Danh Đình mặc dù không muốn, cũng không dám không nghe, liền đi theo phụ thân vào tiền phòng.
Sở Thiên Phóng chỉ một đống hành lý trong phòng nói:
– Vi phụ đều đã thay ngươi chuẩn bị tốt, chẳng qua trước khi đi, vi phụ có mấy lời muốn nói với ngươi.
Sở Danh Đình nhìn thấy đống hành lý này, bản thân ông ta làm gì mà không đoán ra, chỉ tức giận đến tay chân lạnh ngắt, không thể kiềm chế được, ngay cả lời Sở Thiên Phóng cũng không nghe được gì, liền hét lớn:
– Việc hôm nay trên triều quả nhiên là ông mờ ám gây ra, Được, được lắm! Phụ thân, ta gọi ông một tiếng phụ thân cuối cùng, từ nay về sau ta đi chịu cái khổ cái lạnh của ta ở U Châu, còn ông cứ việc hưởng vinh hoa phú quý của ông, tình phụ tử từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!
Nói xong Sở Danh Đình xoay người đi ra ngoài, ra tới trước cửa phòng nói với hai gia nhân:
– Mang đống hành lý của ta ra ngoài.
Sở Thiên Phóng ở trong phòng quát:
– Dẫn tên súc sinh kia vào đây cho ta.
Hai gia nhân không chút do dự, hai cánh tay như kìm sắt, nhấc bổng Sở Danh Đình mang vào phòng, quẳng xuống trước mặt Sở Thiên Phóng. Sở Danh Đình đau đến độ muốn ngất xỉu, quỳ tại chỗ không dám phản kháng. Ông ta cũng không hồ đồ, tự hiểu được rằng những gia nhân này ngày thường mặc dù đối với mình rất cung kính, nhưng ở trước mặt phụ thân, mệnh lệnh của mình không có tí phân lượng nào.
Sở Thiên Phóng đột nhiên trông già đi mất mấy tuổi, cả người run lẩy bẩy ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
– Đình nhi, vi phụ đã bao nhiêu năm không gọi ngươi như vậy, hình như đã gần hai mươi năm, thời gian như bóng câu. Vốn tưởng ngươi đã lớn, khi chưa tiến kinh nhậm chức ở ngoài, danh tiếng cũng không tệ, không cần vi phụ phải quan tâm. Nhưng từ khi ngươi nhậm chức Hình Bộ Thượng Thư, vi phụ càng ngày càng thất vọng. Nói chung, ngươi không phải là người làm đại sự, năng lực bình thường, lại còn cho rằng mình là Sở gia trưởng tử, nghĩ mình siêu phàm, đối ngoại thì khi nhân, giúp kẻ ác làm ác, đối nội với người trong thân tộc thì khắc nghiệt thiếu tình cảm, chưa bao giờ hiểu được sự vinh diệu trăm năm của Sở gia, há có thể chèo chống Sở phủ trên dưới ở kinh thành? Ngươi nói vi phụ làm sao đem hết thảy giao phó cho ngươi.
Sở Danh Đình quỳ, không nói một tiếng.
– Vi phụ biết ngươi trong lòng luôn bất mãn với Sở Danh Đường. Nếu như vi phụ còn trẻ, cũng nguyện có một đối thủ như Sở Danh Đường, cùng người như Danh Đường ở trong triều giao phong đó mới là chuyện vui đời người, ta nghĩ Danh Đường cũng nghĩ như vậy. Cho nên nói Phương Lệnh Tín tiểu tử kia vĩnh viễn không hơn được chúng ta, chỉ biết toàn lực ngăn cản Danh Đường tiến kinh. Hừ, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, ngược lại càng làm cho danh tiếng bên ngoài của Danh Đường tăng lên nhiều ở trong triều, tới bây giờ lại không thể không cung thỉnh Danh Đường tiến kinh.
– Đáng tiếc vi phụ đã già, không thể không lựa chọn Sở Danh Đường, may mắn trong lòng Danh Đường cũng có Sở gia, mặc dù được đương kim hoàng thượng sủng ái tin cậy, nhưng Sở gia cần hắn, hắn lập tức trở về Sở gia. Đương nhiên vi phụ biết hắn khẳng định có tính toán cân nhắc thiệt hơn trong đó, nhưng hắn biết, vô luận Hoàng Thượng đối với hắn như thế nào, căn cơ của hắn thủy chung ở Sở gia, trong người hắn là dòng máu của tổ tiên, giao chức chủ gia tộc Sở gia cho hắn, vi phụ có lẽ yên tâm hơn.
– Ngươi cũng yên tâm đi đi, Danh Đường không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần không cản trở hắn, hắn cũng sẽ không làm gì ngươi, dù sao các ngươi cũng là người Sở thị. Nhưng nếu ngươi ở lại trong kinh, hành động luôn theo cảm tình, đối với Sở gia bất lợi, Danh Đường chắc chắn sẽ không nương tay, vi phụ cũng y như thế, sẽ không để cho ngươi làm hại Sở gia. Lần này bắt ngươi rời khỏi kinh thành, trái lại có lẽ là chuyện tốt. Ngươi ở kinh thành đã mười mấy năm, chắc cũng hiểu được, để bụng việc trước mắt có cái lợi cực nhỏ, đến U châu, trời cao biển rộng, biết đâu tầm nhìn của ngươi sẽ khoáng đạt hơn.
Sở Thiên Phóng thở dài, phất tay nói tiếp:
– Ngươi đi đi, trên đường đi cẩn thận một chút.
Quân tử không đoạt vật tốt của người, Sở Tranh rốt cục bỏ qua ý tưởng đoạt con ngựa yêu của Sở Lạc Thủy. Nhưng mấy ngày qua hắn vẫn ở riết trong Hắc kỵ quân doanh, lãnh giáo thuật cưỡi ngựa của đám người Sở Lạc Thủy. Sở Danh Đường cũng không quản hắn, thầm nhủ con mình thuộc loại có tài thiên phú, liền thuận theo tự nhiên.
Đêm đó thủy quân Nam Tề bị đánh bất ngờ, trở tay không kịp. Tướng cầm quân Ngạc Thân Vương mặc dù đã hạ lệnh nghiêm cẩn phòng bị, nhưng đại đa số tướng sĩ trên dưới đều cho rằng quân Bắc Triệu vừa về lại ngạn bắc, chắc chắn đang nghỉ ngơi hồi phục, bởi vậy sĩ khí có phần lơi lỏng. Ngạc Thân Vương chỉ trên ba mươi tuổi một chút, mặc dù thông minh tài cán, nhưng chung quy chưa lâm chiến bao giờ, không dự đoán được lần này Sở Danh Đường lại triệu tập toàn bộ đại quân ở đại doanh bên kia sông toàn lực công kích. Chiến thuyền của thủy quân Nam Tề đã mất hết, trên danh nghĩa, vô lực ngăn cản Bắc Triệu đổ bộ. Địa thế ở bờ sông không đủ hiểm để phòng thủ, một ít công sự phòng ngự lúc trước hầu như bị phá hỏng toàn bộ, Ngạc Thân Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Bắc Triệu rời thuyền, bày binh bố trận, vững vàng từng bước tiến tới. Ông ta vốn còn muốn dựa vào vùng lân cận ven sông chống lại, nhưng sáu vạn đại quân dù sao chỉ là đám quân ô hợp, lệnh trên ban ra, quân dưới trướng không thi hành. Sau nửa canh giờ, hai cánh quân kỵ binh Bắc Triệu bắt đầu luân phiên chém giết trong trận Nam Tề, Ngạc Thân Vương rốt cục cảm thấy phòng thủ không được, hốt hoảng lui lại. Quân Bắc Triệu lại chiếm lấy đại doanh thủy quân Nam Tề, nhưng không ở lại lâu, vận chuyển tất cả mọi thứ có thể di chuyển lên thuyền quay trở về.
Trở lại đại doanh bên kia sông của mình, tướng sĩ Bắc Triệu vui mừng hân hoan. Trong khi đó Sở Tranh lại đề nghị với Sở Danh Đường một kế hoạch làm cho tất cả tướng sĩ ở đại doanh nghiến răng nghiến lợi tức giận. Ngoại trừ Hắc kỵ quân, toàn bộ đại quân ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm chia quân thành hai lộ, từ nửa đêm đến sáng mỗi lộ đổ bộ sang nam ngạn một lần, đảo một vòng đại doanh thủy quân Nam Tề rồi trở về, nói cho kêu gọi là “cuộc chiến đổ bộ giành bãi ven sông” .
Ba ngày sau, khi thấy mọi người thật sự chịu không nổi, liền thay đổi kế hoạch, để hai lộ đại quân cách đêm huấn luyện riêng biệt, tất nhiên mỗi đêm đều có một lộ quân Bắc Triệu kéo quân đến đại doanh Nam Tề bờ đối diện hô lên một lượt “đêm đến dạo chơi một lần” . Nửa tháng sau, đại quân Bắc Triệu đổ bộ tác chiến vô cùng thuần thục. Nam Tề Ngạc Thân Vương thống khổ vạn phần, kể từ đó, thủy sư đại doanh trở thành sở hữu riêng của Bắc Triệu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cho dù vận chuyển mấy chục vạn đại quân tới đây cũng là việc dễ như trở bàn tay. Ngạc Thân Vương buộc lòng phải triệu tập binh lực cả nước, gom được hai mươi vạn đại quân, tầng tầng phòng thủ ở bờ sông, cuộc huấn luyện quân rầm rộ của Bắc Triệu lúc này mới từ từ biến mất.
o0o
Lúc này Sở Hiên, Sở Nguyên đang đứng bên ngoài trường luyện binh của Hắc kỵ quân, nhìn tiểu hài tử trong trường luyện oán hận không thôi, mấy ngày hôm trước bọn họ bị giày vò đến thảm thương. Những người khác đều thầm oán hận Sở Danh Đường, nhưng hai người bọn họ đều biết tên tiểu hài tử này mới chân chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Sở Hiên thì không sao, còn Sở Nguyên vốn đang nổi giận đùng đùng định chạy đến giáo huấn Sở Tranh một trận, lúc này nhìn thấy Sở Tranh trong trường luyện, Sở Nguyên cả người phát lạnh, lạnh từ trong lạnh ra, rốt cuộc ý định giáo huấn trong đầu tiêu tán mất sạch.
Trước đó vài ngày, trong lúc Sở Tranh luyện tập thuật cưỡi ngựa, cảm thấy không có binh khí nào cầm vừa tay. Hắn cũng thử qua trường đao của Hạ Mạc, trượng bát mâu của Sở Lạc Thủy nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng, dù sao đi nữa vóc người của hắn thấp bé, binh khí dài không thuận tay tí nào, trong lòng có chút buồn bực. Đột nhiên hắn thấy thợ rèn trong quân đúc mấy cục sắt sử dụng để làm binh khí, mắt sáng rỡ, Lý Nguyên Phách không phải dùng đại chuỳ làm binh khí sao, bản thân mình khổ luyện long tượng phục ma công mấy năm nay, sức mạnh bản thân vị tất kém hơn so với hắn.
Lý Nguyên Phách tên thật là Lý Huyền Phách, là con thứ ba của Đường Cao Tổ Lý Uyên, người đời sau gọi trại tên ra thành Lý Nguyên Phách để tránh tên húy của vua Khang Hy là Huyền Diệp.
Theo truyền thuyết, Lý Nguyên Phách là đệ nhất hảo hán triều Tùy Đường khi mới mười hai tuổi, mặt như bệnh quỷ, miệng nhọn má hóp, đầu đội mũ quạ vàng, gầy như que củi, nhưng sức mạnh vô song, hai cánh tay sức mạnh như tứ tượng, bóp sắt như bóp bùn, còn mạnh hơn Hạng Võ triều Hán, sử dụng hai thiết đại chùy, mỗi thiết chùy nặng bốn trăm cân, cưỡi con Vạn Lý Vân, thiên hạ vô địch.
Sở Tranh chạy đến doanh trại làm khí giới, phân phó thợ rèn đúc cho hắn một đôi đại chuỳ, đám thợ rèn thấy công tử con của thống lĩnh yêu cầu, không dám chậm trễ, lập tức bễ lò đốt lửa ra sức rèn cho hắn. Đáng tiếc trước đây trong đại quân không có ai sử dụng chùy, không có có sẵn khuôn đúc, do đó đám thợ rèn đúc ra một đại chuỳ hình thù kỳ quái, chính là một khối hợp kim đúc từ cây thiết côn. Sở Tranh cực chẳng đã đành phải nhận lấy dùng tạm, mỗi đại chuỳ nặng gần trăm cân, những con ngựa bình thường không thể nào chịu nổi, hắn đành mượn con ngựa yêu của Sở Lạc Thủy để dùng. Con ngựa kia từ lúc bị Sở Tranh nhấc bổng ném văng ra sau cuối cùng cũng khuất phục, biết không thể trêu tên tiểu hài tử này, để Sở Tranh thoải mái cưỡi trên lưng, nó cảm thấy nặng vô cùng, nhưng đành âm thầm ngậm đắng nuốt cay.
Chu Hàn An và Hạ Mạc nhìn thấy Sở Tranh sử dụng loại binh khí chưa từng có ai trong quân sử dụng, thiếu chút nữa cười đến rụng răng, cả hai nhạo hắn: Sở công tử đối địch không cần đánh, chỉ cần cầm đại chùy quơ quơ vài cái, cam đoan tướng địch nhìn thấy sẽ cười đến lộn ruột mà chết. Sở Tranh thẹn quá hóa giận, thúc ngựa đuổi tới trước mặt Hạ Mạc nhấc chùy hung hãn nện xuống. Hạ Mạc vội nghiêng người nâng trường đao cản lại, chỉ nghe một tiếng choang lớn, song chưởng của Hạ Mạc run lên, trường đao trong tay bị cong ngoằn. Sở Tranh lập tức quét ngang tả chùy, đại chùy chưa tới một cỗ kình phong ập tới làm Hạ Mạc muốn nghẹt thở, hắn tuy biết Sở Tranh chắc sẽ không đánh hắn bị thương, nhưng đối diện với sống chết gần kề trước mắt, Hạ Mạc cỡ nào cũng không dám đánh cuộc mạng sống của mình, lập tức nghiêng người té nhào khỏi ngựa, chật vật tránh thoát được nhát chùy. Sở Tranh cũng không dừng lại, quay đầu ngựa phóng về phía Chu Hàn An. Chu Hàn An thấy Hạ Mạc chật vật đón đỡ như thế, mắt trợn trừng, chợt thấy Sở Tranh phóng về phía mình, liền xoay ngựa bỏ chạy, trường thương trong tay đã làm bạn với hắn mười năm nay, thật sự không muốn nó bị hủy bởi đại chùy của Sở Tranh. Hắc kỵ quân đứng xung quanh trường luyện thấy hai vị phó tướng ngày thường uy phong lẫm lẫm nay khốn đốn như thế, vỗ tay hoan hô rầm trời.
Đuổi theo Chu Hàn An một lát, Sở Tranh hạ hỏa bình tĩnh lại, nhìn thấy hai ca ca đã ở ngoài trường luyện, cười hì hì nhảy xuống ngựa chạy tới nói:
– Hai vị ca ca sao cũng đến đây, đêm nay không có việc gì sao?
Sở Hiên, Sở Nguyên ngơ ngác nhìn đệ đệ của mình, trong chốc lát nói không ra lời. Trong trận chiến vừa rồi, Chu Hàn An, Hạ Mạc nhận lệnh Sở Lạc Thủy bảo vệ cho bọn họ, hai huynh đệ chính mắt nhìn thấy hai người dũng mãnh thiện chiến như thế nào, nay lại bị đánh cho chạy tóe khói, mà đối thủ của họ chính là đệ đệ mới mười ba tuổi của mình, sự tương phản quá sức xác thực làm cho người ta chịu không nổi.
Thật lâu sau, Sở Nguyên chỉ hai khối sắt lớn trong tay Sở Tranh, cười gượng hỏi:
– Cái này là cái gì?
– Cài này đó hả?
Sở Tranh cầm đại chùy trong tay tung lên tung xuống:
– Là món binh khí đệ mới nhờ người đúc ra, thế nào, có được không?
Sở Hiên, Sở Nguyên gật đầu liên tục, một chùy nện xuống có thể đập trường đao của Hạ Mạc cong ngoằn như vậy, sao lại không được?
Sở Hiên nhìn nhìn nói:
– Chỉ tội trông xấu quá.
Sở Tranh cũng không phiền hà gì, nói:
– Không sao, dùng xong thì vứt, món đồ chơi này nặng gần hai trăm cân, nặng quá, ngoại trừ con ngựa quý của đường ca, mấy con khác đều không chịu được, chạy vài bước là thở phì phò.
Hai huynh đệ lại ớn lạnh, hai trăm cân?
Sở Tranh đột nhiên chỉ chỉ phía trước:
– Đó không phải là hai vị tiên sinh Hà Triệu phụ trách sổ sách của phụ thân sao?
Hai người kia lúc này cũng nhìn thấy tam vị công tử của Sở Thống Lĩnh, chần chừ một chút rồi mới đi tới thi lễ nói:
– Tham kiến tam vị công tử.
Sở Hiên thấy hai người còn dẫn theo một đoàn người phía sau, ăn vận kiểu cổ, đầu đội mũ cao, trông không giống người Bắc Triệu, người dẫn đầu trên ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng, quắc thước, ánh mắt nhìn sâu xa, không khỏi quay sang hỏi Hà tiên sinh:
– Mấy người họ là…?
Hà tiên sinh vội vàng trả lời:
– Vị này là Nam Tề Tiêu đại nhân, do Ngạc Thân Vương phái tới hòa đàm với thống lĩnh đại nhân.
Rồi quay sang người nọ giới thiệu:
– Ba vị này đều là công tử của Sở thống lĩnh chúng tôi.
Người nọ nhã nhặn hướng về phía ba người thi lễ:
– Nam Tề Tiêu Nhược Thủy xin chào tam vị công tử. Lâu nay nghe đồn Sở đại nhân tài năng hơn người, thống lĩnh đại quân có quy cách, đúng là đương thời hào kiệt, không ngờ tam vị công tử cũng tuổi trẻ tài cao, bất phàm y như vậy.
Tam huynh đệ cùng hoàn lễ, Sở Tranh trong tay còn đang cầm cặp đại chuỳ, vội vàng ném xuống để hoàn lễ, chỉ nghe hai tiếng trầm đục vang lên, tạo ra hai cái hố to trên mặt đất.
Tiêu Nhược Thủy thầm rùng mình, nhìn nhìn Sở Tranh, có chút không thể tin được.
Triệu tiên sinh ở một bên nói:
– Tiêu đại nhân, chúng ta đi nhanh đi, Thống lĩnh đại nhân đang chờ ở trong trướng. Ngũ công tử, đại nhân căn dặn, mời ngài cũng đến đại trướng.
Sở Danh Đường ở trong đại trướng cách doanh trại Hắc kỵ quân không xa, đi chốc lát là tới, Triệu tiên sinh yêu cầu đám người Tiêu Nhược Thủy sắp một hàng chờ ở trước trướng, còn hắn đi vào bẩm báo trước.
Sở Tranh cũng chẳng kiêng kỵ gì, nghênh ngang đi vào trướng.
Tiêu Nhược Thủy nhìn bóng dáng tiểu hài tử này tư lự suy nghĩ.
Triệu tiên sinh đi vào trong trướng bẩm báo Sở Danh Đường:
– Đại nhân, sứ giả Nam Tề chờ ở trước trướng.
Sở Danh Đường ậm ừ một tiếng rồi hỏi:
– Sứ giả kia họ tên là gì?
– Người nọ tự xưng là tham sự trong phủ Ngạc Thân Vương, tên là Tiêu Nhược Thủy.
Sở Danh Đường ngẩn ra, nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ là hắn?
Sở Tranh nghe vậy có chút kỳ quái hỏi:
– Phụ thân biết người này?
Sở Danh Đường lắc đầu, vừa thấy là Sở Tranh hỏi, trừng mắt:
– Ngươi làm cái gì mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhanh đi tắm gội, đừng để mất mặt Đại Triệu ta.
Sở Tranh trề môi, đi vào sau trướng.
Sở Danh Đường trời sanh tính thích sạch sẽ, trong trướng lúc nào cũng chuẩn bị một thùng tắm nước ấm lớn, Sở Tranh nhúng tay thử nước, thấy nước ấm vừa đủ, vì thế cởi sạch quần áo, trần truồng nhảy vào trong thùng tắm.
Sở Tranh thở ra, rên lên một tiếng:
– Thật thoải mái!
Người có quyền có tiền thật thoải mái sung sướng, kiếp trước bản thân cũng không có được, khoa học kỹ thuật phát triển như vậy chỉ sợ cũng không hơn cái này, huống hồ lúc này là đang hành quân đánh giặc.
Vừa nhìn qua phản ứng của phụ thân, dường như biết tên Tiêu Nhược Thủy kia, vậy xem ra tên Tiêu Nhược Thủy này cũng không phải là người bình thường. Sở Tranh biết phụ thân mặc dù không thể nói mắt cao hơn trán, nhưng cũng tự đánh giá mình rất cao, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của ông, cho dù Nam Tề Ngạc Thân Vương cũng vậy, Sở Danh Đường cũng chỉ bình luận một câu “cành vàng lá ngọc” mà thôi.
Sở Tranh thoải mái xoa xoa toàn người, bỗng nhiên cảm thấy “nơi nào đó” có chút khác thường, cẩn thận sờ sờ, đột nhiên nhảy dựng lên, nước bắn tung tóe.
Ở ngoài một người nhẹ giọng hỏi:
– Thiếu gia có gì phân phó?
Sở Tranh ngây người cả nửa ngày mới trả lời:
– Không có việc gì.
Sở Tranh lại sờ sờ, cúi đầu săm soi nhìn kỹ lại, không biết nên vui hay buồn.
– Mẹ nó, lão tử rốt cục cũng phát dục.
Sở Tranh thì thào lẩm bẩm.
o0o
Tiêu Nhược Thủy theo Hà tiên sinh tiến vào đại trướng, Sở Danh Đường cũng không chậm trễ, đứng dậy đón chào.
Tiêu Nhược Thủy chắp tay nói:
– Tiêu mỗ lâu nay nghe uy danh Sở đại nhân, hôm nay mới được diện kiến, thật vô cùng vinh hạnh.
Lời khách sáo cũng không phải nói quá, người trước mắt này không lâu trước đó vừa diệt gọn mười vạn Nam Tề đại quân, không biết bao nhiêu người Nam Tề chỉ muốn đem ông ta nghiền ra tro.
Sở Danh Đường mỉm cười:
– Tiêu thám hoa tài văn chương vang khắp thiên hạ, bản quan cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chư vị mời ngồi.
Tiêu Nhược Thủy ngồi xuống ở một bên, trong lòng đại kinh, quả thực mười năm trước bản thân đậu thám hoa, dựa theo Nam Tề tổ tiên quy định, chỉ có trạng nguyên và bảng nhãn mới trực tiếp được coi là trí sĩ, nhưng mà hai học vị kia lại bị con cháu của hai phiệt thế gia bất học vô thuật cướp mất, hắn may mắn được Ngạc Thân Vương nhận vào Ngạc vương phủ, trở thành văn sĩ đứng đầu trong phủ, nhưng Sở Danh Đường tại sao lại biết điều này? Tiêu Nhược Thủy nhìn mặt mấy người đi theo, tất cả đều lộ vẻ hoài nghi, có một vài người thậm chí nhìn hắn với ý đồ bất chính, không khỏi thầm thở dài, chỉ sợ sau khi về lại Nam Tề, không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đãi nhảm nhí nhắm vào bản thân.
Tuy nhiên việc cấp bách trước mắt làm đàm phán với Bắc Triệu như thế nào, Tiêu Nhược Thủy ổn định tinh thần rồi nói:
– Sở đại nhân, Tiêu mỗ phụng mệnh đương triều Ngạc Thân Vương, đến đây cùng Sở đại nhân thương lượng việc hai nước lập tức ngưng chiến.
Triệu tiên sinh ở bên trái Sở Danh Đường ho khan một tiếng nói:
– Tiêu tiên sinh nói sai rồi, ngươi đang đợi ở đất Đại Triệu, đương triều thân vương ở Bình Nguyên Thành chính là Xương Bình Vương điện hạ, không phải là Ngạc Thân Vương.
Tiêu Nhược Thủy có chút xấu hổ, mới vừa rồi tâm thần đại loạn, tự nhiên nói sai. Hắn nhìn nhìn Sở Danh Đường, lại phát hiện tiểu hài tử gặp mặt vừa rồi không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Sở Danh Đường.
Một người ở bên cạnh Tiêu Nhược Thủy thấy hắn tâm trí mất tập trung, đứng dậy nói:
– Mới vừa rồi là Tiêu đại nhân nói sai, thỉnh Sở đại nhân cùng các vị thứ lỗi. Nhưng Bắc Triệu lần này bất thình lình tấn công Nam Tề, công chiếm đại doanh của Nam Tề ta, Tề Triệu hai nước giao hảo với nhau có lễ có nghĩa, không biết Sở đại nhân giải thích như thế nào.
Sở Danh Đường thản nhiên nói:
– Nam Tề các ngươi cùng Tây Tần kết thành đồng minh, chuẩn bị tấn công Đại Triệu, chẳng lẽ chuyện nào là giả bộ sao? Đại Triệu ta chẳng qua là tiên phát chế nhân. (hành động trước để kiềm chế đối phương, đánh phủ đầu)
Tiêu Nhược Thủy phục hồi tinh thần, nói:
– Tây Tần quả là nước ngang ngược tàn bạo, người trong thiên hạ đều biết. Chúng ta kết minh với chúng, chẳng qua chỉ là lời ước hẹn bằng miệng, lời ước rỗng tuếch lấy lệ mà thôi, chúng ta không có tăng thêm quân cho đại doanh thủy quân, tại sao lại nói là chuẩn bị tấn công?
Lời vừa dứt, trong trướng chợt lặng ngắt như tờ. Trận chiến cũng đã đánh xong, đám phụ tá của Sở Danh Đường trong lòng đều rõ như gương, Nam Tề đóng mười vạn quân ở đại doanh thủy quân hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, nhưng ai cũng không dám nói ra, tin tức này chính là do Sở thống lĩnh truyền ra.
Sở Danh Đường mặt nghiêm lạnh tanh, đang định mở miệng phản bác, Sở Tranh lên tiếng trước:
– Nhưng mật thám bên ta báo tin, Nam Tề đóng mười vạn quân ở bờ sông, huống hồ theo tướng lãnh bên ta báo cáo, mấy ngày giao chiến vừa qua, trước sau đối trận với quân Nam Tề không chỉ có mười vạn.
Tiêu Nhược Thủy nhìn chằm chằm Sở Tranh:
– Sở công tử quả nhiên bất phàm, lời nói sắc bén, các ngươi sau này gặp phải mấy lộ quân tiếp viện do Ngạc Thân Vương dẫn đầu, còn đại doanh thủy quân chỉ có năm vạn năm ngàn thủy quân trú đóng.
Sở Tranh quay sang Sở Danh Đường cười hắc hắc nói:
– Phụ thân, chiếu theo lời nói của Tiêu đại nhân, xem ra chúng ta nhận được tin tức cấp báo giả.
Sở Danh Đường như cười mà không cười nói:
– Theo như lời Tiêu đại nhân, ta nhất định sẽ điều tra nghiêm ngặt, nếu sự tình quả thực như thế, ta chắc chắn dâng đầu tên mật thám này tới chỗ Ngạc Thân Vương.
Sở Tranh thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, thế giới nay cho tới bây giờ vẫn là cường giả vi tôn, mãi mãi như thế. Nam Tề ngươi tuy có lý, lại có thể làm khó dễ được ta sao?
Đám người Nam Tề mặt mày xám ngoét.
Lúc này, Nam tuyến đại doanh phó thống lĩnh Vương Minh Viễn vội vàng đi vào, thi lễ rồi tiến đến nói nhỏ vào tai Sở Danh Đường:
– Có thánh chỉ của Hoàng Thượng đến.