Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 10: Mã đáo thành công
Theo bức thư ở trong túi gấm của Sở Danh Đường, bọn họ không cần đi đến doanh trại ở nam ngạn, mà dẫn quân đến trú đóng ở một rừng cây cách bờ sông khoảng năm dặm.
Lưu Khải Thiện quay sang nhìn Sở Lạc Thủy hỏi:
– Sở tướng quân, tướng quân có sao không?
Sở Lạc Thủy sắc mặt hơi tái, lắc lắc đầu nói:
– Đa tạ Lưu tướng quân quan hoài, tại hạ không sao.
Lưu Khải Thiện nhìn vị tướng quân nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi này, tự đáy lòng trỗi lên sự kính phục. Vừa rồi khi vượt sông, Sở Lạc Thủy và Hắc kỵ quân đều cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vì muốn duy trì tỉnh táo, thỉnh thoảng lén cầm chủy thủ cắt một đao lên tay trái của mình. Tới khi Lưu Khải Thiện phát hiện ra, tay trái Sở Lạc Thủy đã có mười một vết đao.
Sở Lạc Thủy đột nhiên hỏi:
– Sở thống lĩnh trước kia chưa đánh trận bao giờ thì phải.
Lưu Khải Thiện gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, nghe nói Sở thống lĩnh cùng Bộ Binh Thượng Thư Quách đại nhân năm xưa là văn võ Trạng Nguyên cùng một khoa của Đại Triệu ta, ông nhậm chức Thái Thú Bình Nguyên quận, trước khi là Lại Bộ Thị Lang, trước sau vẫn chỉ là quan văn.
Sở Lạc Thủy nói:
– Với tâm tư cẩn mật tinh tế của ông, dụng binh mưu mô quỷ quyệt, xuất kỳ bất ý, chỉ sợ ngay cả Quách đại nhân cũng phải tự thẹn. Có khi tại hạ cảm thấy hai người họ thực giống nhau, cử chỉ nho nhã, khí độ bất phàm, nhưng chỗ bất đồng là năm xưa Quách đại nhân thắng trận ở Bắc cương, tướng sĩ tôn kính vì ông ta thương lính như con, cùng quân sĩ đồng cam cộng khổ, khi đối địch thì làm gương xung phong đi đầu, dũng mãnh vô cùng, còn Sở đại nhân thì…
Rồi quay sang nhìn Lưu Khải Thiện nói tiếp:
– Sâu không lường được.
Lưu Khải Thiện thầm nghĩ: đâu chỉ có sâu không lường được, hơn nữa còn tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác). Năm đó Sở Danh Đường nhậm chức Thống Lĩnh Nam tuyến đại doanh, đại đa số lão tướng cũng không coi ông ra gì, nhưng không đến một tháng, Sở Danh Đường đã điều hai viên phó thống lĩnh đến bộ binh dưỡng lão, thủ đoạn như sấm như chớp loại đi thành phần chống đối, giáng chức đì đám chống đối không ngóc đầu lên được, còn không thì điều đi thật xa, thảm hại hơn nữa là một ít người biến mất vô tăm tích. Nhậm chức chưa đến một năm, các tướng quân ở Nam tuyến đại doanh khi thấy ông ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng tâm tư này Lưu Khải Thiện không dám hé ra với Sở Lạc Thủy, dù sao hai người cũng chỉ là sơ giao, huống chi người trước mặt này lại là cháu đồng gia tộc với Thống Lĩnh đại nhân.
Sở Lạc Thủy thấy Lưu Khải Thiện không nói gì, biết lời nói vừa rồi của mình có chút đường đột, liền chuyển đề tài:
– Xem ra Thống Lĩnh đại nhân đã lên kế hoạch tấn công Nam Tề từ lâu, chúng ta vừa đến Cận Giang Thôn, bên đó ngay cả cơm cũng đã chuẩn bị tốt, hơn nữa còn chuẩn bị rọ chụp miệng ngựa, vải bố bọc chân ngựa cho chúng ta.
Lưu Khải Thiện gật đầu nói:
– Bức thư trong túi gấm của Thống Lĩnh đại nhân có nhắc, lần này hành quân sang Nam Tề, lấy hai chữ “nhanh, ẩn” làm chủ. Những gì Thống Lĩnh đại nhân có thể làm đều đã làm, dùng rọ buộc ở cổ ngựa để chụp miệng, bao bố bọc chân để giảm bớt tiếng vó ngựa, vấn đề là do hai chúng ta sẽ thi hành kế hoạch của ông ra sao.
Viên lính canh gác đến đưa tin là người phụ trách tiếp ứng đã đến.
– Tiểu nhân phụng mệnh Trần giáo úy đến tiếp đón Lưu đại nhân.
Lưu Khải Thiện hỏi:
– Tình hình trong doanh trại ra sao?
– Hết thảy đã an bài xong. Trần giáo úy nguyên cố tình đi phủ dụ đám viện binh Nam Tề mới đến, tối nay ở trạm gác này toàn là quân Nam tuyến đại doanh của ta, Trần giáo úy cùng bọn kia uống rượu suốt đêm ở trong quân doanh, ông ta vừa mới đi ngủ.
– Tốt.
Lưu Khải Thiện quay sang Sở Lạc Thủy nói:
– Sở tướng quân, Hắc kỵ quân trước tiên nghỉ tạm ở đây, ta dẫn Kiêu kỵ quân đi đến đó trước.
Sở Lạc Thủy nhìn Hắc kỵ quân xung quanh mình, phần lớn mặt vẫn không còn chút huyết sắc, bất đắc dĩ nói:
– Vậy làm phiền Lưu tướng quân.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Lưu Khải Thiện phái thủ hạ đến liên lạc Hắc kỵ quân, lúc này trời đã chạng vạng sáng.
Lưu Khải Thiện đang đứng trên một sườn dốc, Sở Lạc Thủy giục ngựa đuổi tới bên cạnh hỏi:
– Lưu đại nhân, tình hình trong doanh trại địch ra sao?
Lưu Khải Thiện cười nói:
– Còn thuận lợi hơn so với dự tính, Trần giáo úy rắc thuốc mê vào mấy vò rượu lớn, đại quân chúng ta khi đánh vào thì không gặp phải bất cứ chống cự nào.
Hắn nguyên chuẩn bị tiến vào doanh trại, nhưng nhớ đến lời Sở Danh Đường dặn, lúc này nên chờ Sở Lạc Thủy cùng nhau tiến vào cho phải lẽ.
Một gã quan binh từ trong quân doanh chạy vội ra, đến trước mặt hai người xuống ngựa thi lễ rồi nói:
– Nhị vị tướng quân, bên trong doanh đã xử lý gọn, tổng cộng bắt được một ngàn tám trăm hai mươi lăm quan binh Nam Tề, thỉnh nhị vị tướng quân nhập doanh.
Sở Lạc Thủy nghe thanh âm có chút quen tai, nhìn kỹ lại thì ra là Sở Nguyên, liền kinh ngạc nói:
– Tiểu Nguyên, sao ngươi lại ở đây?
Sở Nguyên cười nói:
– Đâu chỉ có đệ, đại ca cũng ở đây. Đúng rồi, Lâm phó tướng sai đệ xin chỉ thị nhị vị tướng quân, quân binh Nam Tề nên xử lý ra sao.
Hai người nhìn nhau, Sở Lạc Thủy lông mày bên trái nhướng lên, điềm nhiên thốt:
– Giết.
Sở Nguyên khựng lại:
– Giết sạch? Tổng cộng gần hai nghìn người?
Theo thói quen hắn lại nhìn sang Lưu Khải Thiện.
Lưu Khải Thiện mặt lạnh như đá nói:
– Thông báo cho Lâm phó tướng, tìm lý do gì đó bắt quân binh Nam Tề đào một cái hố to, xong dùng tên bắn chết rồi lấp hố chôn.
Sở Lạc Thủy đột nhiên nói:
– Trước khi để quân binh Nam Tề đào hố, lột hết quân phục của bọn chúng, sẽ có chỗ hữu dụng.
Sở Nguyên dường như không thể tiếp thu nổi, nhìn sững hai người hồi lâu rồi mới đáp lời quay trở lại doanh trại.
Lưu Khải Thiện bỗng nhiên cười nói:
– Nhị công tử có thể bị dọa sợ, nhưng chúng ta đâu có thừa binh lực để trông coi đám quân Nam Tề này.
Sở Lạc Thủy thản nhiên nói:
– Chờ đánh xong một trận, hắn có thể hiểu ra.
Hai người tiến vào trong quân doanh, bên trong mọi việc đã được xử lý tốt. Sau khi an tọa, Sở Hiên dẫn một người đến trước mặt hai người nói:
– Nhị vị tướng quân, đây là Trần giáo úy.
Hai người đồng thời đứng lên. Lưu Khải Thiện nhìn kỹ Trần giáo úy, đột nhiên cười lên ha hả:
– Đây không phải Trần Tử Sơn sao, thì ra là ngươi.
Trần giáo úy cũng cười to, quay sang hành lễ với hai người rồi nói:
– Trần Tử Sơn xin chào nhị vị tướng quân.
Sở Lạc Thủy còn đang trả lễ, Lưu Khải Thiện đã bước tới vỗ vai Trần Tử Sơn, cười nói:
– Bản tướng quân còn tưởng rằng ngươi đã… đã chết rồi.
Trần Tử Sơn lúc trước là bộ hạ của Lưu Khải Thiện, là người văn võ song toàn, Lưu Khải Thiện rất yêu mến. Sau khi Trần Tử Sơn bị điều đi nơi khác nhậm chức, Lưu Khải Thiện lên chức Thiên Tướng. Năm năm trước, Sở Danh Đường kết tội thông đồng với địch chém chết một số người, Trần Tử Sơn cũng ở trong số đó, sau này Lưu Khải Thiện mới biết được, còn vì thế mà than thở luyến tiếc không thôi, không ngờ Trần Tử Sơn lại được phái đi Nam Tề.
– Nghe Sở Thống Lĩnh nói lần đó tổng cộng có hai người được phái đi Nam Tề, vậy người kia là ai? Bản tướng quân có biết hắn không?
Trần Tử Sơn e ngại cười cười, muốn nói lại thôi.
Lưu Khải Thiện sửng sốt cười nói:
– Quên đi, nếu không tiện thì thôi.
Trần Tử Sơn nhẹ nhàng thở ra:
– Thân phận người nọ so với tôi còn phải giữ bí mật hơn, hắn đã rời thủy quân tiến vào kinh thành Tề quốc.
Lưu Khải Thiện trong lòng cả kinh, sắc mặt chợt trầm xuống:
– Ngươi quyết không nên nói lời này với bản tướng quân.
Trần Tử Sơn hoảng sợ không dám tiết lộ gì thêm nữa.
Sở Lạc Thủy thấy không khí có chút ngột ngạt liền nói:
– Trần giáo úy ở Nam Tề chịu nhục, ẩn nhẫn nhiều năm. Trận này đắc thắng, Trần giáo úy lãnh công đầu. Sở Thống Lĩnh lệnh cho hai chúng tôi sau khi tới Nam Tề, lộ tuyến hành quân đều do ngươi an bài. Tình hình chiến trận khẩn cấp, xin mời Trần giáo úy giải thích một chút cho chúng tôi được rõ.
Lưu Khải Thiện cũng thấy mình vừa rồi nói chuyện có hơi quan trọng hóa vấn đề, liền quay sang Trần Tử Sơn áy náy cười.
Trần Tử Sơn lấy từ trong người ra một bản đồ bằng lụa, trải ra trên bàn chỉ nói:
– Nhị vị tướng quân thỉnh xem, từ đây đi đến đại doanh thủy quân Nam Tề ước chừng hơn chín mươi dặm, không kể nơi đây ở giữa có hai doanh trại quân Nam Tề đồn trú, mỗi trại có khoảng hai ngàn quân. Cho nên trên đường tiến đến đại doanh thủy quân Nam Tề, chúng ta phải cẩn thận gấp bội, bằng không bị phát hiện, hai quân doanh địch có thể đốt lửa hiệu bất cứ lúc nào, tức thì thông báo tin tức cho đại doanh thủy quân Nam Tề, truyện này đối với quân ta cực kỳ bất lợi. Nếu không bị bọn họ phát hiện, quân ta ẩn trốn ở một rừng cây cách đại doanh Nam Tề mười dặm, cánh rừng này rất lớn, có thể giấu hai vạn kỵ binh của ta, bất kỳ lúc nào quân ta cũng có thể đánh thốc đại doanh địch.
Trần Tử Sơn ngước nhìn Lưu Khải Thiện và Sở Lạc Thủy rồi nói tiếp:
– Thỉnh nhị vị tướng quân quyết định.
Hai vị tướng quân nhíu mày nhìn chằm chằm bản đồ lụa trên bàn, Lưu Khải Thiện hỏi:
– Đi vòng vượt qua hai doanh trại này có được hay không?
Trần Tử Sơn đáp:
– Theo hạ quan tính, muốn đi vòng qua doanh trại địch mà hoàn toàn không bị phát hiện, ít nhất phải đi hơn một trăm năm mươi dặm.
Lưu Khải Thiện và Sở Danh Đường đồng thời lắc đầu, ban đêm vượt quãng đường dài hơn một trăm năm mươi dặm đánh tập kích địch, ít nhất phải mất ba canh giờ, cho dù là ngựa giống khỏe của Hắc kỵ quân Bắc cương cũng không chịu được, không còn sức tấn công đại doanh Nam Tề.
Sở Lạc Thủy nói:
– Hắc kỵ quân và ta có thể mặc giả binh lính Nam Tề đi đến đại doanh Nam Tề trước.
Trần Tử Sơn lại nói:
– Tướng quân có điều không biết, quân lính ở đây trực thuộc thủy quân, quân phục khác xa kỵ binh. Quân phục kỵ binh hạ quan cũng chuẩn bị được một ít. Hạ quan sau khi nhậm chức ở đây, Sở Thống Lĩnh vẫn ra lệnh cho hạ quan thu thập số lượng lớn quân phục của kỵ binh Nam Tề, xem ra chính là để dùng cho ngày hôm nay. Nhưng quân số kỵ binh Nam Tề vốn ít, ở gần ven sông lại càng hiếm thấy. Hạ quan thật vất vả mới kiếm được mười bộ, lét lút chuyển về Đại Triệu bắt chước may theo, nhưng thời gian quá sát, lại không thể cho người bình thường biết, đến nay mới chỉ may xong hơn bốn ngàn bộ, thật chẳng thấm vào đâu.
Sở Lạc Thủy suy nghĩ giây lát, đột nhiên hỏi:
– Quân doanh ở gần đại doanh thủy quân của địch nhất là bao xa?
Trần Tử Sơn đáp:
– Khoảng hơn ba mươi dặm.
Sở Lạc Thủy tiếp tục hỏi:
– Lửa hiệu ban đêm cự ly xa nhất mắt có thể nhìn thấy là bao nhiêu?
Lưu Khải Thiện và Sở Hiên mắt sáng lên.
Trần Tử Sơn trầm tư một lúc rồi nói:
– Cho dù lửa hiệu cháy mạnh cực điểm, cũng không thể vượt qúa bốn mươi lăm dặm.
Lưu Khải Thiện tiếp lời nói:
– Trước ta phái binh đánh lấy doanh trại gần đại doanh thủy quân của địch nhất, quân ta đến lúc xuất phát cho dù có bị doanh trại kia phát hiện, địch cũng vô phương thông báo cho thủy quân đại doanh cho kịp lúc.
Sở Lạc Thủy lắc đầu nói:
– Lưu tướng quân, quân ta tới rừng cây cách đại doanh của địch mười dặm chủ yếu là để nghỉ ngơi một lát, còn doanh trại kia sau khi nổi lửa hiệu lại không thấy lửa hiệu đáp lại, khẳng định sẽ sinh nghi, tức tốc phái người về đại doanh thủy quân báo cáo, quân ta sẽ phải xuất toàn lực ngăn chặn điều này xảy ra, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cá lọt lưới. Cho nên tại hạ xin dẫn Hắc kỵ quân toàn bộ mặc quân phục kỵ binh Nam Tề, giờ Tỵ (9-11h sáng) canh ba xuất phát, với tốc độ hành quân bình thường, giờ Thân (3-5h chiều) sẽ đến doanh trại gần đại doanh thủy quân nhất, thỉnh Lưu tướng quân xuất lãnh toàn bộ binh mã còn lại, đúng giờ Thân một khắc cùng cánh quân của ta đồng thời tấn công hai doanh trại địch, nhất thiết không lưu lại một mạng. Tiếp theo hai cánh quân của ta sẽ hội họp ở rừng cây cách thủy quân đại doanh mười dặm.
Lưu Khải Thiện ngẫm nghĩ, cảm thấy kế hoạch khả thi, có lẽ đó là cách khá ổn để đồng thời tiêu diệt hai doanh trại địch.
Trần Tử Sơn ở một bên cười nói:
– Nếu Sở tướng quân muốn hóa trang thành quân Nam Tề, hạ quan ở đây còn có một kiện bảo bối.
Nói xong thong thả lấy từ dưới bàn ra một vật, nói:
– Đây là đại ấn của bộ binh Nam Tề mà hạ quan lén khắc chạm lại, gần giống như đúc. Lúc trước, năm trăm quân Đại Triệu của ta nhập vào trú đóng trong doanh trại này đều là nhờ vào nó. Hạ quan lập tức làm một văn kiện bộ binh khẩn yếu, dùng xi đóng dấu niêm phong, biết đâu Sở tướng quân cần dùng tới.
Sở Lạc Thủy cao hứng nói:
– Vậy làm phiền Trần giáo úy.
Rồi quay sang Lưu Khải Thiện nói:
– Thỉnh cầu Lưu tướng quân cho tại hạ một ngàn Kiêu kỵ quân, do Sở Hiên, Sở Nguyên dẫn đầu. Dù binn lính Bắc cương hóa trang thế nào đi nữa cũng khó giống người Nam Tề, không tránh khỏi người khác nghi ngờ khi gặp mặt.
Lưu Khải Thiện ngẩn ra, vừa định cự tuyệt nhưng nghĩ lại, Hắc kỵ quân dũng mãnh vô cùng, Sở Lạc Thủy lại là đường ca của Sở Hiên, Sở Nguyên, tất nhiên sẽ toàn lực bảo vệ bọn hắn, có lẽ so với ở cạnh mình an toàn hơn, liền gật đầu đồng ý.
o0o
Mùa xuân Giang Nam thật khiến người ta đắm say. Mặt trời ấm áp lan tỏa, ánh nắng rọi thẳng vào người làm người ta buồn ngủ. Ở cổng doanh trại, một binh sĩ già lười biếng ngáp dài, một tên khác ở bên cạnh đẩy đẩy hắn:
– Nhìn kìa, bên kia có một đội kỵ binh đang chạy tới.
Tên binh sĩ già che miệng nói:
– Nói bậy bạ gì đó, chúng ta đóng ở gần bờ sông, làm quái gì có kỵ binh.
Tối hôm đổ xúc xắc với đồng bọn nên ngủ muộn, hiện tại hắn chỉ muốn nhắm mắt ngủ một chốc.
Bỗng nhiên cảm thấy trên người đau nhức kinh khủng như lửa đốt, tên binh sĩ già kêu thảm một tiếng, nhảy dựng lên. Chỉ thấy trước mặt một viên tướng quân khoảng mười tám mười chín tuổi ngồi trên lưng ngựa, tay cầm roi nổi giận quát lớn:
– Binh lính thủy quân canh gác như vậy ư.
Tên lính ở bên cạnh tên lính già vội vàng thi lễ với thiếu niên kia rồi nói:
– Không biết trưởng quan ngài là…
Thiếu niên mặt đầy ngạo khí, lấy từ trong người ra một văn kiện, giơ cao hướng về phía hai người:
– Phụng mệnh bộ binh Giang đại nhân, ta từ doanh trại Trần tướng quân đến tiếp quản doanh trại này.
Nói xong, lại quất mỗi người một roi hét:
– Tránh ra.
Bên trong doanh trại, tốp năm tốp ba binh lính thủy quân chợt thấy một kỵ binh xông vào, cũng không biết làm sao, tất cả đều dạt qua một bên.
Thiếu niên kia nắm chặt dây cương, kêu lớn:
– Ngô giáo úy của các ngươi ở đâu, mau mau ra đây tiếp lệnh của bộ binh Giang đại nhân.
Một viên tướng quân quần áo xốc xếch trông hoang mang lúng túng từ trong trướng chạy ra, đáp:
– Hạ quan ở đây.
Thiếu niên kia ném công hàm cho hắn, nói:
– Phụng lệnh bộ binh, từ doanh trại Trần tướng quân tới tiếp quản doanh trại này.
Viên tướng quân kia nhìn kỹ công hàm có niêm đại ấn bộ binh, dường như không giả, trong lòng có chút nghi hoặc, tại sao thủy quân đại doanh chưa bao giờ thông báo qua việc này.
Trong đội ngũ Hắc kỵ binh, Sở Lạc Thủy chỉ chỉ lên phong hoả đài trên cao, nhỏ giọng nói với Sở Hiên:
– Ngươi dẫn theo mười người âm thầm qua đó, bắn chết hai tên trên phong hỏa đài.
Sở Hiên lĩnh mệnh dẫn theo mười Hắc kỵ quân, lặng lẽ đi đến dưới chân phong hỏa đài:
– Mười người chia làm hai tổ, mỗi tổ giết chết một tên, phải nhất kích trí mạng.
Mười người nghe lệnh tản ra, giương cung lắp tên, bắn ra cái vèo, hai tên trên đài cao kêu thảm một tiếng ngã rớt xuống đất.
Một tên lính nhìn thấy liền kinh hãi, đang muốn hô lớn có địch, liền cảm thấy yết hầu nóng lên, chính là Sở Lạc Thủy phía sau Hạ Mạc bắn một phát tên xuyên yết hầu tên lính kia.
Sở Nguyên lần đầu tiên trong đời nhìn thấy giết người. Hắn nhìn thấy tên lính trước mặt tay cầm lấy tên, hai mắt lồi ra, miệng kêu ọc ọc, trong đầu Sở Nguyên hoang mang vô cùng, đột nhiên hắn rút đao từ thắt lưng ra, hét lớn một tiếng, nhắm hướng quân Nam Tề xông tới.
Sở Lạc Thủy bị dọa nhảy dựng lên, quay sang Hạ Mạc bên cạnh nói:
– Đó là hai đường đệ của ta, ngươi tức tốc dẫn người đuổi theo, nhất định phải bảo vệ bọn họ cho chu đáo.
Hạ Mạc nắm chặt dây cương, cười nói:
– Đại ca yên tâm, việc này giao cho tiểu đệ.
Hắc kỵ quân như lang như hổ phóng vào doanh trại tàn sát địch quân không nương tay, quân Nam Tề trong lúc hoảng loạn chống cự yếu ớt, sụp đổ một cách nhanh chóng. Một ngàn kiêu kỵ quân trấn thủ ngay cửa doanh trại, Hắc kỵ quân mười người một tổ, chém giết một cách gọn gàng sạch sẽ, cực kỳ dễ dàng.
Trong doanh trại tiếng kêu la thảm thiết thưa thớt dần, Sở Lạc Thủy gọi Hạ Mạc:
– Dẫn một ít quân trong phạm vi năm dặm tiến hành lục soát, quyết không tha một mạng nào.
Sở Nguyên đờ đẫn ngồi trên lưng ngựa, trên người vấy đầy máu, hắn cũng không biết đã giết bao nhiêu người, chỉ nhớ rõ chính mình không ngừng truy sát đám quân Nam Tề đang trong cơn kinh hãi, tay không ngừng huy đao, thuận đâu chém đó, tai không ngừng nghe tiếng kêu la thảm thiết…
Đột nhiên cảm thấy bả vai rũ xuống, chỉ nghe Sở Lạc Thủy nói:
– Tiểu Nguyên, ngươi không sao chứ.
Sở Nguyên miễn cưỡng nhếch miệng cười đáp:
– Không có việc gì.
Sở Lạc Thủy kéo Sở Nguyên lại gần nhìn chằm chằm hắn nói:
– Ta lần đầu tiên giết người cũng không khác ngươi là mấy, trong đầu trống rỗng mờ mịt. Nhưng đây là chiến trường, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, không thể có một chút nhân từ nương tay, nếu không người chết chính là ngươi. Ngươi nếu cảm thấy không thoải mái, không cần tham gia trận chiến tối nay.
Sở Nguyên ưỡn thẳng lưng nói:
– Không, Lạc ca, đệ đã tốt hơn nhiều. Chuyện này tiểu đệ phải trải nghiệm qua, Lạc ca không cần lo lắng quá mức.
Sở Lạc Thủy ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, nói:
– Tốt lắm. Buổi tối xung trận ngươi và ca ca của người phải cố sức theo ta, cho lũ quân Nam Tề biết sự lợi hại của Sở thị tam huynh đệ chúng ta.
Sở Nguyên được hắn động viên hào khí tái sinh, cười nói:
– Được, cho bọn chúng biết lợi hại. Đáng tiếc Tiểu Tranh còn nhỏ, bằng không đã là tứ huynh đệ chúng ta.
Sở Lạc Thủy lắc đầu thầm nghĩ, nếu là tiểu tử kia ở bên người, hắn trái lại không cần lo lắng như vậy.
o0o
Sở Danh Đường đứng ở trên sàn thuyền, Sở Tranh cũng bắt chước khoanh tay đứng cạnh.
– Vương phó thống lĩnh ở tiền tuyến báo, đại doanh thủy quân Nam Tề đã phát hiện quân ta, bọn chúng đang xuống thuyền.
Đồng tử Sở Danh Đường hơi co lại, ông chờ chính là thời điểm này.
– Truyền lệnh xuống, bắn pháo.
Nghe tiếng pháo vang lên, thủy quân Triệu quốc bắt đầu chèo mạnh về phía trước, tốc độ thuyền tăng tốc nhanh hơn.
Ở rừng cây cách đại doanh thủy quân Nam Tề mười dặm, Sở Lạc Thủy, Lưu Khải Thiện cùng truyền lệnh:
– Xung phong.
Không lâu sau, đại doanh địch thấp thoáng ở xa xa, Sở Lạc Thủy ra lệnh:
– Cởi bỏ rọ chụp miệng ngựa.
Trên hai vạn con ngựa bị bịt mõm lâu nay cùng hí lên một tiếng dài. Trong đại doanh thủy quân Nam Tề xôn xao, không ít người ló đầu ra quan sát. Đột nhiên một người kinh hoảng la to:
– Là kỵ binh, kỵ binh Triệu quốc!
– Mau mau đóng cửa doanh trại, bắn tên gấp.
Hắc kỵ quân nghiêng người lấy thuẫn che, hoàn toàn không thèm để ý đến từng đợt tên thưa thớt, so với Hồ Man còn kém xa, hàng rào của đại doanh Nam Tề lỏng lẻo không thể ngăn chặn những con ngựa cao to của Hắc kỵ quân vượt qua, thế như chẻ tre, trong chớp mắt xông vào đại doanh thủy quân Nam Tề.
Đa số quân của thủy quân đại doanh vừa mới được điều ra bờ sông, ở lại trong doanh toàn binh già nua yếu ớt, Hắc kỵ quân thoắt tả thoắt hữu cày nát doanh trại Nam Tề đồ sát, rồi phóng hỏa đốt trại, sau đó lại lần nữa tập hợp hướng bờ sông phóng đi.
Trên đường đi kỵ binh Triệu quốc gặp phải một cánh quân Nam Tề. Nguyên đang ở đại doanh trước bờ sông, thủy quân Nam Tề phát hiện đại bản doanh ánh lửa ngút trời, viên tướng thống lãnh trong lòng biết có chuyện không ổn, liền phái hai ngàn quân quay lại chi viện cho đại bản doanh. Hắn tưởng chỉ có một cánh quân nhỏ của Bắc Triệu tập kích, lại không ngờ địch có tới mấy vạn quân, hơn nữa lại đụng phải ở nửa đường.
Sở Lạc Thủy và Lưu Khải Thiện lúc này quyết định: nhanh chóng xông qua, quyết không trì hoãn.
Hai vạn kỵ binh Triệu quốc nhanh chóng cản lại đám quân chi viện cho đại doanh thủy quân đang tiến đến. Chỉ có thể nói Sở Danh Đường lược mưu định kế độc địa vô cùng, trước dàn quân chữ nhất trên sông, đợi cho quân Nam Tề phát hiện sau đó lập tức tiến công, thủy quân Nam Tề đương nhiên từ đại doanh thủy quân tức tốc điều binh tiếp viện. Mà ở đại doanh đại đa số là thuỷ binh, chuẩn bị lên thuyền tác chiến, đương nhiên sẽ không mang theo binh khí gì, binh khí tất cả đều ở trên thuyền.
Hai quân chém giết một chập, Sở Lạc Thủy cùng Lưu Khải Thiện phát hiện địch quân tất cả đều tay không tấc sắt, đơn thuần là đồ sát không hơn không kém. Vì thế hai tướng chia quân thành hai cánh, chỉ lưu lại ba ngàn quân, dưỡng sức số còn lại trên hai vạn quân, tiếp tục phóng ra bờ sông để vây đánh quân Nam Tề.
Khi nhanh chóng tới gần bờ sông, quân Nam Tề phòng thủ ở trên bờ phát hiện kỵ binh Triệu quốc, bắn tên ào ào ngăn cản. Kỵ binh Triệu quốc cho đến bây giờ mới gặp phải thương vong đáng kể, nhưng đã tiến sát vào trận địa địch như sấm vang chớp giật, thế không thể đỡ, trong phút chốc kỵ binh vọt lại tiến hành đồ sát bộ binh địch.
Hắc kỵ quân dũng mãnh vô song, Kiêu kỵ quân vốn đã có sẵn tố chất được huấn luyện, trong ngày trải qua vài lần chiến đấu cùng Hắc kỵ quân, dần dần bị Hắc kỵ quân ảnh hưởng cảm hóa, nhiệt huyết trong cơ thể bị kích thích, không ngừng xung trận liều chết, không có tí vụng về nào trong lần đầu tác chiến cùng nhau. Hai đội quân này không chia nhóm theo cánh quân của mình, mà phối hợp lẫn nhau, đánh quân Nam Tề dần dần lùi xuống bờ sông.
Sở Lạc Thủy hét lớn một tiếng, một lần nữa tụ tập Hắc kỵ quân đang phân tán khắp chiến trường lại. Sở Lạc Thủy vung đao trong tay, Hắc kỵ quân giống như một dòng thác đen cuốn về phía quân Nam Tề, toàn quân triển khai theo hình chữ nhất, giương cung lắp tên, nhắm ngay quân Nam Tề đang lùi về phía sau
Sở Hiên, Sở Nguyên dẫn một ngàn Kiêu kỵ quân vẫn đi theo sát Sở Lạc Thủy, khuôn mặt tuấn tú của hai người lúc này trông thật dữ tợn, trên người cũng đã trúng nhiều vết thương, một ngàn Kiêu kỵ quân tổn thất mất mấy trăm.
Lưu Khải Thiện nhìn thấy Hắc kỵ quân triển khai trận thế, liền ra lệnh Kiêu kỵ quân triệt thoái ra phía sau trăm bước, rồi lộn trở lại kẹp chặt quân Nam Tề vào giữa, vẫn biết Hắc kỵ quân hung tàn, không có gì đảm bảo Kiêu kỵ quân của mình có bị trúng tên hay không, quay sang tả hữu ra lệnh:
– Chuẩn bị bắn tên.
Trải qua nửa canh giờ chém giết, thủy quân Nam Tề còn khoảng trên tám chín ngàn, toàn bộ tinh thần mất sạch, không còn sức chống cự, trước sau địch quân giương cung lắp tên nhắm vào, thấy đại thế đã mất, không thể cứu vãn, liền ào ào giơ tay đầu hàng.
Sau khi thanh lý qua loa chiến trường, Lưu Khải Thiện cùng Sở Lạc Thủy bàn bạc sơ qua, Hắc kỵ quân không rành thủy tính ở lại trên bờ trông coi tù binh; một vạn Kiêu kỵ quân do Sở Danh Đường chọn lựa kỹ lưỡng, tất cả đều thông thạo kỹ thuật trên thuyền. Lưu Khải Thiện hạ lệnh, tất cả bỏ ngựa xuống thuyền, trưng dụng thuyền Nam Tề còn đậu tại bờ sông.
Lúc này trời đã sáng, thủy quân Nam Tề trên sông rốt cục phát hiện trên bờ có chuyện không thích hợp, liền phái hai chiến thuyền nhỏ quay lại điều tra xem chuyện gì xảy ra, không ngờ còn chưa tới gần bờ, liền bị một loạt tên bức lui.
Thủy quân Nam Tề thấy đại bản doanh bị cháy, tức khắc hoảng loạn, Vương Minh Viễn dẫn quân Bắc Triệu thừa cơ ráo riết công kích. Thủy quân Nam Tề không còn ý chí chiến đấu, chủ tướng quân Tề thấy tình thế không thể cứu vãn, bất đắc dĩ hạ lệnh phá vòng vây, nhắm hướng hạ lưu sông Trường Giang bỏ chạy.
o0o
Tại đại bản doanh bên bờ sông chín mươi dặm về hướng Đông, Cận Giang Thôn.
Trần Thượng Chí, một phó thống lĩnh khác của Nam tuyến đại doanh đang đi qua đi lại ở trong khoang thuyền. Ông ta khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, mặt đỏ tía, nhìn là biết người lớn lên ở bên cạnh sông.
Việc lần này không được lãnh binh tác chiến, Trần Thượng Chí phần lớn là bất mãn, nhưng ông ta cũng không thể làm sao được, bởi vì quyết định này là do Sở Danh Đường đưa ra, mà ông ta còn do chính Sở Danh Đường một tay đề bạt.
Trần Thượng Chí trước kia chỉ là một giáo úy bình thường ở đại doanh bên cạnh sông ở Bình Nguyên quận, Sở Danh Đường nhậm chức Thái Thú thường xuyên xuống bờ sông thị sát. Trần Thượng Chí lãnh binh rất có phương pháp, võ nghệ cao cường, nhanh chóng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Sở Danh Đường. Đại doanh bên sông mặc dù trực thuộc Nam tuyến đại doanh, nhưng dù sao cũng ở trong Bình Nguyên quận, Sở Danh Đường rất nhanh thông qua vị thống lĩnh già của Nam tuyến đại doanh lúc đó đề bạt Trần Thượng Chí lên Thiên Tướng. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chức thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, Trần Thượng Chí được thăng cấp như vũ bão, sau Thiên Tướng là Nam tuyến đại doanh tả tướng quân, rồi lãnh chức phó thống lĩnh, trước sau chưa tới một năm trời, thăng quan tiến chức tốc độ cực nhanh làm người khác chỉ biết trố mắt nhìn. Chỉ là con một ngư phủ bên sông, lại có thể leo lên chức phó thống lĩnh, Trần Thượng Chí đối với Sở Danh Đường cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Thượng Chí biết sau khi đánh xong trận này, Sở thống lĩnh sẽ tiến triều. Chức thống lĩnh Nam tuyến đại doanh đương nhiên thuộc về Vương Minh Viễn, trận chiến lần này ông ta được thống lãnh thủy quân, tất nhiên là để ông ta tích lũy công trạng. Trần Thượng Chí lắc đầu, Vương Minh Viễn dù sao cũng là đường đệ của phu nhân Sở thống lĩnh, lại là đệ tử Tĩnh Bắc Hầu phủ Vương gia, trong hai người bọn họ Sở Danh Đường đương nhiên sẽ phải chọn Vương Minh Viễn, tuy nhiên bản thân Trần Thượng Chí cũng thấy thỏa mãn, huống chi chức thống lĩnh về sau này cũng không phải không còn hy vọng.
– Báo cáo phó thống lĩnh, Nam Tề thủy quân tan tác đang bỏ chạy về hướng chúng ta.
Trần Thượng Chí phấn chấn trong lòng:
– Truyền lệnh xuống, đốt lửa các thuyền.
Sau khi Sở Lạc Thủy và Lưu Khải Thiện sang sông, Trần Thượng Chí liền dẫn một vạn thuỷ quân đi đến, rồi tập hợp các thuyền nhỏ mà hai cánh quân kia đã sử dụng để vượt sông lại, rưới đầy dầu cây ngô đồng lên trên rồi dùng xích sắt xâu lại. Lúc này thấy thủy quân Nam Tề đang xuôi dòng xuống hạ lưu,thủy sư của thủy quân Triệu quốc châm lửa đốt thuyền, tức thì tạo thành một bức tường lửa trên mặt sông.
Thủy quân Nam Tề thấy thế, trận tuyến đại loạn, lập tức cố hết sức giảm tốc độ. Quân của Vương Minh Viễn đuổi theo ở phía sau lập tức bắt kịp, phía này một vạn thủy quân lách qua tường lửa xông lại.
Trần Thượng Chí đứng trên sàn thuyền, thấy hai cánh thủy quân bên mình tạo thành thế vây kín thủy quân Nam Tề, quay sang cười với mấy người bên cạnh nói:
– Xem ra lần này người Nam Tề số kiếp đã định.
Một viên giáo úy thở dài:
– Chỉ tiếc thuyền nhiều như vậy mà hỏa thiêu cháy sạch.
Trần Thượng Chí trách mắng:
– Ngươi biết cái gì, nếu không có bức tường lửa này, thủy quân Nam Tề xuôi dòng đi xuống, rơi vào thế phải quyết đánh đến cùng, quân ta vẻn vẹn chỉ có một vạn, làm sao có thể ngăn được. Mấy chiếc thuyền kia tính làm gì, trận này mà thắng, thuyền của thủy quân Nam Tề nhiều như vậy, cho các ngươi mỗi người một chiếc thuyền vẫn đủ.
Nói xong, Trần Thượng Chí nhịn không được nở nụ cười.
Nhìn nhìn ra phía xa, Trần Thượng Chí nói tiếp:
– Chúng ta đi thôi, xin Vương phó thống lĩnh chén rượu uống, đánh thắng trận lớn như vậy, Vương phó thống lĩnh hẳn sẽ tận tình mời khách.