Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 1: Bình Nguyên nổi gió — Bắc triệu sở thị
Bình Nguyên quận là quận lớn nhất phía Nam của Bắc Triệu, ngăn cách giữa nó và Nam Tề chính là một con sông lớn. Bởi thế, Nam tuyến đại doanh của một trong ba đại quân doanh Bắc Triệu nằm ngay tại đây với hơn mười vạn đại quân, mà Nam tuyến đại doanh thống lĩnh tướng quân có quan bậc còn cao hơn cả Thái thú của Bình Nguyên quận, cho nên đám binh tướng như hổ như báo này căn bản cũng chẳng để đám quan viên của quận vào trong mắt.
Thế nhưng, từ khi Sở Danh Đường nhậm chức Thái thú tới nay, việc an ninh trở nên rất ổn định, mà đám quan viên của Bình Nguyên quận cũng không nương tay xử trí binh lính dám càn quấy ở đây, muốn bắt liền bắt, sau khi phạt hơn mười trượng mới giao lại cho Nam tuyến đại doanh xử lý tiếp.
Sau một thời gian, dân chúng nơi đây cũng dần hiểu ra nội tình trong đó. Nguyên lai Sở thái thú chính là đương triều quốc cữu, nhạc phụ của hắn lại chính là Thượng thư Bộ binh Vương lão Hầu gia, đã thế Nam tuyến đại doanh Đỗ thống lĩnh vốn là ái tướng mà Vương lão Hầu gia đề bạt, phó thống lĩnh Vương Minh Viễn lại chính là em họ đằng vợ của Thái thú đại nhân. Có mấy tầng quan hệ này, sống lưng của quan viên địa phương trong quận cũng trở nên cứng cỏi lên nhiều.
Bình Nguyên thành chính là thủ phủ của Bình Nguyên quận. Ở phía Tây thành có một khu lâm viên cực kỳ lớn, tên là Sướng Xuân viên, nơi đây cũng là hành cung của Bắc Triệu vương thất, tương truyền do Bắc Triệu thái tổ dựng lên. Thái tổ hoàng đế cũng từng ở đây chỉ huy đại quân khiến cho mười lăm vạn quân Nam Tề thua không còn đường để đi, đành phải hết thảy nhảy xuống sông tìm đường sống. Đây cũng là việc mà Thái tổ hoàng đế cực kỳ tâm đắc, cho đến nay, tại hai bên đại môn của Sướng Xuân viên vẫn còn khắc câu thơ của thái tổ làm ra “Lâm giang bắc vọng, thiên lý giang sơn” ( tạm dịch nghĩa: Từ dòng sông nhìn về phương Bắc, chính là ngàn dặm giang sơn).
Bốn phía Sướng Xuân viên đều là phủ đệ của các đại quan hoặc quý nhân của Bình Nguyên quận. Đám quan viên bình thường rất ít khi tới đây, nơi đây dù sao cũng là sản nghiệp của hoàng gia nên bọn họ cũng không thể nào thích thì đến, nhưng đám con trai con gái của bọn họ thì lại chẳng có lo lắng nhiều như vậy, chúng thường xuyên len lén tới đây chơi đùa. Những thị vệ phụ trách bảo vệ nơi đây đối với đám nhóc này cũng mắt nhắm mắt mở, tuy nói bọn họ lệ thuộc vào Cấm vệ quân của Bắc Triệu vương thất, nhưng dù sao nơi đây cũng xa kinh thành, bọn họ hàng ngày có nhiều cái còn phải dựa vào quan viên địa phương.
Lúc này chính là thời gian đầu mùa xuân, mười mấy đứa trẻ đang chơi đùa trên một thảm cỏ lớn bên trong Sướng Xuân viên, rất là náo nhiệt.
– Xem kìa, hai vị công tử của Sở gia đã tới.
Một thiếu niên đột nhiên kêu lên.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai người thiếu niên từ phía cửa phụ của Sướng Xuân viên đi đến, trong đó có một người ôm một tiểu hài tử. Hai thiếu niên này, người anh là Sở Hiên, người em là Sở Nguyên, là con của Thái Thú Bình Nguyên quận Sở Danh Đường. Tiểu hài tử còn lại chính là con thứ năm của Sở Danh Đường, tên là Sở Tranh, vừa mới sáu tuổi, trông rất kháu khỉnh đáng yêu, lại thông minh nhu thuận, Sở lão phu nhân thường khen cháu mình là tụ tập tất cả linh khí của Sở gia mà ra. Một tuổi có thể nói, bốn tuổi có thể đọc, mọi người trong phủ ai ai cũng coi hắn như bảo bối. Sở Danh Đường thương yêu ấu tử càng không gì sánh được, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có lúc còn làm ngựa cho Sở Tranh cưỡi, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nghiêm khắc đối với Sở Hiên và Sở Nguyên, thực khiến hai vị ca ca của Sở Tranh đố kị không thôi.
Tuổi tác của Sở Hiên và Sở Nguyên không chênh lệch nhau mấy nên anh em rất hợp tính nhau, hầu như cả ngày đều vui đùa cùng nhau. Ngày hôm nay đột nhiên nổi hứng, hai anh em mang cả Sở Tranh len lén ra ngoài gặp bạn bè. Hai người họ bình thường mặc dù có chút bất mãn với phụ thân vì quá thiên vị ấu đệ, nhưng vẫn rất quý đệ đệ bảo bối này, lần này mang hắn đi theo cũng muốn giới thiệu đệ đệ của mình với đám bằng hữu, giống như tiểu hài tử khi có cái gì đó yêu quý đều rất thích khoe khoang một lần, dạng như cái ta có cái ngươi không có.
Bọn con nít lúc này ùa ra nghênh đón, đám thân thiết thì gọi Sở đại ca, Sở tam ca, nhưng đại đa số đều gọi bọn họ là Sở công tử. Chỉ có hai người vẫn đứng thẳng không động đậy gì, nhất là vị thiếu niên trong số hai người này mặt lộ vẻ khinh khỉnh.
Không ngoài sở liệu, bọn con nít vừa thấy Sở Tranh đều thấy yêu mến liền, đứa thì xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tranh, đứa thì nắm nắm bàn tay nhỏ bé của hắn khiến Sở Tranh sợ đến nỗi chẳng biết làm sao chống lại, nước mắt trào ra từ hai khóe mắt. Sở Hiên và Sở Nguyên thấy vậy không khỏi nóng nảy, vội vàng Đông đẩy, Tây gạt đám móng vuốt này ra khỏi em trai mình, Sở Nguyên cũng không biết từ đâu cướp được một chuỗi mứt quả đem nhét vào trong tay Sở Tranh. Nhìn những viên kẹo hồng hồng ngon lành, Sở Tranh lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Náo loạn một hồi, Sở Hiên và Sở Nguyên mới chú ý tới hai người đang đứng một bên kia, liền tách ra khỏi bọn con nít, hướng hai người đó thi lễ:
– Tham kiếm Tiểu vương gia, Kỳ quận chúa.
Hai người này chính là con trai và con gái của đương triều Xương Bình Vương tên là Triệu Ứng và Triệu Kỳ. Xương Bình Vương chính là em trai ruột duy nhất của Hoàng thượng, theo lệ cũ của Bắc Triệu, anh em của Hoàng thượng không được phép ở trong kinh thành, để tránh khỏi việc kết giao với quyền thần có ý đồ gây rối. Bởi vậy, cho dù quan hệ giữa Xương Bình Vương và Hoàng thượng có tốt đến mấy, ông ta vẫn phải tới Bình Nguyên quận.
Triệu Ứng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua đám người đi theo phía sau huynh đệ Sở gia rồi mới nói:
– Hai vị thật là uy phong a.
Sở Hiên dù sao cũng từng trải nhiều việc, biết cái mềm nắn rắn buông, không nói gì cả. Thế nhưng Sở Nguyên lại là kẻ rất nóng nảy bộp chộp, hai mắt long lên nói:
– Tiểu vương gia quá khen, đó đều nhờ vào phước ấm của gia phụ thôi.
Mặt Triệu Ứng nhất thời biến sắc. Nguyên lai, từ khi Bắc Triệu dựng nước tới giờ, để tránh cho các phiên vương tiền triều mọc lên như rừng, hoàng quyền vì thế mà bị lung lay, cho nên đã mặc định luật pháp, con cháu hoàng thất ngoại phong không được nhúng tay vào chính vụ địa phương. Bởi vậy, mặc dù Xương Bình Vương có thân phận Thân vương, nhưng trong tay lại không có một nửa phần thực quyền. Mà Sở Danh Đường vốn là Lại Bộ Thị Lang từ trong triều mà ra, đến Bình Nguyên quận này nhậm chức Thái thú, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn khốc, tại quận nội lấy thúng úp voi, quả thực chẳng khác nhất phương chư hầu là mấy.
Sở gia ở trong triều lại đứng đầu tam đại thế gia, vị Lâm quý phi được thánh thượng cực kỳ sủng ái lại là em gái ruột của Sở Danh Đường, đã thế Sở phu nhân Vương Thị lại là trưởng nữ của đương triều Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt Vương Hầu gia, môn sinh của hai nhà Sở Vương rải khắp thiên hạ, cho nên ở nơi này, các quan lại đều coi Sở Danh Đường như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó. Nước lên thì thuyền lên, cho nên ngay cả đám con cháu của bọn họ cũng luôn coi hai anh em Sở Hiên, Sở Nguyên làm người đứng đầu, nhất hô bá ứng, phong quang vô hạn ( tạm dịch: hô một cái mà ai cũng ủng hộ, vô cùng nở mày nở mặt).
Triệu Ứng với tâm khí cao ngạo, làm sao mà chịu được sự khiêu khích như vậy, oán độc nhìn Sở Nguyên một cái rồi nói với Triệu Kỳ:
– Chúng ta đi.
Trong lòng Triệu Kỳ cảm thấy áy náy, nhìn Sở Hiên cười cười một cái rồi đi theo sau Triệu Ứng.
Sở Hiên chỉ biết lắc đầu, cái tên Tiểu Vương gia này xem ra lòng dạ cũng quá hẹp hòi a. Sở Nguyên thì ngược lại chẳng thèm để ý, cũng bởi hắn thường ngày khi nhìn thấy Triệu Ứng đều cảm thấy không vừa mắt.
Niên kỷ của Triệu Ứng mặc dù không lớn, nhưng dù gì cũng là một cái Tiểu Vương gia, nếu mà hắn cùng với đám Sở gia huynh đệ bất hòa thì đám con nít còn lại tự dưng sẽ chui vào cái thế khó xử nhất. Nhưng bây giờ hắn lại tự nguyện rời đi, bọn con nít trở nên thoải mái rất nhiều, túm tụm lại quanh đám huynh đệ Sở gia nói chuyện.
Chỉ thấy Sở Nguyên nước miếng tung bay, hướng đám con nít xung quanh mình kể các chuyện ly kỳ về kinh thành mà hắn ở trong phủ đặc biệt nghe được, khiến đám nhà quê Bình Nguyên quận này nghe mà ngẩn người cả ra, ngay cả con trai của Bình Nguyên đại doanh Lưu tham tướng là Tiểu Lưu mập mạp hai mắt mở to, mồm há hốc, chăm chú nuốt từng lời từng chữ. Sở Nguyên thấy cảnh này mà đắc chí không thôi, lẽ nào mình thực có tài kể chuyện hay đến thế sao chứ?
Bỗng nhiên Tiểu Lưu mập mạp chỉ tay về phía sau Sở Nguyên, miệng lắp bắp nói:
– Ngươi xem, ngươi xem kìa…
Sở Nguyên đập vào bàn tay béo ú của hắn:
– Có cái gì đẹp chứ!
Tiểu Lưu mập mạp hổn hển nói:
– Ngươi xem đệ đệ của ngươi kìa!
Sở Hiên và Sở Nguyên vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Tranh đang lảo đảo trèo lên ngọn núi giả gần đó, với độ tuổi của hắn, nếu mà ngã xuống thì tuyệt không phải chuyện đùa, Sở Nguyên lo lắng hô to một tiếng:
– Tiểu Ngũ, cẩn thận nha!
Cũng không biết là vì trượt tay hay là vì tiếng hô to của Sở Nguyên làm cho giật mình hoảng sợ, Sở Tranh ngã lộn nhào thẳng xuống phía dưới.
Nguyên lai Sở Tranh ngồi một bên tự mình ăn chuỗi xiên mứt quả kia, chẳng bao lâu thì ăn hết, do niên kỷ quá nhỏ, đối với những chuyện phiếm giữa hai vị ca ca và đám bằng hữu thì cái hiểu cái không, cho nên buồn chán đứng lên ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên thấy bên cạnh hòn núi giả phía bên trái có một con chim nhỏ sáu màu, nhất thời cảm thấy hứng thú, muốn một mình tự đi đến bắt nó. Nào ngờ con chim nhỏ cũng không cho hắn mặt mũi, vèo một cái bay thẳng lên đỉnh núi, Tiểu Sở Tranh nhất thời có chút tức giận, ở trong phủ hầu như thứ gì hắn muốn đều được hết, cho nên bực bội đuổi theo con chim.
Sở Hiên và Sở Nguyên sợ đến cứng người, ngơ ngác nhìn không nhúc nhích. Tiểu Lưu mập mạp cùng đám nhóc nhanh chóng phản ứng, cả đám ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Sở Tranh bị ngã bế hắn lên mang lại chỗ hai anh em Sở Hiên, chỉ thấy Sở Tranh hai mắt nhắm nghiền, trên trán có một vết thương dữ tợn kinh khủng, máu tươi chảy ròng ròng.
Sở Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, đoạt lấy Sở Tranh từ trong tay của Tiểu Lưu mập mạp, tiện thế đá mạnh một cước vào người Sở Nguyên rồi quát:
– Còn không mau về nhà!
Sở Nguyên như người vừa tỉnh mộng, cũng chẳng chào hỏi bọn con nít, vội vàng theo đại ca về nhà.
Đám Tiểu Lưu mập mạp ở lại nhìn nhau, cũng chẳng ai đề nghị, oanh một tiếng toàn bộ giải tán.
***
Trương Đắc Lợi đứng gác tại cổng Sở phủ ngáp dài một cái, ngẩng đầu nhìn trời, chẹp chẹp miệng vài cái, cảm thấy thật mỹ mãn.
Đúng vậy, Trương Đắc Lợi hắn trước kia bất quá chỉ là một kẻ làm thuê cho một quán rượu, bị người ta xai Đông xai Tây, đã thế còn nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ. Khi Thái thú đại nhân tới đây nhậm chức có tuyển gia đinh, hắn tuổi tráng niên sung sức, lại từ cụ thầy đồ hàng xóm cạnh nhà học được dăm ba chữ, thế là trúng tuyển gia đinh được giữ lại. Ngày nay đi ra ngoài, người trong Bình Nguyên thành ngay cả đối với người gác cổng của Sở phủ cũng cung kính, khuôn mặt niềm nở chào đón.
Đã thế, cô bé Tiểu Hồng bán đậu hoa ở trên phố cũng để ý đến hắn, một đôi mắt to luôn luôn nhằm lên người hắn, đem cả hồn lẫn thể xác của Trương Đắc Lợi câu dẫn mất. Mẹ của Tiểu Hồng cũng là bà chủ của cửa hàng bán đậu hoa thấy hắn cũng không có trừng mắt đe dọa nhìn, Trương Đắc Lợi hắn mỗi lần đi qua đều bị bà kéo vào ngồi, rồi Tiểu Hồng lúc đó cũng bị mẹ không cho ngồi bán hàng mà bắt ngồi tiếp chuyện cùng hắn, dụng ý thật đến người mù cũng nhìn được a.
Mình cố gắng cần kiệm, Trương Đắc Lợi trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Hồng, cô bé cũng không tệ a, mình tuổi không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên cưới vợ đi thôi…
Bang bang phanh…
Một trận tiếng đập cửa làm cho Trương Đắc Lợi giật mình tỉnh giấc mộng đẹp.
Tiếng đập cửa? Không sai, là có người đang đập cửa, Trương Đắc Lợi hắn làm mấy năm cái nghề gác cổng này rồi, nên nhiều việc cũng rõ ràng trắng đen, hiện thời không khỏi rủa thầm cái tên khốn nào, tại Bình Nguyên quận, dám đến đập cửa Thái Thú phủ? Hắn tiện tay vớ lấy cái chổi gần đó, mở cửa, vung cái chổi lên chuẩn bị đập vào đầu kẻ gan lớn kia.
– Thiếu gia?
Sở Hiên cũng chẳng có thời gian truy cứu vì sao Trương Đắc Lợi vừa mở cửa đã vung chổi lên định làm cái gì đó, vội vã nói:
– Trương Đắc Lợi, mau đi thỉnh lang trung, mau lên!
– Thỉnh lang trung?
Trương Đắc Lợi cúi đầu nhìn người đang được Sở Hiên ôm vào lòng kia, hoảng hốt kêu lên:
– Là tiểu Ngũ thiếu gia đó ư? Tiểu Ngũ thiếu gia làm sao thế?
Sở Nguyên chẳng nói chẳng rằng nhéo Trương Đắc Lợi một cái, đẩy thẳng ra ngoài cửa, một cước đạp cho một cái rồi quát to:
– Đi nhanh, thỉnh lang trung tốt nhất trong thành!
Hắn nói xong liền vội vã chạy theo Sở Hiên vào trong phủ.
Trương Đắc Lợi bị đá một cước tung người, thất tha thất thểu hướng hiệu thuốc bắc Từ Ân Đường chạy tới, cũng chẳng thèm để ý trên mông quần còn in một vết dày to tướng, trong lòng chỉ không ngừng lẩm bẩm: xong, tiểu Ngũ thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì, Sở phủ không bị lật tung trời lên mới lạ.
***
Sở phủ đã sớm náo loạn cả lên rồi.
Sở phu nhân vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tranh tràn đầy máu, chỉ kịp kêu một tiếng “Con của ta…”, thân thể liền mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Sở lão phu nhân, mẫu thân của Sở Danh Đường đứng ở gần đó cũng hầu như không thở được, ho khan liên tục. Mấy người nha hoàn đứng phía sau bà vội vàng đi tới đấm lưng, lão phu nhân một lúc sau mới phều phào nói:
– Mau, mau gọi lão gia của các ngươi trở về.
Lão quản gia trong phủ Cao Sĩ Anh khom người nói:
– Lão nô đã sai Lý Thành đi rồi.
Lão phu nhân gật đầu, lại ho mấy tiếng rồi nói:
– Lang trung đâu, đã thỉnh lang trung chưa?
Sở Hiên và Sở Nguyên thấy tổ mẫu và mẫu thân chạy đến, hai người liền lui vào một góc, thở mạnh cũng không dám, thấy mẫu thân hôn mê cũng không dám tới, Sở Nguyên thì lại càng lẩn ra phía sau đại ca, hận không có cái tường nào chắn trước mặt để nấp sau nó.
Sở Hiên thân là trưởng tử, thấy tổ mẫu hỏi về lang trung, đành phải đi ra phía trước đáp:
– Tôn nhi đã sai người gác cổng Trương Đắc Lợi hỏa tốc đi mời rồi ạ.
Sở lão phu nhân lúc này mới phát hiện hai đứa cháu của mình, hừ một tiếng:
– Hai ngươi lại đây!
Sở Nguyên cũng không dám trốn tiếp, lật đật đi tới bên phải của Sở Hiên.
Sở lão phu nhân nhíu đôi tròng mắt nhìn chằm chằm khiến hai huynh đệ toàn thân sợ hãi.
– Tiểu Ngũ thế nào lại té bị thương như thế? Hai người các ngươi…
Sở lão phu nhân chậm rãi nói, đột nhiên ngừng lại, hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ tàn khốc, vung long đầu quải trượng chống mạnh xuống đất, uy mãnh quát:
– Nói!
Huynh đệ Sở Hiên hai người bị dọa chết khiếp, không dám giấu diếm, từ đầu chí cuối tường thuật lại đầy đủ.
***
Bình Nguyên thành, trong phủ làm việc của Thái thú, Sở Danh Đường tay cầm bút, trong lòng cẩn thận suy nghĩ từng chữ cần viết lên tấu chương trước mặt.
Ông ta đã làm Bình Nguyên Thái thú năm năm rồi, nếu như lần này mà còn không thể về triều nhậm chức nữa thì tại Bình Nguyên quận làm Thái thú sống nốt quãng đời còn lại chính là việc hạnh phúc nhất rồi. Thối cũng không còn đường thối lui nữa rồi, làm quan nhiều năm, ông ta cũng đắc tội không ít người, mấy năm nữa khi già, một khi quyền chức không còn nữa, những người đó có thể đơn giản buông tha cho mình ư? Tuy nói Sở gia là đại thế gia đứng đầu Triệu quốc, hắc hắc, trong đó nội tình đấu đá ngoại nhân làm sao hiểu được chứ.
Lần này viết tấu chương nhất định phải cẩn cẩn thận thận, làm thế nào mà khiến hoàng thượng có thể hiểu được rằng mình tuy làm Thái thú của Bình Nguyên rất tốt nhưng vẫn muốn quay về triều đình trợ giúp hoàng thượng, việc này chỉ cần một chút sơ hở là hỏng việc. Tuy nói hoàng thượng vốn cũng tin tưởng mình, nhưng thánh tâm chính là khó dò a.
– Lão gia!
Sở Danh Đường ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người vừa nói chính là gia nhân Lý Thành, thuận miệng hỏi:
– Chuyện gì?
– Lão phu nhân bảo tiểu nhân truyền lời, thỉnh lão gia tức tốc hồi phủ.
– Có chuyện gì?
Mặt Lý Thành có chút trắng bệch, hắn vâng lệnh lão quản gia vội vã mà đến, việc này cũng không có rõ ràng lắm.
– Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là tiểu Ngũ thiếu gia đã xảy ra chuyện, từ chỗ cao ngã xuống.
Sở Danh Đường cả kinh, vội vàng hỏi:
– Tiểu Ngũ thế nào?
Trên mặt Lý Thành mồ hôi túa ra càng nhiều, một lúc sau mới nghẹn nào thốt ra bốn chữ:
– Sinh tử không rõ.
“Bộp”, Sở Danh Đường tiện tay ném thẳng bút lên mặt tấu chương, mặt tái nhợt vội bước ra ngoài cửa, cái gì mà con đường làm quan hay ân oán gia tộc cá nhân ông ta lúc này chẳng để bất kỳ điều gì ở trong lòng, Sở Danh Đường chỉ hy vọng tiểu nhi tử của mình có thể bình an vô sự là tốt rồi.
Lý Thành thở phào nhẹ nhõm, vội đi nhanh vài bước phân phó mấy tên thủ vệ trước cửa:
– Mau chuẩn bị kiệu!
Sở Danh Đường cũng không quay đầu lại, vừa đi nhanh vừa nói:
– Bị cái gì kiệu, chuẩn bị ngựa!
Lý Thành ngây người trong chốc lát rồi nhanh chóng nói:
– Dạ!
Thái thú đại nhân thân mang quan phục cưỡi ngựa tại phía trong Bình Nguyên thành, việc này thực khiến chấn trộng thành nội. Trong lúc nhất thời lời đồn đãi oang oang khấp bốn phía, có người nói Thái thú đại nhân phụng mật chỉ phải thượng kinh gấp, lại có kẻ nói giặc cỏ làm loạn hay các man tộc từ phương Bắc đã đem bính đánh tới chân thành rồi không chừng.
***
Bên trong gia phủ Thái thú.
Lão phu nhân chống long đầu quải trượng, khẩn trương nhìn lão lang trung tóc hoa râm trước mặt:
– Thái tiên sinh, tôn nhi của ta thế nào rồi?
Thái tiên sinh tên gọi là Thái Giác, chính là ông chủ của hiệu thuốc bắc Từ Ân, cũng là đại phu nổi danh nhất tại Bình Nguyên thành và Bình Nguyên quận. Khi Trương Đắc Lợi chạy đến hiệu thuốc bắc thì Thái Giác đang ăn cơm. Hắn đùng đùng ôm lấy tay của Thái Giác kéo đi, vừa đi vừa nói:
– Thái tiên sinh, ông cần phải cứu mạng người a.
Tới Sở phủ rồi, Thái Giác hỏi han tình hình, lúc này dở khóc dở cười, chính mình bị kéo đi vội vàng như vậy, cái gì cũng không có chuẩn bị mang theo, làm sao mà chữa bệnh tử tế được đây chứ. May mà Thái Giác thông minh, đoán được Trương Đắc Lợi kéo mình đi như vậy đại khái có chuyện gì quan trọng xảy ra, cho nên vừa ra tới cửa còn cố lấy cái hòm thuốc mang theo, lúc này mới không hỏng việc.
Thái Giác tay vuốt chòm râu, đang muốn trả lời thì nghe từ ngoài cửa truyền đến một loạt các thanh âm.
– Lão gia đã trở về.
– Đại nhân đã trở về.
Thái Giác liền đứng lên, làm một lễ chào Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường hơi gật đầu đáp lễ rồi bước nhan tới trước giường.
Những vết máu trên mặt Sở Tranh cũng đã được lau ạch sẽ, vết thương trên trán cũng được băng bó tỉ mỉ, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt. Sở Danh Đường vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hài nhi, cánh tay tự nhiên có chút run run.
Sở Danh Đường cố gắng trấn tĩnh tâm tình, quay sang Thái Giác hỏi:
– Thái tiên sinh, hài nhi của ta thương thế thế nào?
Thái Giác cung tay đáp:
– Ngoại thương đã được lão hủ xử lý thỏa đáng. May mà tiểu thiếu gia mặc quần áo cũng giày cho nên trên người cũng không có tổn thương gì, chỉ là…
Sở Danh Đường liền hỏi:
– Chỉ là cái gì?
Thái Giác trầm ngâm một lát rồi mới nói:
– Đại nhân, tiểu thiếu gia lần này từ chỗ cao ngã xuống, bị thương vào đầu. Đại nhân cũng biết, người ta nếu đầu bị chấn động mạnh thì hậu quả sẽ ra sao, tốt nhất vẫn chờ tiểu thiếu gia tỉnh lại thì mới chuẩn đoán bệnh tình thương thế chính xác được.
Sở lão phu nhân đứng một bên nói:
– Danh Đường, có thể viết một phong thư gửi vào kinh, xin Hoàng thượng phái hai Ngự y thật tốt đến.
Thái Giác hướng Sở lão phu nhân thi lễ một cái, nói:
– Lão phu nhân, từ phía Bắc đi lên kinh thành mời Ngự y cũng phải mất mấy tháng, huống hồ…
Nói tới đây trên mặt Thái Giác không khỏi toát ra một tia ngạo khí.
– Những Ngự y này cũng không nhất định cao minh hơn lão hủ.
Sở Danh Đường cũng không nói gì, ông ta biết lời này là thực. Thái Giác cũng vốn là ngự y trong đại nội, chỉ vì liên quan đến một chuyện ân oán trong cung đình mà nội cung có người không muốn để cho Thái Giác sống. May mà vị Lâm quý phi được hoàng thượng sủng ái kia vì thấy y thuật của Thái Giác rất cao minh, không đành lòng đứng ngoài nhìn, cho nên nhờ đại huynh Sở Lệnh Đường đưa ông ta tới Bình Nguyên quận.
– Hài nhi của ta khi nào có thể tỉnh lại?
Sở Danh Đường hỏi.
– Lão hủ cứ cách ba canh giờ lại châm cứu cho tiểu thiếu gia một lần.
Thái Giác không trả lời trực tiếp câu hỏi.
Sở Danh Đường thở dài, ông ta cũng minh bạch, cho dù vị Thái Giác này có là thần y đi nữa cũng không thể xác chính chính xác lúc nào sẽ con trai mình sẽ tỉnh lại được.
– Vậy xin làm phiền Thái tiên sinh. Thật mong Thái tiên sinh có thể ở lại phủ trong những ngày này để điều trị cho nhi tử.
Sở Danh Đường ôn tổn nói.
– Lão hủ tuân mệnh.
– Tốt lắm.
Sở Doanh Đường xoay người phân phó:
– Lý Thành, mau dẫn Thái tiên sinh tới phòng dành cho khách quý.
– Dạ.
Đợi Thái Giác ra khỏi phòng, Sở Danh Đường mới nhìn Sở phu nhân, giận dữ nói:
– Phu nhân, Tiểu Ngũ như thế nào lại bị thương thế?
Sở phu nhân cũng không dám giấu diếm, đem chuyện Sở Hiên và Sở Nguyên lén đem Sở Tranh ra ngoài như thế nào rồi bị thương làm sao nói hết. Sở Danh Đường càng nghe càng giận, ông ta vốn đã thấy kỳ quái, Sở Tranh vốn ở trong phủ lúc nào cũng có người chiếu cố, như thế nào lại bị trọng thương như vậy, nguyên lai là do Sở Hiên và Sở Nguyên giở trò quỷ.
“Bốp”, Sở Danh Đường đập mạnh lên bàn một cái, quát to:
– Một đám hỗn đản!
Sở lão phu nhân trách cứ:
– Đập cái gì mà đập, Tiểu Ngũ còn đang nằm kia kìa.
Sở Danh Đường vội đáp:
– Dạ, mẹ.
– Hai cái tên tiểu súc sinh này đâu rồi?
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng do dồn nén tức giận mà rít lên khiến người nghe cảm thấy lạnh người.
Sở phu nhân nghe trượng phu nói năng thô tục, âm thầm mắng lại, hai đứa nó là tiểu súc sinh thì Sở đại nhân ông là…, ta…ây, không được.
Lòng thì miên man suy nghĩ nhưng trong miệng bà ta thì lại nói:
– Đang quỳ ở phía ngoài.
Thì ra khi Sở phu nhân tỉnh lại, tuy xót xa con út bị trọng thương nhưng vẫn quan tâm đến hai đứa lớn kia. Bà ta biết chồng rất quý con út, mà lần này Sở Hiên và Sở Nguyên lại là thủ phạm gây chuyện sai lầm khiến em bị nạn, quyết không thể tránh được hình phạt, cho nên liền bắt hai đứa con quỳ trước cửa nhận lỗi, hi vọng sẽ làm giảm cơn giận của chồng phần nào.
Sở Danh Đường ngây người trong giây lát rồi lành lạnh nói:
– Lý Thành, chuẩn bị gia pháp!
***
Sở Hiên và Sở Nguyên quỳ ở ngoài cửa nghe thấy những lời này, trong lòng cực kỳ hối hận, nhưng giờ cái gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, bọn họ chỉ đành đối đầu với hiện thực. Hai người càng nghĩ càng sợ, Sở Nguyên đột nhiên nói:
– Đại ca, anh nói phụ thân sẽ dùng cái gia pháp gì trừng phạt chúng ta?
– Ta nghĩ sẽ là mộc trượng, lần này đôi ta phạm sai lầm lớn rồi.
Sở Hiên đáp lời.
– Em thì cho là trúc trượng, phụ thân từ trước tới giờ rất yêu Tiểu Ngũ, lần này sợ sẽ đích thân ra tay a.
Sở Nguyên không tán thành nói.
– Đánh cuộc gì?
– Nếu như em nói đúng thì anh thay em chịu mười trượng vậy.
Sở Nguyên nhếch miệng nói.
– Đi chết đi!
Sở Danh Đường nổi giận đùng đùng bước tới, theo phía sau là bốn người gia tướng, Sở lão phu nhân và Sở phu nhân đi ở phía cuối cùng.
Sở Hiên và Sở Nguyên vội vã cúi gập người kêu:
– Phụ thân.
Thanh âm của Sở Nguyên khẽ run run, có vẻ hối hận không gì sánh được.
Sở Danh Đường không để ý tới bọn họ, nghiêm nghị quát:
– Sở Đại, Sở Nhị, dùng mộc trượng, mỗi người đánh trước hai mươi trượng.
– Dạ!
Sở Nguyên nghe xong, mắt liếc Sở Hiên một cái, ý tứ rằng anh thắng rồi đó.
Sở Hiên bình thường dù có thắng đứa em trai này cũng khó có lần nào hắn tự ý chịu thua như lần này, nhịn không được cười một tiếng, nhưng nghĩ tới gia pháp sắp đến thì nét cười trở nên thê lương không tưởng tượng.
– Đánh!
Sở Danh Đường ra lệnh, trên sân lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết của hai huynh đệ.
Hai người Sở Đại và Sở Nhị theo lệnh mà đánh cũng cảm thấy bối rối khó xử, đánh nhẹ thì lão gia đang giận giữ kia sẽ tuyệt không chấp nhận, nhưng đánh thật thì ngày sau sẽ càng khổ hơn a, phu nhân mà nhìn thấy hai đứa con bị đánh thảm hại sẽ tuyệt không tha thứ cho mình a. Hai người không hẹn mà dùng phương pháp đánh như nhau, đều giơ cao đánh khẽ, vận lực điều chỉnh trọng côn đập xuống, khi chạm đến mông hai vị thiếu gia thì ở mức nhẹ như có thể.
Nhưng Sở Danh Đường là người nào chứ, huống chi Sở Đại và Sở Nhị làm bộ làm tịch còn kém xa đám sai dịch của Thái Thú Nha môn, chỉ chốc lát liền nhìn ra thật ra trong đó, phẫn nộ quát:
– Hai người các ngươi thật to gan!
Sở Đại và Sở Nhị cả kinh, mộc trượng trong tay không khỏi nặng nề đập thẳng xuống phía dưới khiến hai huynh đệ Sở Hiên kêu giời kêu đất.
Sở Danh Đường xoay người nhìn hai gia tướng khác nói:
– Đem trúc trượng tới đây, lão phu tự mình động thủ.
Sở Hiên miễn cượng xoay đầu liếc nhìn Sở Nguyên, ý tứ: đệ đệ à, ngươi cũng đoán đúng rồi a. Sở Nguyên nhếch miệng, muốn cười một chút, nào ngờ trúc trượng của Sở Danh Đường đã hạ xuống, nụ cười chưa kịp nở đã biến thành tiếng kêu khóc.
Sở phu nhân đứng ở bên cạnh một lúc nhìn càng cảm thấy không chịu đựng nổi, dù gì hai đứa nó cũng là con bà ta rứt ruột đẻ ra, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, nước mắt cứ thế trào xuống má, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng hiểu ý tứ của Sở phu nhân, biết Sở Danh Đường trong lúc nóng giận hạ thủ cũng không nương tình à, vì vậy liền đi lên phía trước giơ lên quải trượng đập lên người Sở Hiên và Sở Nguyên mỗi đứa một cái, mắng to:
– Hai cái đứa nhỏ không ra gì này!
Sau đó bà ta liền hướng Sở Danh Đường nói:
– Đủ rồi, Danh Đường. Hai đứa nó còn nhỏ, đánh nữa sợ chịu không nổi.
Sở Danh Đường lúc này cũng hết giận không ít, thấy mông hai đứa con mình da tróc thịt bong, cũng có điểm không đành lòng, đành ngừng đánh, im lặng không lên tiếng.
Lão phu nhân hướng Sở phu nhân nói tiếp:
– Đem hai đứa nó đi chữa vết thương được rồi, ta đi xem Tiểu Ngũ thế nào đã.
Sở phu nhân lập tức vâng lời, nhanh chóng phân phó nha hoàn kiếm người đỡ hai vị thiếu gia về phòng.
Sở Hiên và Sở Nguyên đồng thanh nói:
– Cảm tạ phụ thân đã giáo huấn.
Sau đó cả hai liền nằm úp mặt trên đất không động đậy. Ngày hôm nay hai người họ ăn cũng đủ vị đắng rồi, cuối cùng tưởng bà nội tới giải cứu, nào ngờ hai cái đập bằng quải trượng kia cũng không giả a, mà dùng lực mạnh nhất để đập đó.
***
Sở lão phu nhân ngồi ở đầu giường, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Sở Tranh, thì thầm nói:
– Tiểu Ngũ à, bà đã thay cháu dạy hai đứa anh hỗn đản của cháu rồi đó, cháu hãy mau tỉnh lại đi nha.
***
– A!
Đêm đã khuya, từ trong Sở phủ vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Sở Nguyên sắc mặt trắng bệch, hướng về phía một tiểu cô nương đau khổ cầu xin:
– Nhị tỷ à, nhị tổ tông, chị có thể nhẹ tay một chút giống như Xuân Doanh tỷ tỷ không, đau chết người a.
Tiểu cô nương nọ cả giận nói:
– Ngươi còn có mặt mũi kêu đau đớn ư, ngươi xem hai người các ngươi đã đem Ngũ đệ biến thành cái dạng gì rồi.
Sở Nguyên thanh âm thoáng cái đã nhỏ li ti, thì thầm nói:
– Phạt thì đã phạt rồi, còn muốn chúng ta thế nào nữa?
– Ngũ đệ đến giờ còn không tỉnh lại, nếu như nó có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ không tha cho Sở Nguyên hai người các ngươi.
Sở Hiện năm ở gần đó đột nhiên trầm giọng hỏi:
– Nhị muội, Ngũ đệ thế nào rồi, Thái tiên sinh nói sao?
Sở Hân lau lệ đáp:
– Thái tiên sinh cũng chưa từng nói cái gì cả, nhưng ta nghe tiểu đồng của ông ấy nói, Ngũ đệ bị hôn mê do đầu bị va chạm mạnh, nếu như trong vòng mười ngày mà không tỉnh lại được thì có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Trong phòng nhất thời trở nên im ắng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở khóc của Sở Hân.
***
Viên Nhược từ trong mê man tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn cố mở mắt, chỉ thấy thần trí cùng cơ thể dường như hoàn toàn mất đi liên hệ, loại cảm giác này cũng thật kỳ quái, dường như mình đang nằm lơ lửng ở một khoảng không vô hình, thật vắng vẻ.
Lẽ nào ta đã trở thành một Quỷ Hồn, đây phải chăng là Âm Tào Địa Phủ? Viên Nhược suy nghĩ lung tung hồi lâu rồi tự hỏi, nếu mà là quỷ làm sao còn cảm thấy đau đớn được chứ?
Bỗng nhiên có một thanh âm yếu ớt, non choẹt truyền đến, bất quá lại có điểm khác lạ, vì thanh âm này không phải từ phìa ngoài truyền tới mà lại từ phía trong nội tâm.
Viên Nhược theo bản năng ngưng thần tập trung nghe, đột nhiên như có một cỗ lực lượng khổng lồ hút lấy hắn. Viên Nhược còn chưa kịp phản ứng, đầu lại đau nhức như búa bổ, đau chẳng khác gì gẫy xương gẫy tủy, đã thế còn giống giống hàng trăm cây trâm nhọn châm vào đầu.
Viên Nhược cố gắng hết sức chịu đựng, mà thanh âm từ trong đáy lòng kia lại thê lương vô hạn, không ngừng lặp đi lặp lại, Viên Nhược cuối cùng dường như hiểu được:
– Mẹ, Tiểu Ngũ nhi đau quá, cha, mau tới cứu con…
Chẳng biết bao lâu, từ trong đầu Viên Nhược lại hiện lên một ít hình ảnh: ở trong một đại viện, một đôi trung niên phu phụ ăn mặc theo kiểu cổ trang, người đàn bà nắm tay một đứa bé khoảng 4, 5 tuổi, mẹ con họ hai người thỉnh thoảng true đùa với nhau, còn người đàn ông kia nhìn đứa bé với ánh mắt tràn đầy yêu quí. Sau đó lại hiện lên hình ảnh một lão bà và mấy người con trai con gái trẻ ở xung quanh nựng hắn, đút cho hắn ăn cái gì đó…
Viên Nhược mơ hồ hiểu ra, hắn đang không tự chủ mà thôn phệ ý thức của đứa bé này. Nghe những thanh âm thê lương vừa rồi, Viên Nhược lại nhớ tới đứa con bé nhỏ của mình, tuổi cùng tầm đứa bé này, nhất thời lòng đau đớn không nguôi, muốn thốt lên những lời an ủi, muốn giúp đứa bé này làm cái gì đó, nhưng hắn dù có muốn chống cự hay liều mạng cỡ nào cũng không có khả năng làm cái gì cả, chỉ nghe thanh âm của đứa bé kia dần dần thu bé lại cho đến lúc biến mất hoàn toàn.
Dần dần, ý thức của Viên Nhược cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, tất cả lại trở về với bóng tối.