Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 42: Giành cầu hôn trước


Đọc truyện Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói – Chương 42: Giành cầu hôn trước

”Oa —— nhìn kìa, thật là đẹp ——”

Đứng ở giữa ruộng lúa mạch rộng bát ngát, Tiền Hựu không nhịn được vui sướng bắc tay lên miệng làm loa lên hét về phía xa xa một tiếng thật to, thật thoải mái.

”Từ nơi này nhìn sang, em cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Đông Lang, Đông Lang, anh mau tới đây đi!” Tiền Hựu rất hoạt bát, quay
về phía Đông Lang đang đứng trên bờ của cánh đồng lúa mạch gọi.

Đông Lang mỉm cười đi về phía cô, Tiền Hựu dựa vào trong ngực anh, hạnh phúc nói: “Em có thể ngửi thấy mùi thơm của cánh đồng lúa mạch! Từ nhỏ anh
đã sống ở nơi này sao? Em thật sự rất hâm mộ anh đó!”

Đông Lang
cũng không nói chuyện, chỉ dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào trán của cô,
Tiền Hựu thưởng thức phong cảnh một lát, rồi lấy điện thoại di động ra,
gọi Khẳng đang đứng chỗ xa xa, nói: “Khẳng, cậu giúp tôi chụp tấm hình
tôi và Đông Lang được không?”

Vốn đang đưa lưng về phía cô, vẻ
mặt của Khẳng bất đắc dĩ quay đầu lại, nhận lấy điện thoại di động của
cô, cau mày nói: “Chụp như thế nào?”

Tiền Hựu ôm chặt Đông Lang,“Cứ chụp hình chúng tôi cùng với cánh đồng lúa mạch là được rồi! Muốn
chụp được cảnh vui vẻ và hạnh phúc như vậy! Tôi muốn chụp lại để cho mẹ
tôi xem!”

Khẳng đen mặt lại, chụp mấy tấm hình cho hai người, rồi trả lại điện thoại cho Tiền Hựu, “Được chưa? Nếu Đông Lang không chịu
đánh một trận với tôi, vậy tôi đi trước.”

Đông Lang gật đầu, “Tối gặp lại.”

Khẳng khoát tay, xoay người đi về phía xa xa.

Đông Lang đưa tay lên sửa lại mái tóc dài của Tiền Hựu bị gió thổi rối tung
lên, “Có muốn ở lại đây chơi thêm một chút nữa không?”

”Không
cần, không cần, chúng ta nhanh chóng đi gặp ba mẹ anh đi!” Tiền Hựu kiểm tra hình xong, vội vàng nghiêng đầu nhìn chung quanh, “Nói xem nhà anh ở đâu?” Táo đỏ lddle^e quyy do^nn.

Đông Lang chỉ chỉ vào căn biệt thự bằng đá cách đó không xa, “Ở chỗ đó.”

Tiền Hựu lập tức vui vẻ chạy về phía căn nhà anh chỉ, “Giống y như đúc trong tấm hình chụp cả gia đình mà anh để ở văn phòng!”

”Chậm một chút, cẩn thận kẻo té xuống.” Đông Lang xách túi lớn, túi nhỏ quà
tặng, nhanh chóng đuổi kịp Tiền Hựu, kéo tay của cô, từ từ đi đến trước
cửa nhà.

Phía ngoài cổng nhà Đông Lang có một khu vườn nhỏ, bên
trong nuôi không ít những động vật nhỏ, thậm chí còn có vài con bò sữa,
nhìn thấy Đông Lang mấy con bò còn rống lên vài tiếng thật dài.

Những cảnh tượng này khiến cho anh nhớ lại tuổi thơ đẹp đẽ và ngắn ngủi, Đông Lang không khỏi cười cười, lôi kéo Tiền Hựu đi về phía trước, vì cả
người cô đứng yên bất động.

Nhưng mà chỉ cần nhìn cô một cái, anh liền đoán ra được là cô đang khẩn trương.

”Thật sự không cần lo lắng, ba mẹ của anh đều là những người rất dễ gần.”

Đông Lang vừa mới dứt lời, trong nhà liền có người mở cửa ra, ba mẹ anh cùng nhau đứng ở cửa, mẹ Đông vừa nhìn thấy Tiền Hựu, thì không nhịn được
che mặt nói: “Oa, ông xã à, cô ấy còn đáng yêu, còn hơn cả trong hình
nữa!”

Ba Đông nhìn vợ bao dung mà cười, nhìn về phía hai người

đang ở ngoài cửa nói: “Mau vào đi, bên ngoài nắng lắm.”

Tiền Hựu đi vào trong phòng, lúc này mới chợt hoàn hồn, lắp ba lắp bắp: “Con chào chú, chào dì, con…con là Tiền Hựu.”

Mẹ Đông không đợi cô nói xong, liền kích động ôm Tiền Hựu vào lòng, “Chào
con, dì cũng rất vui mừng khi nhìn thấy con. Đông Lang nói con rất thích ăn đồ ăn vặt, hôm nay dì đặc biệt đi tới siêu thị gần đây để mua một ít thức ăn vặt, hơn nữa tự tay dì làm không ít món, con tới nếm thử một
chút xem sao!”

Tiền Hựu bị mẹ Đông ôm đi thẳng tới phòng khách,
nhìn thấy đống đồ ăn vặt được chất cao như một ngọn núi nhỏ ở trong góc, thì cô kinh ngạc há hốc miệng, “Nhiều như vậy……”

Cô ăn nửa năm cũng không hết được ấy chứ!

Mẹ Đông cau mày lại, nói: “Như vậy mà nhiều cái gì, dì còn cảm thấy mua
hơi ít, con xem con gầy như thế này, phải ăn nhiều vào dì mới yên tâm
được.”

Nói xong, liền bóc hai túi đồ ăn vặt ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiền Hựu.

Tiền Hựu nghiêng đầu nhìn Đông Lang đang đứng bên cạnh một chút, Đông Lang
cười nói: “Em cứ ăn đi.” Ba Đông cũng nói: “Tính tình của dì con tương
đối nhiệt tình, cứ ăn đi, những thứ này đều mua cho con hết đó.”

”Vậy…… Con cám ơn.” Tiền Hựu đang cầm túi đồ ăn vặt, cùng ngồi trên
ghế sa lon với mẹ Đông, vừa ăn vừa nói chuyện. Bên ngoài biệt thự nhìn
rất đơn giản, nhưng bên trong lại có cảm giác rất tân tiến hiện đại,
trang trí gọn gàng ngăn nắp, dường như tất cả đều được làm bằng thép, mẹ Đông chú ý tới ánh mắt của Tiền Hựu, vừa nhóp nhép ăn đồ ăn vặt, vừa
giải thích: “Con biết đó, sức của chúng ta hơi lớn một chút, cho nên tất cả những món đồ cần phải tốt một chút, nếu không thì sẽ phải thay đổi
thường xuyên.”

”Đúng vậy ạ, nếu không sẽ rất lãng phí tiền.”
Tiền Hựu cũng vừa nhóp nhép ăn đồ ăn vặt vừa gật đầu, rõ ràng hai người
mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không tới mấy phút đã trở nên thân
thiết.

Nhìn thấy Tiền Hựu và mẹ của mình chung sống tốt như vậy, Đông Lang cũng yên tâm hơn, anh quay đầu lại
nói chuyện với ba mình, “Ba, buổi tối đốt lửa trại, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Ba Đông gật đầu, “Có thể thông báo được cho ai trong tộc thì đã thông báo hết rồi.”

”Tốt quá.”

Lỗ tai của Tiền Hựu rất thính, đi lại hỏi mẹ Đông, “Dì, buổi tối còn đốt lửa trại nữa sao?”

”Có chứ, là do A Lang đặc biệt chuẩn bị tiệc tối nay cho con đó.” Mẹ Đông
cười nói, “Đến lúc đó ngoại trừ nhà chúng ta ra, những người sói khác
cũng tới đây, tất cả mọi người đều muốn tới gặp con một chút.”

Tiền Hựu kinh hãi, cô vốn cho là lần này mình chỉ tới đây để gặp ba mẹ của
Đông Lang thôi, ai nghĩ được là còn gặp cả dì bảy, cô tám nữa chứ? Bọn
họ đều là người sói, ngộ nhỡ họ không hoan nghênh mình thì làm thế nào?

Mẹ Đông cười nhéo nhéo mặt của Hựu mặt, nói, “Con đó, giống y như lời A
Lang nói, nghĩ cái gì đều hiện hết ở trên mặt. Không cần lo lắng, Đông
Lang là thủ lĩnh của người sói, những người khác phải nghe nó hết, hơn
nữa thật ra ở trong tộc người sói, bây giờ con rất nổi tiếng đó nha.”

”Con? Con nổi tiếng?” Tiền Hựu không thể kinh ngạc hơn được nữa, đồ ăn vặt ở
trong miệng cũng rớt xuống ghế sa lon, cô cúi đầu muốn nhặt lên, lại bị
Đông Lang ngăn lại, “Bẩn rồi, đừng ăn nữa.”

”À……” Tiền

Hựu rất nghe lời, không nhịn được kéo Đông Lang lại, hỏi, “Dì nói, bây
giờ ở trong tộc của anh, em rất nổi tiếng, Đông Lang, chuyện gì xảy ra ở đây vậy…, có phải anh đã len lén nói xấu em với bọn họ không!”

Đông Lang xấu xa cười một tiếng, sờ sờ đầu của cô, “Đúng vậy, anh đã nói xấu em rất nhiều đấy.”

”Anh —— cái người xấu xa này, em đánh anh chết!” Tiền Hựu dùng quả đấm nhỏ
xíu đánh vào người anh, “Ghét, biết rất rõ là em rất coi trọng cuộc gặp
mặt lần này, anh còn đi nói xấu em như vậy!”

Mẹ Đông ở bên cạnh
nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy, không ngừng cười lên khanh
khách, kéo Tiền Hựu ôm vào trong lòng, an ủi, “Được rồi, được rồi, nó
đùa với con đó. Chẳng lẽ con còn không nhìn ra? Đông Lang yêu thích con
như vậy, sao lại có thể đi nói xấu con được?”

Tiền Hựu nhìn mẹ Đông một chút, lại quay đầu nhìn Đông Lang một chút, dần dần hiểu ra, nhất thời đỏ mặt lên.

Mẹ Đông cười nói: “Cho nên việc con nổi tiếng, là bởi vì dạo trước Đông
Lang tiếp nhận huấn luyện kiềm chế khi biến thân, đã phá vỡ kỷ lục đã
duy trì rất nhiều năm, rất nhanh đã hoàn thành khoá huấn luyện… Rất
nhiều người sói muốn tới học tập kinh nghiệm của nó, nó liền nói với mọi người là tất cả đều vì con.”

“…… Con?” Tiền Hựu lẩm bẩm lặp lại.

”Đúng vậy đó, bởi vì trong lòng suy nghĩ tới người yêu, muốn làm vì cô ấy,
giữ vững lý trí vào đêm trăng tròn, cho nên cuối cùng cũng hoàn thành
khoá huấn luyện. Bây giờ, và cả trong tương lai, chồng của con đã có thể khống chế được bản thân mình, cái này đối với người sói mà nói thật ra
là rất khó, bởi vì coi như có hoàn thành khoá huấn luyện, độ khống chế
của chúng ta cũng không thể đạt tới mức một trăm phần trăm được, nhưng
mà Đông Lang đã làm được. Cho nên, Tiểu Hựu đáng yêu của chúng ta mới có thể nổi tiếng như vậy, tất cả mọi người đều rất muốn gặp con!”

Sau khi Tiền Hựu nghe xong thì sững sờ quay đầu
nhìn về phía Đông Lang, cô biết anh vì mình đón nhận khoá huấn luyện,
nhưng lúc trước, cô hỏi anh nội dung huấn luyện là gì, Đông Lang cũng
không chịu nói chi tiết, bây giờ nhìn lại, huấn luyện khống chế biến
thân đó nhất định rất vất vả đúng không? Anh nhất định đã phải chịu đựng những khổ sở vô cùng lớn, mới có thể thành công như vậy?

Tất cả đều…… Tất cả đều vì mình……

Bây giờ Tiền Hựu rất muốn ôm chặt lấy anh, nhưng ngại còn có người lớn ở
bên cạnh, cô thật sự xin lỗi, chỉ có thể nhéo tay của anh.

Hai
tay của mẹ Đông chống cằm, tràn ngập mong đợi nhìn cô, “Dì không ngại
hai đứa trao nhau nụ hôn nóng bỏng đâu, tốt nhất là nhanh chóng sinh cho dì một đứa cháu gái bảo bối, dì rất mong có một đứa cháu gái, con không biết cháu gái nhà họ Lý bọn họ, nó đáng yêu như thế nào đâu…..
.”

Ba Đông một tay nâng trán, vội vàng đi tới kéo bà xã lôi đi.

”Làm gì thế, em còn muốn tán gẫu với Tiểu Hựu nữa mà.”

”Khụ khụ, cái kia…… Người trong tộc cũng sắp tới rồi, chúng ta đi
sắp xếp một chút, để cho hai người bọn họ nghỉ ngơi tí đi, mới vừa xuống máy bay, nhất định sẽ rất mệt mỏi.”

”À……” Mẹ Đông không nghi ngờ gì, đi theo ông xã ra khỏi cửa.

Rốt cuộc Tiền Hựu cũng nhào tới ôm bạn trai của mình, “Mẹ anh rất là nhiệt tình!”


”Ừhm, bởi vì bà ấy rất yêu thích em.” Đông Lang cười nói.

Tiền Hựu ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của anh, “Nhưng mà hình như anh trông giống rất ba của anh, tính tình cũng giống ông ấy nữa.”

”Đúng là như vậy.” Đông Lang lau lau khóe miệng của cô vẫn còn đang dính vụn
đồ ăn vặt, “Có muốn ngủ một lát không? Còn mất tiếng nữa mới bắt đầu đốt lửa trại.”

Quả thật Tiền Hựu có chút mệt mỏi, liền đi theo Đông
Lang đi vào phòng ngủ của anh lúc còn nhỏ. Phòng của anh vẫn giữ nguyên
bộ dạng như khi còn nhỏ, trên tường còn dán mấy tờ áp-phích của mấy ngôi sao cầu thủ nào đó, nhìn sơ qua cũng giống như những căn phòng của
những bé trai bình thường, nhưng…… Mấy vết cào trên sàn nhà lại lộ ra tất cả.

Nhìn thấy Tiền Hựu trầm mặc như vậy, Đông Lang
biết trong lòng cô đang thương xót cho mình, liền cười giải thích,“Không có gì, đều đã qua cả rồi.”

Tiền Hựu tựa sát vào trong ngực anh, gật đầu lia lịa, “Sau này em sẽ trải qua cùng anh, cho dù vào lúc
trăng tròn, anh không khống chế được mình, em cũng sẽ tuyệt đối không
rời khỏi anh.”

Đông Lang cụng trán mình vào trán cô, “Nhưng nếu
như thật sự có tình huống như vậy xảy ra, thì cho dù như thế nào anh
cũng sẽ khiến em phải cách xa anh ra.”

”Nhưng……”

”Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này em nhất định phải nghe anh.” Đông Lang
rất hiếm khi cứng rắn, anh nhét Tiền Hựu vào trong chăn, “Ngủ đi, tới
giờ anh sẽ gọi em.”

Tiền Hựu cong cong môi, thừa dịp lúc anh muốn đi đưa tay ra ôm lấy cổ của anh, sau đó hôn một cái lên mặt của Đông Lang.

Nhất thời cổ của Đông Lang cũng đỏ lên, “Khụ, được rồi, anh phải đi ra ngoài rồi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Tiền Hựu kéo anh cười khanh khách, “Không phải anh sẽ nghỉ ngơi cùng với em à?”

Ánh mắt màu vàng lợt loé lên trong đôi mắt của Đông Lang, chợt nhào lên
ngăn cô lại, dùng giọng nói khàn khàn mà cám dỗ nói bên tai của Tiền
Hựu: “Em cho là anh không muốn sao? Không nên trêu chọc anh, nếu không
thật sự anh sẽ ăn em đó.”

Tiền Hựu vùi mặt ở trong chăn, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, lắp bắp nói: “Thật ra thì…… Anh…… Anh có thể ăn mà.”

Đông Lang nghiêm túc nhìn vào cô, tình cảm nóng bỏng ở trong mắt dường như
muốn phun ra ngoài. Tiền Hựu có thể cảm nhận được, hơi thở của anh cũng
trở nên dồn dập, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng hôn cô một chút,“Không sao, anh hiểu em mà, đợi sau này kết hôn đi.”

Sau đó anh liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài, giống như chờ lâu thêm một giây sẽ không khống chế được mình vậy.

Tiền Hựu lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, trong lòng cảm thấy vừa
ngọt ngào vừa bối rối, ngọt ngào vì Đông Lang rất quan tâm cô, bối rối
là vì, rốt cuộc khi nào Đông Lang mới cầu hôn cô đây, thật sự rất mong
đợi, vô cùng mong đợi, nhưng lại không thể đi thúc giục anh được……

Cô đang phiền não về vấn đề này thì dần dần thiếp đi.

d,0dylq.d Đợi tới lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Ngoài cửa vọng tới giọng nói
của mẹ Đông, “Tiểu Hựu, dì có thể đi vào được không?”

Tiền Hựu
ngồi dậy khỏi giường, trả lời một tiếng, mẹ Đông đi vào cười cười với
cô, “Đã khoẻ chưa? Đi xuống ăn chút gì đi đã, rồi chúng ta còn đi đốt
lửa trại vui chơi nữa.”

”Cám ơn dì……” Tiền Hựu mới vừa
nói xong, liền nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng người huyên náo, hình
như ở dưới lầu có rất nhiều người đang nói chuyện.

Mẹ Đông cười nói: “Đều là những người sói khác đã tới rồi, tất cả mọi người đều đòi gặp con, bị A Lang ngăn cản, con có thể ——”

Nói còn chưa dứt lời, thì đã có một bóng dáng nho nhỏ xông vào trong phòng ngủ, sau đó té nhào vào trên người Tiền Hựu.


Tiền Hựu sợ hết hồn, định thần nhìn lại lần nữa, nhất thời bị người bạn nhỏ ở trong lòng làm cho giật mình.

Trước mặt là một bé gái có mái tóc xoăn màu vàng nhạt, gương mặt trắng
nõn nà, đôi mắt màu xanh biếc, mặc một bộ váy công chúa màu hồng, quan
trọng hơn là, sau lưng của cô bé còn có một cái đuôi to màu trắng!

”Chị ——” Cô bé cười tươi như hoa, nói với Tiền Hựu một câu tiếng Trung mà bé mới học được, cái đuôi to ở phía sau vẫy sang bên trái rồi lại vẫy sang bên phải.

Mẹ Đông cười nói: “Ây da, bị tên nhóc con này lén đi
vào rồi, Tiểu Hựu, giới thiệu với con một chút, đây chính là cháu gái
nhà họ Lý mà mẹ đã nói với con rồi đó, Trân Ny Đặc.”

”Oa ——” Tiền Hựu vui mừng hét lên một tiếng chói tai, nhanh chóng ôm lấy cô bé, “Bé thật đáng yêu, đáng yêu quá đi mất!”

Cô bé nghe thấy Tiền Hựu nói cái gì đó thì không hiểu lắm, nhưng lại cười
híp mắt lại, để mặc cho cô ấy ôm mình, còn lấy gương mặt non nớt của
mình cọ tới cọ lui vào người của Tiền Hựu, liên tục lặp lại, “Chị……”

Tiền Hựu vui tới mức muốn khóc, “Cô nhóc nhỏ người sói sao
lại có thể đáng yêu như vậy, quá là không có đạo lý rồi!” d,xgư 0dylq.d

Mẹ Đông che miệng cười không ngừng, “Cho nên dì mới nói các con mau chóng
sinh một đứa đi, như vậy thì mỗi ngày dì sẽ không cần qua nhà họ Lý để
nhìn cháu gái nhà họ nữa rồi.”

Dưới đáy lòng của Tiền Hựu điên cuồng gầm thét lên, cô muốn kết hôn, cô muốn kết hôn ngay bây giờ, cô muốn kết hôn ngay lập tức!

”Chị dẫn em đi ăn đồ ăn ngon nhé?” Tiền Hựu vô cùng yêu quý cô bé nhìn giống thiên sứ này, ôm bé đi ra ngoài, bé gái ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, thấy
Đông Lang đang ở dưới lầu, lập tức chỉ vào anh gọi, “Anh!”

”Đúng
rồi, anh. Trân Ny Đặc rất thông minh!” Tiền Hựu ôm bé gái đi tới trước
mặt của Đông Lang, “A Lang, anh mau nhìn nè…, có phải cô bé cực kỳ
đáng yêu không! Ô ô ô nhất là cái đuôi này, ô ô ô quả thật đáng yêu chết mất thôi!”

”Ừhm, thật đáng yêu.” Đông Lang gật đầu một cái, dùng tiếng Anh nói với bé gái, “Mẹ em đang đi tìm em ở ngoài cửa kia kìa.”

”Mẹ……” Bé gái nhìn về phía ngoài cửa, Tiền Hựu ôm bé ra cửa, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc vàng vừa nhìn thấy Trân Ny Đặc liền thở phào
nhẹ nhõm, “Bảo bối, đừng có chạy lung tung như vậy nữa!”

Tiền Hựu đưa bé cho mẹ của bé, bé gái không vui lắm, trong đôi mắt to màu xanh
chợt nhạt đi, bàn tay mũm mĩm kéo cô không buông, “Chị……”

Cô gái tóc vàng trấn an nói: “Chị không đi mà, mọi người chúng ta cùng
nhau đi đốt lửa trại, một lát con sẽ được chơi cùng với chị, được
không?”

Lúc này bé gái mới khe khẽ gật đầu, kéo Tiền Hựu lại, hôn lên mặt cô một cái, sau đó không ngừng cười lên khanh khách.

Tiền Hựu nói với cô gái tóc vàng: “Bé thật sự rất đáng yêu!”

”Cám ơn.” Cô gái tóc vàng cười cười, thấy Tiền Hựu thật sự, không khỏi có
chút kích động, “Cuối cùng cũng gặp được ngài rồi, phu nhân thủ lĩnh,
ngài giống như sự tưởng tượng của chúng tôi, rất dịu dàng và lương
thiện.”

”Tôi…… Tôi cũng không làm được gì mà……” Tiền Hựu thật xin lỗi, Đông Lang đi tới ôm cô, giải thích thay cô, “Cô
ấy hơi xấu hổ.”

Cô gái tóc vàng cười cười: “Cũng nhìn ra được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa, lát nữa gặp lại trong buổi tiệc.”

”Được.”

Cô gái tóc vàng mang theo bé gái rời đi, bé gái vẫn giơ bàn tay mũm mĩm ra vẫy chào Tiền Hựu, cái đuôi to cũng quẫy qua quẫy lại trong không
trung.

Tiền Hựu cái gì cũng không quên được, chợt nhào vào trong
ngực của Đông Lang, “Chúng ta kết hôn đi, mau kết hôn đi! Thật sự em rất muốn có một đứa bé đáng yêu như vậy!”

“……” Đông Lang sửng sốt một chút, sờ sờ vào trong túi lấy ra cái hộp bằng nhung, dở khóc dở cười nghĩ thầm, sao cô ấy lại giành cầu hôn
trước vậy chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.