Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 86: Phong Ma Môn – 1


Đọc truyện Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng – Chương 86: Phong Ma Môn – 1

Tôi lại mơ thấy anh chàng tóc trắng đẹp trai trông giống Hử kia. Thế nhưng lần này không giống lúc trước, khí tức bốn phía rất hỗn loạn, trên không trung có một khe hở rất lớn hiện ra.

Cái khe tối đen, bên trong có vô số ma thú tràn ra, đánh về phía những sinh vật trên mặt đất, gặm cắn xâu xé chúng. Loài người la hét chạy trốn tán loạn khắp nơi, những binh lính mặc áo giáp dùng giáo dài và kiếm sắc cố gắng ngăn chặn sự tấn công của đám ma thú.

Máu tươi nhuộm đỏ khắp đất trời, từng nhóm binh lính trẻ tuổi ngã xuống. Thi thể họ bị lũ ma thú phân nhau gặm cắn, đầu lâu bị ma vật hình người cầm lấy chơi đùa.

“Chúng ta phải nhanh chóng tới giúp đỡ Chủ Thượng.” Giữa đôi lông mày của chàng trai tóc trắng chợt hiện vẻ lo lắng, hắn đột nhiên cúi người lao xuống đám mây.

Tôi vừa định gọi hắn, lại thấy cả thân thể hắn trong nháy mắt đã hóa thành một con bạch xà cực lớn, những chiếc vảy xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, thân hình tao nhã xoay quanh uốn lượn trong không trung, đầu đuôi không thể phân biệt.

Tầm mắt tôi hoàn toàn bị bạch xà hấp dẫn, bị dáng vẻ tao nhã của nó thu phục, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ. Tôi biết, kia không phải là ý nghĩ của tôi, mà là tâm tư của chủ nhân giấc mộng này.

Tôi theo bạch xà cùng đáp xuống nhân gian, chiến đấu giữa đám Ma tộc, cắn nuốt vô số ma vật, giẫm nát bọn chúng dưới gót chân.

Trong lúc chém giết, tôi nhìn thấy hình bóng một người con gái. Cô ấy mặc chiến bào, oai phong lẫm liệt. Tôi nhớ rõ chàng trai tóc trắng từng đi thu nhặt từng viên đá sặc sỡ đủ màu cho cô, mà chủ nhân giấc mộng này cũng từng hái hoa cho cô ấy.

Cô gái này chính là chủ nhân của bọn họ. Mà lúc này, trên chiến bào của cô gái đã dính đầy máu tươi. Trên mặt cô cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Bạch xà đứng bên cạnh bảo vệ cô ấy, trên người đầy thương tích. Những chiếc vảy xinh đẹp cũng bị róc xuống ào ào, máu thịt lẫn lộn. Tôi nghe thấy tiếng hét to đầy lo lắng của chủ nhân giấc mộng. Thế nhưng hắn cũng đang bị quá nhiều ma vật bao vây, không thể tới bên cạnh chủ nhân của mình được.

Tôi nhìn thấy một tên Ma tộc mặc chiến bào màu đen rút ra bảo kiếm, giao chiến với cô gái kia. Người sau rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, dần dần lộ ra sự yếu thế.

Chủ nhân giấc mộng lại gào thét, sự đau đớn tê liệt trên thân thể khiến tôi cảm thấy bản thân gần như muốn chết đi. Tên Ma tộc kia lại giương kiếm, tôi không nhịn được mà hô to một tiếng ‘Dừng tay’.

Ma tộc kia hơi sửng sốt, chậm rãi xoay đầu lại. Đối diện với ánh mắt đó, trái tim tôi tựa như ngừng đập. Trong mỗi con mắt của đối phương là hai con ngươi vàng rực, hẹp dài sắc bén trông như dã thú.

Nó vậy mà lại có thể thấy được bản thân tôi trong giấc mộng sao? Mà quan trọng là, nó thế mà có hai đôi con ngươi như Trọng Hoa.


Ma vật kia nheo nheo mắt, nhìn tôi mà cười tà. Trường kiếm trong tay lại giơ lên, thế nhưng trong khoảnh khắc ngừng lại này, cô gái kia đã chiếm được thời cơ chuyển bại thành thắng.

Cô ấy giơ lên song kiếm chặn lại trường kiếm của ma vật, bạch xà dưới chân cũng đột ngột bật dậy, lao thẳng lên trời.

“Không –”

Tôi nghe được một giọng gầm rú khàn đặc, sự tuyệt vọng và bi thương của chủ nhân giấc mộng truyền khắp lòng ngực tôi. Hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô gái và bạch xà sử dụng kiếm để dẫn dụ ma vật kia đi vào trong khe hở trên không trung, vô số ma tộc theo sau cũng kích động tiến lên muốn cứu vị vua của chúng ra. Một trăm thuật sĩ đứng niệm chú dưới cái khe nứt không gian kia, khiến nó dần dần khép lại.

Tôi bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức. Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ cuối tuần, tôi còn định ngủ thêm một chốc nữa, không biết là tên khốn kiếp nào mới sáng sớm đã quậy ầm ĩ như vậy. Tôi quờ quạng mò tìm di động đặt bên gối, lại phát hiện bàn tay đã chạm tới một làn da trơn mịn ấm áp.

Cái chuyện này tôi tập mãi thành quen rồi, thế nên liền đẩy cái tên bên cạnh ra, “Hử, mau đi giúp Nha giải quyết tên khách hàng ồn ào kia đi.”

Gà mập lèm bèm gì đó rồi không tình nguyện mà thức dậy, nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào bóng lưng to lớn của nó, phác họa lên những đường cong rắn chắc xinh đẹp.

“Chào buổi sáng Đằng Đằng!”

Nó hôn chụt tôi một cái, khuôn mặt xinh đẹp đủ để khiến cho biết bao cô gái nhìn thấy đều phải chảy nước miếng kia chợt nở một nụ cười ngây thơ. Tuy là khí chất nó còn kém xa so với anh chàng đẹp trai tóc trắng trong giấc mộng của tôi, thế nhưng cũng đã rất mê người rồi. Chỉ cần nó xuất trận, cho dù chỉ đứng một bên cười ngu, cũng có thể khiến mấy cô gái đanh đá kia phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Đừng có mè nheo nữa, đi nhanh đi!” Cho dùng nó có dùng mỹ nam kế thì cũng vô dụng, tôi không mềm lòng đâu. So với loại hình này của nó ấy hả, tôi còn thích mấy anh đẹp trai, lạnh lùng, kiên nghị, còn biết nấu cơm giặt giũ hơn cơ.

Kỳ lạ, sao cứ thấy giống giống Chu Chính ấy nhỉ. Gần đây suy nghĩ của tôi càng ngày càng quái dị, lại đi nghĩ xem mình thích loại hình trai đẹp nào, chứ không phải là gái đẹp. TT

Hử thất vọng mếu máo mà xoay người đi ra ngoài. Tôi liền nhanh chóng gọi nó lại, “Mặc quần áo vào đi, cái tên cuồng khoe hàng này!”

Sau khi Hử xuống lầu, tôi cũng đứng dậy đi tắm. Thế nhưng tiếng ồn ào dưới lầu cũng không dừng lại, có một giọng nữ khá quen thuộc vang lên.


Sao cô ta lại ở đây? Tôi nhíu mày, quyết định đi xuống lầu xem thử.

Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình. Ngoài cửa tiệm dưới lầu có hai quân nhân đang đứng canh hai bên, quân nhân lưu manh đứng khoanh tay dựa vào vách tường bên trái sofa, mặt trẻ con ngồi trên bậc cửa. Ba tiểu quỷ của A Thư đang ngồi xổm ngoài cửa mà chơi, còn hắn thì đang đứng trước quầy tranh luận với Nha chuyện gì đó.

Mà đầu lĩnh của bọn họ, cái cô nữ quân nhân kia thì bắt chéo chân ngồi trên sofa hút thuốc, còn thỉnh thoảng nhìn sang Hử đang đứng một bên mà ngoắc ngoắc tay, người sau có chút sợ hãi, liền dâng lên cái gạt tàn thuốc cho cô ta.

“Đây là đến đập tiệm hay là xét nhà?”

Thanh âm của tôi vừa vang lên liền đưa tới một loạt tầm mắt. Tuy rằng không thể so với cảnh sát, chẳng qua ánh mắt của mấy quân nhân này cũng khiến tôi cảm thấy khá là áp lực.

“Mấy vị quân gia, cửa tiệm nhỏ của chúng tôi là kinh doanh hợp pháp, giấy phép đều treo ở đó cả. Tiền thuế cũng nộp đúng hạn, tuyệt đối không làm gì phạm pháp.” Tôi chỉ chỉ vào giấy phép buôn bán treo trên tường, lại lấy ra chứng minh thư tỏ vẻ mình là một công dân lương thiện bậc nhất.

“A? Cậu mới chỉ 18 tuổi sao? Tôi còn tưởng Trọng Hoa thích một đứa nhóc vị thành niên chứ.” Nữ quân nhân kẹp chứng minh thư giữa hai ngón tay mà trả lại cho tôi.

“Thiếu gia, bọn họ…” Tôi biết Nha có thể sử dụng sức mạnh để tống cổ bọn họ ra ngoài. Trên thực tế nếu bọn họ không sử dụng thủ đoạn cứng rắn, hoàn toàn sẽ chẳng có cơ hội bước vào đây.

Chẳng qua chúng tôi cũng không nhất thiết phải trở mặt với người của quân đội. Mấy người bọn họ xông vào đây lúc sáng sớm như thế này ắt hẳn là có nguyên nhân.

“Xin hỏi các vị ghé thăm cửa hàng nhỏ này là có việc gì cần sao?”

Bọn lão quỷ thường ngày hay tụ tập ngoài cửa nay cũng không thấy đâu, ngược lại có không ít quỷ soa chấp hành công vụ đi ngang qua, trông thấy tình huống này thì liền ngẩng đầu ngó quanh quất.

Tôi còn nghe thấy chúng nó bàn tán xôn xao, “Quân nhân bắt yêu bắt luôn tới đây.” “Nơi này chính là lối ra vào địa phủ, họ dám không nể mặt chúng ta.” “Hay à nha, cửa hàng của chế sư cũng dám tới quậy. Lão quỷ họ Viên ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không.” “Không phải, hình như tao chỉ thấy có một con nhóc ranh thôi.” “Đúng rồi, 28 tuổi mà còn độc thân, đúng là cọp cái không ai thèm.”


Tôi không tưởng tượng được quỷ soa cũng nhiều chuyện đến vậy. Sắc mặt của nữ quân nhân càng ngày càng khó coi, cuối cùng vỗ cái rầm lên bàn, một con rồng lửa liền vọt ra, đám quỷ soa bên ngoài cũng tan tác chim muông.

“Vậy… xin hỏi Viên tiểu thư hôm nay đến…” Lẽ nào là hôm nay cô ta mất cân bằng sinh lý nên tới đây đập phá hả?

“Giao hắn ra đây!”

Câu đối thoại này, còn có cục diện này, còn có vẻ mặt của tiểu thư Viên gia nữa… Tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình chợt lóe lên trước mắt tôi.

Tôi nhỏ giọng hỏi Nha, “Bộ cậu lừa đi vị hôn phu nhà người ta hả?”

Nha hắc tuyến, “Tôi còn đang định hỏi thiếu gia đây.”

“Không phải là tôi cũng không phải là cậu, vậy nhất định là…” Hai chúng tôi đồng thời dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Hử đang đứng đần mặt ra. Người sau ù ù cạc cạc, nhìn tôi mà hé ra một nụ cười ngu.

“Quả thế.”

“Tùy theo tình huống mà hành sự.”

Hai người chúng tôi lập tức phân công nhau hành động. Nha bước tới xách Hử lên, tôi hành lễ với nữ quân nhân, “Xin lỗi xin lỗi, kẻ giúp việc nhà tôi không hiểu chuyện, chúng tôi giao nó cho cô trừng trị, chỉ cần đừng giết chết, còn lại muốn làm gì nó cũng được.”

Hử lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, tuy rằng nó hoàn toàn không hiểu tình huống, nhưng lại biết chúng tôi đã bán đứng nó rồi. Thế nên nó lập tức khóc đến chết đi sống lại, “Đằng Đằng, đừng vứt bỏ tôi mà! Xin cậu mà, bất kể là nến hay roi da tôi đều chấp nhận thử hết. Dù cậu muốn tôi liếm XX của cậu, còn có mút OO của cậu, tôi đều sẽ ngoan ngoãn làm mà…”

Rốt cuộc Hử đã coi cái thể loại phim gì trong máy tính vậy? Không phải tôi chỉ bảo nó đi xem phim Hàn thôi sao?

Tôi cảm nhận được vô số ánh mắt đen tối ở bốn phía bắn lại đây, liền triệt để hắc tuyến. “Mấy người hiểu lầm…”‘

“Đủ rồi!” Nữ quân nhân lại đập lên cái bàn trà. (Bàn trà: Tôi muốn nứt ra luôn rồi đó!)

Cô ta đứng dậy, dùng một cái roi da chẳng biết lấy từ đâu ra mà nâng cằm tôi lên, “Đừng có giả ngu, đem giao Trọng Hoa ra đây!”


Nha dùng ánh mắt “Thì ra là thiếu gia cậu lừa mất ông xã nhà người ta nha” nhìn sang tôi, tôi đáp lại bằng ánh mắt “Tôi có biết gì đâu”. Người sau lại nhìn qua “Đừng xạo nữa, thì ra ngoại trừ cảnh sát còn có quân nhân”. Tôi lại nhìn lại “Tháng sáu đổ sương nha, tôi bị oan mà”.

Một ngọn lửa ầm một cái mà lao tới trước mặt, ngăn giữa tôi và Nha.

“Mấy người có thể đừng dùng ánh mắt biến thái đó liếc mắt đưa tình không hả, tôi nhìn mà nổi hết cả da gà rồi.”

Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta mắng là biến thái đó, trước đây đều là tôi nói người ta không mà. Không tin được rằng biến thái quả nhiên cũng là một thứ bệnh truyền nhiễm à nha.

“Chị hai à, từ lúc xảy ra hỏa hoạn đến giờ tôi chưa từng gặp hắn.” Tôi giật mình, “Lẽ nào từ lúc đó hắn vẫn chưa trở về?”

Lúc đó bộ dáng hắn có chút kỳ lạ. Thế nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất thì quân đội cũng sẽ không để mặc cho hắn chạy loạn, sẽ phái người đi đón hắn về.

Sắc mặt nữ quân nhân rất khó coi, cô ta đứng bật dậy rồi đi ra ngoài, những quân nhân khác cũng đuổi theo. Tôi cũng chạy ra tới cửa, “Rốt cuộc Trọng Hoa có chuyện gì?”

Bước chân của nữ quân nhân chợt dừng, quay đầu lại nói: “Không liên quan đến cậu.”

Tôi nhìn bọn họ đi ra đầu ngõ, cái câu ‘Không liên quan đến cậu’ kia quả thực đã giẫm trúng chỗ đau của tôi rồi. Trọng Hoa cũng không thể xem như bạn bè của tôi, thậm chí tôi còn có chút sợ hắn. Thế nên chuyện hắn mất tích chẳng có liên quan gì tới tôi cả, mà tôi cũng không có lý do gì để đi tìm hắn.

Thế nhưng… Tôi rất lo lắng. Trong lòng có một loại linh tính chẳng lành, tôi cảm thấy không thể cứ bỏ mặc hắn như vậy được. Thứ khí quấn quanh người hắn chắc chắn là ma khí, lẽ nào hắn vốn là ma vật sao?

Nếu như hắn là ma vật, quân đội hoàn toàn không có khả năng để cho hắn sống cho tới tận bây giờ. Từ thời xa xưa, tà ma ngoại đạo là thứ mà người người đều truy giết. Cho dù là ở thời hiện đại, nếu như công hội phát hiện có yêu quái nhập ma cũng sẽ lập tức tụ tập nhân thủ tới tiêu diệt, huống chi là quân đội.

Tôi trở lại trong cửa hàng, Nha đã dọn dẹp sạch sẽ những thứ mà mấy người đó bày bừa. Nó bưng lên bữa sáng nóng hầm hập, “Thiếu gia, nhân lúc còn nóng mà ăn nhanh đi.”

Hử vừa nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt liền phát sáng, nó dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được ngồi vào bàn, bắt đầu gặm bánh bao. Nhìn nó vô tư lự như thế, tôi thật ngưỡng mộ quá chừng. Chẳng qua, lo lắng mãi cũng vô dụng. Sau khi ăn sáng xong thì lại nghĩ biện pháp tiếp.

Tôi cầm lấy tờ báo trên bàn, vừa xem báo vừa ăn sáng. Cũng đã bước vào tháng 12 rồi, khí trời đã lạnh se sắt, thế mà ở phía tây thì xảy ra động đất, phía bắc lại có lũ lụt.

Làm sao có thể? Ở phía bắc hiện giờ hẳn là phải có tuyết rơi mới đúng chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.