Đọc truyện Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng – Chương 80: Chiếc nhẫn – 12
Tôi đột nhiên có hơi chột dạ, “Kia… là người giúp việc trong tiệm.”
“Sau này anh đến làm cho em ăn, được chứ?”
“A?”
“Anh nói là, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Mất một lúc lâu sau tôi mới phản ứng được, rốt cuộc đầu óc người này cấu tạo như thế nào vậy? Nói ra một câu như vậy, anh ta muốn thấy tôi xấu hổ chứ gì. Tôi mới không thèm xấu hổ đâu!
Nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới biến mất giờ lại xuất hiện, tôi cúi đầu hoàn toàn chẳng dám nhìn anh ta, “Vậy… anh…”
Tôi hoàn toàn chẳng biết nên trả lời thế nào cả!
Thấy tôi im lặng, Chu Chính nói: “Thật ra… em cũng không cần trả lời ngay lập tức đâu. Anh có thể chờ.”
Tôi vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đen láy, sâu xa mà kiên định, dường như đôi mắt đó có thể nhìn thấu hết thảy mọi sự. Nắng sớm chiếu rọi, trên người anh ta ánh lên một thứ ánh sáng êm dịu. Không giống như anh họ, đây là loại ánh sáng vàng rực rỡ trông như ánh mặt trời.
Tôi từng nghe sư phụ nói kia thật ra không phải là ánh sáng, mà là khí tràng do cơ thể con người phát ra. Loại người như anh họ có khí tràng sinh mệnh khá là đặc biệt. Nó sạch sẽ mà nhu hòa, thể hiện ý chí kiên định và tâm tính dịu dàng thiện lương của người đó. Sư phụ nói người như vậy rất thích hợp tu hành.
Còn người phát ra khí xanh nghĩa là thân thể người nọ không tốt, vận số thấp, dễ gặp quỷ. Mà khí đen thì chính là tử khí hoặc tà khí. Tương tự như thứ khí trên người Trọng Hoa phát ra chính là tà khí. Mà loại ánh sáng vàng rực này chỉ những người có tu vi mới có thể phát ra, nó có thể xua tan mọi loại khí tràng tà ma ngoại đạo khác.
Chẳng qua Chu Chính hoàn toàn không có khả năng tu hành, anh ta không hề tin vào quỷ thần. Tuy là cảnh sát có khí tràng mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ không mang sắc vàng chói lọi như vậy.
Vậy chỉ còn một khả năng…
Tôi còn đang thả hồn đâu đâu, chuông cửa lại đột ngột vang lên. Chu Chính ra mở cửa, tôi bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Tôi đến đón thiếu gia về nhà.”
“Nha?” Ngồi trong phòng khách có thể nhìn ra cửa chính, tôi thấy Nha mặc quần áo ngày thường, tóc dài buộc lên, đứng ngay trước cửa cúi chào Chu Chính. Nhưng vẻ mặt nó có chút không tốt.
Ánh mắt nó lướt qua bả vai Chu Chính mà nhìn về phía tôi, biểu tình lập tức trở nên nhu hòa, nó đẩy Chu Chính ra rồi nhanh chóng bước vào. Giữa đôi mày hiện lên vẻ lo lắng, nó quỳ một gối xuống, “Thiếu gia, xin tha thứ cho sự chậm trễ của tôi.”
“Không sao cả, đứng dậy nhanh nào.” Tôi cũng không muốn bị Chu Chính xem như kẻ lập dị đâu, “Đã bảo cậu đừng gọi tôi là thiếu gia mà.”
Nha lại đáp tiếng thất lễ, sau đó nó nâng mặt tôi lên, kề sát vào mà ngửi, rồi nhíu mày nói: “Thiếu gia, trên người cậu có mùi máu, cậu bị thương sao?”
Máu… không phải là chỗ kia chứ. Hình như cả cơ thể tôi cũng chỉ có mỗi chỗ đó bị thương thôi.
“Tôi thật sự không sao hết. Chỉ là trầy da chút xíu thôi.”
“Chỗ nào? Để tôi thoa thuốc cho cậu.”
“Thật không cần mà!” Đè lại cánh tay Nha đang chuẩn bị cởi quần áo của tôi ra, tôi liếc sang Chu Chính với vẻ mặt đen thui, lập tức nói: “Nha, không phải cậu tới đón tôi sao? Chúng ta về nhà đi, tôi cảm thấy hơi mệt.”
Nha lập tức gật đầu, ôm lấy tôi đi ra ngoài. Khi lướt qua bên cạnh Chu Chính, tuy rằng nó có gật đầu chào hỏi, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không khí có gì là lạ. Tóm lại, Nha là vô duyên vô cớ mà ghét Chu Chính.
“Chờ chút.” Rốt cuộc Chu Chính cũng mở miệng, Nha nhướn mày trừng mắt nhìn anh ta, tựa như muốn nói ‘Anh không ngăn được tôi đâu’.
Chu Chính đi vào phòng ngủ cầm di động và mấy thứ phụ kiện linh tinh ra nhét vào tay tôi, “Quần áo anh sẽ giặt sạch, hôm khác đem trả em.”
Nói xong còn nhanh nhẹn cúi đầu hôn lên mặt tôi một cái, “Có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Ngay tại trước mặt Nha thế này, người này rốt cuộc muốn làm gì chứ hả? Tôi cảm thấy mặt mình lại nóng lên nữa rồi, không dám nhìn Chu Chính, tôi vội kéo kéo áo Nha, “Chúng ta đi thôi.”
Về lại cửa hàng, gà mập liền lao vào lòng tôi mà khóc nức nở không ngừng. Nha nói tối qua tiệm ăn xảy ra sự cố, một đám cảnh sát xông vào bắt người. Chúng nó khó khăn lắm mới thoát ra được nhưng lại phát hiện tôi mất tích, thế nên cực kỳ lo lắng. Bởi vì Hử tiêu hao quá nhiều sức lực nên biến trở lại thành gà mập, thế nhưng nó vẫn cứ khăng khăng cố chấp muốn tìm tôi.
“Đừng khóc. Không phải tao không có chuyện gì rồi sao?” Tôi vuốt ve lớp lông mềm mại của gà mập, phát hiện nhóc này vậy mà ngủ mất tiêu rồi. Cảm thấy an tâm liền ngủ khò, thật hâm mộ nó quá chừng.
“Rất xin lỗi, khiến các cậu lo lắng rồi.” Tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì cứ mãi khiến người bên cạnh phải lo lắng thế này. Lần trước là anh họ, lần này lại là Nha và Hử. Chắc hôm nào phải đi mua di động cho chúng nó thôi, cứ có việc là có thể nhắn tin thông báo.
“Không. Là thuộc hạ không thể bảo vệ thiếu gia, xin thiếu gia trách phạt.”
Đã nói là đừng hở chút là quỳ xuống rồi mà, sẽ khiến người ta xem như đồ lập dị đó. Tôi vỗ vỗ bả vai nó, “Cậu cũng mệt mỏi rồi. Đi nghỉ ngơi đi.”
“Nha không mệt. Xin để Nha hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.”
“Không cần đâu. Tôi đã tắm rồi.”
“Nhưng mà, trên người ngài vẫn còn hương vị của người đàn ông kia.”
Xin cậu đừng có dùng bộ mặt ngay đơ đó mà nói ra mấy câu như vậy được không? Tôi vốn nghĩ thức thần không hề biết gì về mấy chuyện này, nhưng nhìn sao cũng thấy Nha hình như là hiểu hết thì phải.
Lúc tôi vào tắm, nó còn nói phải giúp tôi thoa thuốc. Tôi sợ tới mức lập tức từ chối, hô to gọi nhỏ không cho nó vào.
Nó còn đứng bên ngoài nói là nếu không xử lý chu đáo thì rất có hại, vết thương sẽ sinh ra lở loét, sẽ nhiễm trùng, sẽ hoại tử… Thiệt đáng sợ, tôi không muốn bị bác sĩ dùng dao cắt cái chỗ đó đâu. >Cuối cùng tôi không thể không thỏa hiệp mà để nó giúp một tay. Tôi giả làm đà điểu vùi mặt vào trong gối, cảm nhận được Nha đem ngón tay đầy thuốc mỡ đưa vào trong.
Nó rất cẩn thận, không làm tôi đau chút nào cả. Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có chỗ là lạ nhỉ? Đặc biệt là vào lúc ngón tay chuyển động mà thoa thuốc lên vách tường bên trong, dường như đã đụng chạm vào chỗ kỳ quái nào đó. Thân thể tôi lại bắt đầu nóng lên.
“Cậu… đừng cử động.”
Thế nhưng ngón tay kia vẫn cứ xoay xoay bên trong cơ thể tôi, còn tăng lên hai ngón. Lúc tôi gần như nhảy dựng lên, ngón tay kia lại đột nhiên rút ra.
“Quả nhiên là thứ này.”
Tôi quay đầu liền phát hiện trên ngón tay Nha đang kẹp một con sâu dài nhỏ màu đỏ. Trong nháy mắt chợt có ánh lửa bùng lên, con sâu nhỏ đang giãy dụa cũng nhanh chóng bị đốt trụi.
Sắc mặt Nha rất khó chịu, ánh mắt lộ ra sát ý, “Tên điều khiển cổ đáng ghê tởm, dám làm vậy với thiếu gia. Tôi nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm lần.”
Tôi sợ tới mức đầu óc cũng đơ ra luôn, trong nhất thời không kịp phản ứng. Cho đến khi Nha lại tiếp tục thoa thuốc mới khiến tôi hoàn hồn, “Đó là thứ gì vậy?”
“Là *** cổ.”
Rốt cuộc là tôi bị trúng chiêu từ lúc nào chứ? Hình như tôi cũng đâu có ăn gì trong cái tiệm đó đâu. Đúng rồi, lúc tôi nâng mặt cô gái kia, ngón tay đã chạm vào cô ta. Thế nhưng, tôi không nghĩ rằng lúc đó cô ta còn dư sức lực mà hạ cổ tôi.
Vậy nói đúng ra là có một kẻ khác hạ cổ lên người tôi. Nhưng đó là ai?
Một suy nghĩ trong đầu chợt lóe qua. Lúc ấy tôi ngồi trên hành lang đồn cảnh sát, Phượng Triều Nguyệt đã vỗ vai tôi. Lúc đó hắn còn bảo tôi đừng xen vào việc của người khác.
Rất có thể là hắn. Hắn còn nói gì nữa nhỉ? Bảo tôi hỏi thăm sư phụ giúp hắn, nếu kẻ hạ cổ là hắn, vậy những lời này có ý…
Tôi chợt cảm thấy rùng mình, quả thực không dám tưởng tượng tiếp nữa. Mấy thứ *** cổ như thế này, nếu không được diệt trừ, bất kể là kí chủ hay người cùng làm chuyện đó đều sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Không biết cơ thể Chu Chính có chịu ảnh hưởng gì không nữa.
Nếu như tối hôm qua tôi đến chỗ sư phụ… Đương nhiên, tôi không nghĩ là sư phụ nhìn tình trạng đó của tôi mà lại không đoán ra được. Vậy rốt cuộc là Phượng Triều Nguyệt muốn làm gì?
“Người kia thật sự quá thô lỗ. Thiếu gia thích loại người như vậy sao?” Nha nhỏ giọng nói một câu khiến tôi hoàn hồn lại, tôi liền theo bản năng mà trả lời, “Không phải!”
“Hắn cưỡng ép thiếu gia?” Giọng nói của Nha tràn ngập phẫn nộ, dường như muốn lập tức lao đi xé xác Chu Chính. “Muốn thuộc hạ xử lý hắn không?”
Quay đầu nhìn thấy đôi mắt đen như mực kia lóe lên sát khí, tôi đột nhiên phát hiện thật ra Nha cũng là rất đáng sợ. “Không phải! Thật ra…”
Thật ra tôi cũng không biết phải nói sao nữa. Chu Chính không hề ép buộc tôi. Mà hình như tôi còn là người chủ động nữa. Tuy rằng lúc đó đầu óc tôi cũng không được tỉnh táo cho lắm, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ cả quá trình, sau khi tỉnh lại cũng không cảm thấy hối hận.
“Thiếu gia thích hắn?” Tôi định nói ‘Không phải’, nhưng lại phát hiện mình không tài nào phun hai từ đó ra khỏi miệng. Tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Chu Chính tại đồn cảnh sát, anh ta nhìn tôi mà tra hỏi, rồi vẻ bất đắc dĩ của anh ta khi trả lời câu hỏi của tôi. Anh ta lại còn vì tôi mà đánh Trọng Hoa nữa. Trong đầu tôi lần lượt hiện ra từng thước phim, tuy rằng người này rất đáng giận, nhưng thật ra tôi cũng…
Thấy tôi không trả lời, Nha càng áp sát lại, “Thiếu gia, nếu muốn thỏa mãn dục vọng, Nha có thể giúp cậu.”
“Không… cần…”
“Nha sẽ thật dịu dàng mà. Sẽ không thô lỗ như người nọ, sẽ làm thiếu gia thật thoải mái mà.”
Tôi đột nhiên nhớ lại lúc sư phụ giảng giải về công năng của thức thần bao gồm “nấu cơm giặt giũ” và “bảo vệ chủ nhân”, hình như đâu có nói đến ngủ chung đâu.
“Nha, cậu hiểu lầm rồi.” Tôi dùng tay đẩy cậu ta ra, “Tuy rằng tôi cũng rất thích Nha, nhưng không phải muốn làm chuyện đó với Nha. Cậu và Hử đều rất quan trọng với tôi!”
Nha sửng sốt một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, “Tôi hiểu rồi. Người kia chính là nam sủng của thiếu gia, đúng không?”
Cũng không phải… Tư duy của Nha quả nhiên là có vấn đề. (Tiếng trời: Chủ nhân nào thức thần nấy.)
Tôi ngủ thẳng một giấc cho tới chiều, sau đó thì tinh thần tốt hơn hẳn, bắt đầu suy xét về chuyện của anh họ và Xích Hoa. Thái độ của anh họ khiến tôi buồn vô cùng, thế nhưng bản thân tôi cũng có chỗ quá đáng. Đối với Xích Hoa, tôi đã quá chủ quan khi cứ khăng khăng cho rằng cô ta là người xấu.
Song vào thời đại ngày nay, con người sinh sôi phát triển vô cùng cường thịnh. Mấy chuyện yêu ma hại người trên cơ bản đều có nguyên do. Nhất là ma quỷ, nếu hại người sống thì chúng nó phải trả một cái giá rất đắt.
Tôi phải tìm cho ra nguyên nhân cô ta làm như vậy. Tôi hỏi Nha, “Cậu cảm thấy cô gái tên Xích Hoa kia là quỷ hay là yêu?”
Chắc chắn cô ta chẳng phải là người sống rồi. Nha đáp: “Là quỷ, một con quỷ tu hành trăm năm.”
Đã có trăm năm đạo hạnh, cho dù không thể thăng thiên cũng có thể làm một địa tiên cơ mà, cớ sao lại đi hại người làm tăng nghiệp chướng bản thân? Tôi nghe nói quy chế hiện nay đã thay đổi, cũng không cần phải tu hành cả nghìn năm, trải qua kiếp nạn mới có thể thành thần tiên nữa.
Con người không còn tin thờ quỷ thần, lại khiến cho thiên tai nhân họa xảy ra liên tục. Nghe nói công tác trên thiên đình cũng nặng nề chồng chất, nhân thủ thiếu hụt nghiêm trọng, thần tiên chính quy hoàn toàn không xoay sở nổi. Rất nhiều nơi đều xuất hiện chức vị còn bỏ trống, trên cơ bản thì địa tiên đều được chọn thông qua chế độ thi cử. Chỉ cần là người có khả năng, đạt được tiêu chuẩn của cuộc thi thì đã có thể trở thành “Nhân viên công vụ”. Không giống như ở nhân gian còn phải đi đường vòng ngõ tắt linh tinh.
Cũng giống như trường hợp của ông nội tôi đây, khi còn sống thì đã có bộ ngành liên quan đến mời vào, sau khi chết thì có lẽ đã trực tiếp đi nhậm chức luôn rồi. Đương nhiên, quỷ lão Đại khu tây trông như vô công rồi nghề cũng là có nhiệm vụ hẳn hòi. Hơn nữa, quản lý cả một vùng như vậy, thật ra cũng đâu có gì khác mấy so với địa tiên đâu. Đa phần những con quỷ có tu hành đều không muốn đi đầu thai, mà đều muốn đi làm cái chức địa tiên kia cả.
Chẳng qua, chỉ cần là yêu quái hoặc ma quỷ đã từng hại người, bất kể chúng nó đã tu hành bao lâu, dù có năng lực tốt thì trong hồ sơ cũng sẽ lưu lại vết nhơ. Sợ là rất khó làm được địa tiên. Còn nếu muốn đầu thai, xuống địa phủ cũng phải chịu khổ để trả nợ nghiệp chướng.
Chỉ cần là ma quỷ, thông tin của chúng đều sẽ được ghi chép trong hệ thống ở địa phủ. Chỉ cần kiểm tra một chút là có thể biết hết. Vấn đề là phải đi mượn con quỷ soa nào cái Iphone để xem đây?
Cũng không thể trực tiếp đi nói với Tạ Tất An hay Phạm Vô Mệnh rằng cho mượn cái di động của anh xài chơi xíu coi.
“Hi! Chế sư đại nhân, đã lâu không gặp.” Thật sự là nghĩ tới thứ gì thì thứ đó liền xuất hiện, chỉ thấy Phạm Vô Mệnh thân mặc âu phục đang đứng trước cửa chào hỏi, còn Tạ Tất An thì đang đỗ xe bên ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường
Hai quỷ soa uống xong trà.
Phạm: Điện thoại di động của tôi không thấy đâu cả.
Nha: Vừa rồi hai vị có đi tàu điện ngầm hay xe bus không? Nơi đông người dễ bị kẻ trộm thừa cơ móc túi lắm.
Tạ: Không có. Chỉ có xếp hàng lấy sản phẩm dùng thử thôi. Thì ra là vậy, thảo nào cô gái đứng cạnh cậu có hơi là lạ.
Phạm: Vậy tại sao cậu lại không nhắc nhở tôi?
Tạ: Tại tôi thấy bộ dạng cậu đứng bên cạnh người ta rất high mà.
Phạm: Tháng sáu… đổ sương nha!!! Tôi nào có nha? Tiểu Tạ, cậu có thể hiểu lầm nhân phẩm của người ta, nhưng không thể hiểu lầm tình cảm người ta dành cho cậu nha!
Tạ: Hừ!
Bên kia.
Đằng: Cái này là hệ điều hành kiểu gì vậy? Di động Apple quả nhiên thật khó dùng.