Đọc truyện Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng – Chương 66: Cùng gốc cội – 10
Ra khỏi hồ bơi, tôi nhìn thấy Tiết Mẫn vẫn đang mặc đồ bơi, đứng trước vòi nước mà giặt sạch bộ đồng phục bị làm dơ kia. Lúc định đi qua đó, tôi lại thấy một nam sinh bước đến cạnh cô ấy.
Vóc dáng nam sinh kia không cao lắm, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, là loại hình thiếu niên xinh đẹp trắng nõn mà hiện nay rất được con gái ưa thích. Tôi nhận ra người này, cậu ta chính là cái người thấp bé bị đám người anh Cửu nghi ngờ chôm chỉa cái di động kia. Hình như cậu thiếu niên đó đang nói gì với Tiết Mẫn, sau đó rời đi trong chốc lát rồi lại chạy về. Cậu ta đưa thứ gì đó cho Tiết Mẫn, người sau nhận lấy rồi dùng để giặt quần áo.
Có lẽ là hai người đều đồng bệnh tương liên, cho nên bọn họ tán gẫu rất lâu.
Sau khi tan học tôi lại chạm mặt tổ ba người công hội kia, liền nhắc đến chuyện này với họ.
“Cái cô Tiết Mẫn này, rõ ràng là thờ ơ với tớ như vậy, vậy mà lúc nói chuyện với cậu chàng đẹp trai kia thì vui vẻ lắm.”
Ai ngờ ba người kia đồng thời ném ánh mắt kỳ quái về phía tôi.
“Mấy cậu nhìn gì?”
Tô Cẩm Ngôn như chợt nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Cậu chàng đẹp trai cậu nói là Lương Loan năm nhất đúng không?”
Cái tên này… không hiểu mấy bậc phụ huynh hiện nay đặt tên con cái theo tiêu chuẩn gì nữa. “Không biết tên. Chẳng qua là khuôn mặt rất đẹp, khóe mắt có nốt ruồi.” Tôi chỉ chỉ chỗ khóe mắt bên phải.
“Cậu ta là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật, rất được yêu thích. Trưởng câu lạc bộ từng đặc biệt nhắc tới.” Tô Cẩm Ngôn nhìn tôi, “Trưởng câu lạc bộ từng nói cậu với cậu ta quả thực có thể xưng là hai viên ngọc quý của trường chúng ta.”
“A?” Là sao cơ? Tô Cẩm Ngôn có phải là bị lây bệnh độc của đám hủ nữ rồi không?
“Tiểu Đằng, cậu thật không hiểu bản thân chút nào cả.” Trần Tịch lấy hai tay nâng mặt tôi, “Cô gái ngốc nghếch kia thật không biết nhìn. Được rồi được rồi, đừng ghen tị. Trở thành người của tớ đi, tớ nhất định sẽ đối xử thiệt tốt với cậu mà.”
Cô ấy nói xong liền nhào qua ôm lấy tôi, tôi vội vàng đẩy ra. “Oa Đừng có làm vậy.”
“Tôi cũng thấy cậu đáng yêu hơn cậu ta…”
Phong Lôi Tốn, cậu nói câu này rồi đỏ mặt ý là sao hả? Hất bàn! Tôi rõ ràng là nam đó, bị khen là đáng yêu cũng không có chút vui vẻ nào đâu ha.
“Tớ không phải là ghen tị sắc đẹp với tên đó!!!” >…
Sau đó Tiết Mẫn và Lương Loan thân thiết với nhau hơn. Cậu ta sẽ thường xuyên ghé qua lớp tôi. Dường như còn khá hợp gu với bọn nam sinh và Tiểu Thất. Mỗi lần cậu ta tới lớp tôi, ngay cả cô em quỷ treo cổ cũng bám lấy cậu ta, xem ra ma quỷ cũng thích trai đẹp nữa nha.
Về phần Lâm Lâm thì cô ta càng ngày càng chướng mắt Tiết Mẫn, các loại hình bắt nạt cũng thăng cấp. Dường như ở ký túc xá cũng đánh nhau.
Tuần này cảnh sát đã tới trường hai lần, đều là để điều tra vụ nữ sinh uống thuốc độc tự tử. Chắc là vụ án này đã được chuyển qua cho đội Chu Chính tiếp quản rồi.
Rất nhanh đã đến kỳ thi giữa học kỳ, tôi cực kỳ lo lắng về thành tích kỳ thi lần này, cho dù mấy bài kiểm tra nhỏ trước tôi đều làm tốt cả. Nhưng nếu lại như trước đây, chắc chắn tôi sẽ khiến anh họ thất vọng lắm. Quyết tâm học lại cũng sẽ bị lung lay.
Tiểu Thất ôm bả vai tôi, “Người anh em, đang lo về kỳ thi đúng không?” Thấy tôi gật đầu, cậu ta liền thần thần bí bí mà kề sát lại, “Là anh em nên tôi mới nói cho cậu biết, bọn tôi đều có tuyệt chiêu cho mùa thi hết nha.”
Thấy tôi tỏ vẻ quan tâm, Tiểu Thất vỗ vỗ tôi, “Tám giờ tối nay đến ký túc xá của tôi. Muốn thì dẫn bạn theo cũng được, nhưng phải là người đáng tin cậy đó.”
Tám giờ tối tôi theo đúng hẹn mà đến ký túc xá của Tiểu Thất, Phong Lôi Tốn sợ tôi bị bắt nạt, cho nên đi cùng. Cái tên này đúng là khoái lo bò trắng răng.
So với ký túc xá nữ, ký túc xá nam đúng là một cái bãi rác. Trong ký túc xá đã có vài người đang đợi, tôi nhìn thấy Lương Loan cũng ở đó.
Tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Thất, người sau trả lời: “Phương pháp kia là Lương Loan nói đó. Cậu ta sẽ dạy chúng ta phải làm như thế nào.”
Phương pháp của họ chắc chắn lại là bút tiên. Lương Loan nói cậu ta đã thử qua, chiêu hoán được bút tiên thì nó sẽ nói cho bọn họ biết đề thi. Quả nhiên là giống trong mỗi tập Mãnh quỷ trường học đều có mấy tên ngu xuẩn không sợ chết mà đi chơi trò gọi hồn. Rõ ràng người chết thứ ba chính là chơi trò gọi hồn mà diễn thành màn tự sát đầy ly kỳ. Mấy cái tên này cũng không biết rút kinh nghiệm gì cả.
Chẳng qua có Phong Lôi Tốn trong này rồi, cho dù có gọi được hồn thì cũng không phải sợ. Thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ, nếu gọi hồn thật sự có thể biết được đề thi, vậy lần sau tôi cũng thử tự mình làm xem sao. Nói không chừng còn có thể đậu vào trường đại học nữa cơ.
Đốt một ngọn nến, tắt hết đèn trong phòng đi, Lương Loan còn đặc biệt khóa cửa lại đề phòng quản lý ký túc hoặc ủy viên sinh hoạt tuần tra. Cậu ta nói lần trước đang chơi thì đột nhiên ủy viên sinh hoạt lại chạy tới, làm bọn họ sợ tới mức suýt không thể tiễn đưa bút tiên đi.
Trên bàn bày một tờ giấy trắng và một cây bút. Trước kia tôi nghe nói là hai người phải áp hai mu bàn tay vào nhau để kẹp cây bút. Thế nhưng bọn họ có rất nhiều người, cho nên mọi người đều cầm cây bút để đứng trên tờ giấy.
Tôi nhỏ giọng hỏi Phong Lôi Tốn, người sau nói chẳng sao cả. Bút tiên thật ra chỉ là một loại vu thuật lên đồng viết chữ, mở rộng cửa cơ thể mình ra, sau đó để quỷ nhập vào thân khống chế tay để viết chữ. Làm việc này sẽ gọi đến vài con quỷ, nhưng chúng không thể hại người. Cho dù là ác quỷ thì cậu ta cũng có thể xử lý được.
Phong Lôi Tốn khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, tỏ vẻ cậu ta không muốn chơi. Tôi là do Tiểu Thất mời đến, không thể không chơi, cho nên cũng đặt tay lên cây viết.
“Kiếp trước theo kiếp trước, tôi mời kiếp trước đến.”
Niệm liên tục vài lần, tôi nhìn thấy ngọn nến đột ngột vụt tắt rồi lại bùng lên, cây bút chợt di chuyển. Dưới ánh nến, trên mặt mỗi người đều mang một vẻ mơ hồ, âm dương giao thoa, vô cùng quỷ dị. Nhưng tôi cũng không hề nhìn thấy bất kỳ con quỷ nào xuất hiện.
“Ngài là bút tiên sao?” Lương Loan là người đầu tiên đặt câu hỏi, cây bút di chuyển trên giấy viết câu trả lời. Mọi người biết đã gọi được bút tiên, đều trở nên cực kỳ căng thẳng.
Tiếp theo chúng tôi hỏi vài vấn đề. Mọi người đều hỏi đề thi sẽ ra sao, bút tiên cũng trả lời ngắn gọn. Chủ yếu đều nằm trong phạm vi bài học mà giáo viên bảo phải chú ý, dường như nó thật sự linh nghiệm.
Đến phiên tôi hỏi, tôi nhìn Phong Lôi Tốn, người sau khẽ gật đầu. Được rồi, để tao xem mục đích thực sự của mày là gì nào.
Nghĩ vậy, tôi cong khóe miệng, hỏi: “Bút tiên, ngài là ai?” Tôi đây vừa hỏi, không khí lại đột nhiên ngưng trọng lại. Tiểu Thất dường như muốn trách cứ tôi vì sao lại hỏi vấn đề này. Nhưng cậu ta chưa mở miệng thì bút đã di chuyển.
【Quỷ đòi mạng 】
Nhìn dòng chữ viết tháo kia, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Nhưng tôi chắc chắn rằng trong ký túc xá hoàn toàn không có ma quỷ gì. Song tôi lại nhìn thấy chút khí đen từ ánh nến lặng lẽ tràn ra.
“Vì sao chết?” Thanh âm Phong Lôi Tốn nhẹ nhàng, những người khác cùng nhìn hắn chăm chăm. Dường như muốn nói ‘Không chơi đừng lên tiếng’.
【 Thắt cổ 】
“Tại sao?” Thanh âm này là Lương Loan. Sau khi lên tiếng cậu ta liền biết mình nói sai, lập tức dùng tay bịt miệng lại. Nhưng đã quá muộn, cây bút kia lại bắt đầu di chuyển.
【Bắt nạt, uy hiếp, cưỡng bức, di động 】
Lúc viết tới từ cưỡng bức, cây bút run rẩy dữ dội. Tôi gần như không thể nắm chặt nó. Tiểu Thất sợ tới mức kêu to, “Mau mời bút tiên đi đi!”
Thế nhưng cây bút hoàn toàn không thể điều khiển được, mang theo tay mọi người mà viết vẽ loạn xạ cả lên. Có người đụng ngã cây nến trên bàn, trong phòng liền tối đen như mực.
Đột nhiên tôi liếc thấy ngoài cửa sổ có bóng người hiện lên trên hành lang.
“Đừng chạy!” Cùng lúc đó Phong Lôi Tốn đang dựa vào cửa hô to một tiếng, mở cửa ra đuổi theo.
“Phong Lôi Tốn, đừng đuổi theo!” Thế nhưng đợi tôi gọi đã muộn, cậu ta đã lao ra ngoài cửa, kêu lên: “Đứng chờ trong đó.”
Cửa lại bị đóng, phát ra một tiếng rầm. Tôi mở đèn màn hình di động lên, đột nhiên chiếu tới một gương mặt vặn vẹo bên cạnh. Trong lòng tôi phát lạnh, sợ tới mức suýt chút là quăng luôn di động.
“Lương Loan?”
Lương Loan cầm trong tay một con dao gọt trái cây sắc bén, nhe răng cười, “Trả… Mạng… Cho… Tôi!” Nói xong giơ lên con dao đâm về phía tôi.
Tôi nhanh chóng lùi về sau, tránh thoát trong gang tấc. Ánh sáng đèn ngoài hành lang chiếu vào trong phòng, loáng thoáng thấy được sau lưng Lương Loan còn một bóng người. Cổ rất dài, tóc tai bù xù, con quỷ treo cổ trong phòng học tới đây từ lúc nào vậy?
Lương Loan lại nhấc tay lên, động tác cực nhanh. Tiểu Thất và mấy tên khác sợ tới mức rụt lùi ra sau.
“Bút tiên à bút tiên, ngài có thể đi rồi!” Tiểu Thất hoảng hồn hoảng vía mà nói. Thế nhưng Lương Loan đã hoàn toàn điên loạn, cứ đâm về phía cậu ta.
“Đừng sợ, cậu ta chỉ có một người, chúng ta cùng xông lên đè cậu ta lại!” Có một bạn học kêu to, xung phong lao qua đầu tiên. Lại vấp phải thứ gì đó trên đất, cả người ngã lăn ra.
Lương Loan giẫm một cước lên người đó, đâm xuống một dao. Người bạn học kia kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn khắp nơi. Lưỡi dao nhỏ máu, Lương Loan người cũng toàn máu, còn có nữ quỷ theo sau cậu ta nữa. Tình cảnh kia còn kinh khủng hơn phim ma gấp trăm lần.
Bởi vì cậu ta đứng ngay phía cửa ra vào, nên cũng không ai dám bước qua cậu ta mà chạy trốn. Ngược lại có người hô to hy vọng bạn học ở phòng sát vách nghe thấy. Nhưng bây giờ còn chưa tới chín giờ, phần lớn người đều đang ở phòng tự học. Chỉ hy vọng người quản lý có thể nghe được mà tới đây. Cũng có bạn học gọi điện báo cảnh sát, chẳng qua nước xa không thể cứu được lửa gần.
Đột nhiên Tiểu Thất rú lên, thì ra cậu ta đang bị Lương Loan kéo áo, “Đi chết đi!”
“Oa Bút tiên, không phải tôi hại ngài mà, xin ngài tha cho tôi.” Tiểu Thất cố gắng nắm lại lưỡi dao, máu theo lưỡi dao nhỏ xuống tong tong. Cậu ta sợ tới mức mặt mày trắng bệch ra, nước mắt nước mũi ràn rụa.
“Là mày! Đền mạng cho tao!”
“Cứu mạng! Nam mô a di đà phật…”
Nếu như là do ma quỷ quấy phá, tôi còn có thể lo liệu được phần nào, thế nhưng tình huống này lại không phải vậy. Cô em kia căn bản là không có nhập vào Lương Loan. Tuy rằng tôi không biết Lương Loan đang diễn cái trò gì, thế nhưng chắc chắn là hôm nay cậu ta không thấy máu sẽ không chịu bỏ qua.
Đang suy nghĩ phải làm như thế nào, di động tôi đột nhiên reo lên. Vừa bắt máy thì liền nhận ra đó là giọng Trần Tịch.
“Tiểu Đằng, mau rời khỏi ký túc xá! Cái tên Lương Loan kia có vấn đề.” Giọng điệu Trần Tịch vô cùng lo lắng, “Hắn là em trai của người chết thứ nhất! Còn là bạn trai của người chết thứ tư…”
Trong lòng tôi rất muốn nói với cô nàng rằng bây giờ mới nói thì đã muộn rồi. Cúp điện thoại, tôi hô to với Lương Loan: “Dừng lại đi! Đừng làm hại người khác nữa, chị gái cậu khóc rồi.”
Mũi dao đã kề sát ngực Tiểu Thất, Lương Loan cứng nhắc quay đầu lại, lộ ra nụ cười dữ tợn, “Chị gái, mày đang nói gì? Tao chính là chị gái của Lương Loan. Bị thằng khốn này hại chết!”
“Đừng giả vờ nữa! Cậu hoàn toàn không bị nhập.” Tôi tiện tay cầm lên một tấm gương đặt trên bàn, niệm chú ngữ, đem gương xoay về phía Lương Loan, “Thấy rõ chưa, chị gái cậu luôn theo sát bên cậu, cô ấy đang khóc!”
Cái gương trong những hoàn cảnh đặc biệt có thể phản chiếu được hình bóng của ma quỷ, Lương Loan nhất định có thể nhìn thấy, vị nữ quỷ kia đang vừa khóc vừa cầm tay cậu ta, muốn ngăn cản em trai mình giết người.
Sắc mặt Lương Loan liền biến đổi, cậu ta đột nhiên kéo Tiểu Thất dậy. Đứng phía sau ghìm lại cổ Tiểu Thất, lưỡi dao đặt trên cổ họng.
“Các người đừng tới đây!” Không biết từ nơi nào tràn ra một lượng lớn khí đen, vây quanh Lương Loan. Giống y như đúc loại khí tôi nhìn thấy ở ký túc xá nữ. Tôi cảm nhận được sự tà ác, kinh khủng và điềm xấu trong luồng khí đó. Nếu cứ để như vậy thật không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Đủ rồi, chị gái cậu cũng không muốn cậu báo thù như vậy!”