Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 8: Khách tới từ phương xa (III)


Đọc truyện Sổ Tay Trùng Sinh – Chương 8: Khách tới từ phương xa (III)

“Khắc Cường, chú không thể như vậy được, cưới vợ xong liền quên cội nguồn! Bố rất nhớ chú, mẹ cũng vì chú mà ngã bệnh! Nếu như chú không quay về thì thật bất hiếu, sẽ bị khai trừ ra khỏi gia phả.” Ông Khổng hết sức kích động, trong lời nói đều mang theo sự chính nghĩa.

Nhưng hoàn toàn quên mất ông Đồng đã sớm nói đổi họ.

Ông Đồng vô lực phất tay một cái, thật sự không muốn dây dưa gì với những người này nữa: “Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Đồng Đồng, tôi không muốn cùng các người nói nhảm, anh nhanh cùng hai người kia đi về đi.”

“Sao có thể? Anh không thể cứ thế mà đi được! Hai em họ của chú vẫn chưa tìm được việc, chú phải giúp một tay chứ.” Có vài người đến chết cũng không chịu buông tha cho người khác.

Đồng Đồng mím môi một cái, cũng hiểu được người này thực sự quá đáng, đáng tiếc hiện tại còn nhỏ không thể nói, chỉ có thể lo lắng suông.

Thấy người bác kia lại muốn nói cái gì đó, cô nhếch miệng, đột nhiên òa lên khóc lớn!

Tiếng khóc này làm kinh động mọi người ở đây. Nơi tập trung hàng vạn sủng ái là tiểu công chúa đột nhiên khóc, tất cả mọi người trong nháy mắt liền vây quanh, không ai quan tâm đến ông Khổng và hai người em họ ở ngoài kia.

Đồng Đồng chưa từng khóc lớn như vậy, Úy Ương không ngừng đung đưa Đồng Đồng nhưng bé vẫn khóc, vốn nghĩ rằng bé muốn mẹ bế nhưng đôi tay nhỏ bé lại gắt gao bám chặt lên người Úy Ương không buông.

Cái mông nhỏ chưa cần thay tả, bú sữa cũng không cần, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao? Đồng Đồng khóc đến mức cả mặt đều đỏ, thậm chí bắt đầu nấc lên từng tiếng, bộ dạng đáng thương kia khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.

Đồng gia gia và Úy gia gia rất sốt ruột, hai ông cụ vây quanh tiểu công chúa không ngừng nói ngọt, vừa dỗ vừa lấy lòng, nhưng Đồng Đồng vẫn khóc không ngừng.


Người nào cũng không biết rằng đáy lòng cô đang rít gào: Bảo những người đi nhanh lên, bọn họ đi thì cô không khóc nữa! Khóc như vậy cũng rất mệt, mắt cô bắt đầu đau rồi đấy!

Rốt cuộc cũng nhờ ông Úy chỉ số thông minh cao, ông nhìn ông Khổng, nói: “Có phải là bị người lạ dọa hay không? Thật là một cô nhóc nhát gan!” Không hề đề cập đến vấn đề tại sao bây giờ Đồng Đồng mới khóc.

Mọi người như tỉnh ra từ trong mộng, vội vàng xua đuổi những người kia đi, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu không cam lòng, ông Khổng vẫn không ngừng mắng chửi cho đến khi thấy lính cảnh vệ của Úy gia gia mới khôn ngoan ngậm miệng lại, mặt xám xịt rời đi.

Đi là đi vậy thôi chứ chắc chắn người Khổng gia sẽ không buông tha, chẳng khác gì ruồi bọ không chỗ nào không có mặt, không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, dùng một chút tình thân còn sót lại trong lòng ông Đồng làm lá chắn, liều mạng hút máu.

Quả nhiên, sau khi những người kia đi thì Đồng Đồng lập tức ngừng khóc, chui vào trong lòng Úy Ương ngáp một cái, có lẽ đã mệt vì khóc nhiều quá nhưng không thể để bé cứ như vậy mà ngủ được.

Đồng phu nhân nhanh chóng bưng một chén nước tới, đút từng muỗng nước cho bé con trong lòng Úy Ương, Đồng Đồng cũng rất biết điều mà mở miệng, chậm rãi uống từng thìa nước.

Úy phu nhân thì vừa đem khăn mềm lau nhẹ mắt cho bé vừa đau lòng nói: “Mắt sưng lên hết cả rồi, thực sự làm cho người khác lo lắng.” Sau đó thổi nhẹ lên mắt bé.

Làm bảo bối được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay thế này, Đồng Đồng cảm thấy rất mỹ mãn, uống nước xong liền muốn ngủ, ông Đồng muốn bế cô cũng không cho, nhất quyết phải nằm trong lòng Úy Ương, ông Đồng nhất thời vô cùng tức giận, không nỡ giận Đồng Đồng nên chuyển ánh mắt đến Úy Ương, là tiểu tử đó đoạt Đồng Đồng đi!

Úy Ương mạc danh kì diệu bị trừng, nhưng không dám nhìn lại, dù sao đối phương cũng là trưởng bối cho nên cậu chỉ có thể nhịn.


Đồng Đồng không biết mình bị ôm về nôi bao giờ, nói chung là khi vừa mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy mẹ, không thấy Úy Ương.

Cô cảm thấy rất mất mát, nhưng lại không thể biểu đạt ra ngoài, chẳng lẽ lại khóc nữa? Mắt đã đủ đau, cô cũng không muốn học theo Mạnh Khương Nữ* khóc đến mức làm sụp đổ một góc Vạn Lý Trường Thành.

*Mạnh Khương Nữ: Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành. (Nguồn: Wikipedia)

Đồng Đồng nhu thuận uống sữa sau đó cùng mẹ xuống nhà ăn cơm tối, nhìn một bàn mĩ vị, cô không cầm được mà nuốt một ngụm nước miếng, tại sao… tại sao nhiều mỹ thực như thế mà cô chỉ có thể uống sữa, thỉnh thoảng mới được ăn chút cháo gạo?!

Lớn lên đi, lớn lên đi, lớn lên nhanh đi! Ít nhất cũng không cần nhỏ thế này, tốt xấu gì thì cũng phải đi được, nói được, ăn được đồ ăn ngon chứ!

Mặc dù biết dục tốc bất đạt* nhưng Đồng Đồng vẫn mong muốn mình có thể lớn nhanh một chút.

*Dục tốc bất đạt: làm việc gì nhanh quá sẽ không thành công, nóng vội quá sẽ hỏng việc.

Đồng Đồng một tuổi cứ thế đi qua, thời gian trôi rất nhanh, em bé giống như một mầm cây nhỏ, ngày hôm nay vừa mới gieo xuống, tưới nước bón phân, ngày thứ hai đã cao hơn một đoạn.


Tiểu Đồng Đồng được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, Đồng phu nhân và Úy phu nhân lại chăm sóc cơ thể cô rất tốt làm cho cô chẳng khác gì một búp bê xinh đẹp. Đôi mắt trong trẻo sáng như hòn ngọc, làn da trắng mịn cùng bộ dạng đáng yêu làm cho người nhìn người thích.

Đồng Đồng hai tuổi đã có thể chạy và nói chuyện, tuy rằng thỉnh thoảng vì không uốn lưỡi được mà phát âm thiếu chính xác nhưng đa phần ý tứ của lời nói đều có thể biểu đạt ra.

Mỗi ngày cô phải ở cùng gia gia một chút rồi mới tự do làm gì thì làm. Ông bà Úy có việc trong quân đội nên đã trở về, mấy tháng mới có thể đến thăm một chuyến.

Úy gia gia và Úy Ương dứt khoát không ở nhà mà đến thẳng Đồng gia góp vui, nhiều người càng khiến cho bầu không khí thêm náo nhiệt. So với Đồng Đồng vô ưu vô lự* thì hai người anh trai nổi trội hơn rất nhiều.

*Vô ưu vô lự: không buồn không lo.

Úy Ương sau khi học xong lớp năm thì trực tiếp nhảy lên sơ nhị*, không dám nhảy tiếp, nếu nhảy tiếp thì không chừng sẽ có người bắt đi để giải phẩu.

*Cấp 1 của Trung Quốc gồm 6 lớp.

Ngoài dự đoán của mọi người, Đồng Đống không ngờ cũng là một tiểu thiên tài, tuy rằng chỉ số thông minh không cao bằng Úy Ương nhưng cũng đã nhảy lớp nhiều lần, bây giờ đã học lớp bốn.

Đồng Đồng oán hận nhìn hai anh của mình, nhớ lại kiếp trước cô đều từng bước từng bước học tập trong khi hai anh nhảy lớp liên tục, chỉ số thông minh chênh lệch rõ ràng như thế, cô có thể không hận sao?

Đợi đến khi cô đi học, cô cũng sẽ nhảy lớp! Dù gì thì cô đã từng lấy bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh trong nước, so với các anh thời điểm này thì lợi hại hơn nhiều!

Đồng Đồng ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp, tưởng tượng bản thân là thiên tài vạn người kính ngưỡng thì nhất thời vui vẻ không thôi, cười không ngừng được.


Một ngón tay đưa qua chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đồng Đồng chợt hoàn hồn mới phát hiện là anh trai nhà mình.

“Bé con ngốc nghếch, cười gì vậy?”

Đồng Đồng hừ một tiếng né tránh tay của Đồng Đống, bĩu môi cầm lấy chiếc bút máy của cậu, thần sắc có vẻ rất nghiêm túc.

Úy Ương đang làm bài tập ở đối diện nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, chỉ cần thấy bé cùng nam sinh khác gần gũi thì ngay lập tức liền thấy không thoải mái, cho dù đó là anh trai của bé cũng vậy: “Bé, đừng quấy rối nữa, đến chỗ anh để cho Đồng Đống làm bài tập.”

Đồng Đồng rất nghe lời Úy Ương, cậu nói gì cô làm nấy, chưa bao giờ cãi lời. Bây giờ cũng ngoan ngoãn đi tới, bước từng bước có chút bất ổn đến bên cạnh Úy Ương sau đó ngồi xếp bằng, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Úy Ương làm bài tập, bộ dạng vô cùng đáng yêu: “Anh Úy Ương…”

“Ừ?”

“Đến trường rất vui sao?” Cô thật sự là nhịn không được mà phỏng vấn cảm giác của hai thiên tài.

Úy Ương nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có cảm giác gì cả.”

Đồng Đống cũng nói: “Không có gì vui, chỉ là nâng cao nhận thức hơn một chút thôi.” Dù sao cũng không chơi cùng bạn bè, bọn họ quá ngây thơ, vẫn là trẻ nhỏ.

Người nào đó hình như hoàn toàn không hề chú ý đến mình cũng là trẻ nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.