Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 17: Bi kịch của mỹ nữ (II)


Đọc truyện Sổ Tay Trùng Sinh – Chương 17: Bi kịch của mỹ nữ (II)

Úy Ương lười để ý đến cô ta, nếu biết điều nói xin lỗi thì anh còn có thể nể tình bỏ qua, đáng tiếc là cô ta không biết tốt xấu, anh cũng không cần khách khí.

Úy Ương ôm Đồng Đồng đứng dậy định bỏ đi, ấy vậy mà nữ sinh kia còn không chịu bỏ qua, muốn ngăn anh lại: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng đã!”

Cái thái độ lãnh đạm đó thật khiến người ta phát điên! Ngay từ đầu khi mới vào trường, cô đã để ý đến anh, bản thân xinh đẹp lại tài hoa, không những vậy còn đảm nhiệm vai trò quan trọng trong hội học sinh, tuy rằng trước đây cô từng bài xích tình chị em nhưng nếu như anh nguyện ý theo đuổi thì cô sẽ đồng ý.

Ai ngờ Úy Ương lại không thèm liếc mắt đến mình, bản thân lại không kìm được mà chú ý anh, cuối cùng thực sự rơi vào lưới tình!

Càng thích anh thì càng thấy anh có nhiều ưu điểm, một số người chỉ được cái vẻ ngoài, không thể nào ở chung, nhưng Úy Ương lại không như thế!

Anh hoàn mỹ như vậy, ưu tú như vậy, nhưng lại luôn lạnh nhạt, đối với ai cũng trưng ra gương mặt lạnh lẽo như băng, chuyện này đối với một người trời sinh cao ngạo luôn được nhiều người theo đuổi như cô mà nói, sao có thể chịu được?

Hiện tại, anh thế mà khiến cho cô nhục nhã trước mặt mọi người, còn muốn cô xin lỗi một con nhóc miệng còn hôi sữa! Tưởng cô dễ dàng chịu ủy khuất vậy sao!

A a a a, mỹ nữ ơi, chị không định xin lỗi sao? Không chịu thì thôi tại sao còn cản đường? Đồng Đồng giờ mới biết dục vọng độc chiếm của cô thật lớn…cô đã đạt đến trình độ vừa nhìn thấy người ái mộ anh Úy Ương liền phá hủy thành thế này sao?

Úy Ương ẩn nhẫn bước đi, chỉ chốc lát sau, anh ôm Đồng Đồng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng dọa người. Mỹ nữ không tự chủ được lùi về phía sau một bước, nuốt nước miếng nói: “Tôi, tôi nói gì sai sao?”

“Không, chị không có nói sai.” Lần đầu tiên, khóe miệng Úy Ương lại có ý cười. Gương mặt tuấn mĩ càng trở nên kinh diễm, khiến cho cả phòng ngây ra.


Đồng Đồng muốn che mắt lại, thật sự không nỡ nhìn mỹ nữ kia.

“Chị chỉ là ngu xuẩn hết thuốc chữa mà thôi.” Anh mỉm cười, xoay người rời đi.

Tự nhiên…không có một ai dám ngăn cản.

Cho đến ba phút sau, mỹ nữ kia mới nhớ ra phải ngăn lại, người trong phòng vẫn đang ngây ra. Tất cả nữ sinh trong phòng muốn chặn nam thần, mà nam sinh chỉ muốn xem náo nhiệt, vậy là toàn bộ đuổi theo.

Bọn họ đương nhiên không đuổi kịp, tìm khắp sân trường vẫn không thấy bóng dáng Úy Ương đâu. Một nam sinh chán chường ngồi bệt trên thảm cỏ thở hổn hển: “Chắc, chắc là cậu ta về nhà rồi.”

Đang có người mở miệng muốn phản bác, điện thoại mỹ nữ chợt reo lên, thấy là phòng giáo vụ liền nhận máy, lộ ra thần sắc khó hiểu. Một nữ sinh khác hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phòng giáo vụ bảo mình đến chỗ họ.” Quái lạ, cô không có không hoàn thành công việc, hơn nữa cuối học kì rồi còn có việc nào mà cô không làm nữa?

“Cùng đi đi, dù sao cũng không tìm thấy Úy Ương.” Có người đề nghị, thế là một đám trùng trùng điệp điệp đi đến phòng giáo vụ.

Cửa phòng giáo vụ bình thường luôn mở toang hôm nay lại đột nhiên đóng kín, mỹ nữ gõ cửa, nghe tiếng mời vào thì cùng những người khác khoan thai tiến vào. Đều là thành viên hội học sinh, ai ai cũng có quyền vào phòng giáo vụ.

Nhưng khi đi vào bọn họ liền trợn tròn mắt, người mà bọn họ vừa tìm kiếm đang ngồi trên ghế sofa, đối diện là giáo viên, thấy bọn họ vào như ong vỡ tổ liền hạ giọng quát lớn: “Ai bảo các anh chị vào hết? Đi ra ngoài!”


Úy Ương ngăn lại: “Không cần, bọn họ ở đây cũng được.”

“Được, được.”

Thật kì lạ, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy vị giáo viên này khúm núm như thế, bình thường đứng trước mặt hiệu trưởng cũng rất cao ngạo.

“Bạn học Trần Nhã Chi.” Một vị giáo viên khác đi tới, trên tay cầm theo văn kiện đưa cho cô ta: “Đây là văn kiện đuổi học.”

Cái gì?!

“Tại sao? Em đã làm sai? Em làm gì trái với nội quy của trường sao?” Cô không phục đến cực điểm, trực tiếp ném văn kiện xuống đất.

Bình thường là thiên chi kiều nữ muốn gì được nấy, đột nhiên lại bị đuổi học, đây chính là sỉ nhục, cô không thể nào nuốt trôi cục tức này được!

“Tôi không biết chị có làm gì trái với nội quy trường học không, nhưng chỉ cần tôi muốn thì chị chỉ có thể thôi học.” Úy Ương nhếch miệng, vốn là gương mặt tuấn tú bây giờ ai nhìn vào cũng rùng mình.

“Tất cả là do mày giở trò quỳ?” Trần Nhã Chi vọt tới trước anh, cắn răng nghiến lợi nói với hai vị giáo viên: “Tại sao cậu ta nói gì là các người nghe nấy, cậu ta là cái thá gì?”

Thật là…mỹ nữ không có não, chị ta không thể suy nghĩ trước khi nói sao? Đồng Đồng thật sự muốn cạy đầu chị ta để xem bên trong có cái gì, người như chị ta mà cũng có thể ở trong hội học sinh? Đúng là trò cười.


Những người khác đều câm như hến, không dám mở miệng nói một chút. Trần Nhã Chi đang nổi nóng có thể không hiểu ra, nhưng bọn họ không phải người ngu, trước nay trong trường học vẫn đồn đãi rằng bối cảnh sau lưng Úy Ương rất lớn, không ngờ tin đồn đó là sự thật. Ngay cả ban lãnh đạo trường đại học hàng đầu cả nước cũng phải nhún nhường, đủ để thấy thế lực phía sau to lớn nhường nào.

Mặc kệ Trần Nhã Chi đứng thở hổn hển, Úy Ương điềm nhiên như không lấy một cây kẹo que từ trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Đồng Đồng, nhìn cô ăn vui vẻ, trong đôi mắt là dịu dàng vô hạn.

Tình cảnh vẫn đang náo loạn, lại có người có người gõ cửa, một nam sinh gần đó mở cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang nghiêm chỉnh, anh ta nhìn thấy Úy Ương liền cúi người nói: “Thiếu gia.”

Phía sau có một ông cụ thoạt nhìn rất có tinh thần đi đến, nói là ông cụ cũng không thỏa đáng lắm vì ông có vẻ rất khỏe mạnh, ngũ quan thâm thúy, tóc hoa râm, ăn mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn [1].

Tất cả giáo viên trong phòng đều đứng lên, một mực cung kính chào hỏi, vô cùng cẩn trọng, không dám động đậy lung tung: “Xin chào thủ trưởng.” Đây chính là nhân vật chỉ xuất hiện trên TV nha!

Úy gia gia gật đầu, gương mặt nghiêm túc khi nhìn thấy Đồng Đồng vẫy tay với mình trong nháy mắt liền tươi như hoa: “Bé ngoan, đến đây với gia gia nào.”

Bé, gia gia.

Người nào không hiểu thì nhất định chỉ số thông minh có vẫn đề.

Ngay cả Trần Nhã Chi cũng choáng váng. Vị giáo viên nghiêm khắc kia cung kính đứng sát sofa pha trà. “Ngài thủ trưởng…hiệu trưởng đang trên đường đến đây, xin ngài đừng tức giận.”

“Tại sao ta phải tức giận? Ta chỉ tới đón hai đứa kia về nhà mà thôi, không cần căng thẳng giống ra trận vậy!” Nói xong phất tay một cái, vừa bế vừa trêu chọc Đồng Đồng.

Hành động như vậy ai thì cũng biết thủ trưởng vô cùng thương yêu cô nhóc này, vậy mà vừa nãy chính mình lại mắng chửi bố mẹ nhóc con đó không biết dạy con…Trong nháy mắt mặt mũi Trần Nhã Chi trắng bệch.

“Gia gia, chúng ta về nhà đi.” Đồng Đồng không muốn chờ thêm nữa, một màn này vừa buồn cười vừa thảm thương, tuy rằng người khởi xướng là cô.


“Được, bé nói về liền về.” Úy gia gia cười ha hả bế tiểu bảo bối, nói với cảnh vệ: “Tiểu Vương, cậu đi xem Úy Ương còn thủ tục gì thì làm giúp nó đi…”

Thầy giáo vội nói: “Không cần không cần, Úy Ương là học sinh giỏi nổi danh, những thủ tục này chúng tôi tự làm rồi gửi đến cho ngài là được rồi, không cần phiền đến vị cảnh vệ này đâu ạ.”

“Vậy cũng được sao?”

“Được được được, không có sao đâu.” Sau đó nụ cười càng lớn hơn: “Úy Ương mang đến cho chúng tôi không ít vinh quang, cái này đâu tính là gì.”

“Vậy cũng được, chờ lúc nào rảnh rỗi, lão già này sẽ mời thầy một bữa cơm.” Úy gia gia cũng không muốn lợi dụng người khác.

Đây quả thực là một kinh hỉ: “Được ạ, chỉ cần thủ trưởng rãnh rỗi, lúc nào cũng có thể.”

“Tất cả nhờ thầy, ta phải mang hai đứa về nhà đã.”

“Thủ trưởng đi thong thả.” Lần thứ hai cúi đầu.

Cho đến khi Úy gia gia rời đi, Trần Nhã Chi vẫn giống như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

[1] Quần áo theo kiểu Tôn Trung Sơn:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.