Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 140: Muốn mạnh hơn chút (H)


Đọc truyện Sổ Tay Trùng Sinh – Chương 140: Muốn mạnh hơn chút (H)

Có phải cô gái nào cũng sẽ thích bị cưỡng ép chút? Đồng Đồng không cảm thấy vậy.

Trong chuyện này, con gái thích mạnh mẽ cuồng dã là thật, nhưng không phải với ai cũng được, ít nhất là trong suy nghĩ của cô thì chỉ người cô yêu sâu đậm mới được.

Nếu là một người đàn ông khác đè lên người mình, cô vừa nghĩ là đã cảm thấy ghê tởm.

Chỉ khi yêu, mới sẽ lo được lo mất, mới căng thẳng, mới muốn thể hiện mình.

Đồng Đồng ghé vào bồn rửa mặt, cảm giác mông bị nâng lên, sợi dây giữa mông bị kéo ra, một ngón tay thon dài tiến vào dò xét, hoạt động ra vào.

Rất thoải mái, nhưng lại có chút ngại ngùng… Đồng Đồng cúi đầu, không dám nhìn chính mình trong gương ── thật sự rất xấu hổ. Hơn nữa, dù sao cô vẫn chỉ là một thiếu nữ thôi…

“Bé, ngẩng đầu lên, nhìn xem em có bao nhiêu xinh đẹp.” Giọng nói khàn khàn của Úy Ương truyền đến từ phía sau, mang theo sự mê hoặc mãnh liệt.

Đồng Đồng không biết vì sao mình lại nghe lời anh như vậy, cô thật sự ngẩng đầu nhìn mình trong gương, áo ngủ trên người thiếu nữ rộng thùng thình, bởi vì nắm sấp mà hai gò đào lộ ra rất rõ ràng, lại bị một bàn tay cầm lấy một bên mà nhào nặn đủ hình đủ dạng khiến người ta xấu hổ.


Mà thiếu nữ hai má đỏ bừng, môi còn sưng lên, trong con ngươi ngập nước lộ xuân tình, rất rõ ràng là đã động tình, người đàn ông áp sau lưng cô ấy không biết đang làm hành động gì đó ái muội, nhưng miệng nhỏ của thiếu nữ khẽ nhếch, không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mê người…

Cô nhìn rồi lại ngượng ngùng vội vàng cúi đầu, Úy Ương cười khẽ, ngón tay tàn ác xâm nhập vào bên dưới áo ngủ cô, ở bên ngoài dò xét một lát rồi mới nhẹ nhàng nhấn một cái, một nửa ngón tay đã đi vào.

Đồng Đồng ưm một tiếng, hai chân run run không đứng nổi, may là Úy Ương phản ứng nhanh, vội vàng cố định cô lại, rồi mới tiếp tục khiêu khích.

Ngón tay thon dài khuấy đảo bốn phương tám phía bên trong cô, vách tường mềm mại gắt gao kẹp chặt tay anh, bốn phương tám hướng đều hút lại.

Đây mới chỉ là một ngón tay!

Úy Ương quả thực không nhớ nổi vì sao bình thường mình muốn cô đến vài giờ mà tên vẫn không gãy, đúng là tiểu bảo bối dụ hoặc…

“Bé, kêu lớn hơn chút, không có ai nghe thấy đâu.”

Đồng Đồng nào dám kêu lớn, dù không ai nghe được thì cô cũng có tật giật mình không dám kêu, hơn nữa… Dù sao cô vẫn ngại ngùng, lùc làm tình trên giường, trừ khi thật sự không nhịn được nữa, nếu không cô đều kìm nén không chịu kêu lên.

Úy Ương lại thích tiếng rên rỉ của cô, mềm mại, trong trẻo, giống như tiếng hoàng oanh.

Anh rút ngón tay đang ở trong cô ra, khép ngón giữa và ngón áp út lại, cùng nhau đi vào.

Lần này còn sâu hơn lần trước, kích thước cũng lớn hơn, Đồng Đồng nhất thời cảm thấy cả người tê dại, bụng nóng lên, có thứ gì đó chậm rãi chảy ra, trong phòng tắm lập tức lan tỏa một mùi hương đặc trưng của phái nữ, xen lẫn mùi hương ngọt ngào trên người Đồng Đồng, đối với Úy Ương thì tác dụng còn mạnh hơn cả thuốc kích dục.

Ngón tay anh bắt đầu luân động, lúc đầu Đồng Đồng còn chịu đựng nhưng động tác của Úy Ương càng lúc càng nhanh, cả người cô đã bắt đầu nhũn ra, hai chân cũng đứng không nổi, mà Úy Ương lại không có ý định dừng lại.

Anh nhìn kỹ biểu cảm của Đồng Đồng trong gương, một tay bóp ngực cô, một tay dùng sức chuyển động giữa hai chân cô, tiếng nước vang dội vang lên rất rõ ràng trong phòng vệ sinh, nếu là bình thường thì mặt Đồng Đồng đã đỏ nhưng hôm nay cô ý loạn tình mê, chỉ biết mình muốn anh nhanh hơn, mạnh hơn chút nữa, bởi vì cô đã sắp đến cao trào…


“A ──” không nhịn được nữa, trong nháy mắt cô sắp đạt cao trào, Úy Ương kéo khóa quần, mạnh mẽ tiến vào lấp đầy cô, Đồng Đồng đang sắp cao trào, hay là nói, cao trào một nửa lại bị anh mạnh mẽ chặn lại khiến cô rất khó chịu, nhưng mạnh mẽ cuồng dã như vậy lại có một khoái cảm khác, khiến dịch yêu vừa tiết ra lại bị chặn lại, bụng nhỏ của cô lập tức trướng lên.

Sau đó, Úy Ương cũng không cho cô cơ hội thở dốc, nếu là bình thường anh sẽ không làm vậy với cô, nhất định sẽ ôm cô, dỗ dỗ, hôn cô, chờ cô từ cao trào trở lại bình thường, có thể nhận thêm một lần hoan ái mới tiếp tục.

Nhưng hôm nay không như vậy, anh căn bản không có dừng lại, trái lại còn chọn lúc Đồng Đồng cao trào để đi vào, tận lực luận động khiến tiểu huyệt đẫm nước, mông va chạm với anh vang lên những tiếng xấu hổ.

Có hơi đau nhưng không phải rất đau, còn vô cùng thoải mái… Đồng Đồng bị khoái cảm làm cho chảy nước mắt, nhưng Úy Ương lại không ngừng.

Cô nắm chặt bàn đá cẩm thạch, nước mắt liên tục chảy xuống, hai đùi bị anh tách ra, cùng Úy Ương chống lên bồn rửa mặt, Đồng Đồng không ngừng run rẩy.

“Anh, anh Úy Ương… a a… ưm mạnh quá rồi, mạnh hức ── bụng em trướng…”

Đồng Đồng vừa khóc vừa kêu vô cùng đáng thương.

Thật ra cô cũng chỉ đang làm nũng thôi, nếu Úy Ương thực sự dừng lại, vậy còn không biết là ai sẽ quyến rũ Úy Ương đâu.

Úy Ương cũng hiểu chuyện này nên không dừng lại, chỉ xoay mặt cô lại, quấn lấy môi cô, động tác dưới thân chưa từng chậm lại, nơi kết hợp ướt đẫm nước.


Quần dài của anh ẩm ẩm dính sát vào chân, nhưng cũng vì vậy mà khi va chạm với mông cô, tiếng vang càng thêm vang dội.

Có lẽ là bởi vì lần này anh đặc biệt cuồng dã cho nên Đồng Đồng cao trào nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, trong thoáng chốc đã tiết dịch gì đó mà ai cũng biết nhưng bị Úy Ương chặn lại trong bụng nên vừa thoải mái vừa khó chịu, dày vò thống khổ nhưng cũng cảm thấy vô cùng khoái hoạt, cô chưa từng trải qua chuyện này, không chịu nổi nên ngất đi, cả người ghé vào bồn rửa mặt, thi thoảng lại run lên.

Úy Ương cười khẽ, ôm lấy Đồng Đồng, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy đi vào bồn tắm.

Anh đưa tay vặn vòi hoa sen rồi mới để Đồng Đồng ngồi trên người mình, hai tay anh đặt trên mông cô, chuyển động lên xuống.

Tuy cô đang hôn mê nhưng vẫn có cảm giác, thi thoảng lại ưm một tiếng, tuy rằng thần trí không rõ nhưng thân thể vẫn thành thật cho Úy Ương phản ứng.

Cô ngoan ngoãn vùi mặt vào gáy Úy Ương, lông mi rất dài thi thoảng còn run lên, Úy Ương rất thích cô phó mặc tất cả cho mình thế này, trong lòng mềm mại, hận không thể khảm bảo bối vào thân thể mình, mãi mãi đều không không tách ra.

“Bé ngốc…” Anh cưng chiều mắng yêu cô, tay bóp bóp cánh mông mềm mại, miệng cuốn lấy đôi môi cô, dù cô đang mê man nhưng vẫn phối hợp với anh, có thể là hôn nhau thành quen, anh vừa vươn đầu lưỡi, bảo bối liền ngoan ngoãn chủ động hôn lại, rồi đột nhiên mở mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.