Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 99
“Anh xong chuyện bên đó rồi hả?” Cô ngồi dậy, xuống giường mở vali của mình ra thờ ơ bắt đầu dọn hành lý.
“Ừm.
Hai ngày nay bộ phim đóng máy rồi.” Trong lời nói của anh ngập tràn cảm xúc vui mừng và mong đợi.
“Tiểu thiếu gia.” Lưu Sở Họa tạm dừng động tác trong tay, “Cơ hội thứ nhất anh cứ dùng như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Tề Nhiên lại không thèm để ý, “Em tặng nó cho anh, không phải là để anh dùng trong những trường hợp thế này ư?”
“Đúng là một tiểu thiếu gia bốc đồng mà, ỷ vào việc em thích anh.” Cô ném từng món từng món vào vali, sau đó phát hiện Tề Nhiên bên kia đầu điện thoại đã im lặng, “Nè, xấu hổ hả?”
“Không có.” Anh lập tức trả lời.
Không thể không nói, anh làm ra hành động ngây thơ như vậy có lẽ cũng là vì biết rõ Lưu Sở Họa sẽ không thức giận.
“Đang đỏ mặt?”
“Không có.”
“Đang mừng thầm?”
“Không có.” Anh thẹn quá thành giận, “Tóm lại em mau về đi.”
“Được, em đi xem thử chuyến bay nào sớm nhất, đến lúc đó sẽ gọi lại cho anh.” Lưu Sở Họa cúp điện thoại, cúi đầu cười khẽ.
Trước khi lên máy bay Lưu Sở Họa nhắn cho Tề Nhiên một cái, đến đêm khuya, Tề Nhiên vừa kết thúc bữa tiệc đóng máy, cố ý đến sân bay đón cô.
Lưu Sở Họa vừa ra khỏi hành lang đã nhìn thấy Tề Nhiên đứng cách đó không xa, giờ phút này anh đang tựa nhẹ vào tường, mỉm cười cúi đầu chơi điện thoại, không biết đang xem cái gì, dáng vẻ tùy ý nhàn nhã.
“Tề Nhiên.” Lưu Sở Họa nhẹ nhàng gọi tên anh, sau đó lập tức trông thấy Tề Nhiên quay phắt người lại, nở một nụ cười mừng rỡ như diễn phim thần tượng, sau đó bước vài bước tới trước mặt cô, cúi đầu hung hăng hôn môi cô một cái.
“Anh rất nhớ em.” Bây giờ anh đã biết chột dạ, trong giọng điệu lộ ra ý nịnh nọt.
Lưu Sở Họa đưa valy trong tay cho Tề Nhiên cầm, “Em cũng rất nhớ anh.”
Tề Nhiên ghét bỏ mà nhếch miệng, “Qua loa quá.”
Sân bay vào lúc rạng sáng chỉ có vài người, Lưu Sở Họa chau mày một cái, đi vòng qua sau lưng anh ôm lấy cổ anh hơi nhảy lên, có chút mệt mỏi mà tựa đầu vào lưng anh, “Mệt mỏi quá, thật buồn ngủ, mắt cũng không mở nổi, em mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm cõng em về.”
Một tay Tề Nhiên đỡ mông cô, một tay đẩy valy, vững vàng cõng cô ra ngoài, “Thật xin lỗi.”
“Hửm?”
“Làm rối kế hoạch của em.”
“Vậy thì lại lập ra một kế hoạch mới.” Giọng nói của Lưu Sở Họa thấp xuống.
“Anh đi ngắm cực quang với em được không?”
“Được.”
“Chúng ta cùng chụp nhật ký du lịch nhé?”
“Ừm.”
…
Hôm nay là thời gian tuyên truyền 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》, bộ phim này là điển hình của việc hot trước khi tuyên truyền, sau đêm tuyên truyền thì trực tiếp xây được mấy nghìn tầng lầu.
Khởi đầu câu chuyện, Liên Dao vẫn còn là một tiểu nha hoàn ở phòng bếp, trông ngây thơ đơn thuần, lại cần cù hiểu chuyện.
Từng hành vi cử chỉ đều cực kỳ tự nhiên đáng yêu.
Nhưng trong mỗi câu nói của nàng, mỗi việc làm của nàng, bạn có thể thấy được nàng cũng có tâm cơ của mình.
Chỉ hai tập ngắn ngủn, nàng từng bước từng bước từ một tiểu nha hoàn nhóm lửa cọ nổi biến thành tiểu trù nương có thể tự mình cầm muôi làm điểm tâm, lại thông qua mưu kế được Tịnh phu nhân phái đi làm nha hoàn nhị đẳng, phản ứng và trả lời của nàng luôn có thể khiến Tịnh phu nhân vừa ý, sau hai ba lần liền trở thành nha hoàn thiếp thân.
Tình tiết bộ phim cực kỳ chặt chẽ, thoạt nhìn không có tình tiết ức chế cẩu huyết nào, nhưng cao trào lại từng cái nối từng cái, khiến người xem muốn ngừng mà không được.
Về phần nhân vật nam chính Tuyên vương, cảnh diễn trong hai tập đầu cũng không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn có mấy cảnh, nhưng Tề Nhiên chỉ dựa vào mấy lần lộ mặt này mà dễ dàng tạo nên hình tượng một vị vương gia say mê thơ rượu, phóng khoáng không quan tâm đến triều chính.
Thế nhưng, bên dưới vẻ mặt cười cợt kia, tinh quang trong mắt, nụ cười bên môi lại có chút thần bí, khiến người ta biết rõ vị vương gia phóng khoáng này, có lẽ cũng không chỉ là một vương gia phóng khoáng.
Người xem cực kỳ hưng phấn.
Đưa mắt nhìn, trên các diễn đàn đều bàn tán về 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》, trên weibo cũng đầy ảnh đẹp về 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》, thanh thế to lớn, có thể được xem là đồ bản* thật sự.
(*) Hiện tượng trả lời tất cả những bài viết khác khác nhau trong một diễn đàn và đến một lúc nào đó thì phản hồi mới nhất của tất cả bài đăng đều thuộc về cùng thành viên.
Hiện tượng này phản ánh diễn đàn hay một phần của diễn đàn quá thưa người, hoặc phản ánh trạng thái tích cực quá mức của một thành viên.
“Mẹ ơi, tui sắp bất tỉnh rồi, nhân vật nam chính quá đẹp trai, nữ chính thật đáng yêu, diễn xuất quá tốt, quần áo thật đẹp.”
“Nào nào nào, tránh ra hết, để fan nguyên tác khen trước, cốp cốp cốp cốp cốp cốp cốp trở lại như cũ, cảm giác mà Lưu Sở Họa mang tới vô cùng phù hợp, ngây thơ đang yêu nhưng bụng dạ đen tối.
Tề Nhiên thì khỏi cần nói, dù sao cũng là ảnh đế, đi đóng phim truyền hình đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, quá tuyệt vời.”
“Năm đó đọc bộ tiểu thuyết này vẫn còn học cấp hai, thật sự, lúc nghe bài hát cuối hai tập phim thì đã suýt rơi nước mắt, lần nữa cảm ơn bản quyển của bộ tiểu thuyết này cuối cùng đã rơi vào tay giải trí Tinh Thiên, bây giờ tôi vẫn đang kích động đến ngủ không yên, chỉ muốn thảo luận với mọi người.”
“A a a a, tại sao không phải một ngày chiếu mười tập, tôi hi vọng thời gian có thể vèo một cái đến tám giờ tối mai.”
“Bữa tiệc của nhan cẩu**, chụp màn hình liếm ảnh làm ảnh động, quả thực bận đến mức không kịp trở tay.
Sao đôi tiểu tình nhân Lưu Sở Họa và Tề Nhiên này lại có thể xứng đôi như vậy hoàn mỹ như vậy.”
(**) Hình dung người cực kỳ để ý đến vẻ bề ngoài của người khác.
“Nào nào nào, đến cược đi, cược rồi thì bỏ tay ra, tui cược nhất định bộ phim này sẽ cực hot, thắng giải tỉ lệ người xem năm nay.”
Độ thảo luận trên mạng của bộ phim này đạt tới tầm cao mới, tỉ lệ người xem càng đáng sợ, ngày đầu đã đột phá một chấm sáu.
Dựa theo định luật tỉ lệ người xem phim cổ trang mà nói, chỉ cần đoạn sau không có gì bất trắc thì cơ bản có thể tăng trưởng ổn định, theo đà này, cao trào dễ dàng đột phá ba chấm có lẽ cũng là chuyện hiển nhiên.
Khán giả theo dõi bộ phim đến cực kỳ vui vẻ, lại hấp dẫn thêm một đám fan mới bắt đầu tràn vào weibo của Tề Nhiên và Lưu Sở Họa, muốn lật tung cả đáy weibo của bọn họ lên mới thôi, còn cả ngày la hét đòi bọn họ phát đường đăng weibo.
Vốn hai người bọn họ với tư cách là diễn viên chính, đáng lẽ mỗi đêm phải dựa theo tình tiết phim đăng một cái weibo liên quan để tuyên truyền, nhưng Tề Nhiên với tư cách là diễn viên chính kiêm nhà đầu tư của bộ phim lại tùy hứng lạnh lùng cực kỳ.
《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 đã phát tới tập thứ mười, weibo chính thức gần như mỗi ngày đều đăng tin mừng, tỏ vẻ tỉ lệ người xem lại đạt tới độ cao mới, cố tình anh lại làm như bộ phim này không liên quan gì đến mình, một cái weibo cũng chưa từng đăng.
Anh không đăng weibo thì thôi, còn kéo Lưu Sở Họa lười theo.
Nhớ ngày đó dù cô đóng nữ ba của 《 Lòng chàng cũng như lòng ta 》 cũng thỉnh thoảng đăng weibo tuyên truyền giúp, bây giờ chỉ vào lúc 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 vừa phát sóng mới nhắc tới một chút, bảo mọi người đừng quên thời gian phát tập đầu tiên rồi yên lặng tới giờ.
Hôm tỉ lệ người xem chính thức đột phá ba chấm, đám người hâm mộ nổi giận, mỗi người thêm một cái dấu chân, gần như đạp nát weibo của hai người bọn họ.
Cũng không biết có biết đã nghe thấy tiếng kêu than của mọi người dành cho đôi tình nhân bốc đồng hay không, rốt cuộc Lưu Sở Họa cũng đăng một cái weibo.
Tiêu đề lại là: Nhật ký du lịch của Lưu Sở Họa và Tề Nhiên (1).
Mở video lên lập tức nhìn thấy Tề Nhiên ghé vào mép hồ, cầm một cái bình nước múc nước, anh vừa giả bộ cau mày, vừa quay đầu hỏi: “Em xác định nước này cứ vậy mà uống được hả?”
Giọng nói vang lên là Lưu Sở Họa đang giơ camera quay, giọng cô mang theo vui vẻ, hình như đang đùa giỡn, “Nếu anh quá để ý thì tạm thời đừng uống, chỉ khát một ngày mà thôi, không chết được đâu.
Em tới thử độc cho anh, nếu ngày mai không có trên nôn dưới tả thì anh có thể yên tâm uống rồi.”
Hình như Tề Nhiên liếc xéo cô, “Không phải ngày mai chúng ta đã đến thành phố hoặc thị trấn nào đó à?”
Lưu Sở Họa liền nở nụ cười, “Thế nên là, để xem tính ưa sạch của anh đánh bại cơn khát của anh, hay là cơn khát của anh cuối cùng đánh bại tính ưa sạch của anh.”
Tề Nhiên đứng dậy, mặt không thay đổi ném bình nước qua.
Ống kính cứ vậy di chuyển, BGM cũng vang lên, bầu trời trong xanh như được tẩy rửa, phong cảnh trên đường đi hiện lên màn ảnh, âm nhạc, cảnh đẹp, cắt nối biên tâm như một video du lịch.
Mãi đến khi âm nhạc dừng lại, ống kính đổi qua Lưu Sở Họa.
Cô dựng một cái bếp lò đơn giản ở bờ sông, vứt củi khô đã bẻ vào, đang cúi đầu phồng má thổi vào lửa.
“Chừng nào mới chuẩn bị xong?”
Lưu Sở Họa ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ hơi trách cứ, “Tiểu thiếu gia, nô tỳ đang nhóm lửa nè, đừng giục nô tỳ có được không?”