Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 38


Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 38


“A.” Rốt cuộc Lưu Sở Họa giãy giụa mở mắt ra, cô thở từng hơi từng hơi, đầu toàn mồ hôi lạnh.
Tại sao lại mơ thấy cảnh tượng này, chẳng lẽ do hôm nay gặp Yến Ca nên không nhịn được đoán kiếp trước sau khi mình chết anh ta sống thế nào, thành ra mới ngày nghĩ gì đêm mơ nấy sao?
Lưu Sở Họa đưa tay che ngực, cảm nhận trái tim mình đập thình thịch.

Cảnh tượng trong mơ vẫn không mờ đi, cô giương mắt, đột nhiên ra quyết định.
Cô cầm điện thoại, gửi một cái wechat, “Nói cho anh biết trước một tiếng, tối nay em định mời người ta ăn cơm, nhưng em đảm bảo sẽ không ở ngoài một mình với anh ta quá mười giờ tối.”
Mắt liếc qua đồng hồ ở góc trên bên phải của điện thoại, bốn giờ rưỡi sáng.

Cô buồn phiền bực bội, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, đứng dậy rửa mặt.
Hai tiếng sau wechat mới trả lời.
“Biết rồi.”
Nửa phút sau bổ sung thêm một câu, “Gửi một tấm hình của anh ta cho anh.”
Lúc này Lưu Sở Họa đã đến studio từ sớm, cô đang ngồi trong xe chơi điện thoại, thấy vậy kiên định từ chối, “Không được, em không có hình của anh ấy.”
“Vậy thì chụp một tấm.” Anh cực kỳ cố chấp.
Lưu Sở Họa nén bất đắc dĩ trong lòng, “Đừng quậy nữa, như vậy không lịch sự.”
“Nên, hơn nửa đêm em không ngủ được là đang do dự hôm nay có nên mời người ta đi ăn không à?”
Cô cười khẽ một tiếng, “Nghĩ gì thế, chỉ là nửa đêm mơ thấy ác mộng, không ngủ lại được nên sẵn tiện báo chuyện này với anh thôi.”
“Mơ thấy cái gì?”
Ngón tay của cô dừng lại một chút, “Mơ thấy em đã chết.”
Trước ngôi mộ trải đầy hoa cúc trắng, chỉ có một bó hoa hồng champagne khiến người khác dễ chú ý.

Lúc trước rất nhiều lần cô phàn nàn trước mặt Yến Ca mình chưa từng được đàn ông tặng hoa, nhân viên công tác có tặng cô mấy lần, đáng tiếc chỉ là hoa hồng bách hợp bình thường, cô thích hoa hồng champagne nhất, thế nhưng chưa từng được tặng.


Đời người nhoáng cái đã vài thập niên, cô cũng đã hơn ba mươi, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp được người đàn ông tặng mình hoa hồng champagne.
Không ngờ rằng lần đầu tiên nhận được bó hoa này lại là tình huống như vậy.
Lúc tỉnh hồn lại, điện thoại truyền tới âm thông báo wechat.
“Sau đó thì sao, chết rồi sao nữa?”
Lưu Sở Họa tức giận trả lời: “Quên rồi.”
“Sau này nửa đêm mơ thấy ác mộng cứ gọi cho anh.”
“Quan tâm thế, chịu nửa đêm bị em đánh thức hả?”
“À không, anh chỉ muốn nghe em kể lại cẩn thận lúc em vẫn chưa quên thôi, để xem có làm tư liệu sống dự bị của anh được không.”
Cô trợn mắt nhấn sáu dấu chấm than.
“Vậy mười giờ tối gọi cho anh.”
“Ừm, quyết định vậy đi.”
Sau khi thống nhất ý kiến với Tề Nhiên, cô dứt khoát gọi Yến Ca lại vào lúc anh ta kết thúc công việc chuẩn bị về.
“Yến Ca, chờ chút đã.”
Anh ta xoay người nhìn cô, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
“Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.” Cô đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc.
Giọng nói của Yến Ca xuyên qua khẩu trang có vẻ không rõ lắm, “Ngại quá, tôi còn có chút việc.”
Khi anh ấy chuẩn bị đi, Lưu Sở Họa kéo mạnh cánh tay anh ấy, thái độ kiên quyết, “Tôi cảm thấy nếu tôi là anh, nhất định hiện tại sẽ không từ chối.

Ít nhất anh phải học được cách khi thời cơ tới thì đừng buông tay để nó chạy mất đúng chứ?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Làm sao anh biết sau khi nhận lời mời hôm nay thì cuộc đời sẽ không thay đổi?”
Ánh mắt hai người giao nhau, thậm chí Lưu Sở Họa còn thấy được trong đôi mắt xinh đẹp của Yến Ca lóe lên ngạc nhiên không chắc.

Sau nửa ngày, anh ấy khẽ gật đầu một cái, “Đi đâu?”

Lưu Sở Họa lái xe đưa anh ấy đến một nhà hàng, cô trực tiếp chọn một ghế lô cách xa cửa sổ, Yến Ca ngồi đối diện cô, trầm mặc một lát rồi cởi nõn và khẩu trang ra.
“Anh muốn ăn gì?” Lưu Sở Họa cẩm thực đơn hỏi.
“Gì cũng được.”
Vì vậy cô tự nhiên gọi món ăn, cô biết khẩu vị của Yến Ca rất nhạt nên chỉ chọn mấy món ít dầu muối.

Từ đầu đến cuối Yến Ca luôn trầm mặc, ăn xong cả bữa cơm cũng không nói được hai câu.
Lúc chuẩn bị đi, Lưu Sở Họa mở miệng, “Anh không hỏi tại sao tôi lại mời anh ăn cơm sao?”
“Tại sao?” Anh sửa khẩu trang của mình, vẻ mặt thoạt nhìn có chút thờ ơ.
Cô ngửa mặt lên, lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu, nở nụ cười thản nhiên, “Tôi cảm thấy anh cho tôi cảm giác rất giống một người bạn trước kia của tôi, hôm nay trùng hợp tâm trạng không tốt lắm nên uy hiếp dụ dỗ anh ra ngoài ăn cơm với tôi, thật xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh đúng không?”
“Ừm.” Anh ấy nhẹ gật đầu.
Lưu Sở Họa càng vui vẻ hơn, “Để đền bù sự vô lễ của tôi, tôi sẽ giúp anh một lần.

Đương nhiên, có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa có khả năng đó, trong một năm thì sao, trong một năm nhất định tôi…”
“Không cần.” Anh ấy đội mũ lên, “Tôi nghe nói tôi có thể diễn vai hôm qua là do cô đã đề cử giúp.

Vì vậy cô đã giúp tôi một lần rồi.”
Cô cười tự giễu, cảm giác mình hiện tại như một ác bá mặt dày mày dặn bắt gái nhà lành làm kỹ nữ, “Nói cũng đúng, vậy coi như huề, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Anh ấy mở cửa phòng ra ngoài.

Lưu Sở Họa yên tĩnh ngồi đó, không hiểu sao cảm giác bản thân có chút già mồm.


Nếu đã nói từ nay về sau mình chính là Lưu Sở Họa, vì sao còn vì người và việc kiếp trước mà canh cánh trong lòng?
Mười giờ tối, cô gọi điện cho Tề Nhiên.
“Xong rồi hả?” Anh hỏi.
“Xong lâu rồi.” Lưu Sở Họa không hào hứng lắm, nửa buông mắt, tay nghịch lọ sơn móng tay.
“Vậy sao không gọi cho anh sớm chút.” Anh có chút thờ phào nhẹ nhõm.
“Anh chỉ bảo em mười giờ thì gọi cho anh, không kêu em xong thì lập tức gọi cho anh.”
Bình thường lúc cô nói chuyện trong giọng nói luôn mang theo vui vẻ, khiến người ta dù cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tươi cười rực rỡ của cô, nhưng bây giờ giọng điệu bình thản, nhưng khiến người ta tưởng tượng ra mặt cô không biểu cảm, đôi môi mím nhẹ.
Trong lòng Tề Nhiên buồn bực, “Anh thấy ảnh của người đàn ông kia rồi.”
Động tác Lưu Sở Họa hơi khựng lại, “Anh nói gì?”
“Rõ ràng rất đẹp trai, sao phải nói không đẹp trai.” Tuy rằng mang khẩu trang và đội nón, nhưng từ mặt mày có thể thấy được tuyệt đối là một người anh tuấn.
“Sao anh lại…” Cô nắm chặt điện thoại, ý thức được điều gì, “Paparazi chụp à?”
“Ừm.” Anh bình tĩnh an ủi cô, “Chỉ thấy có acc marketing đăng mấy tấm hình, lưu lượng không lớn lắm.”
“Acc marketing nào?” Giọng nói của cô lờ mờ tức giận.
Tề Nhiên nhíu mày, báo ID của weibo kia ra.
“Em đi liên lạc bảo xóa.”
Anh còn chưa kịp trả lời, bên kia đã cúp điện thoại, Rõ ràng lần trước khi bị tung tư liệu đen cô có phản ứng vô cùng bình tĩnh, anh đứng dậy bước tới trước cửa sổ, không hiểu sao có chút bực bội bất an, suy nghĩ một chút, lần nữa gọi điện thoại tới.
“Còn việc gì nữa?” Giọng Lưu Sở Họa nghe có chút mất kiên nhẫn.
Tề Nhiên muốn tìm thứ gì đó để bóp nhưng nhìn xung quanh không có thứ gì để bóp được, cố nén nói: “Chuyện liên lạc kêu xóa này vẫn nên giao cho anh đi, em chưa từng qua lại với mấy acc marketing này, không biết có đôi khi bọn họ rất vô lại.”
Không chừng còn cắt lịch sử chat để trả đũa, chỉ trích cô diễn quá nhiều, còn chưa hot đã ngang ngược càn rỡ, vô duyên vô cớ có thể thao túng chuyện lưu lượng, cớ sao không làm chứ?
Lúc này Lưu Sở Họa mới bình tĩnh lại một chút, nhẹ gật đầu, “Được, vậy nhờ anh.”
Tề Nhiên không khỏi muốn vào phòng đấm bốc đánh bao cát, ở xó xỉnh này, tín hiệu điện thoại còn quanh năm không đầy vạch, phòng đấm bốc ở đâu ra.
Sau khi cúp điện thoại, anh cũng lười gọi cho Chu Nguyên Thiên, đích thân nhắn riêng cho acc marketing weibo kia, tỏ vẻ lúc ấy bạn gái của mình chỉ ăn cơm với bạn, anh không thích người khác bịa đặt tin tức như vậy, hi vọng anh ta có thể xóa.

Đương nhiên, lúc bộ phim này chiếu, anh có thể tặng một lá thư mời vào lễ công chiếu để đền bù tổn thất.
Chưa được vài phút, người nọ trả lời một chuỗi dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

“Thế mà lại là người thật!!!”
“Được rồi, tôi xóa ngay đây.

Cảm phiền gửi thư mời cho tôi.”
Xem như là một acc marketing chính trực.
Tề Nhiên thỏa mãn gật đầu, không đợi anh gọi cho Lưu Sở Họa khoe hiệu suất xử lý vấn đề của mình rất cao đã thấy người nọ sau khi xóa bài ban đầu lập tức đăng một cái weibo mới.
“Ha ha.” Anh không nhịn được cười lạnh hai tiếng.
Đúng là chụp màn hình lịch sử chat.
Có lẽ là sợ mấy quần chúng không thấy weibo trước không rõ chuyện gì xảy ra, anh ta còn cố ý kể rõ tình huống, sau đó thể hiện tâm trạng kích động của mình đồng thời tỏ ra cực kỳ bất mãn về việc bị người thật Tề Nhiên ngược cẩu.
Cái weibo này ngược lại giúp blogger này đạt được mục tiêu thao túng lưu lượng, hai giờ mà lượt chia sẻ đã hơn mười nghìn.
“Má ơi, thiếu gia anh một ngày không ngược cẩu thì trong lòng không thoải mái hả?”
“Một blogger giải trí chỉ có hai mươi vạn người hâm mộ, một bài đăng chỉ hơn một trăm lượt chia sẻ, rốt cuộc làm sao anh nhìn thấy những nội dung này vậy, chẳng lẽ ngày nào thiếu gia cũng search tên bạn gái mình trên weibo ư?”
“Đệch, vốn luôn không có cảm giác gì với Tề Nhiên, bây giờ đột nhiên thấy anh ta rất tốt, không nhịn được muốn biến thành fan thì sao?”
“Thiếu gia ngốc: ngày thứ sáu mươi tám bị chia tách với Lưu Sở Họa quay phim ở hai nơi khác nhau, nhớ cô ấy.”
“Hu hu hu, hâm mộ đến suýt khóc, kiếp vớt Lưu Sở Họa đã giải cứu vũ trụ hả?”
Lưu Sở Họa nhanh chóng nhìn thấy weibo đó, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lẳng lặng gửi wechat cho Tề Nhiên.
“Cảm ơn.”
Tề Nhiên cảm giác mình ngày càng bực bội.
“Cốp” một tiếng, điện thoại bị anh ném qua một bên.

Anh một mình đến cửa phòng Tiểu Trần, gõ cửa phòng đến rung cộc cộc, “Tiểu Trần, mở cửa.”
Khoảng nửa phút sau, Tiểu Trần với cái đầu chỉa như tổ chim, mặt mà ngơ ngác thò đầu ra, “Có chuyện gì vậy?”
Tề Nhiên kéo tay anh ta ra ngoài, “Lâu lắm rồi không rèn luyện, chạy đêm không?”
Ngoài miệng thì hỏi tôi đi không, tay thì đã kéo tôi ra ngoài, anh có cho tôi cơ hội từ chối hả? Tiểu Trần mở to hai mắt nhìn, “Tôi còn đang mặc đồ ngủ đó.”
“Vậy cứ mặc đồ ngủ chạy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.