Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 36
Vừa kết thúc một ngày quay phim, Lưu Sở Họa còn chưa về khách sạn đã nhận được điện thoại của Thư Nhã Bình.
“Tiểu Họa, trên mạng đột nhiên xuất hiện một nhóm người lên bản thảo nhắm vào tư liệu đen của em, em có thấy không?”
Lưu Sở Họa nhíu mày, “Chưa, để em đi xem thử, xem xong em sẽ gọi lại cho chị.”
Nếu chỉ là bình luận ác ý của người qua đường dành cho cô, chị Thư sẽ không cố ý gọi điện tới.
Không hiểu sao cô có chút hưng phấn, phải biết rằng kiếp trước ra mắt nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn chưa tần cảm nhận mùi vị bị hắc quy mô lớn.
Trở lại phòng khách sạn, Lưu Sở Họa lên mạng tìm tên của mình, phát hiện trong nháy mắt đã có rất nhiều trang web giải trí đã đăng cùng một thông cáo báo chí —— “Người mới Lưu Sở Họa sau nhiều lần quyến rũ Tề Nhiên rốt cuộc cũng thành công, nhân vật nữ chính ban đầu của Cạm bẫy dịu dàng vì cô mà bị Tề Nhiên phong sát, đại đạo diễn Lý Hâm vì cô mà chỉnh sửa kịch bản.”
Nhấn vào tiêu đề này, bên trong còn tỉ mỉ giới thiệu đạo diễn của 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》trước kia đã nhìn trúng một diễn viên mới của giải trí Tinh Thiên – Thang Chỉ San, sau này bất đắc dĩ mới đổi thành Lưu Sở Họa, Thang Chỉ San nhường nhịn diễn nữ phụ, nhưng Lưu Sở Họa vẫn tranh phong tương đối*, xúi giục Tề Nhiên làm chỗ dựa mà hoàn toàn phong sát Thang Chỉ San.
(*)Ví ý kiến, quan điểm của hai bên đối chọi gay gắt với nhau.
Đồng thời ví trong tranh đấu nhắm vào lời nói cử chỉ của đối phương mà áp dụng biện pháp đanh thép tương ứng.
“Haha.” Lưu Sở Họa không chút để ý cười, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Thang Chỉ San à, đúng là cô gái ngây thơ, tôi đã tha cho cô rồi, sao cô còn giãy giụa nữa chứ!”
Cô xoa huyệt thái dương, rốt cuộc biết vì sao kiếp trước có một khởi điểm cao như vậy mà Thang Chỉ San vẫn không nóng không lạnh như thế.
Dung mạo là do ông trời quyết định, chỉ số thông minh cũng thế.
Xem ra, chỉ có cái mặt mà không có não thì không được!
Lưu Sở Họa lại lên weibo xem thử, cũng có rất nhiều blogger giải trí chỉnh sửa cái gọi là tư liệu đen của cô thành nhiều hình ảnh, giải thích kèm theo vô cùng giống nhau, vừa nhìn đã biết là mua thông cáo.
Buồn cười nhất là, trong này kể cô đã lần lượt chủ động quyến rũ Tề Nhiên thế nào rất rõ ràng, cái gì mà nửa đêm gõ cửa phòng khách sạn của Tề Nhiên, quần áo hở hang, hở ngực lộ eo, cứ như bọn họ tận mắt nhìn thấy vậy.
Mặc dù nói là cô chủ động quyến rũ không sai, nhưng…!trong lòng của người soạn bản thảo này, phụ nữ quyến rũ đàn ông chỉ có thể dùng biện pháp thế này thôi ư? Không khỏi quá lỗ mãng thấp kém, đánh giá cô quá thấp.
Cái weibo hot nhất kia đã có năm sáu ngàn lượt share.
Lưu Sở Họa rảnh rỗi ấn mở bình luận, muốn xem mọi người mắng cô thế nào.
“Ồ.” Con người cô hơi phóng đại, lật sang vài trang, nhẹ nhàng nở nụ cười mỉm.
Bên dưới weibo này gần như đã bị người hâm mộ của Tề Nhiên kiểm soát tình hình.
“Thang Chỉ San là ai, từ trước tới nay chưa từng nghe nói tới, loại người đó còn cần phong sát hả, không thể để cô ta im lặng hết thời sao?”
“Lưu Sở Họa chủ động quyến rũ Tề Nhiên, hình như cô đang nói giỡn thì phải, nhìn Tề Nhiên luôn luôn nhiệt tình thể hiện tình cảm trên weibo, bảo anh ấy chủ động quyến rũ Lưu Sở Hoạ còn tạm chấp nhận được.”
“Phu nhân thiếu gia còn chưa hot đâu, đã cản đường người khác rồi hả?”
“Nói là tư liệu đen nhưng không có một bằng chứng nào, trạm phản hắc nhà bọn tui cũng chẳng thèm đi chứng minh.”
“Chậc, cứ làm như thiếu gia nhà bọn tui là đại lão giới giải trí vậy, anh ấy tùy tùy tiện tiện có thể phong sát một người, vậy sợ rằng đám tiểu sinh giẫm lên anh ấy cọ nhiệt mấy năm nay đã chết từ lâu rồi.
“Phương thức cọ nhiệt của Thang Chỉ San đúng là đặc biệt, lòng muốn hot rõ rành rành,như một thằng hề nhảy nhót, low đến đi vào lòng đất.”
“Phu nhân thiếu gia nhà tui chỉ có thể để tui mắng, đến lượt mấy acc marketing nhận tiền các người hắc hồi nào.”
Lưu Sở Họa vừa nhìn vừa tặc lưỡi không ngừng, vui mừng và cảm động khó hiểu trào lên, quả nhiên không hổ là một trong quần thể người hâm mộ có sức chiến đấu mạnh nhất, vậy mà đối với cô cũng bao che khuyết điểm như vậy.
Nếu chỉ là loại trình độ này, hình như không cần chị Thư quá nhọc lòng.
Lưu Sở Họa gọi là cho Thư Nhã Bình.
“Nếu phía đoàn phim 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》 muốn bác bỏ tin đồn thì cứ để bọn họ làm, phía chúng ta đừng chủ động trả lời.”
Thư Nhã Bình rất vui vì sự tỉnh táo và lý trí hiện tại của cô, “Chị cũng nghĩ vậy, để chị liên lạc với đạo diễn, em cứ xem như không biết gì cả là được, đừng tự ý nhận phỏng vấn, tập trung quay phim đi.
Trước khi chiếu phim vốn đã định tìm cơ hội lăng xê một đợt, thời cơ này vừa khéo, cứ giao cho bọn họ.”
Lưu Sở Họa gật đầu cười, “Làm phiền chị Thư rồi.”
Hôm sau, weibo chính thức của 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》 tung video casting của Lưu Sở Họa ra, ngược lại không trực tiếp trả lời tư liệu đen kia, chỉ ám chỉ trong bài viết một chút.
“Bạn bước từ căn phòng kia lại đây, tôi cảm giác như là Trình Mộc Tam bước từ căn phòng đó lại đây, bạn ngẩng đầu nhìn tôi cười, liền giống như Trình Mộc Tam đang ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười vậy, một vai diễn vì sự ưu tú của diễn viên mà có sự sống, một bộ phim vì có nhân vật xuất sắc mà hài hòa tuyệt vời, cảm ơn vì đã gặp được bạưu Sở Họa v.”
Tề Nhiên lẳng lặng like cái weibo này.
Cùng ngày, “Thất sát tung ra một đoạn tập võ thuật, ánh mắt của Lưu Sở Họa sắc bén, chiêu thức tàn nhẫn, quyền mang theo gió, đánh nhau với Nhậm Hoành Tài cũng có khí tràng** tương đương, sức mạnh tương đương, không hề yếu thế chút nào.
(*) chỉ năng lượng không thấy được tỏa ra từ người, dựa vào việc con người có thể nắm bắt được quy luật tự nhiên bao nhiêu.
Người càng thuận theo quy luật tự nhiên thì khí tràng càng lớn, quy luật tự nhiên giống với quy luật cơ thể và tâm lý của con người hoạt động.
Tề Nhiên lại lẳng lặng ấn like cái weibo này.
“Má ơi, diễn xuất của phu nhân tốt quá.”
“Dáng vẻ thiếu gia thật ngốc, muốn ủng hộ vợ liền trực tiếp dislike, lên đi, thiếu gia, bọn em ủng hộ anh.”
“Động tác đánh nhau đẹp thật, vừa xinh đẹp vừa có diễn xuất vừa biết đánh nhau, xem ra bảng tiểu hoa trong nước năm nay sẽ có thay đổi rồi.”
“Người qua đường thuần túy, cảm giác muốn biến thành fan.”
“Có mấy người luôn cho rằng người ưu tú hơn mình nhận được cơ hội tốt hơn mình là đi cửa sau, không muốn thừa nhận mình thất bại chứ sao.”
Tề Nhiên cầm điện thoại, tìm kiếm tên của Lưu Sở Họa lần nữa, nhìn dưới weibo liên quan tới cô đa phần là bình luận tích cực, bấy giờ mới nở nụ cười hài lòng.
Chu Nguyên Thiên gọi điện tới tranh công, “Sao nào, tôi lợi hại không.
Vậy nên tôi mới nói, nuôi một đám chức phấn*** vẫn rất cần thiết, thời điểm mấu chốt không cần chúng ta thông báo thanh minh, chính bọn họ có thể dẫn hướng gió.”
(***) Bộ phận những nhận tiền làm nghề “người hâm mộ”
“Good job!” Anh khen ngợi.
“Có điều anh đúng là lo chuyện bao đồng, tôi còn cố ý gọi cho Thư Nhã Bình, cô ấy tỏ vẻ không cần đáp lại, tôi quấy rầy cô ấy hơn nửa ngày, cô ấy mới chịu gọi cho Lưu Sở Họa hỏi thử xem xử lý thế nào, kết quả vẫn nói là không cần đáp lại.
Người ta không quan tâm, anh hì hục tốn công tốn sức làm gì?” Chu Nguyên Thiên lại bắt đầu cằn nhằn.
Giọng Tề Nhiên đột nhiên thay đổi, lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ tin tức đó chỉ bôi nọ Lưu Sở Họa thôi ư? Tôi chỉ không thích tự nhiên mình bị vu oan.”
Chu Nguyên Thiên nghe vậy trợn mắt một cái, “Haha, vậy lúc trước người ta nói anh phẫu thuật thẩm mỹ, nói anh giữa chừng cướp công của người khác, nói anh quy tắc ngầm bán mông thượng vị, sao từ trước tới nay anh chưa từng nói anh không thích bị vu oan, còn không phải ghét tôi ở không rảnh rỗi, cả ngày ở trong phòng xem phim chơi game vui quên trời đất à.”
Tề Nhiên: “…”Vậy mà lại không phản bác được.
“Tóm lại, tôi vì anh mà cực khổ như vậy, xem như để trả ơn, trước cuối năm nhận một cái quảng cáo đi.”
Rốt cuộc anh cũng có cơ hội nặng nề hừ một tiếng, “Bận chết rồi, không làm.”
Cúp điện thoại, nét mặt của anh hơi bình tĩnh lại, ngón tay đặt lên màn hình điện thoại xoay chậm, khiến điện thoại cũng xoay theo.
“Anh Tề, đến phần diễn của anh rồi.” Tiểu Trần thăm dò tiến vào xe bảo mẫu.
“Đã biết.” Anh ném điện thoại cho Tiểu Trần, anh ta chụp được, “Có cuộc gọi đến nhớ nói cho tôi biết.”
Tiểu Trần cầm điện thoại, nhìn bóng lưng Tề Nhiên mà nhe nanh, “Xì, không phải đang đợi em gái Tiểu Hạo gọi tới à?”
Cú điện thoại này tới muốn tròn ba ngày.
Lưu Sở Họa kết thúc một ngày quay phim với cường độ cao, nhàn nhã nằm trong phòng tắm ngâm mình, tiếp tục thói quen gọi điện vào mỗi thứ hai của mình.
Chuông reo hồi lâu mới được nhận, giọng của Tề Nhiên hơi lãnh đạm, “Alo.”
“Alo.”
“Có chuyện gì à?”
Lưu Sở Họa cười rồi mới nói, “Bực mình à!”
“Không có.” Anh bình tĩnh phủ nhận.
“Nghe nói chuyện lần này Chu Nguyên Thiên còn cố ý gọi cho đạo diễn Lý Hâm, thật ra cũng không phải tư liệu đen gì ghê gớm lắm, có điều, vẫn phải cảm ơn anh.”
“Chuyện lần này? Chuyện gì?” Tề Nhiên nghi hoặc hỏi.
Ngược lại diễn không hề có sơ hở, người không biết sẽ thật sự cho rằng anh không biết về chuyện này chút nào! “Ừm…!Chuyện ai đó trong vòng một ngày like hai cái weibo kia.”
“À, em nói chuyện đó à.” Hình như bây giờ Tề Nhiên mới hiểu rõ, “Anh thấy, hóa ra là Chu Nguyên Thiên còn gọi cho đạo diễn Lý Hâm thì phải? Anh ta lúc nào cũng vậy, trên mạng mới xuất hiện một chút xíu tin tức gây bất lợi cho anh đã rối rắm lên.”
“Nên…” Lưu Sở Họa cố nhịn cười, “Thì ra chuyện này là anh Chu tự tiện làm mà không hỏi ý ai à? Xem ra có lẽ em nên mời anh ấy ăn một bữa cảm ơn mới được.”
Tề Nhiên bóp dẹp chai nước suối, “Anh ta chỉ làm việc anh ta nên làm thôi, không cần em cố ý cảm ơn.”
“Cũng đúng.” Lưu Sở Họa gật đầu, “Dù sao cũng là người đại diện của anh, anh thưởng thêm cho anh ấy chút tiền là được.”
Chai nước suối kia bị bóp chặt bẹp lép lần nữa, “Ừm, anh sẽ xem rồi làm.” Giọng điệu ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
“Hôm qua em xem dự báo thời tiết, hình như ngày mai chỗ anh sẽ có tuyết rơi đấy.” Cô sợ con mèo này tức giận xù lông sẽ xảy ra chuyện gì đó, cười đổi chủ đề.
“Ừm.”
“Bên em hôm nay còn có mười bốn độ.”
“Vậy nên em đang khoe khoang đấy hả?”
“Ý của em là, rất tiếc, không thể cùng anh ngắm tuyết.
Đến nay mới nhận ra, thì ra giữa chúng ta đúng là cách một khoảng rất dài.”
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát.
“Nếu được, đăng thêm mấy tấm ảnh tự sướng lên weibo đi, không phải người hâm mộ của anh đều nói nhớ anh sao?” Đám người hâm mộ đáng yêu kia đã cầu xin như vậy rồi, cô vẫn nên giúp bọn họ giục anh đăng ảnh đi.
“Biết rồi.” Tề Nhiên ném chai nước suối không còn hình dạng vào thùng rác, “Ai đó còn biết nói anh, không phải bản thân cũng liên tục mấy tháng không đăng ảnh tự sướng hả?”
“Cũng đâu có người nhớ đến em.”
Ngón tay Tề Nhiên siết lại thành đấm, “Sao em biết là không, có điều người hâm mộ của em rụt rè hơn thôi.”
Lưu Sở Họa nhếch môi, giọng như làm nũng, “Quay phim xong về đầu toàn đất cát, mệt chết đi được, chẳng muốn chụp ảnh.”