Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 20
Lưu Sở Họa thấy Tề Nhiên cười thì không tiếp tục hỏi anh về chuyện của Hạ Sở Sở nữa, cô không muốn anh nghĩ đến hồi ức những tình cảm đơn thuần tốt đẹp thời niên thiếu đã tan vỡ như thế nào trước mặt cô.
Nó không khác gì một tiết mục hỗn loạn, đầy hiểu lầm và những xung đột máu chó, thứ tình ái nhàm chán tẻ nhạt.
Bọn họ dùng xong cơm tối, Tề Nhiên đã hơi ngà ngà say, đôi mắt anh vô thần nhìn về phía trước, có vẻ trầm lặng.
Lưu Sở Họa không định bắt chuyện với anh nên yên lặng lái xe.
Về đến phòng mình, Tề Nhiên cởi cúc áo, cả người ngã nhào lên giường.
Anh cầm điện thoại, nhìn màn hình rất lâu, sau đó nhanh chóng gõ một dòng chữ.
“Đã làm vợ chưa cưới của người ta rồi còn nhắn tin chúc mừng sinh nhật mối tình đầu, hành động này có vẻ như không ổn lắm…”
Ngón tay anh cứng ngắc dừng ở giữa không trung, sau một lúc lâu, anh lại xóa sạch câu kia, đồng thời, cũng xóa luôn tin nhắn ngắn ngủi chỉ có bốn chữ đó.
Trên môi là nụ cười khó tránh khỏi có chút trào phúng.
Lúc này tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
“Vào đi.” Tề Nhiên ném điện thoại sang một bên, ngồi dậy.
Lưu Sở Họa mở cửa, cầm lấy một ly rượu gạo đi đến, khẽ lay anh nói, “Muốn uống không?”
“Giải rượu?”
“Không.” Cô cười lắc đầu, “Tôi đột nhiên muốn uống nên làm thôi.”
“Muốn.” Anh gật gật đầu, nhưng không định đứng dậy lấy.
Lưu Sở Họa đến gần để cái ly lên tủ đầu giường của anh, đồng thời đưa một cái maddogatak đến trước mặt anh, “Quà sinh nhật.
Ngủ ngon.”
Tề Nhiên bắt lấy cổ tay cô.
Lưu Sở Họa dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Ngón tay anh hơi rụt lại, sau đó buông lỏng tay ra, “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, dù sao cũng là dùng tiền bao nuôi của anh để mua.” Lưu Sở Họa nghịch ngợm nhìn anh, Tề Nhiên cũng nở nụ cười theo.
Cửa phòng vừa đóng lại, tươi cười trên mặt anh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cô ngồi ở trước bàn học trong phòng, cẩn thận suy nghĩ đến thời gian cụ thể Hạ Sở Sở về nước ở đời trước.
Lúc cô biết tin hình như là vào dịp quốc khánh.
Cô lấy điện thoại, đánh dấu vào một ngày của tháng mười hai năm sau, sau đó gõ hai chữ ” Kết thúc” vào ngày đó.
“Ròng rã hai năm trời.” cô cười nhạt.
Ngày hôm sau lúc Tề Nhiên rời giường, trong nhà đã khôi phục yên tĩnh.
Anh theo thói quen lấy điện thoại xem thời gian, sau đó phát hiện Lưu Sở Họa có gửi đến một tin nhắn wechat.
“Bẩm báo Tề thiếu gia, vì lý do cá nhân nên nô tỳ muốn rời phủ một thời gian, hiện đã chuẩn bị sẵn cơm canh buổi sáng, thiếu gia ăn xong nhớ phải rửa bát nhé….”
Anh bật cười.
Trong phòng khách trống không vắng vẻ, quả nhiên đã không còn bóng người.
Tề Nhiên vào trong phòng bếp lượn một vòng, phát hiện một lồng hấp sủi cảo bằng thủy tinh trong suốt lóng lánh, và một nồi cháo thơm ngào ngạt.
Anh đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp, “Rốt cuộc thì cô dậy từ mấy giờ?”
Biết anh thích hoa cẩm chướng, biết món quà mà anh thích là dao quân dụng, video clip, hoa tươi, bánh ngọt, cùng một ly rượu gạo ấm áp.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như cô còn làm tốt hơn, nhiều hơn những gì đã hứa hẹn.
Rốt cuộc thì ai mới là người cần được thiên vị trong mối quan hệ bao dưỡng này đây! Nghĩ tới đây, anh khẽ cười như gió thoảng mây trôi.
Mấy ngày qua, Tề Nhiên cũng gia nhập vào một đoàn làm phim.
Muốn làm một đạo diễn đủ tư cách, nếu chỉ tiếp thu kiến thức trong tài liệu sách vở thì không đủ.
Đây là nghề nghiệp rất cần sự rèn luyện kỹ năng trong thực tế.
Anh có vài mối quan hệ trong làng giải trí, cũng có quen biết vài vị đạo diễn.
Vì thế mấy ngày qua anh đã hẹn gặp đạo diễn Lưu Lâm Kỳ rồi theo ông ấy vào đoàn làm phim học tập một thời gian.
Mỗi khi Lưu Lâm Kỳ có thời gian rảnh sẽ tỉ mỉ nói cho anh cách điều phối và quản lý nhân viên trong đoàn làm phim, mỗi diễn viên khác nhau sẽ có một cách điều phối khác nhau.
Ông ấy dạy anh cách quản lý, thậm chí còn nói đến một vài kỹ xảo quay phim, cách cắt đoạn, tỉ lệ vàng và cảm giác không gian, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.
Đương nhiên, lúc ông ấy bận, Tề Nhiên liền trở thành chân chạy trong đoàn làm phim, giúp mọi người di chuyển đạo cụ hay điều chỉnh ánh sáng cũng là chuyện bình thường.
Ban đầu, người trong đoàn làm phim còn có chút mất tự nhiên, bởi vì anh còn bị trói buộc bởi thân phận ảnh đế, nhưng sau đó thấy anh thường xuyên đến giúp bọn họ làm việc, thậm chí còn xưng anh em với bọn họ, lời nói tự nhiên, thái độ thoải mái, nên lâu dần cũng trở nên thân quen hơn nhiều, mở miệng gọi anh đến giúp cũng không còn khách khí nữa.
Hôm nay lúc làm xong việc, anh đứng ở cửa khách sạn, nhìn thấy rất nhiều thiết bị quay phim cùng với một phim trường mới được dựng lên, đột nhiên mở miệng hỏi một câu, “Đó là đoàn làm phim《Cạm bẫy dịu dàng 》sao?”
Tiểu Trần bày ra vẻ mặt đúng vậy, “Hình như có nghe nói bọn họ lấy cảnh tại khách sạn này.”
Đoàn người bên đó rất đông, thậm chí có một vài vị khách đến khách sạn cùng người qua đường thích xem náo nhiệt vây quanh nên không thấy rõ được người ở bên trong.
“Đến đó xem đi.”