Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 123: Ngoại Truyện 9


Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 123: Ngoại Truyện 9


“A a a a a, sắp bắt đầu rồi, rốt cuộc 《 Một ngày của chúng ta 》 cũng sắp phát sóng rồi, đã chờ mong rất lâu, mở kênh trực tiếp.”
“Đang chuẩn bị mở kênh trực tiếp đây, bây giờ đang vừa nhìn chằm chằm tivi vừa giơ điện thoại nè.”
“Hu hu hu, chương trình thực tế gần nhất của Họa Họa và thiếu gia là 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》, cảm giác như đã qua nửa thế kỷ vậy.”
“Thím nói thế làm tôi tự nhiên rất hoài niệm, muốn xem lại 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》rồi.”
“Má ơi, tính vậy cũng là chuyện mười mấy năm trước, khi đó tui mới học trung học, bây giờ cũng đã kết hôn sinh con rồi.”
“Không biết có phải sau khi kết hôn thiếu gia quá hạnh phúc quá thỏa mãn hay không mà không thường xuyên thể hiện tình cảm trên weibo nữa, tui nhớ lúc trước hai người bọn họ siêu đáng yêu, cả ngày tưởng tượng các loại tài nguyên ‘đẩy thuyền’ của bọn họ đến nửa đêm.”
Chương trình còn chưa bắt đầu, trong các diễn đàn giải trí đã xuất hiện rất nhiều cao ốc thảo luận*, mấy năm nay Lưu Sở Họa và Tề Nhiên sôi nổi tiến quân hollywood, cũng đã xông pha được chút thành tựu, luận độ nổi tiếng ở quốc tế, không nói đạt được tới độ cao bao nhiêu, ít nhất kế thừa y bát của siêu sao thế hệ trước trong nước, không đứng yên ở giới văn nghệ trong nước.

Mà thế hệ trẻ tuổi hơn lại không có tư chất có, có lẽ cũng vì vậy mà địa vị của bọn họ đã được nâng cao dựa trên nền tảng con người của bọn họ rất nhiều, cho nên tin tức lần này vợ chồng bọn họ muốn dẫn theo hai đứa bé tham gia chương trình thực tế vừa tung ra mới điên cuồng thu hút sự chú ý của mọi người, thảo luận từ sớm.
(*) Nôm na là người này replied người kia, kéo dần tạo thành một lớp các bình luận như cao ốc.
Hai người bọn họ không phải người thích tham gia chương trình thực thế, thỉnh thoảng Lưu Sở Họa còn tham gia chương trình giải trí một chút, Tề Nhiên ngoại trừ lúc tuyên truyền phim ra thì quả thực bốc hơi khỏi thế gian.


Tệ nhất là mấy năm qua hai người bọn họ chỉ hợp tác một bộ phim, hơn nữa đó còn là bộ phim do Tề Nhiên đạo diễn, cũng không diễn vai nào trong đó.
Đám fan cp trước kia đã biến mất gần như không còn bóng dáng, nhưng lần này tin tức bọn họ tham gia chương trình vừa tung ra, bọn họ lập tức như hiện trường xác chết vùng dậy cỡ lớn, vẫn có thể chứng kiến vô số người vừa điên cuồng gào a a a a, vừa nói bản thân đã nổ thành một đóa pháo hoa.
Hình thức chương trình 《 Một ngày của chúng ta 》 cực kỳ đơn giản, tổ quay phim quay liền cả hành trình, không có nhiệm vụ cố định, không có hình thức cố định, gia đình minh tinh nên làm gì thì làm đó, chỉ cần thể hiện bộ mặt thầm kín chân thật nhất.
Nghe nói là vì nguyên nhân này, hơn nữa hình như Tề Nhiên và người chế tác chương trình có chút quan hệ cá nhân, người chế tác năm lần bảy lượt thăm hỏi, nói chuyện với anh mấy đêm thì Tề Nhiên mới miễn cưỡng nhận lời tham gia.
“Leng keng”.

Chương trình bắt đầu trong một tiếng chuông cửa.
Cửa được mở ra cẩn thận, một cái đầu nhỏ moe moe ló ra, giọng nói như trẻ con đang bú sữa: “Chào các chú các dì ạ.”
Hình như Tề Thư Mặc mới rửa mặt xong, tóc mái ướt nhẹp vén sang một bên, lộ ra ngũ quan xinh xắn và làn da trắng trắng hồng hồng, trên người nhóc còn mặc đồng phục, áo sơ mi trắng có huy hiệu trường thiết kế phức tạp trên ngực, vạt áo nhét vào quần, quần dài màu đen để lộ đôi chân vừa thon vừa dài, còn nhỏ đã có thể thấy trước rằng, có lẽ tương lai lại là một yêu nghiệt hại nước.
Cậu nhóc kéo cửa ra, dẫn tổ quay phim vào, mở miệng giải thích: “Cha nói, trễ chút nữa cha và mẹ mới về nhà, dặn cháu nếu mọi người đến sớm thì cháu tiếp mọi người trước.” Giọng nói của cậu nhóc còn mang theo một chút moe moe ngây thơ, cử chỉ lại tao nhã lịch sự như người lớn, đầu tiên cậu nhóc dẫn mấy đạo diễn tới sofa ngồi xuống, sau đó dời một cái ghế đẩu vào bếp, dẫm lên châm trà cho mọi người.
Tổ quay phim vừa vào đã bắt đầu chạy đông chạy tây, đầu tiên đi mở một vài thiết bị ghi hình cố định đã sắp xếp sẵn từ mấy ngày trước, sau đó một cameraman theo sau Tề Thư Mặc không gần không xa, nhìn cậu nhóc nhếch môi cẩn thận cầm trả đặt lên bàn trà, mời các vị chú dì uống.

Hình như cậu không quen có camera đi theo mình cho lắm, lờ mờ nghiêng mắt nhìn, sau đó lại dời mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tập trung trông như một cái bánh bao nhỏ trắng trẻo.

Mấy đạo diễn vừa cảm thấy buồn cười vừa có chút được thương mà sợ, vội vàng nói: “Cháu không cần để ý tới bọn chú, cứ làm chuyện của mình là được rồi.”
Cậu nhóc lắc đầu, “Nhưng cha đã nói, bởi vì đây là lần đầu mọi người đến đây nên vẫn phải chiêu đãi khách một chút, qua hôm nay có thể mặc kệ mọi người.” Lúc trước nhóc tỏ ra như một ông cụ non, sau khi thốt ra lời này khiến người ta cảm thấy nhóc vẫn còn là con nít.
Nhóc chớp mắt, cầm điều khiển mở tivi, hỏi: “Mọi người muốn xem gì không?”
Nữ đạo diễn duy nhất trong nhóm đã sớm rung động tâm can, dùng giọng điệu dỗ trẻ con khoa trương hỏi: “Không sao đâu, Tiểu Mặc cứ mở phim hoạt hình cháu muốn xem đi, Tiểu Mặc thích xem gì nhất?”
Tề Thư Mặc lắc đầu, “Lúc có khách phải săn sóc khách trước.”
Mọi người đều bị cậu chọc cho bật cười, “Nhưng bọn cô không thích xem tivi, Tiểu Mặc tự xem đi.”
“Vậy được rồi.” Nhóc lại tắt tivi.
“Ồ, sao Tiểu Mặc không xem?”
Nhóc đáp đâu ra đấy: “Một mình cháu ở đây xem sẽ rất mất lịch sự với khách.”
Lúc này trên màn hình xuất hiện một hàng phụ đề thật to “[Quan tâm] siêu hiểu chuyện, xin hỏi bắt cóc trẻ con sẽ bị phán bao nhiêu năm”, khán giả cũng đều kêu woa woa loạn xạ, vừa tỏ vẻ tán thành, vừa khen hậu kỳ quả nhiên biết tìm phiền phức.
Một lát sau, cửa ra vào rốt cuộc truyền đến tiếng mở cửa, một cô bé lao vào đầu tiên, trông cô nhóc chỉ có năm sáu tuổi, đầu búi hai bên, tinh xảo như búp bê, bé nhào thẳng vào ngực Tề Thư Mặc, ngẩng đầu giòn giã kêu: “Anh ơi.”
Một tay Tề Thư Mặc ôm bé, một tay xoa đầu bé, “Trong nhà còn có khách đó.”

Lúc này cô bé mới thăm dò nhìn bọn họ, trong mắt lóe vẻ tò mò nhưng vẫn không rời khỏi cái ôm của anh trai, chỉ nhẹ gật đầu với bọn họ, “Chào mọi người ạ.”
Tề Nhiên cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn to đi phía sau, vừa vào đã chẹp miệng với Tề Thư Mặc, “Được rồi, người lớn đã về, con hết chuyện ở đây rồi, đi chơi với em đi.”
“A.” Tề Thư Mặc hoan hô một tiếng, kéo tay em gái chạy vào phòng, khác hẳn quý ông nhỏ ôn hòa lịch sự vừa nãy.
Lưu Sở Họa cười khẽ, lên tiếng chào hỏi đám đạo diễn, sau đó chuẩn bị nhận nguyên liệu nấu ăn từ tay Tề Nhiên, “Em vào nhà bếp nấu cơm trước.”
Tề Nhiên nghiêng người né tránh, không cho cô lấy, giúp cô mang vào nhà bếp.
Lúc này người dẫn truyện giới thiệu sơ lược hình thức quay của bọn họ, để đảm bảo trạng thái sinh hoạt chân thực nhất của gia đình minh tinh, cameraman chỉ quay khi bọn họ ra ngoài, lúc ở nhà vẻn vẹn dựa vào mấy cái camera cố định để quay, để cameraman hạn chế xuất hiện trước mặt bọn nhỏ nhất.
Ống kính thay đổi, Lưu Sở Họa đã chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp, Tề Nhiên ngồi trên sofa lật kịch bản, gọi con trai đi lướt qua trước mặt mình, “Mặc Mặc, lại đây, giúp bố diễn.”
“A, bố không thể gọi mẹ giúp ạ?” Tề Thư Mặc nhếch miệng, rất không tình nguyện.
Tề Nhiên liếc nhà bếp, có chút nhàm chán thở dài, “Không phải mẹ con đang nấu cơm à?”
“Được rồi.”
Tề Thư Mặc nhận kịch bản, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc mở miệng, “Anh làm vậy là muốn cãi lệnh cấp trên à?”
“Cãi lệnh thì sao?” Tề Nhiên khẽ nhướng mày, vẻ vô lại bất cần đời tự nhiên sinh ra.
“Haha.” Tề Thư Mặc cười một tiếng, xem như nhập vai, “Anh cố ý đối chọi với tôi đúng không?” Chẳng qua tuổi nhóc còn nhỏ, lại đóng vai cấp trên của cha, tuy rằng cố ý gằn giọng nhớ thoại nhưng vẫn lộ cảm giác khó chịu, khiến người ta buồn cười.
Tề Nhiên cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
“Được lắm, tính tình anh lỗ mãng, lại bản lĩnh lớn, tôi không quản được anh.” Khán giả càng buồn cười hơn.

Lời thoại của Tề Nhiên còn chưa ra khỏi miệng đã thấy con gái nhỏ loạng chà loạng choạng mà vào nhà bếp.

Ống kính cắt qua, chỉ thấy Tề Nhược Từ ôm đùi Lưu Sở Họa, “Mẹ, ôm.”
“Mẹ đang nấu cơm.” Lưu Sở Họa thoăn thoắt cắt khoai tây sợi, kỹ thuật cắt rau xuất sắc khiến dao phay gần như biến thành bóng mờ.
Tề Nhược Từ bĩu môi làm nũng, “Mẹ, ôm.”
Lưu Sở Họa thản nhiên nhìn bé một cái, khom lưng một tay bế bé lên, tay còn lại kéo cổ tay một cái, dùng dao phay hớt sợi khoai tay vào trong dĩa, động tác vẫn gọn gàng.
Tề Nhiên ném kịch bản lên sofa, lạnh mặt nói với bọn họ, “Không thấy mẹ con đang bận à, làm vậy nguy hiểm lắm!”
“Nhưng bây giờ con cực kỳ muốn mẹ ôm.” Tề Nhược Từ dựa vào lý lẽ biện luận, “Nếu không con sẽ cực kỳ khó chịu, khó chịu sắp chết.”
“Mẹ con vừa ôm con vừa nấu cơm cũng rất mệt, mệt đến sắp chết.” Anh nhíu mày, “Xuống.”
Tề Nhược Từ bẹp miệng, vô cùng ấm ức xuống khỏi người Lưu Sở Họa, “Con đi tìm anh chơi.” Đi đến cửa nhà bếp còn quay đầu hung hăng trừng Tề Nhiên, “Từ giờ trở đi tất cả thời gian của anh đều là của con, không cho bố tìm anh ấy diễn với bố.”
Tề Nhiên phất phất tay, “Cho con cho con.”
Đợi đến khi không thấy bóng con gái, Tề Nhiên ôm eo Lưu Sở Họa, đầu gác lên vai cô, bóp cổ họng bắt đầu làm nũng, “Bây giờ anh cực kỳ muốn Họa Họa ôm, nếu không thì anh sẽ cực kỳ khó chịu, khó chịu sắp chết.”
Lưu Sở Họa cười đến cong mắt, đưa cái tay rảnh rỗi xoa đầu anh, “Đã bao lớn rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.