Bạn đang đọc Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến FULL – Chương 11
Lưu Sở Họa ngẩn người, hơi mỉm cười, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Nói cũng đúng.
Nếu tôi nói quá khiêm tốn, ngược lại giống như tôi đang làm ra vẻ.
Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Còn đâu sau này, nếu có một ngày cô thật sự muốn tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.
Cố lên.” Cô nhẹ nhàng vỗ bả vai Thang Chỉ San, đứng dậy lướt qua cô ta.
Thang Chỉ San oán hận nhìn bóng dáng của cô, tức đến mức hận không thể dậm chân tại chỗ, cô gái này không hiểu tiếng người sao?
Lưu Sở Họa bình tĩnh đi đến giữa phim trường, chờ đạo diễn gọi.
Nói như thế nào nhỉ, vẫn là đứa nhỏ chưa lớn, còn không biết rõ ở trong giới giải trí này có quá nhiều người ưu tú xinh đẹp hơn cô ta, thậm chí may mắn hơn cô ta, lãng phí thời gian đi ghen ghét người khác, là hành động vô dụng nhất.
Nhưng mà, đúng là vì còn chưa hiểu rõ quy tắc của giới giải trí, cho nên có đôi khi sẽ làm ra một ít chuyện ngoài dự đoán của mọi người đấy! Ánh mắt cô đảo qua chỗ Thang Chỉ San, nhẹ nhàng cười cười.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh đại tiểu thư lên sân khấu ở tiệc sinh nhật, cô mặc váy công chúa trắng tinh, bước từng bước xuống cầu thang, ánh đèn đi theo bước chân của cô, an tĩnh tô đậm lên sự loá mắt của cô.
Giống như viên đá quý lộng lẫy sáng chói.
“Cắt, rất tốt.” Đạo diễn cười tủm tỉm hô, “Cảnh tiếp theo.”
Lúc Tề Nhiên đi xuống cầu thang, phát hiện nhà cũ hôm nay náo nhiệt chưa từng thấy.
Người đàn ông mặc tây trang đi giày da ngồi thẳng tắp đoan chính trên sô pha, đang nâng chén trà mắt nhìn thẳng vào tạp chí điện ảnh trong tay, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ ưu nhã đoan trang, đang trêu đùa đứa trẻ ba tuổi cười khanh khách, trong phòng một mảnh nói cười.
“Anh trai chị dâu, còn sớm như vậy, mọi người qua đây lúc nào?”
Người phụ nữ cười cười, “Không còn sớm, đã giữa trưa rồi.”
Bạn nhỏ giòn tan kêu một tiếng: “Chú ơi.”
“Ai.” Tề Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, “Mẹ đâu rồi ạ, bình thường không phải chỉ cần Tiểu Bạch qua đây, bà sẽ vây quanh Tiểu Bạch không ngừng sao?”
Giọng anh còn chưa dứt, đã nhìn thấy mẹ Tề bưng rổ trái cây đi ra, “Ai da, bé ngoan của bà, đến đây, nghe nói cháu thích ăn xoài, bà mua riêng cho cháu đấy.”
“Cảm ơn bà.” Tề Phi Bạch mềm mại nói cảm ơn, ngồi một bên ngoan ngoãn ăn, còn không quên mời bọn họ, “Bà với chú cũng ăn đi ạ.”
“Chú không ăn, Tiểu Bạch ăn đi.” Tề Nhiên sờ đầu đứa trẻ, cài sẵn nút thắt trên tây trang chuẩn bị ra ngoài.
“Đứng lại.” Mẹ Tề phía sau anh một tiếng, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, “Con lại chuẩn bị chạy đi chỗ nào?”
Tề Nhiên quay đầu, có chút thắc mắc nhướng mày, “Có việc gì sao mẹ?”
“Lần trước mẹ bảo con đi xem mắt, con đã đi chưa?” Bà khoanh tay trước ngực, không giận tự uy nhìn anh một cái.
“Mẹ, con không có thời gian.”
“Năm nay con đã hai sáu tuổi, cũng già đầu rồi, con nhìn anh con kìa, con cũng đã hai tuổi, còn con, ngay cả một cô gái cũng không đưa về, nói ra có thấy mất mặt không?” Một khi mẹ Tề đã quở trách anh là không dừng được, “Muốn con về nhà ở con cũng không về, sống chết muốn một mình ở bên ngoài, lần trước con sốt đến ba chín độ, cả người đều mơ màng, nếu không phải mẹ trùng hợp đến mang đồ cho con, cũng không biết liệu con có lặng yên không tiếng động chết ở bên ngoài không.”
“Mẹ, chuyện này mẹ đã nhắc lại tám trăm lần rồi.” Tề Nhiên bất đắc dĩ cười cười, đi đến phía sau mẹ Tề lấy lòng đấm vai cho bà.
“Con còn dám nói à, nhắc tới chuyện này mẹ còn nghĩ mà sợ.” Bà hất bay tay anh ra, liếc nhìn anh một cái, “Trong nhà không có người chăm sóc con, mẹ cũng không yên tâm được.”
“Hoá ra mẹ bảo con đi xem mắt là để tìm người chăm sóc con à, cưới vợ về không phải làm bảo mẫu.”
“Đi gặp mà thôi, cũng không ép em lập tức ở bên cô ấy.” Trong tay Tề Xán còn cầm tạp chí, bất thình lình đáp một câu.
Tề Nhiên càng thêm đau đầu, từ năm trước anh phát sốt hôn mê ở trong nhà bị mẹ bắt gặp một lần, bà bắt đầu không ngừng nhắc tới chuyện này, cũng không biết làm sao mà lại bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt, trên đường anh không chịu nổi bà lải nhải nên đi thử hai lần, nhưng mà thật sự không thích nổi loại không khí xấu hổ khi ngồi đối diện nhau mà không nói gì, không bao giờ đồng ý đi nữa.
Mẹ Tề thấy anh im lặng không nói gì, dần dần lạnh mặt, “Có phải con còn chưa quên được Sở Sở không?”
“Mẹ!” Tề Nhiên giống như bị ai hung hăng đâm một nhát, anh nhăn mày lại, “Mẹ đừng nghĩ lung tung.”
“Chuyện con bé sắp đính hôn chắc con cũng biết, mấy ngày trước bố con bé còn tự mình gọi điện thoại cho mẹ, nói bởi vì tiệc đính hôn của bọn họ tổ chức ở nước ngoài, thật sự không tiện, cho nên không phát thiệp mời cho chúng ta.”
“Cô ấy đính hôn hay không không liên quan gì tới con…”
Khuôn mặt mẹ Tề trầm xuống, đánh gãy lời nói của anh, “Bố con bé còn nói, đợi một hai năm sau khi bọn họ kết hôn, hôn lễ nhất định sẽ tổ chức ở trong nước, tới lúc đó sẽ mời chúng ta tham dự, mấy ngày trước mẹ mới vừa chọn tốt quà đính hôn cho Sở Sở, còn chưa gửi cho con bé, con không muốn tặng gì sao? Mẹ có thể gửi giúp con.”
“Mẹ.” Tề Nhiên có chút thất thường rống lớn một tiếng.
Mẹ Tề im lặng, mặt không có cảm xúc nhìn anh.
“Con có bạn gái rồi.” Anh hít một hơi thật sâu, sắc mặt như thường đối diện với ánh mắt của mẹ Tề.
“Cho nên mới không muốn đi xem mắt.”
“Có bạn gái? Là ai, tại sao lúc trước chưa từng nghe con nói qua?” Biểu tình mẹ Tề hoài nghi.
“Là người trong giới, không tiện công khai.” Tề Nhiên quay mặt đi, sắc mặt bình tĩnh.
Cuối cùng Tề Xán cũng nhìn qua, “Không tiện công khai với người ngoài, người trong nhà cũng không thể nói?”
“Vậy con đưa người về đây đi.” Mẹ Tề đập bàn, “Không phải mẹ kì thị người trong vòng của con, nhưng giới giải trí ngư long hỗn tạp, người gì cũng có, con đưa về để mẹ nhìn xem như nào, mẹ mới yên tâm.”
“Con biết rồi, con sẽ sắp xếp thời gian rồi thông báo cho mọi người.” Anh lập tức đi ra cửa.
Tề Phi Bạch bị không khí áp lực làm sợ tới mức ngừng lại một lúc lâu, lúc này mới nuốt nốt nửa miếng xoài trong miệng xuống.
“Xem ra Tiểu Nhiên thật sự có người mình thích, mẹ cũng đừng quá sốt ruột.” Tưởng Sơ Lan cười an ủi một câu.
“Mẹ sốt ruột chỗ nào, con cũng không nhìn xem bộ dáng mấy năm nay nay của nó, chẳng lẽ còn nghĩ giữ thân trong sạch cho Sở Sở à, người ta đã sớm không để nó vào trong lòng.”
Tưởng Sơ Lan xấu hổ cười cười, cũng trầm mặc.
Lúc Lưu Sở Họa nhận được điện thoại của Tề Nhiên cũng là lúc cô vừa mới kết thúc cảnh quay hôm nay, cô có chút ngoài ý muốn nhận điện thoại, “Uy, sao tự dưng lại gọi điện cho tôi?”
Thanh âm đầu bên kia có chút khàn khàn, “Không phải lần trước cô nói muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn à? Hôm nay có thời gian không, mời tôi ăn cơm.”
Cô nhẹ nhàng cười, “Vậy anh gọi đến rất đúng lúc, cảnh quay hôm nay của tôi vừa mới kết thúc, anh ở đâu, tôi đến tìm anh.”
Lưu Sở Họa tìm địa chỉ một lúc lâu, cuối cùng tìm được anh ở ghế lô trong một quán cơm tại nhà, trên bàn bày lung tung rất nhiều vỏ chai rượu, hai má Tề Nhiên ửng đỏ, anh cũng không nhìn cô, chỉ lo rót rượu cho bản thân.
Lưu Sở Họa nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi qua che chén rượu của anh lại.
“Không phải nói muốn ăn cơm sao? Đồ ăn cũng chưa gọi, uống say sao được.”
Tề Nhiên cong khóe miệng, chậm rãi đặt rượu qua một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn cô, đáy mắt lại giống như bị che bởi một tầng sương mù, “Vậy gọi món đi.”
Anh gọi người phục vụ, cầm thực đơn tùy tiện gọi sáu, bảy món, “Cô có muốn ăn món gì không?”
“Như vậy thôi, nhiều quá hai người ăn không hết.”
Tề Nhiên liếc nhìn cô một cái, lại gọi thêm hai món ngọt.
Chờ đến khi người phục vụ ra cửa, Lưu Sở Họa mới lộ ra vẻ ủy khuất, “Quán này quá đắt, thù lao đóng phim của tôi còn phải đợi rất lâu mới có thể nhận được.”
“Không sao, tôi mời cô.”
Cô nhíu mày, “Không phải nói tôi mời sao? Còn nữa, một trăm vạn của anh tôi còn chưa trả đâu, làm sao có thể để anh mời!”
Tề Nhiên lại rót thêm một chén rượu, “Không cần một trăm vạn.”
Trầm mặc một lúc lâu.
“Cái gì gọi là không cần?” Cô nhẹ nhàng mở miệng.
“Không phải cô nói muốn tìm người bao dưỡng sao?” Tề Nhiên một ngụm uống cạn ly rượu, “Một trăm vạn kia coi như tiền bao dưỡng.”
Lưu Sở Họa rũ mắt, tươi cười bên môi có chút tự giễu, “Vậy tôi đây cần làm cái gì, lên giường với anh? Một tháng mấy lần?”
Rượu trong miệng Tề Nhiên suýt nữa sặc trong cổ họng, anh buông chén rượu, quay đầu nhìn thẳng cô.
Lưu Sở Họa cũng nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau với anh.
“Cô không cần làm chuyện đó.” Anh giống như nhận thua mà thu ánh mắt về.
“Vậy sao, thế thì xin lỗi, tôi không thể đồng ý.” Biểu tình của cô rất bình tĩnh.
Tề Nhiên nhíu mày, “Vì sao?”
“Cuộc đời này luôn có được có mất, sẽ không có chuyện đột nhiên từ trên trời rơi xuống một cái bánh lớn có nhân cho anh nhặt, anh cho tôi một trăm vạn, vậy tôi cần phải trả thứ gì đó, mới tính là công bằng.”
Nói về chủ đề như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn cứ sạch sẽ trong trẻo, như thấp thoáng ánh bình minh và ánh hoàng hôn nơi chân trời.
“Công bằng?” Tề Nhiên nhẹ nhàng cười, “Vậy được, bắt đầu từ ngày mai cô dọn đến chỗ tôi ở.
Lúc tôi ở nhà cô phải phụ trách nấu cơm, phải chăm sóc cuộc sống hằng ngày của tôi.
Sẽ không nhiều hơn một lần mỗi tháng, nhưng lúc tôi muốn tìm cô, cô phải phối hợp với hành trình của tôi vô điều kiện.
Ở trước mặt người nhà và bạn bè tôi, cô phải sắm vai bạn gái của tôi, tôi sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta vào lúc thích hợp, mong cô cũng không từ chối.
Đương nhiên, vào độ tuổi này cô công bố yêu đương nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, trong khoảng thời gian tôi bao dưỡng cô, chỉ cần cô nhìn trúng kịch bản của bộ phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình nào đều có thể nói cho tôi, tôi sẽ để cô diễn bất cứ vai diễn nào mà cô nghĩ ra để bồi thường.”
Anh bình tĩnh nói xong một tràng dài yêu cầu, “Như thế nào?”
Lưu Sở Họa lẳng lặng nhìn anh, sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười, “Thành giao.”