Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 99


Đọc truyện Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng – Chương 99


“Giống? Giống chỗ nào?” Thu Anh nói: “Không phải bọn họ đều rất cao, tướng mạo trông không giống người bình thường trong kinh sao? Còn có điểm nào giống nhau nữa?”
Kim Trản hai lần bị Thu Anh trách móc, không phục: “Giống nhau lắm! Ngươi đã từng thấy người nào cao như bọn họ chưa? Hơn nữa, diện mạo cũng khác hẳn người bình thường.

Người kinh thành chúng ta ở đâu mà không có, người Tây Cương, Bắc Cương cũng đã gặp qua, quả thật là có đôi nét giống với quốc công gia!”
Lệ Nam Khê cẩn thận suy nghĩ một chút, nói ngoại hình của bọn họ có điểm giống nhau thì cũng không hẳn, nhưng nếu nói không giống thì tướng mạo của A Tra quả thật có chút quen mắt…
Thu Anh và Kim Trản tranh chấp không yên.
Lệ Nam Khê bị các nàng ầm ĩ đến mức không còn cách nào khác dứt khoát bảo cả hai người dọn chén đĩa xuống: “Giống nhau hay không cũng không quan trọng? Làm việc trước mới đúng.”
Hai nha hoàn vội vàng mang trái cây vừa cắt vào phòng.
Lúc Lệ Nam Khê đi vào đúng lúc nghe được A Tra và Trọng Đình Xuyên đang nói đến chuyện cần giúp đỡ lần này.
“Không biết bây giờ người mà quốc công gia muốn ta giúp nhìn xem đang ở đâu?” A Tra nói: “Sớm đi xem giúp ngài cũng coi như là sớm chấm dứt tâm sự của ta.”
“Không vội.” Trọng Đình Xuyên mời hắn ăn trái cây, chậm rãi nói: “Cố tình nhìn sợ là sẽ khiến người khác khó chịu.

Mấy ngày nữa trong phủ thiết yến, mời ngài đến lúc đó đến dự tiện giúp ta xem thử.”
Tiệc chiêu đãi mà Trọng Đình Xuyên vừa nhắc tới chính là thưởng hoa yến lão phu nhân chuẩn bị tổ chức vào mấy ngày tới.

Hiện tại đang là mùa xuân muôn hoa đua nở, là thời điểm thích hợp để ngắm hoa.

Hơn nữa hôn sự của tiểu thư Quan gia và thất gia Trọng gia Trọng Đình Kiếm đã có chút thuận lợi, cho nên lão phu nhân cũng muốn nhân cơ hội này mời nữ quyến bên kia đến, vừa để làm quen vừa thuận tiện nghiêm túc thương lượng chuyện đó.
Lần này A Tra tới cũng vừa khéo, đúng ngay dịp thiết yến, nếu không muốn để hắn có thể nhìn thấy Mạnh Nữ sợ là phải cố ý sai người kêu nàng ta đi qua một chuyến.

Dù sao Từ thị cũng không muốn dẫn theo thị thiếp, thông phòng của nhị lão gia theo hầu hạ bên người nên bình thường đến chỗ của lão phu nhân cũng không thấy được người.
Huống hồ lần trước Mạnh Nữ và Sam nhi canh giữ ngay đường Lệ Nam Khê quay về quốc công phủ, sau khi bị người đưa về, nàng ta lại bị lão phu nhân nghiêm khắc trừng phạt.

Từ đó trở đi, số lần Mạnh Nữ xuất hiện càng ít, nếu không phải mấy tháng nay nàng ta có chút nghe lời khiến Từ thị hài lòng thì sợ là lần này thiết yến nàng ta cũng không thể lộ diện.
A Tra biết người trong kinh có nhiều quy củ nên cũng không hỏi nhiều, đáp ứng nói: “Cũng được.”
Nếu như đơn độc nhìn một thị nữ của chi thứ hai thì cũng quá mức đột ngột, nhưng nếu một người ngoài như hắn hôm đó vừa vặn đến bái phỏng lão phu nhân thì không ai có thể nói được gì.
A Tra chỉ vừa mới đến kinh thành còn chưa thu xếp ổn thỏa, Trọng Đình Xuyên có ý sắp xếp cho hắn ở ngoại viện trong phủ, nhưng A Tra lại lịch sự từ chối: “Ta còn muốn đi dạo kinh thành tham quan nhiều một chút.

Ở trong quốc công phủ nhiều bất tiện, vẫn là đến khách điếm thì tốt hơn.”
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Trọng Đình Xuyên đã biết hắn là nhi tử của tộc trưởng một bộ lạc ở Tây Cương, thân phận ở đó cực kỳ tôn quý.

Nếu không phải mấy năm gần đây hắn không đi tìm muội muội khắp trời nam đất bắc thì có lẽ hắn đã ổn định cuộc sống, tiếp quản vị trí tộc trưởng của phụ thân tuổi già từ lâu.
A Tra để tìm được muội muội mà bôn ba khắp nơi mấy chục năm, những người như vậy từ xưa đến nay luôn có ý nghĩ của riêng mình, không miễn cưỡng được.
Trọng Đình Xuyên rất tôn trọng hắn, đối đãi với hắn cũng chân thành như người thân, thấy hắn kiên trì như vậy cũng không miễn cưỡng liền nói: “Nếu tiên sinh cần thì ta có thể phái người đi tìm giúp ngài.”
“Đa tạ quốc công gia.” Tiếng Hán của A Tra mang khẩu âm Tây Cương, nghe có chút kỳ quái, nhưng vẻ mặt hắn lại rất nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn: “Nếu ngài chịu giúp đỡ, ta và người nhà vô cùng cảm kích.” Nói xong, hắn liền cúi người hành lễ với Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên một tay đỡ hắn lên: “Ngài không cần khách sáo.”
Trọng Đình Xuyên vừa vặn muốn tới ngoại thư phòng thương nghị sự tình với những người khác, cho nên liền cùng A Tra đi ra ngoài, thuận tiện tiễn A Tra rời phủ.
Bọn họ đi không được bao lâu thì có nha hoàn thông bẩm báo là ngũ thiếu phu nhân và Vu di nương tới, đang chờ ở bên ngoài Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê liền sai người mời các nàng vào.
Ngô thị vừa vào cửa liền thở dài: “Ta vừa nhìn thấy một lão nhân gia, cao cỡ quốc công gia.

Là ai vậy?”
“Ai nói hắn cao bằng quốc công gia?” Trọng Lệnh Bác ở bên cạnh hét lên: “Rõ ràng là quốc công gia cao hơn!”
Ngô thị trừng mắt nhìn hắn ý bảo hắn đừng ngắt lời nàng.
Trọng Lệnh Bác không để ý đến nàng, xoay người kéo ống tay áo của Lệ Nam Khê nói: “Thật đó, thật đó, quốc công gia cao hơn hắn, cao hơn gần nửa cái đầu.” Dứt lời, hắn cực kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn Ngô thị, lại nói với Lệ Nam Khê: “Mắt nương con kém, lục thiếu phu nhân đừng so đo với bà ấy.”
Ngô thị tức giận đến mức muốn đánh chết hắn.
Nàng vừa nhấc cái tay lên, còn chưa kịp quát mấy tiếng dọa nhi tử một chút thì Trọng Lệnh Bác đã cất giọng hét lên: “Nương đánh con? Nương mà đánh con, con sẽ không gọi ngài là nương nữa!”
Hắn còn đang gào thét, đảo mắt nhìn thấy Lệ Nam Khê hơi nhíu mày, hắn lập tức ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói với Lệ Nam Khê: “Lục thiếu phu nhân chắc đang thắc mắc tại sao ta lại tới đây đúng không? Nghe nói chỗ lục thiếu phu nhân có trái cây tươi nên ta mới đến đó.


Trọng Lệnh Nguyệt nắm tay Vu di nương, đứng bên cạnh che miệng cười khúc khích không ngừng: “Thẩm thẩm huynh ấy đang lừa ngài đó.” Thanh âm của tiểu cô nương khe khẽ, có điều lại vang hơn lúc nàng mới gặp hồi đầu năm ngoái, “Ca ca vừa ồn ào nói muốn đến đây chơi, nhưng tìm không được lý do.

Hồi nãy ở cửa viện hỏi bọn nha hoàn một hồi lâu mới biết được ở đây có khách nên có trái cây tươi.”
Trước đây nàng chỉ dám gọi “thẩm thẩm” trước mặt Trọng Đình Phàm, sau này dần dần lớn gan hơn một chút, gọi như vậy nhiều hơn.
Trọng Lệnh Bác vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắng nàng một tiếng: “Ai nói ai nói? Ta đâu có muốn đến đây? Rõ ràng là muội muốn đến nên ta phải đi theo!”
“Được rồi, con đừng giả bộ nữa.” Ngô thị nhịn không nổi nữa, kéo hắn đến trước mặt Lệ Nam Khê, chỉ vào bàn tay đang nắm chặt của hắn: “Hắn nói muốn đưa cho ngươi một thứ.

Hắn giấu mấy ngày trời, hôm nay lại bị ta phát hiện nên mới dẫn hắn đến đây, vừa tới thì tình cờ gặp được Vu di nương với Nguyệt nhi nên cùng nhau vào.”
Nói xong Ngô thị liền đẩy Trọng Lệnh Bác tới phía trước: “Nói đi, ngươi muốn đưa gì cho lục thiếu phu nhân? Lấy ra đi.”
Chuyện đã tới nước này, Trọng Lệnh Bác càng lúc càng ngại ngùng, lề mề mở tay ra, lộ ra một thứ nhỏ bên trong: “Đây.

Mấy ngày trước con thấy nó trên đường, tặng cho ngài.”
Trong lòng bàn tay nam hài là một chú chim nhỏ bằng gỗ, tay nghề khá tinh xảo, chỉ to bằng ngón tay cái người lớn, rất đáng yêu.
Lệ Nam Khê cúi người không được, liền bảo Quách ma ma cầm đồ tới để nàng tỉ mỉ quan sát, sau đó vui vẻ nói với : “Đa tạ Bác nhi.”
“Không có gì, không có gì.” Trọng Lệnh Bác ngẩng đầu lên, cực kỳ tự đắc nói: “Con nghe nói sắp tới sinh thần của ngài, con thấy ngài không có quà rất thật đáng thương nên mới tặng thôi.”
Nói xong, hắn rất mong đợi hỏi: “Con là người đầu tiên sao?”
Kỳ thực, sinh thần của Lệ Nam Khê là vào tháng tư, Quách ma ma các nàng đều biết chuyện này, có lẽ là để lộ một ít tin tức ra ngoài, nhưng không nói cụ thể với người khác.

Trọng Lệnh Bác rõ ràng là nghe phong thanh được tin này từ chỗ nào đó, lập tức chuẩn bị quà sinh thần cho nàng.
Lệ Nam Khê không ngờ nam hài tính tình không tốt này lại có tâm tư như vậy, nhất thời rất cảm khái, không khỏi đưa tay xoa đầu hắn: “Đa tạ Bác nhi, đúng thật là người đầu tiên.”

Trọng Lệnh Bác càng hất cao cằm, liếc mắt nhìn Ngô thị: “Con đã nói là con lợi hại mà.”
Trong lòng Ngô thị có chút khó chịu quát: “Tiểu tử thối, sinh thần nương con cũng chưa từng thấy con tích cực như vậy đâu!”
Trọng Lệnh Bác cười hắc hắc: “Nhưng mà con cũng không đẩy ngài xuống núi giả nha.”
Ngô thị vừa nghe lời này lập tức nổi giận, giơ tay đánh hắn một cái.
Trọng Lệnh Bác cũng lập tức gào khóc.
Hai mẫu tử cứ vậy mà ở trong Thạch Trúc uyển ngươi đuổi ta chạy.
Bởi vì Lệ Nam Khê đang mang thai nên cho dù Trọng Lệnh Bác có tùy tiện đến mấy cũng không dám khinh thường.

Mắt thấy mẫu thân sắp đuổi tới, hắn liền quay đầu chạy ra ngoài sân, miễn cho khua chân múa tay nháo loạn trong phòng đụng trúng lục phu nhân.
Trọng Lệnh Nguyệt nhìn cười đến tít mắt, nắm lấy tay Lệ Nam Khê nói: “Sắp đến sinh thần của thẩm thẩm thật sao? Vậy vị khách cao lớn đó đến đây để chúc mừng sinh thần cho ngài à?”
“Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến, tới lúc đó ta sẽ mời Nguyệt nhi đến ăn mì.” Lệ Nam Khê nói: “Hắn cũng không phải vì chuyện này mà đến, hắn có chuyện khác.”
Trọng Lệnh Nguyệt rất ngoan, thấy mình đoán sai cũng không hỏi nhiều, gật đầu “à” một tiếng rồi không nhắc lại nữa.
Còn Vu di nương lại có chút tò mò hỏi Quách ma ma: “Người đó rất cao sao? Thật sự có người cao như quốc công gia à?”
“Có, có.” Kim Trản cười nói: “Nô tỳ nghĩ vóc dáng vị khách nhân kia không khác quốc công gia lắm, tướng mạo cũng có chút giống.”
“Thật vậy sao?” Hai mắt Vu di nương sáng lên: “Cái kia…”
“Ngài đừng nghe nàng nói mò.” Thu Anh ở cười bên cạnh cười nói: “Nàng thấy người Hán không giống quốc công gia, còn nô tỳ lại thấy không đúng.”
“Nga, là vậy à.” Ánh mắt Vu di nương ảm đạm, khẽ lẩm bẩm: “Vậy nhất định không phải rồi.”
Thanh âm bà quá nhỏ, bị tiếng gào thét ở bên ngoài của Trọng Lệnh Bác át đi phân nửa, Lệ Nam Khê nghe không rõ hỏi lại: “Ngài vừa nói gì?”
Vu di nương gượng cười nói: “Không có gì, chỉ là ta đã quên rất nhiều chuyện, cái gì cũng không nhớ nổi.

Ta luôn muốn thử vận ​​may, nhưng lại không có may mắn đó.” Dứt lời, bà khẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bảo Trọng Lệnh Nguyệt ăn trái cây.
Trái cây thừa của khách nhân lúc nãy đã được đem xuống hết, hiện tại toàn bộ đều là trái cây mới cắt đem lên.
Lệ Nam Khê gọi Trọng Lệnh Bác vào phòng.
Mặc dù lúc đó nói muốn ăn trái cây chỉ là một cái cớ, nhưng Trọng Lệnh Bác thực sự rất thích những thứ ở đây.

Cũng không biết tại sao, đồ ăn trong Thạch Trúc uyển đặc biệt ngon, thậm chí hắn còn cho rằng mọi thứ ở đây đều tốt, cho nên vừa nghe Lệ Nam Khê gọi hắn liền lập tức nhanh chóng vào phòng.
Ngày hai mươi lăm tháng ba vừa vặn là ngày Cựu Trạch Trọng gia thiết yến.
Nếu là trước đây, Trọng lão phu nhân nhất định sẽ gọi Lệ Nam Khê qua đó, để nàng và các phu nhân, thiếu phu nhân hỗ trợ nhau an bài mọi chuyện.

Nhưng bây giờ thân thể Lệ Nam Khê không được giống lúc trước, nên Trọng lão phu nhân để nàng nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần đụng đến, tới ngày đó chỉ cần đến tham dự yến tiệc là được.
Thông cảm thân thể Lệ Nam Khê nặng nề, không thể tùy ý xuất môn, Trọng lão phu nhân còn cố ý nhờ Lệ Nam Khê giúp lập danh sách khách mời, hơn nữa còn để nàng mời thêm những người mà nàng muốn.
“Con đã lâu không gặp chúng tỷ muội của con rồi, nếu đã thiết yến không bằng mời bọn họ đến luôn đi, con cũng có thể thêm mời thân nhân nữa.” Trọng lão phu nhân nói.
Lệ Nam Khê cũng muốn mời người nhà mình, nhưng lần này chỉ mời nữ quyến.

Lệ gia bên kia, nếu chỉ mời một mình tam phu nhân thì không thỏa đáng, mời thêm đại phu nhân, nhị phu nhân các nàng thì càng phiền toái, Lệ lão phu nhân đã lớn tuổi, ra cửa cũng khó khăn.

Nghĩ tới nghĩ lui, vì để tam phu nhân ra ngoài không bị người ta chỉ trích, nàng chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Có điều nàng thực sự muốn gặp mấy tỷ muội tốt của mình, liền mỉm cười đáp ứng đề nghị của lão phu nhân, gửi thiếp mời cho Mai Giang Uyển, Liễu Bình Lan và Chu Lệ Nương.
Ngày hai mươi lăm, trời quang đãng đầy nắng gió, từ sáng sớm Cựu Trạch Trọng gia đã mở cửa đón khách, ngoại trừ Chu Lệ Nương chậm chạp còn chưa tới thì hai người còn lại đều đã có mặt ở Trọng gia từ lâu.
Mai Giang Uyển nhìn thấy Lệ Nam Khê thì cực kỳ khẩn trương, cẩn thận nắm cánh tay nàng, nhẹ giọng nói: “Thế nào? Có vất vả không? Ăn uống thế nào? Giấc ngủ được không? Nương ta nói, người đang mang thai khó nhất là ăn với ngủ.

Sau khi hai thứ này qua đi thì không còn khó chịu nữa.”
Mai phu nhân vẫn luôn rất quan tâm đến Lệ Nam Khê.

Tuy là trong khoảng thời gian này Lệ Nam Khê vì mang thai nên không thể đến Mai phủ bái phỏng nhưng Mai phu nhân đã hai lần sai người đưa đồ đến.

Một lần là bộ y phục và với cho tiểu hài tử, đường may tinh thế, chất vải mềm mại.

Lần thứ hai là đưa đồ ăn đến cho Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê biết chuyện này lẽ ra phải là Mai phu nhân nói với Mai Giang Uyển.

Cảm kích trước một mảnh tâm ý của bạn tốt, Lệ Nam Khê siết chặt nàng nói: “Giang Uyển không cần lo lắng, ta mọi thứ đều khỏe, chỉ là không thể tùy ý đi lại nên mới xa lạ với ngươi.”
“Làm gì mà đến mức xa lạ chứ?” Bên cạnh bỗng có một thiếu nữa chậm rãi đi tới: “Tại sao ta lại không cảm thấy xa lạ gì hết vậy? Chỉ có mấy ngày không gặp thôi mà, đợi ngươi sau sinh hài tử xong không phải là gặp được rồi sao?”
Thấy Liễu Bình Lan, Lệ Nam Khê rất vui vẻ, gọi nàng một tiếng rồi đi tới chỗ nàng.
Liễu Bình Lan vội vàng nói: “Ngươi đừng qua, để ta đi qua đó là được rồi.

Ngươi đừng có nhúc nhích.” Vừa nói chuyện, thiếu nữ bình thường đoan trang tao nhã lại xách váy chạy lại.
Mai Giang Uyển cao giọng nói: “Nhìn ngươi xem, so với ta còn khẩn trương hơn.

Yên tâm đi, Tư Tư ở đây đợi, ngươi cứ từ từ không cần hoảng.”
“Ừ, được, được.” Liễu Bình Lan đồng ý mấy lần, chỉ sợ Lệ Nam Khê sẽ vội vàng đi tới chỗ nàng nên cố gắng qua đó càng nhanh càng tốt.

Đợi đến lúc tới bên cạnh Lệ Nam Khê, nàng thậm chí còn có chút thở gấp.
Lệ Nam Khê và Mai Giang Uyển đợi nàng ổn định hơi thở lại một chút, mới mở miệng nói chuyện với nàng.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Liễu Bình Lan sực nhớ đến một chuyện liền hỏi Lệ Nam Khê: “Tổ mẫu ngươi có mời vị tiểu thư Quan gia, tên là Quan Nhược Liên đúng không?”
Vị cô nương tên Quan Nhược Liên này là người chuẩn bị hứa hôn với thất gia Trọng gia.
Vốn dĩ Trọng lão phu nhân thiết yến này là vì muốn tiến thêm một bước quan sát kỹ Quan Nhược Liên, sau đó sẽ nói chuyện với nữ quyến Quan gia.

Nghe Liễu Bình Lan hỏi, Lệ Nam Khê đáp: “Là nàng.”

“Vậy là tin tức ta nghe được là thật.” Liễu Binh Lan tính tình luôn nhu hòa, nhưng lúc này, giữa đôi lông mày hiếm hoi lại lộ ra vẻ ảm đạm: “Ta nghe nói hôm nay Nghiêm Minh Duyệt đi cùng với nàng ta.”
Nghiêm Minh Duyệt là đích xuất tôn nữ của Nghiêm các lão, Lệ Nam Khê cũng không thân với nàng ta.

Có điều lúc trước hoa nghệ của Lệ Nam Khê đoạt giải nhất trong ngắm hoa yến ở Mai gia nên Nghiêm Minh Duyệt luôn có một loại địch ý mơ hồ với nàng.
Mặc dù một năm nay tiết Hoa Tiêu luôn là Nghiêm Minh Duyệt đứng đầu, nhưng loại tâm tình này vẫn không hề nguôi ngoai một chút nào.
Lý do rất đơn giản, Lệ Nam Khê vì đang mang thai nên vẫn luôn không tham gia tỷ thí hoa nghệ tiết Hoa Tiêu, cho nên dù Nghiêm Minh Duyệt có đoạt giải thì nữ quyến đã tham gia ngắm hoa yến ở Mai gia lần đó vẫn tôn sùng tài nghệ của Lệ Nam Khê như trước.
“Quan Nhược Liên và Nghiêm Minh Duyệt quan hệ không tệ.” Mai Giang Uyển còn lâu mới lo lắng giống Liễu Bình Lan: “Nhưng mặc dù quan hệ không tệ đi chăng nữa thì hôm nay ở Trọng gia Nghiêm Minh Duyệt còn có thể làm cái gì? Cũng đâu thể khiến cho Tư Tư khó xử được.

Hơn nữa, cho dù nàng ta có cái lá gan tranh chấp thì cũng phải xem người quốc công phủ có đồng ý hay không.”
Dứt lời, Mai Giang Uyển tinh quái cười cười, nhỏ giọng nói: “Quốc công gia của chúng ta vậy mà lạin nổi danh là cưng chiều kiều thê.

Ngay cả phụ mẫu và các ca ca của ta cũng biết.

Có hắn làm hậu thuẫn, Nghiêm Minh Duyệt còn có thể làm được trò trống gì?”
Đây là lần đầu tiên Lệ Nam Khê nghe nói mấy lời này, nhất thời kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nghe được ở chỗ nào?” Sao nàng lại không biết?
Liễu Bình Lan cũng có nghe qua, cười nói: “Ngươi không nói ta cũng không nghĩ tới, ngươi nói một hồi ta mới thấy có chút ấn tượng.” Nàng hỏi Lệ Nam Khê: “Qua mấy ngày nữa là đến sinh thần của Tư Tư sao?”
Lệ Nam Khê gật đầu.
“Vậy là đúng rồi.” Mai Giang Uyển nói: “Nghe nói quốc công gia đang hỏi thăm khắp nơi, tìm mấy món mới mẻ thú vị, muốn làm sinh thần cho ngươi.

Người bên ngoài không biết nhưng chúng ta thân thiết với ngươi nên đều bị hắn đến hỏi thăm.”
Đây là lần đầu tiên Lệ Nam Khê nghe chuyện này, Trọng Đình Xuyên không hề nhắc đến chuyện đó với nàng, thậm chí nàng còn không biết một chút mảy may nào cả.
Mai Giang Uyển cười híp mắt, trêu ghẹo nàng vài câu, bỗng “ai da” một tiếng rồi che miệng lại.
Liễu Bình Lan hỏi nàng làm sao vậy.
“Phiền phức rồi.” Mai Giang Uyển khổ thân nói: “Nếu Tư Tư không biết, vậy có nghĩa là quốc công gia đang âm thầm chuẩn bị? Nếu quốc công gia biết chuyện ta nói với Tư Tư thì ta đúng là chết ngàn lần cũng không hết tội rồi.”
Vẻ mặt đau khổ của nàng khiến Lệ Nam Khê và Liễu Bình Lan bật cười, hai người cười kéo nàng đến Ngọc Lan viện chơi.
Ngọc Lan viện là chỗ đãi khách của Cựu Trạch, khiến người khác chú ý nhất chính là mấy tảng đá Thái Hồ.
Mai Giang Uyển lần đầu tiên đến đây, sau khi Lệ Nam Khê mang thai, nàng cũng có đến thăm nhưng lúc đó nàng chỉ đến quốc công phủ chứ không tới Cựu Trạch bên này.

Nhìn thấy mấy tảng đá Thái Hồ cao to, nàng cực kỳ cảm thán thưởng thức, quay đầu lại nói với Lệ Nam Khê: “Ta đã từng nghe tam ca nhắc tới chúng, thật đúng là thấy đồ thật, so với còn thú vị hơn nghe hắn nói nhiều.”
Đột nhiên có thanh âm của một thiếu nữ từ cách đó không xa truyền đến.
“Nga? Thật sao? Xem ra bản lãnh miêu tả Mai tam lang không được tốt rồi, cho nên ngay cả chỗ tốt của đá Thái Hồ cũng không thể nói cho ngươi biết.”
Do bị đá Thái Hồ che khuất nên ba người vẫn chưa nhìn thấy đối phương là ai.

Có điều Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan vẫn nhận ra được thanh âm này, chính là của người các nàng vừa nhắc tới lúc nãy Nghiêm Minh Duyệt.
Lúc này, Nghiêm Minh Duyệt khóe môi nở một nụ cười giễu cợt, chậm rãi đi tới chỗ ba người, đầu tiên là đánh giá Lệ Nam Khê, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía hòn núi giả: “Cũng chỉ thường thôi.

Chỗ tổ phụ ta còn có đồ tốt hơn nhiều.”
Tổ phụ nàng chính là Nghiêm các lão.
Nghiêm gia như thế nào, Lệ Nam Khê chưa từng đến đó.

Nhưng Nghiêm các lão có giao hảo với Trọng Đình Xuyên cho nên Lệ Nam Khê cũng từng nghe nói đến một ít chuyện của Nghiêm gia.
Thấy Nghiêm Minh Duyệt nói vậy, Lệ Nam Khê liền cười nhạt, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Nhưng thật ra ta lại nghe quốc công gia nói, đến cả Nghiêm các lão cũng tán thưởng chọn đá Thái Hồ chỗ này tốt.

Nói vậy mấy cái này cũng không đến nỗi kém như vậy.”
Đây quả thực là gọn gàng dứt khoát phản bác mấy câu Nghiêm Minh Duyệt vừa nói.
Nghiêm Minh Duyệt không phục, buồn bực nói: “Ngươi đừng nghĩ là chỗ chúng ta không bằng ngươi.

Rõ ràng là tổ phụ ta khiêm tốn nên mới nói như vậy.

Vậy mà ngươi cũng cho nó là thật sao?”
“Nhưng sao ta lại nghe nói Nghiêm các lão xưa nay công chính không bao giờ nói dối?” Mai Giang Uyển ở bên cạnh nói: “Ngươi nói những lời tán thưởng này của tổ phụ ngươi không phải là thật sao?”
Lời này có hơi quá, Liễu Bình Lan vội vàng đi tới kéo Mai Giang Uyển lại.
Mai Giang Uyển lại không phục, bạn tốt của nàng bị người khác khi dễ như thế này, nàng không định nhượng bộ.
Đương nhiên, Lệ Nam Khê cũng không có ý định nhẫn nhịn.
Nghiêm Minh Duyệt rõ ràng là đang giận chó đánh mèo, chắc hẳn cũng bởi vì chuyện hoa nghệ.

Trong kinh thành có rất nhiều vị đại nhân nói đá Thái Hồ của Trọng gia là tuyệt nhất, làm gì có đạo lý nghe Nghiêm Minh Duyệt trong tối ngoài sáng nói dối như vậy mà còn muốn nàng tùy theo ý nàng ta, mặc kệ nàng ta một lần nhật định sẽ còn có lần sau.
Thấy Nghiêm Minh Duyệt bắt đầu trừng mắt với Mai Giang Uyển, Lệ Nam Khê nói: “Đá Thái Hồ này thế nào, một mình ngươi cũng không bình phán được gì, nếu ngươi đã không phục thì mời chuyên gia đến đây giám định đi.”
Nghiêm Minh Duyên chỉ là nhất thời sinh khí, đây là lần đầu tiên nàng ta đến Cựu Trạch Trọng gia, mặc dù nghe nói mấy tảng đá to lớn này rất nổi danh nhưng lại không biết rốt cuộc là chúng trân quý đến cỡ nào.

Mắt thấy Lệ Nam Khê nói chắc chắn như vậy, nàng ta có chút lâm vào thế bí.
Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan cũng rất tức giận Nghiêm Minh Duyệt không biết thời thế mở miệng nói lung tung, căn bản là không có ý định giúp nàng ta.

Vì vậy bốn người cứ vậy mà giằng co với nhau.
Cũng may, phía sau có một nữ hài vội vã chạy đến, áy náy nói với mấy người Lệ Nam Khê: “Ta và Minh Duyệt mới đến, còn chưa quen thuộc lắm, mong các vị đừng trách tội.


Ta thay mặt nàng nhận lỗi với các ngươi.” Nói rồi liền phúc thân với mấy người Lệ Nam Khê.
Nghiêm Minh Duyệt vội vàng kéo nàng lại: “Ngươi hành lễ với các nàng làm gì.”
“Đã gặp quốc công phu nhân thì nên hành lễ mới phải lẽ.” Mặt mày Quan Nhược Liên thanh tú, không tính là đặc biệt xuất chúng, có điều giọng nói cực kỳ nhu hòa, nói xong liền đơn độc hành lễ với Lệ Nam Khê: “Gặp qua quốc công phu nhân.”
Thân thể Lệ Nam Khê bất tiện nên bảo Quách ma ma ở bên cạnh tiến lên đỡ nàng dậy.
Mặc dù quan hệ giữa Mai Giang Uyển với Nghiêm Minh Duyệt không tốt, nhưng với Quan Nhược Liên lại khá thân thiết, cười nói: “Quan tiểu thư vậy mà chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được nàng ấy tới đây.”
“Tất nhiên là nhận được.” Lần này Nghiêm Minh Duyệt lại thay Quan Nhược Liên nói.

Nghiêm Minh Duyệt liếc mắt nhìn Mai Giang Uyển: “Nàng biết cả hai người các ngươi.

Người kia lại đang mang thai, suy nghĩ chút cũng biết là ai thôi.”
Giọng điệu và thái độ của nàng khiến cho người xưa nay tốt tính như Liễu Bình Lan cũng có chút tức giận, lập tức nói: “Ngươi đừng có mà quá cuồng vọng.

Ngươi phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (*), ngươi cho là ngươi có tài nghệ hơn người, nhưng lại không biết trên đời này còn có người khác giỏi hơn ngươi, có tài hơn ngươi.

Nếu như ngươi không phục thì đợi sau này Tư Tư có thời gian rồi hẵng nói sau, sao cứ phải ngay lúc thân thể nàng bất tiện nói năng lỗ mãng như thế! “
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người.

Tương đương với câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
Nghiêm Minh Duyệt còn muốn phản bác lại nhưng lại bị Quan Nhược Liên dùng sức lặng lẽ kéo lại.
Quan Nhược Liên khẩn cầu lắc đầu với nàng ta.
Mặc dù trong lòng Nghiêm Minh Duyệt không thoải mái, nhưng vẫn bận tâm đến Quan Nhược Liên nói hôm nay nhất định không thể gây chuyện, lần này đến Trọng gia là vì trưởng bối trong nhà có chuyện quan trọng cần thương lượng, hơn nữa, Lệ Nam Khê còn là nhất phần quốc công phu nhân.
Trước khi Nghiêm Minh Duyệt rời nhà, mẫu thân là Nghiêm phu nhân đã dặn đi dặn lại nàng mấy lần: “Đến Trọng gia ngàn vạn lần không được gây chuyện, nhất định phải vui vẻ ở chung với quốc công phu nhân.

Những cái khác không nói, chỉ nói phụ thân và gia gia ngươi được quốc công gia chiếu cố rất nhiên cho nên ngươi nhất định không được gây chuyện.”
Thân là mẫu thân, Nghiêm phu nhân đương nhiên biết nữ nhi không cam tâm.

Tuy Nghiêm Minh Duyệt không cam lòng nhưng vẫn bận tâm đến ngôn từ khẩn thiết của mẫu thân lúc căn dặn, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ kéo cánh tay Quan Nhược Liên đi sang một hướng khác.
Các nữ quyến lục tục đi tới, đã rất lâu không thấy bóng dáng của Chu Lệ Nương.
Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan cảm thấy Ngọc Lan viện không tệ, cho nên chậm rãi đi bộ trong sân cùng Lệ Nam Khê, vừa ngắm cảnh, vừa tản bộ với Lệ Nam Khê.

Ba người bọn họ cố gắng đi tới chỗ vắng người.

Thỉnh thoảng đụng phải khách quen thì dừng lại nói mấy câu, thời gian còn lại bọn họ đều ngắm cảnh, cho cá ăn.
Gió xuân hiu hiu, thời tiết trong lành, cùng bạn tốt đi dạo trong hoa viên như thế này thật là cực kỳ mãn nguyện.
Liễu Bình Lan sợ Lệ Nam Khê đi lâu, thân thể chịu không nổi sẽ không tốt, thấy đã ở ngoài không ít thời gian liền đề nghị về phòng chơi.
Ba người vừa mới vào phòng chưa được bao lâu, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy một bà tử vội vội vàng vàng đi vào.
Lương thị là người phụ trách nhân tinh qua lại, thấy bà tử hoảng hốt như vậy, sợ bà đụng trúng nữ quyến ở đây.

Nếu thật sự không chú ý đụng trúng người thì quả thật rất phiền phức, vội vàng mắng: “Làm gì mà không biết quy củ như vậy!”
Bà tử vừa thấy Lương thị liền thả chậm bước chân, phúc thân với bà, nhưng vẫn chưa nói cho bà biết có chuyện gì, đến khi đi thẳng tới trước cửa phòng, bà tử mới bẩm: “Lão phu nhân, có vị khách đường xa đến đây bái kiến.

Trông, trông không giống với người Hán chúng ta.”
“Không giống người Hán?”
Trọng lão phu nhân lẩm bẩm một câu, chợt nhớ tới mấy ngày trước, Trọng Đình Xuyên có đến nói với bà là có vị bằng hữu từ phương xa đến, vì có việc gấp nên chưa lập tức bái phỏng lão nhân gia bà ngay được, đợi đến khi nào rảnh sẽ tới.
Nói vậy chắc là vị này rồi.
Trọng lão phu nhân vội nói: “Mau mời!” Vừa nói vừa phân phó bọn nha hoàn: “Mở hết cửa sương phòng ra đi, nếu các vị phu nhân và các vị tiểu thư muốn tránh mặt thì có thể tạm thời qua đó.”
Mấy đại nha hoàn đều là người lanh lợi hiểu chuyện, nghe vậy liền tự tản ra, đến báo với các vị trong viện.
Tình huống của Cựu Trạch bên này không giống với quốc công phủ.
Quốc công có trạch viện rộng lớn, lại ít chủ tử, nên đi đâu cũng có người hầu hạ.
Nhưng Cựu Trạch ở đây thì khác.
Cựu Trạch chỗ ở nhỏ, nhiều chủ tử nên người hầu hạ khắp nơi cũng ít.
Bởi vì hôm nay đông khách nên bọn nha hoàn ma ma bên người Từ thị đều bị bà phân phó đi làm việc hết.

Từ thị lại ngại bà tử làm việc không tốt liền để mấy di nương ở lại bên cạnh tùy thời hầu hạ.
Để các di nương ở bên cạnh cũng không sao, cũng không khác ngày thường lắm, chỉ có hai người là khiến mọi người của Trọng gia phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
Mã di nương hiện tại đã khá hơn, nhưng lại trầm mặc hơn những năm trước, thân phận của Mạnh Nữ lại lúng ta lúng túng, không tính là tỳ nữ, cũng không phải thật sự là thiếp thị, bởi vì Từ thị không tin tưởng nàng nên vẫn không sai nàng đi phân phó công việc, mà để ở bên cạnh bưng trà rót nước.
Sam nhi hôm nay bị giam trong viện không thể xuất hiện, dưới tình huống không có hắn ở đó, biểu hiện của Mạnh Nữ rất bình thường, chưa từng có ngôn từ hay hành động kích thích nào
Lão phu nhân thoạt nhìn có chút hài lòng nên không bảo Từ thị đuổi nàng ta về – chỉ là một nha hoàn hầu hạ mà thôi, nếu nàng ta không làm theo ý chủ tử, lúc đó đuổi nàng ta về viện đợi cũng không muộn.
Hiện tại đột nhiên có khách nam đến, hơn nữa còn là khách phương xa tất cả mọi người đều không quen biết, nhóm nữ quyến đương nhiên phải tránh càng nhanh càng tốt.
Từ thị không cố kỵ nhiều nữa, nhanh chóng cùng với Lương thị sai nha hoàn bên cạnh dẫn mọi người ra ngoài, hỗ trợ an bài các nữ quyến vào sương phòng và nhĩ phòng bên cạnh.
Lệ Nam Khê và nhóm nữ tử đã vào phòng.
Mai Giang Uyển thấy chỗ nào cũng luống cuống lộn xộn, đi vào phòng cũng phải chen chúc.

Nàng thấy bên cạnh gian phòng có một bức bình phong, liền đề nghị trốn đằng sau bức bình phong đó.
Liễu Bình Lan có chút do dự: “Cái này không tốt lắm đâu.”
“Cũng không phải là không được.” Mai Giang Uyển cười nói: “Mỗi lần nhà ta có khách đến cần tránh mặt, ta thỉnh thoảng lại trốn đằng sau tấm bình phong.” Nói rồi nàng lại hỏi Lữ ma ma bên cạnh: “Ngài nói được không?”
Làm vậy cũng không quá mức không hợp quy củ, huống hồ bình phong cao cỡ một người, cho dù người bên ngoài đứng nói chuyện cũng không nhìn thấy được bên trong.
Lữ ma ma mời bọn họ ra phía sau.
Lệ Nam Khê thấy Lữ ma ma còn bận bịu an bài cho nữ quyến nên nói một tiếng với bà rồi dẫn hai người bạn tốt của mình ra sau tấm bình phong.
Bởi vì cách quá gần nên ba người nhanh chóng ngồi xuống phía sau, Mai Giang Uyển hỏi Lệ Nam Khê: “Hôm nay không phải không mời khách nam sao? Sao lại có nam nhân tới?”
Lệ Nam Khê còn nhớ rõ những lời lúc trước A Tra thương nghị với Trọng Đình Xuyên, có điều nàng không tiện nói với mấy người Mai Giang Uyển, chỉ nói nhỏ: “Ta cũng không rõ lắm, chờ một lát rồi nói.”
Theo tiếng thông bẩm của bọn nha hoàn, một người sải chân đi vào phòng.

Vóc người hắn cực kỳ khôi ngô, tóc hai bên thái dương có chút hoa râm, tuy đã bước qua tuổi biết mệnh (*) nhưng vẫn uy phong uy vũ như vậy.
(*) tuổi biết mệnh: trong Luận ngữ của Khổng Tử, “50 tuổi có thể biết được thiên mệnh”
Mai Giang Uyển có chút tò mò, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở trên bình phong.

Sau khi nhìn thấy ngũ quan trầm tư của hắn, Mai Giang Uyển khẽ kêu một tiếng cực kỳ nhỏ: “Ai da, hắn và quốc công gia rất giống nhau.”
Lệ Nam Khê biết người tới là ai, nhưng nghe Mai Giang Uyển nói giống hệt Kim Trản, trong lòng nàng lập tức nổi lên mấy phần hiếu kỳ.

Nàng liếc nhìn ra ngoài, sau khi thấy quả thật là A Tra, Lệ Nam Khê liền nói với Mai Giang Uyển: “Hắn đã từng tới quốc công phủ một lần.” Lại hỏi Mai Giang Uyển: “Ngươi rốt cuộc thấy bọn họ giống nhau ở chỗ nào?”
“Ta cũng không nói rõ được, rất giống.” Mai Giang Uyển thấp giọng nói: “Toàn bộ đều khiến người ta cảm thấy như vậy.”
Rất có khí thế, rất uy nghiêm.

Có điều, tướng mạo người này không xuất chúng cũng không hung dữ như quốc công gia.

Quốc công gia trông đẹp mắt hơn, cũng hung dữ hơn một ít.
Nếu chỉ một mình Kim Trản nói như vậy, Lệ Nam Khê còn có thể nghĩ do nàng nhìn nhầm, nhưng bây giờ lại có hai người nói như vậy, nàng lập tức có chút không chắc chắn.

Lệ Nam Khê gọi Liễu Bình Lan một tiếng, hỏi: “Bình Lan nghĩ sao?”
Gia giáo của Liễu Bình Lan cực kỳ nghiêm khắc, nàng bình thường luôn giữ lễ, không làm chuyện gì vượt quá quy củ.
Vừa rồi nàng vẫn quy củ ngồi thẳng lưng, chưa từng nhìn ra bên ngoài bức bình phong như Mai Giang Uyển.

Bây giờ nghe Lệ Nam Khê hỏi như vậy, nàng mới đưa đầu liếc mắt nhìn sang.
“Không tính là rất giống.” Sau khi nhìn kỹ càng, Liễu Bình Lan nói: “Đại khái là vóc dáng cũng rất cao, nhưng cũng không quá giống nhau đâu.”
Mai Giang Uyển rất nghiêm túc nhỏ giọng phản bác nàng: “Ngươi xem cái loại cảm giác này, toàn bộ cảm giác đều rất giống nha.”
Liễu Bình Lan ngẩn người khó hiểu: “Có giống đâu.”
Lệ Nam Khê cũng không còn cách nào, nghiêm túc mà nói thì cách nhìn mỗi người khác nhau cho nên có lẽ đáp án cũng khác nhau.

Có điều, hiện tại đã có hai người Mai Giang Uyển và Kim Trản nói như vậy, Lệ Nam Khê vẫn để tâm đến chuyện này.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vấn an Trọng lão phu nhân của A Tra.

Ngay sau đó, lão phu nhân mời hắn ngồi xuống.
“Hôm nay quý phủ thiết yến sao?” Thanh âm của A Tra lại vang dội ngoài ý muốn: “Mấy ngày trước không có thời gian để thỉnh an lão phu nhân, hôm nay đúng lúc không có việc bận nên ta cố ý tới gặp lão nhân gia, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Bởi vì bôn ba bên ngoài nhiều năm nên tiếng Hán của hắn rất thạo, chọn ngôn từ và lễ nghi cũng rất thỏa đáng.
Kỳ thực Trọng lão phu nhân đã biết trước Trọng Đình Xuyên có vị khách phương xa đến, là người Tây Cương.

Sau khi nghe nói là hắn đến thỉnh an, lão phu nhân còn có chút lo lắng.

dù sao phong tục tập quán của Tây Cương cũng quá khác biệt với kinh thành.

Hôm nay thấy hắn là một người trầm ổn như vậy, lão phu nhân cũng yên tâm, nói với hắn: “Nếu như ngài có việc bận thì không cần tới cũng được.

Thật là làm phiền ngài đi một chuyến rồi.”
“Không sao, không sao.” A Tra nói, lại hàn huyên với lão phu nhân mấy câu.
Hiện tại đã an bài xong cho mấy người Mai Giang Uyển, Lệ Nam Khê thân là nữ chủ nhân quốc công phủ nên có thể đi ra đãi khách, liền từ sau bức bình phong đi ra, cười chào A Tra.
A Tra vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ với nàng.
Sau đó chủ khách cùng nhau ngồi xuống.
A Tra liếc mắt nhìn Lệ Nam Khê, Lệ Nam Khê hiểu ý, biết hắn đang bảo mình tìm cách gọi Mạnh Nữ qua đây liền gật đầu ra hiệu đã biết.
Ngay lúc Lệ Nam Khê muốn mở miệng với Từ thị thì đột nhiên bên ngoài sương phòng truyền đến một trận ồn ào.

Ngay sau đó, một người bị đẩy ra ngoài sương phòng.
Lệ Nam Khê nhìn từ xa nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy xiêm y, phục sức của đối phương.
Một thiếu nữ cao giọng quát: “Đúng là không biết quy củ, ngươi lại dám làm như vậy! Xem ra ta không nói Trọng lão phu nhân trừng trị ngươi không được!” Nói rồi, nàng ta hung hăng lôi một người nằm xụi lơ trên mặt đất đi về phía trong phòng.
Thiếu nữ đang tức giận chính là Nghiêm Minh Duyệt.
Lúc này một bên váy trên người nàng đã ướt một mảng, bên trên còn dính rất nhiều lá trà.

Theo bước chân nàng đi tới bên này, lá trà từng lá từng lá rơi xuống đất, bị nàng giẫm lên, trở thành một vũng lá bùn nhỏ.
Người bị nàng lôi kéo rõ ràng là không muốn đi, cúi đầu đau khổ van nài, thanh âm mơ hồ không rõ, ngồi dưới đất không cho nàng kéo đi.
Nghiêm Minh Duyệt trợn tròn mắt hạnh, chỉ một nha hoàn Trọng gia nói: “Ngươi xem! Nàng làm hại ta thành cái bộ dạng này, ngươi mau tới giúp ta áp giải nàng sang đó!”
Dứt lời, một tay nàng đẩy đối phương xuống đất, căm tức nhìn hai nha hoàn.
Nha hoàn nhìn vào trong phòng cầu cứu.
Hai người bọn họ là người bên cạnh Lương thị, Lương thị nhìn chằm chằm vào hai người vừa gây họa, trong lòng vui vẻ, gật đầu một cái ý bảo có thể giúp đỡ.

Bọn nha hoàn lập tức tiến lên mạnh mẽ kéo nữ tử ngồi dưới đất dậy, kéo nàng đi vào phòng.
“Trọng lão phu nhân, xin ngài làm chủ cho ta.” Nghiêm Minh Duyệt vừa vào phòng đã tức giận mở miệng: “Nha hoàn nhà các người rất quá phận.

Mang trà cho ta mà nàng lại lo nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả là đổ hết chén trà lên người ta.” Nói xong, vành mắt nàng có chút đỏ lên: “Trà vừa mới châm, còn rất nóng.”
Lời này của nàng cũng không phải là giả.
Nếu chỉ không cẩn thận làm đổ trà, nàng cũng không đến mức tức giận như vậy, nhưng người này lại hất lên người nàng.

Nếu trà không nóng, nàng cũng còn có thể nhịn, nhưng trà nóng như vậy, xiêm y mùa xuân lại mỏng khiến da thịt nàng nóng như có lửa đốt.

Sao nàng có thể nhịn được?
Cho nên Nghiêm Minh Duyệt cũng không kịp để ý nhiều thứ, lập tức nổi giận —— thân thể nàng mềm mại, được nuông chiều lớn lên, chưa bao giờ phải chịu nhịn cơn giận!
Lương thị vừa nhìn liền biết kẻ gây họa là ai, lúc này đối mắt với Nghiêm Minh Duyệt chỉ trích, lại cực kỳ thân thiết lo lắng nói: “Ai da, nguy rồi! Thân thể nữ nhi gia không thể để bị tổn hại!” Bà gọi một bà tử đến, phân phó nói: “Ngươi nói với bát tiểu thư một tiếng, bảo nàng dẫn Nghiêm tiểu thư vào phòng đổi một bộ xiêm y mới đi.”
Chiều cao của Nghiêm Minh Duyệt và Trọng Phương Linh gần bằng nhau, vóc người cũng không khác lắm, cho nên nàng có thể mặc vừa xiêm y của Trọng Phương Linh.
Thấy Lương thị quan tâm chu đáo như vậy, Nghiêm Minh Duyệt rất cảm kích, phúc thân hành lễ cám ơn rồi đi theo bà tử đi tìm Trọng Phương Linh.
Nghiêm Minh Duyệt vừa rời đi, bọn nha hoàn đã áp giải kẻ gây chuyện đến trước mặt mọi người.
Hôm nay gặp chuyện không may chính là đích tôn nữ của Nghiêm các lão.
Từ thị thấy người bên cạnh mình chọc phải phiền toái lớn như vậy, nhất thời tức giận mắng: “Mạnh Nữ! Thường ngày ngươi làm việc không cẩn thận thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay ta đã ngàn trăm ngàn vạn lần dặn ngươi hôm nay là ngày quan trọng, sao người không chịu nghe hả!”
Cả người Mạnh Nữ đều run lẩy bẩy, liên tục cúi đầu.
Từ thị thấy nàng ta không chịu mở miệng nhận lỗi thì càng tức giận, định trừng trị nàng ta thật nặng.

Nhưng có lão phu nhân ở đây, bà cũng không thể vượt mặt lão phu nhân tùy ý luận tội, nên định tra hỏi nàng ta trước.
Ai ngờ bà còn chưa kịp hỏi, vị khách phương xa cao lớn kia đã đứng dậy bước nhanh về phía Mạnh Nữ.

Cuối cùng hắn dừng lại trước mặt Mạnh Nữ, chắn tầm mắt của nàng ta.
“Hương…!Nô?” Thanh âm luôn lớn của A Tra lúc này lại đầy vẻ khiếp sợ ngoài ý muốn: “Ngươi đúng là Hương Nô sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.