Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 34: Hắn không phải tự bênh, là bao che cho con


Đọc truyện Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi – Chương 34: Hắn không phải tự bênh, là bao che cho con

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Chu Cảnh nói nàng ăn bị đau bụng, hiện nay vừa nhìn hình như cũng không
phải như vậy. Nếu là tiêu chảy bình thường, ba ngày nay cũng dưỡng tốt
rồi, nhưng bây giờ trông nàng lại ỉu xìu, chẳng những không có khỏi hẳn, dường như lại càng nghiêm trọng hơn.

Đầu giường có cái bàn vuông làm từ gỗ lim đang để một chén dược, hẳn là chuẩn bị cho nàng.

Triệu Giới không mở miệng, Ngụy Côn ở một bên nói: “A La, Tĩnh Vương
điện hạ phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương tới thăm con, con đỡ hơn chút
nào chưa? Đã ngoan ngoãn uống thuốc chưa?”

Ngụy La liếc mắt nhìn chén dược ở đầu giường, lắc lắc đầu hai cái: “Còn chưa có uống phụ thân đã tới rồi”.

Chuyến này Triệu Giới đi quả thật có ý của Trần Hoàng Hậu, bất quá Trần
Hoàng Hậu không nói rõ, chỉ hy vọng hắn quan tâm tới bệnh tình của Ngụy
La, lại thật sự không ngờ hắn tự thân đến đây. Triệu Giới nhìn gương mặt nhỏ phấn nộn, ngồi vào đầu giường, đưa tay bưng chén sứ thanh hoa khắc
hoa văn liền cành, múc muỗng dược đưa tới bên miệng nàng: “Muội không
vào cung, Triệu Lưu Ly một mình không vui, để ta chuyển cho muội một
câu, nói nhớ muội”. Nói xong, hắn nhếch môi cười một tiếng: “Như thế nào đang yên đang lành lại ngã bệnh? Chẳng lẽ là do lần trước ăn nho nhiều
quá?”

Triệu Giới vừa nói dứt lời, Ngụy La đã nổi giận. Đều do miệng quạ đen của hắn!

Hai gò má Ngụy La nhô cao, oán hận nhìn hắn, bộ dáng thật sự đáng yêu: “Đại ca ca không được nói những thứ đó nữa”.

Triệu Giới nhịn không được cười lên, không nói thì không nói, lúc này
nàng đang bệnh hắn vẫn là không nên đùa nàng: “Đến, uống thuốc đi”.

Ngụy La mở miệng uống, vị thuốc đông y vừa tanh vừa đắng nhanh chóng
tràn ngập khoang miệng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngũ quan vặn lại
thành đoàn.

Dược mặc dù đắng như vẫn phải uống. Triệu Giới đút cho nàng một muỗng
lại một muỗng, thật vất vả mới uống hết, đắng tới nỗi hai mắt Ngụy La
đều đã nước mắt lưng tròng.

Triệu Giới dùng ngón cái xoa đi nước mắt trên mi nàng, lại cười nói:
“Nếu biết không ngon, cũng nên dưỡng bệnh cho tốt đi, khỏi bệnh rồi cũng không cần uống nữa”.


Hắn đang nói, chỉ thấy nàng từ dưới gối tìm ra một cái hộp nhỏ, mở ra,
lấy một khối kẹo đường màu tím cho vào miệng. Thống khổ trên mặt nàng
rất nhanh tiêu tán, chỉ còn lại thỏa mãn ngọt ngào. Triệu Giới như suy
nghĩ gì đó, thanh âm không nhanh không chậm hỏi: ‘Đây là cái gì?”

A La cầm nó trong tay giống như bảo bối, vẻ mặt tự hào nói cho hắn biết: “Đây là Thường Hoằng tặng muội, bên trong có rất nhiều kẹo đường, rất
ngọt”.

Triệu Giới chậm chạp a một tiếng, bất vi sở động, vẫn như cũ nhìn nàng.

Đầu óc Ngụy La xoay chuyển, nếu đã lấy ra rồi, có phải nên cho hắn nếm
thử một chút không? Nếu không cho nàng có vẻ keo kiệt rồi. Ngụy La đành
lựa ra một viên kẹo đường nhân quýt tròn vo, lưu luyến không rời đưa tới trước mặt hắn: “Đại ca ca cũng ăn một cái”.

Triệu Giới cong môi, hắn vốn dĩ không thích mấy thứ ngọt này, nhưng tiểu cô nương đã tự mình đưa lên miệng, hắn cũng không nên từ chối, liền
nuốt vào. Kẹo thật sự rất ngọt, vỏ đường bọc bên ngoài tan ra, vị quýt
bên trong liền tiến tới, tràn vào khoang miệng, vừa chua lại vừa ngọt.
Hắn suýt nữa muốn phun ra, lại thấy vẻ mặt chờ mong của nàng nhìn mình,
nhịn không được xoa xoa mi tâm nàng: “Ăn rất ngọt”.

Ngụy La mím môi cười một tiếng, hai mắt cong cong, xóa nhòa vẻ bệnh hoạn trên mặt, cả người có vẻ thêm tinh thần không ít.

Triệu Giới có chút nhớ nhung bộ dáng sinh long hoạt hổ của nàng, như cây ớt nhỏ, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều cảm thấy tâm tình rất tốt. Triệu Giới đem chén thuốc đã uống hết để ở trên bàn vuông, đứng dậy nói với
Ngụy Côn: “Trong phủ bản vương có nhiều dược liệu quý, nếu Tứ tiểu thư
có gì cần, cứ sai người tới Phủ Tĩnh Vương lấy thuốc, cứ nói là ý của
bổn vương là được”.

Ngụy Côn thụ sủng nhược kinh, liên tục nói với hắn, thật ra đại phu đã
khai dược rồi, cũng không có gì quá đáng ngại, chỉ là phần tâm ý này của Tĩnh Vương thật sự khó có, cho dù có thật sự đi lấy thuốc hay không,
cũng muốn nói lời cảm tạ. Người ở Thành Thịnh Kinh ai mà không biết,
Tĩnh Vương mười lăm tuổi đã là nhân vật lợi hại, có thù tất báo, thủ
đoạn tàn nhẫn, nếu trêu chọc hắn nhất định không có kết cục tốt. Ngược
lại, nếu có thể được hắn bao che, vậy ở Thành Thịnh Kinh này không có gì đáng ngại.

Lần trước A La đi Hộ Quốc Tự được hắn cứu, bây giờ ngã bệnh hắn cũng đến thăm, nói sao cũng thấy hai người có duyên phận, khó trách Tĩnh Vương
đối với nàng quan tâm hơn một chút.

Triệu Giới thăm Ngụy La xong, đến cùng cũng không phải nhi nữ của mình,
không tiện ở lâu, hắn cùng Ngụy Côn đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang
nhỏ nói chuyện: “Mấy ngày nay cứ để A La dưỡng bệnh cho tốt, không cần

vội vã vào cung, khi nào dưỡng tốt rồi lại đi cũng không muộn”.

Ngụy Côn gật đầu đáp ứng, cung kính đưa hắn tới cổng phủ, thấy hắn ngồi lên xe ngựa rời đi mới xoay người vào phủ.

*** *** ***​

Bên trong xe ngựa, Triệu Giới vén rèm cửa lên, cầm khăn tay đưa cho Chu
Cảnh ở ngoài, nói: “Điều tra xem thuốc này có thành phần gì, tác dụng
gì?”

Chu Cảnh tiếp nhận vừa mở khăn ra nhìn, bên trong là mẫu thuốc còn dư
lại lúc nãy. Hắn ta sửng sờ, ngẩng đầu nhìn Triệu Giới:”Điện hạ…đây
là…”

Triệu Giới không muốn nhiều lời, buông rèm xuống nói: “Đi thăm dò liền đi”.

Bọn họ vừa rồi đi qua Phủ Anh Quốc Công, bên trong chỉ có Tứ tiểu thư
uống thuốc, còn là vương gia tự tay đút nàng, đáp án hết sức rõ ràng…
Chỉ là Chu Cảnh có chút không rõ, Vương Gia vì sao phải hao tâm tổn trí
với một tiểu nha đầu như vậy? Hắn không nghĩ ra, đành phải nghe theo lời Triệu Giới làm việc, không lâu sau liền có kết quả.

Vốn tưởng rằng dược này điều trị tiêu chảy, không nghĩ điều tra ra lại
là dược trị độc! Chu Cảnh gấp gáp báo việc này lại cho Triệu Giới, sau
khi Triệu Giới nghe xong, trầm mặc một lúc, hỏi: “Trúng độc ngân hạnh?”

Chu Cảnh gật đầu, đem lời đại phu thuật lại nguyên văn một lần: “Ngân
hạnh chín ăn không có độc, nếu là ăn sống thì chứa độc tính, phản ứng
của tiểu hài tử là rõ nhất. Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công chắc là trúng
loại độc này”.

Nói xong, Chu Cảnh cũng không khỏi đau lòng cho vị tiểu thư này, ở trong phủ của mình cũng có thể trúng độc, có thể thấy tình cảnh của nàng thật sự không ổn. Không biết là ai hạ độc thủ với nàng, lại nhẫn tâm như
vậy, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Triệu Giới hiển nhiên cũng nghĩ tới
điểm này, suy nghĩ một lát, nhớ lúc mình tới thăm Ngụy La cả phòng còn
mấy rương hòm chưa kịp dọn dẹp, chắc hẳn có quan hệ với việc này.

Hắn kêu Chu Cảnh và Dương Hạo đi điều tra một chút, hai ngày nay ở Phủ
Anh Quốc Công có dị động gì, vì sao, đều phải báo cáo lại.

Rất nhanh hai người liền tra ra, chuyện này là do tam phòng của Phủ Anh

Quốc Công Liễu Thị gây ra. Mặc dù ở ngoài tô son trát phấn thái bình,
nói là phu nhân không cẩn thận để tiểu thư ăn phải ngân hạnh sống, nhưng chỉ cần tỉ mỉ điều tra liền phát hiện chuyện không đơn giản như vậy,
Không những thế, Chu Cảnh và Dương Hạo còn mang về một tin tức khác.

“Mẫu thân của Tứ tiểu thư Khương Thị năm đó chưa chết, mà là giả chết
rời khỏi Phủ Anh Quốc Công, Phủ Anh Quốc Công vì thế xây một tòa mộ chôn di vật và quần áo…”

Lúc trước Khương Diệu Lan rời đi có người trợ giúp, rời đi không báo
trước, Ngụy Côn cho dù muốn tìm người cũng tìm không được, nói với bên
ngoài nàng bệnh qua đời, chỉ có rất ít người biết được nàng ta chưa
chết, chỉ rời đi nơi này, về phần đi đâu, đến nay chưa ai biết được.

Chuyện giữa Khương Diệu Lan, Ngụy Côn và Ngụy Xương cũng không phải điều bí ẩn gì, tra hết sức dễ dàng. Bởi vậy, chuyện Đỗ Thị và Tam phu nhân
tại sao hại Ngụy La cũng trở nên dễ hiểu, đơn giản là lòng dạ ghen tuông của nữ nhân. Bởi vì ghen tị ngay cả tiểu hài tử sáu tuổi cũng không
tha.

Triệu Giới xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, từ từ nói: “Bá phụ Tam phu nhân có phải quan muối Liễu Đài Khanh không?”

Chu Cảnh vuốt cằm: “Đúng vậy”

Triệu Giới khép hờ mắt, lông mày giãn ra, trên mặt không hiện rõ hỉ nộ,
thanh âm cũng trầm ổn, không chút nào giống thiếu niên mười mấy tuổi:
“Muối vận là công việc béo bở, Liễu Đài Khanh chắc cũng vơ vét không ít. Sai người điều tra sổ sách mấy năm nay của hắn, chọn một hai vụ báo lại cho Hoàng thượng, cho hắn chịu khổ một chút”.

Chu Cảnh xác nhận. Nghĩ tới Vương Gia thật sự để ý tiểu nha đầu kia, bộ
dáng hệt như bao che con mình, bây giờ Liễu gia bị hắn để ý tới, sau này khẳng định không dễ chịu.

Chu Cảnh và Dương Hạo đang muốn rời đi, trước khi đi lại bị gọi lại,
Triệu Giới nói:”Dương Hạo về sau không cần hầu hạ ta, ngươi đi Phủ Anh
Quốc Công, thời khắc chú ý động tĩnh của tứ tiểu thư”. Dừng một chút lại nói tiếp: “Bảo vệ an toàn của nàng, nếu có tình huống gì thì bất cứ lúc nào cũng lập tức báo lại cho bổn vương”.

Dương Hạo cứng đờ, hắn ta và Chu Cảnh bên cạnh vương gia sáu năm, bây
giờ đột nhiên lại muốn đưa hắn ta đi, có chút kinh ngạc:”Vương Gia…”

Triệu Giới chống cằm, mở mắt nhìn hắn; “Ngươi không muốn đi?”

Cũng không phải là không muốn, chẳng qua là đột nhiên thay đổi hoàn
cảnh, hắn ta có chút không quen. Dương Hạo tiêu hóa một chút, nghe theo
phân phó: “Chuyện thuộc hạ bảo vệ Tứ tiểu thư có cần để nàng biết
không?”

Ánh mắt Triệu Giới trong trẻo nhưng mày khẽ cau lại, Dương Hạo liền biết mình vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn. Nếu để người biết rõ còn được sao? Tĩnh
Vương Gia sai người bảo vệ Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, đây là có
chuyện gì! Đối với thanh danh của hai người cũng không tốt, còn có thể
đưa tới những phiền phức không đáng có. Dương Hạo gấp gáp thay đổi:
“Thuộc hạ biết rõ, nhất định không phụ kỳ vọng của Vương Gia”.


Triệu Giới phất tay nói: “Đi xuống đi”.

*** *** ***​

Kể từ đó, Dương Hạo mỗi ngày đều ẩn nấp trong bóng tối chú ý động tĩnh
của Ngụy La. Mỗi ngày nàng ăn gì, nói những gì, với ai, thích uống mấy
thứ đồ ngọt nào, đều xem xét đánh giá tỉ mỉ. Buổi tối trở về Phủ Tĩnh
Vương liền lựa chút chuyện trọng yếu nói với Triệu Giới, nếu không có gì quan trọng thì đem hành động của Ngụy La báo cáo lại một lần.

Triệu Giới cũng không cảm thấy phiền, người nói người nghe, vừa nghe vừa làm chuyện của mình.

Ngày hôm đó Triệu Giới đang thẩm duyệt tư liệu về vận muối, Dương Hạo nói: “Tứ tiểu thư mọc răng”.

Động tác Triệu Giới ngừng lại, nhớ tới bộ dáng hở lợi của tiểu nha đầu
kia, mấy tháng qua đi rốt cuộc cũng mọc rồi. Hắn thấp giọng cười một
tiếng, nhấc bút lông nhỏ trên giá đánh dấu mấy chữ, không quên hỏi:
“Phản ứng của nàng thế nào?”

Dương Hạo nhanh chóng nói: “Tứ tiểu thư có vẻ rất vui vẻ, bộ dáng tươi
cười so với trước kia vui hơn nhiều… Nói chuyện cũng rõ ràng hơn”.

Triệu Giới bật cười, khi đó hắn chê cười nàng không còn răng cửa, nói
chuyện còn hở, chắc hẳn tiểu nha đầu kia ghi hận rất lâu. Bây giờ răng
cửa của nàng mọc ra, ngược lại có chút đáng tiếc, rốt cuộc không nhìn
thấy bộ dáng nói chuyện hở ra của nàng.

Ngụy La không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người ta giám thị,
lúc răng nàng mọc ra, rốt cuộc không cần bị chê cười nữa, tâm tình tốt
hơn nhiều.

Cùng lúc đó, Phủ Anh Quốc Công xảy ra hai chuyện lớn khác.

Một là nhà mẹ đẻ Tam phu nhân có vấn đề. Nhị bá phụ của Liễu Thị đảm
nhiệm muối vận, là một công việc béo bở nhiều người hâm hộ, chi phí tiêu dùng của cả Liễu gia đều dựa vào Nhị bá phụ duy trì, bây giờ lại xảy ra vấn đề. Liễu Đài Khanh bị tố cáo, Hoàng thượng chuẩn bị điều tra muối
vận, trên dưới Liễu gia đều cảm thấy bất an. Ai mà chẳng biết nước này
không trong, nếu thật sự điều tra, cho dù có mười cái đầu cũng không đủ
chém!

Tam phu nhân gần đây rất hoảng loạn, vốn dĩ bị Ngụy Xương phạt chép kinh phật, bây giờ vẫn tâm nguyện hương khói bái phật, mỗi ngày đều thành
tâm thành ý sao chép năm bản kinh phật mới an tâm. Nghĩ cũng đúng thôi,
Liễu Đài Khanh là trụ cột của Liễu gia, nếu hắn đổ, Liễu gia cũng xong
rồi. Liễu Thị mặc dù đã gả vào Phủ Anh Quốc Công, họa không dính vào
người bà, thế nhưng dù sao cũng là nhà mẹ mình, huống chi nếu không có
nhà mẹ đẻ dựa vào, sau này bà ở Phủ Anh Quốc Công cũng không dễ sống…

Một chuyện khác là Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên. Trời vào đông, càng ngày
càng lạnh, Đỗ Thị mang thai bụng to sống ở Ngân Hạnh Viên, trước sau chỉ có hai nha hoàn chăm sóc. Một ngày nọ bà ta lúc đi xuống không cẩn thận vấp ngã, mồ hôi đầy trán, thật là muốn sinh sớm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.