Đọc truyện Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi – Chương 28: Không nhịn được muốn dỗ nàng
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Phủ Tĩnh Vương nằm ở cuối con đường phía Đông của Thành Thịnh Kinh, Phủ
Anh Quốc Công nằm ở giữa con đường này, miễn cưỡng cũng coi như thuận
đường.
Nếu Hoàng Hậu đã lên tiếng, kiên quyết cự tuyệt thì thật không có đạo
lý. Triệu Giới đặt chén trà bằng ngọc lưu ly xanh trắng xuống, đứng dậy
chắp tay chào Trần Hoàng Hậu: “Vậy nhi thần cáo từ. Cũng đã không còn
sớm nữa, mẫu hậu sớm nghỉ ngơi!”
Trần Hoàng Hậu gật đầu, lệnh Thu ma ma đưa bọn họ tới cửa Khánh Hi Cung.
Ngoài cửa cung đình, một chiếc xe màu xanh dừng lại, bên ngoài bình
thường, bên trong lại xa hoa lãng phí. Ngụy La giẫm vào bậc thềm sơn đen làm từ gỗ lim, bấu víu bước lên xe ngựa, vén lên rèm vải tối màu, thân
mình hạ thấp một chút liền chui vào bên trong. Trong xe ngựa đặt một cái bàn nhỏ màu xanh mạ vàng khảm xà cừ, bên trên còn bày mấy thứ trái cây
và điểm tâm, vừa có mận vừa có đào, cũng có cả quả hạch và hạnh nhân.
Ngụy La nhìn thoáng qua Triệu Giới đang tiến vào ở phía sau, thầm nghĩ
người này thật là biết hưởng thụ, chỉ trong xe ngựa đã bố trí tinh xảo
như vậy, đủ để thấy trong cuộc sống thường ngày hắn có bao nhiêu tỉ mỉ.
Tâm tư Triệu Giới thâm trầm, hỉ nộ không lộ, tại sao hôm nay lại giúp nàng?
Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, dần dần chạy xa khỏi hoàng cung.
Ngụy La nghĩ không ra, nâng cằm nhìn chằm chằm quả hạch trước mặt, môi
hồng khẽ mím lại, bộ dáng không yên lòng. Hành động của Triệu Giới hôm
nay chắc chắn sẽ đắc tội với Nhữ Dương Vương, trong tay Nhữ Dương Vương
có binh quyền, lại là người có chiến công hiển hách, là một quân cờ rất
tốt, hắn vì sao lại không cần? Nghĩ đến đây, trong đầu nàng chợt lóe ra
một tia sáng đột nhiên nhớ tới!
Lý Tụng là thư đồng của Triệu Chương, không lẽ Nhữ Dương Vương tính toán phù trợTriệu Chương?
Nếu là như vậy, mọi việc có lẽ được thông suốt. Nàng cố gắng tìm tòi nhớ lại kí ức đời trước, Nhữ Dương Vương giúp đỡ Triệu Chương làm được gì?
Lúc này ông ta đã tỏ rõ thái độ chưa? Khó trách Triệu Giới muốn xuống
tay với Lý Tụng, hắn có lẽ muốn mượn cơ hội này làm rõ với Nhữ Dương
Vương, một quân cờ nếu không nắm được trong tay, không bằng phá hủy,
xong hết mọi chuyện.
Ngụy La cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, thì ra hắn không phải muốn giúp
nàng, nàng chẳng qua vừa vặn cho hắn một cơ hội để cảnh cáo Nhữ Dương
Vương mà thôi!
Tiểu cô nương đoan chính ngồi trên nệm êm, lông mi rũ xuống thật dài,
cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong chốc lát mím môi, chốc lát lại
làm ra vẻ đại ngộ bừng tỉnh. Lúc nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt,
đôi mắt đen nhánh sáng ngời chiến lấp lánh, khiến gương mặt nhỏ càng
thêm sinh động, đúng như lời Trần Hoàng Hậu nói, rất có linh tính.
Triệu Giới không khỏi nghĩ tới tình cảnh hôm nay hắn nhìn thấy ở trước
Ngự Thư Phòng, nàng cưỡi lên người Lý Tụng, hắn đứng sau không thấy rõ
nét mặt nàng, chỉ có thể thấy Ngụy La giơ mũi tên lên, không chút do dự
đâm xuống mắt Lý Tụng. Thân hình nhỏ nhắn đó chứa sức mạnh khổng lồ,
trong nháy mắt, hắn nghĩ rằng Lý Tụng chắc chắn sẽ chết, không nghĩ rằng ở giây phút cuối cùng nàng lại dừng lại.
Nàng hỏi Lý Tụng sợ sao, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo châm chọc.
Triệu Giới cảm thấy rất thú vị, hắn kêu người cột Lý Tụng vào mục tiêu
xác thật là để cảnh báo Nhữ Dương Vương, có điều cũng là vì nàng trút
giận. Nàng mới sáu tuổi, có thể làm càn, nếu có người dung túng, đứng ở
phía sau trợ giúp, giúp nàng đem mọi chuyện huyên náo lớn lên?
Triệu Giới thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa hạch trên bàn, cho rằng
nàng muốn ăn, liền cầm lấy bóp giữa hai tay, hạt dễ dàng mở ra. Hắn bóc
thịt hạch ở bên trong, thấy Ngụy La vẫn một bộ dáng tâm sự nặng nề, khóe môi không nhịn được nhếch lên, đem thịt hạch đút tới miệng nàng: “Mở
miệng!”
Ngụy La xác thật đang suy nghĩ vài chuyện, nàng đang nghĩ đời trước Nhữ
Dương Vương đã làm gì để giúp Triệu Chương đoạt lấy ngôi hoàng đế? Có
điều đó là bí mật cung đình, người trong dân gian không biết nhiều lắm,
nàng chỉ nhớ rõ sau này Lý Tri Lương bị Triệu Giới chỉnh hết sức thê
thảm. KHÔNG nói đến việc tước binh quyền, còn bị đày đến Trường Bạch Sơn làm quan, đó là chỗ thiên hàn địa đống, tuyết phủ kín núi, Lý Tri Lương ở đó chắc chịu nhiều đau khổ.
Xem ra đứng ở đúng bên cũng là chuyện rất trọng yếu.
Đầu óc Ngụy La nhanh chóng xoay chuyển, trong chốc lát đã phân tích xong tình hình, nàng đang chuẩn bị xem khi nào thì về đến nhà, bỗng nhiên
trước mặt hiện lên thịt đào đã bóc hết vỏ. Đây là hạch đào tươi, bỏ đi
lớp vỏ để lộ ra thịt đào trắng tinh bên trong, ăn ở trong miệng vừa ngọt vừa thơm. Nàng vô ý mở miệng, Triệu Giới liền đút nàng, Ngụy La ngẩng
đầu nhìn Triệu Giới ngọt ngào cười một tiếng: “Cảm ơn Tĩnh Vương ca ca!”
Triệu Giới thu tay lại, đem hạch đào còn dư để ở trên bàn nhỏ, hai chân
khoanh lại, chống cằm nhìn nàng: “Vừa rồi muội đang suy nghĩ gì?”
Nếu là lúc trước, hắn khinh thường việc hỏi tiểu nha đầu mấy vấn đề này. Tiểu hài tử có thể nghĩ gì chứ? Đơn giản là mấy chuyện vui đùa thôi.
Nhưng nàng lại không giống, nàng sẽ khiến người ta kinh hỉ, bên trong
cái đầu nhỏ nghĩ toàn mấy thứ vô cùng kỳ quái, làm cho hắn lần đầu tiên
sinh ra hiếu kỳ.
Ngụy La đương nhiên không thể nói cho hắn biết mình đang nghĩ chuyện đời trước, nàng cảm thấy hạch đào ăn thật ngon, vì vậy đem hạch đào hắn đã
bóp nát lấy tới, vùi đầu tiếp tục bóc tách: “Tĩnh Vương ca ca vừa rồi
bắn Lý Tụng như vậy, Lý Tụng sau khi trở về sẽ nói với phụ thân hắn, phụ thân hắn sẽ tức giận chứ?”
Triệu Giới có chút kinh ngạc nâng mi, không nghĩ tới nàng sẽ suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Nhưng như vậy thì thế nào? Mục đích của hắn là làm cho Nhữ Dương Vương tức giận, không tức giận hắn mới phải thất vọng.
Triệu Giới cười nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt: ‘Có bản vương ở đây, hắn tức giận thì có thể làm thế nào?”
*** *** ***
Xe ngựa chậm rãi chạy tới trước cửa Phủ Anh Quốc Công, lúc này trời đã
mù sương, chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà treo lơ lửng ở phía tây,
chiếu rọi phân nửa đường phố, phòng ốc của Thành Thịnh Kinh.
Triệu Giới ôm Ngụy La xuống xe ngựa, cúi người vuốt cánh môi nàng, lấy
xuống da hạch đào còn sót lại nơi khóe môi, trêu chọc nói: ‘Ăn ít một
chút, đừng đem cả cái răng cửa khác cũng nuốt mất”.
Ngụy La biết hắn lại đang chê cười nàng, nhịn không được phản bác:
“Trước đây đại ca ca nhất định không có rớt răng cửa, nếu không sao lại
cười nhạo muội?”
Nói xong miệng móp méo, xoay người rời đi.
Triệu Giới không nhịn được phá lên cười, tiểu nha đầu tức giận sao? Hắn
cũng không phải cố ý chọc nàng, chỉ là nhìn nàng hở cái răng cửa, liền
không nhịn được muốn trêu chọc một chút. Ai kêu phản ứng của nàng thật
thú vị, làm cho người khác bật cười.
Triệu Giới xoay người muốn lên xe ngựa, chợt thấy ngay cửa Phủ Anh Quốc
Công có một thiếu niên mặc áo màu chàm, cao lớn vững chãi, thanh nhuận
như gió.
Ngụy La đi đến cửa mới nhìn rõ Tống Huy, nàng kinh ngạc, miệng nhỏ mở
ra, đã trễ thế này, sao hắn còn đứng ở đây: “Tống Huy ca ca!”
Tống Huy chắc đã đứng ở đây một lúc lâu, mỉm cười ôm nàng lên: “Sao A La muộn như vậy mới trở về?”
Tống Huy nghe nói hôm nay Ngụy La vào cung làm thư đồng cho Thiên Cơ
Công Chúa, lúc này mới cố ý tới đây xem nàng một chút. KHÔNG nghĩ tới
hắn đợi cả hai canh giờ, Ngụy La vẫn còn chưa từ trong cung trở về. Tống Huy đang chuẩn bị hồi phủ, định ngày khác lại tới, vừa vặn thấy một cỗ
xe ngựa đi về hướng này, đúng là Tĩnh Vương tự mình đưa nàng về.
Tống Huy thi lễ với Triệu Giới xong liền ôm Ngụy La đi vào trong Phủ.
Khung xương Ngụy La mảnh mai, trên người không có nhiều thịt, ôm nàng
trong tay một chút cũng không nặng. Bước chân Tống Huy thoải mái, ôm
nàng đi liền tới Tùng Viên, thả nàng trên tú đôn khảm cẩm thạch có chạm
trỗ hoa văn hình sư tử, tỉ mỉ hỏi: “Dùng bữa ở trong cung sao?”
Ngụy La gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn mỉm cười, bộ dáng nhu thuận: “Dùng
qua, Hoàng Hậu nương nương giữ muội lại dùng bữa tối, cho nên mới về trễ như vậy”.
Không lâu sau, Ngụy Côn và Thường Hoằng cũng tới, nói lời cảm tạ với Tống Huy liền dẫn Ngụy La về phòng rửa mặt thay đồ.
Tống Huy thấy nàng không sao, cũng không tiện ở lâu, cáo từ Ngụy Côn trở về phủ.
Từ hôm đó về sau, mỗi ngày Ngụy La đều vào cung, tới Thượng Thư Phòng
nghe giảng bài. Thượng Thư Phòng có quy củ, năm ngày lên khóa, sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, việc học tiên sinh đã giao nhất định phải hoàn thành.
Ngụy La không những có thể học thêm kiến thức, quan hệ với Triệu Lưu Ly
cũng ngày càng thân thiết. Mỗi ngày sau khi học xong, Triệu Lưu Ly đều
giữ Ngụy La lại cùng nhau tập viết, viết xong bài tập tiên sinh giao mới để nàng về.
Ngày ở Thượng Thư Phòng trôi qua thật yên bình, thời gian như nước chảy cứ thế mà trôi qua?
Vì sao lại yên bình?
Bởi vì kể từ khi Lý Tụng bị Triệu Giới cột vào mục tiêu để bắn tên, nàng chưa từng thấy hắn ở Thượng Thư Phòng. Hắn không tới, Ngũ Hoàng Tử
Triệu Chương cũng không tới, Thượng Thư Phòng vắng bóng hai tiểu Ma
vương bọn họ, tự nhiên thanh tịnh hơn nhiều.
*** *** ***
Mùng bảy tháng tám là ngày giỗ của Khương Diệu Lan, Ngụy La xin Trần
Hoàng Hậu và sư phó cho nàng nghỉ một ngày, cùng Thường Hoằng đi ra
ngoài tảo mộ bái tế Khương Diệu Lan.
Ngụy La không có bao nhiêu tình cảm với Khương Diệu Lan, vốn dĩ nàng
không muốn đi, nhưng Ngụy Côn lại bắt họ phải đi. Không những thế, ông
còn cố tính nhờ Tống Huy dẫn hai người bọn họ đi viếng mộ.
Chính bản thân Ngụy Côn lại không đi, nhiều năm rồi ông cũng chưa từng
tới thăm mộ Khương Diệu Lan, đại khái là muốn trốn tránh gì đó, thủy
chung không muốn đối mặt.
Xe ngựa Phủ Anh Quốc Công đưa họ tới sườn núi, trước đây Ngụy La đã từng tới nơi này, tuy vậy trong trí nhớ của nàng cũng không còn đọng lại
nhiều. Nàng nắm tay Thường Hoằng đi tới trước bia mộ, cũng không biết
phải nói gì, tùy tiện vái một chút, đốt ít tiền giấy, ngay cả một giọt
nước mắt cũng không có.
Trên đường trở về tâm tư hai tiểu hài tử đều không tốt, Tống Huy cho
rằng bọn họ nhớ mẫu thuân, đau lòng cho họ, hắn cong môi cười hỏi: “Chốc lát vào thành, Tống Huy ca ca dẫn hai đứa đi mua đồ chơi bằng đường
được không?”
Thường Hoằng không có hứng thú, cả chút mặt mũi cũng không để lại cho hắn: “Không cần!”
Tống Huy không tức giận, cười hỏi: “Vậy đệ muốn gì, mứt quả?”
Thường Hoằng không để ý Tống Huy, nắm tay Ngụy La nói: “A La, đệ muốn ăn lương cao (1)”.
Ngụy La bỏ đi vẻ u ám trên mặt, cười híp mắt gật đầu: “Được, đệ muốn ăn gì tỷ liền ăn cái đó”.
Rất nhanh xe ngựa đã chạy vào trong Thành Thịnh Kinh, chạy qua sông đào
bảo vệ thành, vào trong cửa chính, khung cảnh náo nhiệt phồn vinh đều
hiện ra trước mắt. Xe ngựa đi tới ngã tư đường, Tống Huy kêu phu xe dừng xe lại bên đường, dẫn Thường Hoằng và Ngụy La xuống ngựa, cùng bọn họ
đi tới tiệm bánh đối diện quán trà.
Chỗ này mặc dù không có gì đặc sắc, nhưng lại chỗ bán lương cao nổi danh nhất Thành Thịnh Kinh. Ngọt mà không ngán, nhẹ nhàng khoan khoái, mỗi
ngày ở đây đều có không ít người nghe tiếng mà tới.
Tống Huy muốn dẫn bọn họ đi khuây khỏa, nên không vội trở về, ăn xong
lương cao còn dẫn bọn họ đi tới trước một quần hàng rong bán diện nhân
(2). Kim Lũ và Kim Ốc nhắm mắt đuổi theo bọn họ, ở sau còn có thị vệ của Phủ Trung Nghĩa Bá theo sát sợ bọn họ gặp chuyện không may. Sư phụ làm
bột nhìn theo bộ dáng của Ngụy La làm cho nàng một tiểu cô nương một
thân xiêm y hồng phấn trăm điệp, bộ dáng giống như đúc, ngay cả lúm đồng tiền và vẻ mặt dịu dàng cũng đều giống Ngụy La.
Ngụy La cầm lấy nó nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên vô cùng thích thú.
Nàng đang chuẩn bị đưa cho Thường Hoằng xem một cái, tuy nhiên vừa quay
đầu lại đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Người nọ chính là Lâm Tuệ Liên hôm trước nàng đã thấy trên đường.
Bà ta vẫn mặc bộ đồ cũ ngày hôm đó, trên đầu dùng một cây trâm bạc, áo
mặc màu hạnh hoàng. Hôm nay bà ta không cầm theo giỏ trúc, xem ra không
phải tới bán hoa lụa lấy tiền… Nhưng làm cho Ngụy La kinh ngạc là, bên
người bà ta còn có một người, chính là tiểu cô nương đã giúp nàng chạy
thoát khỏi Long Thủ Thôn!
Đêm hôm đó suýt nữa nàng bị phu thê Lâm Tuệ Liên chôn sống, nàng thừa
dịp lúc ban đêm chạy trốn, trên đường may mắn gặp được A Đại mồ côi cha
mẹ. A Đại không có họ hàng, một mình sống ở thôn sau độc lai độc vãng
lại rất ít người chú ý đến. Nếu không phải có A Đại giúp đỡ, nàng tuyệt
đối không có cách nào chạy thoát khỏi sự truy lùng của vợ chồng Lâm Tuệ
Liên.
Vì sao bây giờ A Đại lại ở cùng một chỗ với Lâm Tuệ Liên? Không những
thế, bọn họ thoạt nhìn có vẻ thân mật, giống như mẫu tử vậy….
Mẫu tử!
Ngụy La cả kinh, bị chính ý nghĩ của mình dọa hoảng sợ, ánh mắt không tự giác lạnh xuống.
Chẳng lẽ bởi vì đời này bọn họ không thu dưỡng nàng, cho nên đã thu
dưỡng A Đại? A Đại lớn hơn nàng bảy tuổi, bây giờ cũng đã mười ba. Đời
trước nàng âm hôn với nhi tử của họ là năm mười lăm tuổi, nếu như đối
tượng là A Đại, như vậy là chỉ còn có hai năm…
Ngụy La không nghĩ được nhiều, nàng muốn tiến lên xem chuyện thế nào, nhìn một chút xem người đó có đúng là A Đại không – –
Thân ảnh Lâm Tuệ Liên cách nàng chừng hai bước, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người ngăn cản đường đi của nàng.
Ngụy La ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt cương quyết quái đản phía trước,
vẻ mặt ngạo mạn không phải của Lý Tụng thì còn có thể là ai?