Đọc truyện Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại – Chương 51: Ra ngoài đi chơi
Chuyển ngữ ♥ Gyanji
Beta ♥ Nhã Vy
Từ sau khi Sở Lưu Uyển trở lại thì liền trở nên nhu thuận hơn nhiều, có
điều lại chẳng có chút tri thức nào, đừng nói là làm thơ, trong số những bài thơ Sở Lưu Uyển trước kia giữ lại còn có mấy mặt chữ mà nàng ấy
không biết ấy chứ chưa nói đến chuyện có thể viết được cái gì đáng kinh
ngạc như thi từ khiến cả Kinh đô khiếp sợ.
Hà Tương Tư cũng không phải là không để ý, dù sao thì trước kia con gái bà cũng là mẫu tiểu thư mà đám quan lại muốn cưới về cho con trai nhà
mình, cũng là niềm kiêu ngạo và vinh quang của mình, lúc bà cố ý đưa
những tập thơ đã ghi trước đó cho Sở Lưu Uyển, nàng ta đề sững sờ nhìn
bà, hỏi: “Mẹ, đây là thơ con làm sao? Sao vậy được, lợi hại vậy sao?”
Lúc đó Hà Tương Tư cũng chỉ có thể buồn bã bỏ qua.
Dù sao thì Sở Lưu Uyển cũng vẫn còn sống.
Đây hẳn cũng được coi là may mắn trong bất hạnh rồi.
Bởi vì Sở Lưu Uyển lại trở lại thành một đứa trẻ nên Sở Lưu Sương không còn mặt này mày nọ với Sở Lưu Uyển nữa, ngược lại còn chăm sóc tỷ tỷ mình,
có điều tính tình nàng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ con, thế nên cũng chẳng nhẫn nại được lâu. Nhưng Sở Thu Nguyệt lại cảm thấy trong lòng có cái
gì đó vướng mắc, vì thế vẫn thường qua chơi với Sở Lưu Uyển.
Sở Lưu Uyển cũng rất thích “Đường muội” này, hơn nữa còn vì cảm thấy không quen nên luôn bảo Sở Thu Nguyệt về sau chỉ cần gọi Lưu Uyển là được chứ không cần gọi cái gì mà Đường tỷ.
Sở Thu Nguyệt cũng đồng ý, thường xuyên đi với Sở Lưu Uyển ra khỏi Sở Phủ
chơi, trước kia “Sở Lưu Uyển” kết thù rất nhiều, bây giờ lại thấy Sở Lưu Uyển không còn thái độ như trước kia nữa, cũng chẳng nhớ được gì, bản
lãnh làm thơ cũng chẳng có, vì thế bọn họ lại đua nhau bỏ đá xuống
giếng, ví dụ như Lưu Tiên Nguyệt kia lần nào gặp Sở Lưu Uyển cũng cười
hì hì, lời nói có vẻ nhạo báng, có đôi khi Sở Thu Nguyệt cũng còn nghe
không nổi tính nói lại, nhưng Sở Lưu Uyển lại chẳng biết gì, chỉ nghe ra nghĩa đen của câu chứ chẳng biết người ta đang cười nhạo mình, vì thế
vẫn khiêm tốn “Trước kia rất giỏi, nhưng bây giờ không vậy nữa rồi.”
Lâu dần, mọi người cũng đều cảm thấy ức hiếp Sở Lưu Uyển cũng rất mất mặt,
huống chi Sở gia còn ở đó, mọi người lúc mới đầu cũng chỉ dám nói mỉa
nói mai, sau này lại đều chẳng làm gì nữa.
Hơn nữa tính tình Sở Lưu Uyển bây giờ ôn hòa hơn nhiều, tính tình lại trẻ
con, lời nói việc làm đều không giả tạo hay khoe khoang mà khiến cho mọi người ưa thích hơn. Rất nhiều người trước kia đối đầu với Sở Lưu Uyển
bây giờ lại biến chiến tranh thành tơ lụa, lại nói, tranh chấp kết thù
với một đứa trẻ tám tuổi thì còn hình tượng gì nữa?
Cũng coi như là trong họa gặp phúc, thanh danh của Sở Lưu Uyển càng ngày
càng khá hơn, mọi người cũng đều đồng ý làm bạn, Sở Lưu Uyển lại hay đi
với Sở Thu Nguyệt nên Sở Thu Nguyệt cũng quen biết thêm vài người.
Ví dụ như Lưu Tiên Nguyệt kia, vừa mơmí đầu cũng chỉ là lấy lòng Sở Lưu
Uyển mà thôi, Sở Thu Nguyệt nhìn thấy cũng chỉ thấy thú vị nhưng cũng
chẳng để trong lòng. Còn có chị em nhà Tư Mã, thái độ của Tư Mã Liên với Sở Lưu Uyển ngày càng tốt, hẳn cũng là vì Sở Lưu Uyển cũng không có gì
ảnh hưởng tới mình, Tư Mã Hà thì vẫn như cũ, thỉnh thoảng lại hỏi chuyện của Sở Triều Sinh, Sở Thu Nguyệt hiểu hẳn là Tư Mã Hà thật sự thích Sở
Triều Sinh, vì thế cũng thấy không tệ, thỉnh thoảng còn kể mấy chuyện
thú vị hồi bé của Sở Triều Sinh, chọc cho Tư Mã Hà cười ngặt nghẽo liên
tục.
Cuộc sống ở Kinh Thành trôi chảy hơn trước nhiều, chỉ là Chu gia và Sở Gia
coi như đã kết thù, cho dù Sở Xuân Nguyệt chết nhưng dù gì đứa con của
Chu Tử Giai cũng chết dưới tay Sở Thu Nguyệt, hai nhà có khoảng cách
cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Vì có mấy chuyện ở Thủy Lễ Thành nên Sở Liên Bình trở lại Thủy Lễ Thành
trước, nhưng vì chuyện Sở Lưu Uyển nên Sở Thu Nguyệt và Giang Thiến
Thiến cũng không trở về, đương nhiên cũng còn là vì Sở Xuân Nguyệt vẫn
chưa chôn được tử tế nên Giang Thiến Thiến vẫn chưa muốn về.
Về phần Giang Thành Văn thì lại càng không muốn về, bây giờ cậu ta lúc nào cũng như hình với bóng với Sở Lưu Sương, nếu chỉ là hai đứa trẻ con
chơi với nhau thì cũng chẳng có gì, nhưng Giang Thành Văn cũng không còn là trẻ con nữa, cậu ta đã 15 tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện, chuyện
chơi đùa với Sở Lưu Sương cũng thật không nên. Huống chi Tiền Mộng vẫn
còn bệnh ở Thủy Lễ Thành, lúc Sở Liên Bình còn có ý muốn dẫn cậu ta về,
nhưng Giang Thành Văn lại ấp a ấp úng, không nỡ rời khỏi Sở Lưu Sương,
Sở Liên Bình bí thế đành phải về Thủy Lễ Thành trước.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng có phần thấy là lạ, cho dù trước kia chỉ là
hiểu lầm nhưng bức Mai hàn đồ cũng là Giang Thành Văn vẽ cho mình, nàng
vẫn chưa tặng lại được cái gì, biết tâm ý của Giang Thành Văn thì cũng
coi như đó là may mắn.
Ban đầu Giang Thiến Thiến không có tâm tư quan tâm tới ai vì chuyện của Sở
Xuân Nguyệt, nhưng sau này lại phát hiện ra Giang Thành Văn và Sở Lưu
Sương có cái gì đó không đúng nên cũng cảm thấy nghi hoặc, vì thế cũng
hỏi Sở Thu Nguyệt mấy câu.
Tuy rằng bà chỉ nghĩ Giang Thành Văn và Sở Thu Nguyệt chưa có gì, cả hai
hẵng còn nhỏ, Tiền Mộng cũng chỉ trêu ghẹo mà thôi, nhưng dù sao trong
lòng cũng đã có chút ý, kết quả là vừa tới Sở phủ chưa được bao lâu,
Giang Thành Văn lại càng lúc càng thân cận với Sở Lưu Sương, còn Sở Thu
Nguyệt lại thân thiết với Sở Lưu Uyển hơn, chẳng mấy khi cùng xuất hiện
với Giang Thành Văn.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt cười khổ, có thể trả lời thế nào được đây?
Nàng chỉ nói: “Con cũng không rõ lắm, nhưng xem ý của biểu ca thì chắc là huynh ấy có hảo cảm với Lưu Sương.”
Giang Thiến Thiến cười nói: “Trước kia mẹ lại hiểu lầm. Thấy nó tốn công tốn
sức để vẽ cho con bức tranh đó, mẹ còn tưởng là… ha ha.”
Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm, đâu chỉ có mình mẹ hiểu lầm vậy đâu? Nàng cười
nói: “Chắc hẳn biểu ca là người đã đồng ý cái gì thì sẽ làm hết sức, còn lại cũng không nghĩ nhiều.”
Giang Thiến Thiến gật đầu: “Đây cũng là thói quen tốt.”
Sở Thu Nguyệt lại thầm nghĩ, ôi chao, cũng xem như là nửa thói quen xấu.
Sở Lưu Uyển cũng kết được kha khá nhiều bạn, tuy rằng tính tình còn nhỏ
tuổi nhưng lại đáng yêu, mọi người cũng liền vui vẻ làm bạn, Sở Thu
Nguyệt không thích ra ngoài chơi nên dần dần, Sở Lưu Uyển cũng không
kiên trì kéo nàng ra ngoài nữa. Đôi khi Sở Thu Nguyệt còn không nén được mà nghĩ thật ra Sở Lưu Uyển tám tuổi này thực ra còn biết săn sóc người khác hơn Sở Lưu Uyển kia nhiều!
Đang lúc giao thời, thời thiết đang vào mùa nóng nhất, hoa sen nở lại sớm
tàn, mặt trời nhô cao, nhìn quanh chẳng thấy mây đâu, chỉ cần ra ngoài
thôi là mồ hôi sẽ chảy không ngừng, quần áo càng ngày càng mỏng nhưng
vẫn không tài nào mát hơn nổi. Cho dù có quạt cả ngày cũng chỉ quạt ra
toàn hơi nóng.
Thời tiết như vậy, Sở Thu Nguyệt tất nhiên là càng ngày càng không muốn đi
ra ngoài, cũng may Sở phủ có một hầm băng không lớn không nhỏ, còn có
thể lấy ít băng ra đặt trong chậu rồi để trong phòng, ít nhiều cũng có
thể giải nóng đôi chút.
Cũng may cổ đại cũng không có hiệu ứng nhà kính gì đó, tuy khí trời đang
nóng nhưng sẽ nhanh đón mùa thu, trời càng ngày càng lam, trông ra như
thể bầu trời càng lúc càng cao lên, mây cũng loáng thoáng dần, gió mát
bay múa trong không trung như lùa qua từng gốc cây ngọn cỏ. Lá cây dần
dần rụng nhiều, thỉnh thoảng còn có lúc hạ nhân quét không kịp, đi qua
khoảng sân còn có thể nghe thấy liếc lá cây khô bị giẫm lên giòn tan.
Đã sắp mùa thu, cũng không lâu nữa là tới sinh nhật của Sở Thu Nguyệt,
nàng cũng không mong muốn gì nhiều, chỉ đang suy nghĩ xem có nên về Thủy Lễ Thành trước sinh nhật hay không. Nàng vẫn muốn có phụ thân đón sinh
nhật cùng.
Nhưng những người khác lại như thể không biết tới, Giang Thiến Thiến cũng sẽ
ngẫu nhiên nhắc tới nhưng không chú ý mấy, sinh nhật mười ba tuổi của Sở Thu Nguyệt thật ra cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng.
Có điều Sở Lưu Sương gần đây lại quấn lấy Giang Thành Văn nói muốn ra
ngoại ô đạp thu thưởng cúc. Sở Lưu Sương nói gì thì dường như Giang
Thành Văn đều đồng ý hết, có điều Sở Lưu Sương không muốn đi một mình mà còn muốn kéo cả Sở Thu Nguyệt đi.
Sở Thu Nguyệt không hiểu, đang êm đẹp sao tự nhiên lại muốn nàng đi làm bóng đèn làm chi vậy.
Sở Lưu Sương lại nghĩ gần đây Tôn Sắt Tiêm không được khỏe, vì thế Sở Yên
Ba không thể đi với bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Sở Thu Nguyệt
là đi được, hai người có ý rằng chỉ mỗi hai bọn họ ra ngoài thì không
hay cho lắm, bởi vậy mới muốn kéo thêm người ngoài đi nữa. Sở Thu Nguyệt đương nhiên là không muốn đi, chỉ nghĩ giúp cách: “Mọi người có thể
mang hạ nhân đi cùng mà, có gì đáng ngại đâu.”
Trước kia nàng ra ngoài với Lâm Khang Dạ cũng thế mà.
Nói đến Lâm Khang Dạ, Sở Thu Nguyệt đã tới kinh thành khá lâu mà chỉ gặp
mỗi Lâm Khang Dạ, Lâm An Dạ thì chẳng gặp lấy một lần. Theo ý hoàng
thượng, từ lần Lâm An Dạ lập kỳ công, Bạc Tây Vương đã quy thuận đồng ý
lui về phía Tây, còn đồng ý dùng dê bò và quân triều để đổi tơ lụa và
muối.
Bởi vậy nên mọi người đều rất vui vẻ, thánh thượng lại càng muốn thừa thế
xông lên, muốn mở rộng lãnh thổ ra nhiều phía khác nữa, thậm chí còn
muốn đánh vào Lý Đức. Chuyện cụ thể Sở Thu Nguyệt cũng không hiểu mấy,
dù sao đây cũng là chuyện cơ mật quân sự.
Sau khi đánh Mạt Tây lập được đại công trở về, Lâm An Dạ liền được phong
“An Định Hầu”, được xưng là “Văn có thể an bang, võ có thể định quốc”.
Bởi vì trong tên của Lâm An Dạ có một chữ “An” nên những phong hào thánh thượng ban cho, bất luận là Phiếu An giáo úy hay là An Định hầu đều có
chữ ”An”.
Dưới trướng Thiền Vu Lý Đức có nhiều thủ hạ tương đối lợi hại, trừ Hưu
Tuần Vương là vì bị trúng kế, tuy nhiên cũng làm Quân Triêu bị ảnh hưởng khá lớn, ngoài ra còn có mấy kẻ nổi danh xấu xa khác như Côn Tà Vương,
Hưu Chư Vương, Tây Kỳ Vương,… Đương nhiên còn có địa vị gần Thiền Vu
nhất là Tả Hiền Vương, hiện nay Tả Hiền Vương là Thái tử của Thiền Vu.
Chuyện của người Mạt Tây thật sự là quá sức mất mặt, lúc nào cũng tự
hào vào tài nghệ cưỡi ngựa, bắn cung làm người Lý Đức tức giận không
thôi, đồng thời còn không quan tâm đến Hưu Tuần Vương mà ký hiệp ước
cùng Quân Triêu trên tính mạng của Hưu Tuần Vương, tự ý xâm phạm vào
lãnh thổ Quân Triêu, vượt qua thẳng ranh giới ngầm Liên Mại Sơn, chiếm
Tây Bắc bình nguyên.
Hoàng thượng đối đãi như thế, bọn chúng còn muốn gì nữa?
Từ ngày Quân Triêu khai quốc tới nay, chính sách khắc nghiệt của tiền
triều khiến cuộc sống người dân vô cùng nghèo khó. Trong mấy trăm năm
qua tuy là đang chỉnh đốn và xây dựng đất nước nhưng đối với người Lý
Đức hung hãn cũng đã cung phụng vàng bạc cốt để hòa hiếu kết giao. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp, kinh tế phát đạt, nhân tài
đông đúc, đang dần ngày một phồn vinh, đúng hơn là đang trong thời đại
hoàng kim, hoàng đế còn chưa đi tìm người Lý Đức để gây hấn, người Lý
Đức lại lòng tham không đáy như vậy, đương kim thánh thượng làm sao có
thể không tức giận?
Mấy ngày gần đây, hoàng thượng cũng đang lo lắng không biết nên phái
người nào xuất chinh đến núi Tây Bắc bình nguyên, cần bao nhiêu binh,
mục tiêu là gì. Lâm An Dạ tất nhiên là muốn đi, nhưng chàng còn trẻ
tuổi, do bi kịch lần trước của Dương Khánh, hoàng thượng cũng đã dự định để chàng đi nhưng bây giờ đang muốn chọn một lão tướng đáng tin cậy đi
Tây Bắc cùng Lâm An Dạ.
Những chuyện này đều là do Lâm Khang Dạ nói cho Sở Thu nguyệt. Chuyện
lớn thì Sở Thu Nguyệt đã biết, nhưng chi tiết đều là Lâm Khang Dạ kể.
Lâm Khang Dạ cũng muốn đi theo xuất chinh, nhưng dù sao cậu ta cũng còn
nhỏ tuổi, có đi theo thì cũng chỉ có thể làm một tiểu quan.
Tình huống cụ thể Lâm Khang Dạ cũng không biết rõ, hơn nữa hai người
cũng không nói nhiều về chuyện này. Lâm Khang Dạ chủ yếu chỉ hỏi về
chuyện của Sở Xuân Nguyệt, còn an ủi Sở Thu Nguyệt, nhưng Sở Thu Nguyệt
bảo không có gì, mọi thứ vẫn bình thường.
Về phần Sở Lưu Uyển, tuy cậu ta đã từng thầm mến Sở Lưu Uyển nhưng giờ
cũng đã chết tâm. Trong lòng Lâm Khang Dạ đang rất phức tạp, nhìn vẻ mặt của cậu ta cũng có thể hiểu được một chút. Dù sao Lâm Khang Dạ và Sở
Thu Nguyệt cũng không mấy thân thuộc, vì thế hai người cũng không nói gì nhiều, chỉ nói bảo toàn được tính mạng đã là vô cũng may mắn, mọi
chuyện sau này sẽ từ từ tốt lên.
Ý của Sở Thu Nguyệt cũng không tệ, nhưng Sở Lưu Sương cảm thấy có hạ
nhân ở bên cạnh thì không được thoải mải, cứ cảm thấy kì lạ sao sao đó.
Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm không cần thiết phải nhiều chuyện như vậy chứ,
mình đi bên cạnh thì không phải càng kỳ lạ hơn sao? Nhưng cuối cùng vẫn
không lay chuyển được thỉnh cầu của Sở Lưu Sương và Giang Thành Văn,
không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý đi theo bọn họ.
Thật ra mùa thu cũng chẳng có gì để xem, không thể sánh với mùa xuân
trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía. Nhìn lại quang cảnh bây giờ thật
dúng là ảm đạm.
Nhất là…
Sở Thu Nguyệt nhìn hai người nàng nàng ta ta, thật đúng là bất đắc dĩ vô cùng.
Nhất định là lúc đó đầu óc xảy ra vấn đề gì mới đồng ý ra ngoài cùng hai người bọn họ!
Chỉ thấy một mình Sở Lưu Sương đi nhanh phía trước cười ha hả, nhìn
cành khô lá héo cũng có thể vui vẻ vừa chạy vừa nhảy nửa ngày. Mấy ngày
trước trời đổ mưa làm đường rất lầy lội, Sở Lưu Sương không ngừng trẹo
chân nhưng vẫn hết sức phấn khởi. Giang Thành Văn lại cẩn thận từng li
từng tí theo thật sát bên cạnh Sở Lưu Sương, thấy Sở Lưu Sương trượt
chân liền vội vàng đưa tay đỡ lấy, xem nàng như là báu vật quý giá không cẩn thận sẽ bị vỡ.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt buồn cười, nhưng cũng hiểu được Giang Thành Văn là thật lòng đối xử tốt với Sở Lưu Sương.
Thấy Sở Lưu Lương càng lúc càng đi vào bên trong, Sở Thu Nguyệt không
khỏi bận tâm, khuyên nhủ: “Lưu Sương, biểu ca, đừng đi nữa, khu vực gần
đây không được an toàn, có không ít sơn tặc cướp bóc.”
Nghe Sở Thu Nguyệt nói, Giang Thành Văn cũng gật đầu: “Đúng vậy, Lưu Sương, đừng đi thêm nữa….”
Giang Thành Văn luôn chiều theo ý Sở Lưu Sương, xem như lẽ dĩ nhiên.
Như thế đương nhiên là không tốt, tuổi Sở Lưu Sương còn nhỏ, lại được
nuông chiều đến tự kiêu, bây giờ đang có cảm tình tốt với Giang Thành
Văn thì tất nhiên là càng thân thiết với huynh ấy càng tốt. Nhưng Giang
Thành Văn tốt xấu gì cũng lớn tuổi hơn lại luôn làm theo ý của Sở Lưu
Sương, như vậy cũng không nên.
Sở Lưu Sương dừng bước, bất mãn quay đầu lại sẵng giọng: “Thu Nguyệt
đường tỷ, sao tỷ lại luôn nhát gan như vậy! Thành Văn biểu ca, sao huynh cũng thế rồi? Ba người chúng ta như thế này, bọn cướp lẽ nào nhìn không ra là trên người không có tiền sao? Đang yên đang lành thì sao lại đánh cướp chúng ta?”
Sở Thu Nguyệt lắc đầu: “Có gì không đúng sao, nhìn cách ăn mặc của
chúng ta cũng đoán được không phải là gia đình nghèo khổ, nhỡ như bọn họ bắt chúng ta đi thì phải sao bây giờ?”
Dừng lại nhìn chung quanh một chút: “Ở đây thưa thớt không có một bóng
người, đến lúc có đó muốn kêu cứu cũng không thể.”
“Ôi chao, Thu Nguyệt đường tỷ thật là!” Sở Lưu Sương không phản bác,
chỉ là đang tức giận, “Nếu như tỷ sợ thì tỷ cứ đi về trước… Thật là, sao tỷ lại nghĩ nhiều đến như vậy chứ! Thành Văn biểu ca, còn huynh?”
Giang Thành Văn hết nhìn Sở Thu Nguyệt lại nhìn sang Sở Lưu Sương, cười có lỗi với Sở Thu Nguyệt: “Vậy hay là chúng ta đi cùng Lưu Sương đi.”
Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, hai người cứ đi đi, ta về trước.”
Nếu hai người đã cố ý như vậy thì cũng không nên liều mình giúp quân
tử, huống hồ hai người họ chàng chàng nàng nàng, có đi theo cũng như
người thừa.
Ai ngờ ngay lúc này liền xảy ra biến cố.
Từ hai bên đường, bốn người vạm vỡ bỗng nhiên xông ra, tay cầm đao nhọn sáng loáng, còn chưa kịp phản ứng thì ba người đã bị vây vào giữa.
Sở Thu Nguyệt là người đầu tiên phản ứng kịp, tim rơi lộp bộp, biết là
không hay rồi, mình rõ ràng đúng là miệng quạ đen không sai mà.
Bốn người kia không nói mấy câu đại loại như “Đường này ta mở, cây này
ta trồng”, chỉ là người cầm đầu kia quát dẹp đường: “Ba đứa nhóc các
ngươi thật to gan, lại dám lên núi như vậy, đúng là dê béo dâng tới
miệng, ha ha!”
Mãi một lúc sau Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương mới phản ứng được, tính tình Giang Thành Văn cũng khá khép kín, mặt đỏ lên, cắn chặt môi không
dám nói, Sở Lưu Sương sợ hãi lên tiếng: “Các ngươi định làm gì?!”
Sở Thu Nguyệt thực sự muốn đánh Sở Lưu Sương một trận, bọn chúng còn
định làm gì nữa, chẳng lẽ mời bọn họ về làm khách sao?
Người cầm đầu kia cười lạnh, nói: “Nhìn quần áo các ngươi như vậy có vẻ là con cái nhà giàu, bởi vậy nên ta sẽ không làm các ngươi bị thương,
trong ba người các ngươi một người ở lại, còn hai người kia về nhà báo
tin, đem một trăm lượng bạc đến đây – chỉ cần hai người đem đến, nếu dẫn theo nhiều người, ta sẽ giết đứa ở lại!”
Sở Lưu Sương cả giận nói: “Một trăm lượng?! Sao các ngươi tham thế?!”
Trong tình huống bây giờ thì tốt nhất là không nên chọc giận bốn tên
này, ba người bọn họ đều là trẻ con, cũng hoàn toàn không biết võ công.
Bốn tên hán tử này đã nói không muốn tổn thương đến tính mạng bọn họ,
tuy rằng cũng không biết là thật hay giả nhưng nhìn hắn cũng có chút khí phách, chắc sẽ không nuốt lời.
Sở Thu Nguyệt nói nhỏ: “Một trăm lượng bạc tuy nhiều nhưng đổi lại mạng sống thì như vậy cũng đáng.”
“Ừ, cũng đúng.” Sở Lưu Sương đè lửa giận xuống, nhìn Giang Thành Văn, “Biểu ca, huynh nói đi, ai sẽ ở lại?”
Giang Thành Văn ngẫm lại, nói: “Huynh ở lại.”
“Hả?” Sở Lưu Sương sửng sốt, vội vàng lắc đầu khuyên nhủ, “Thành Văn
biểu ca, sao huynh có thể ở lại nơi này được chứ?”
Giang Thành Văn ngạc nhiên nói: “Các muội đều là trẻ con, lẽ nào để một trong hai muội ở lại đây sao?”
Giang Thành Văn tất nhiên là không có tâm cơ gì khác, nhưng Sở Thu
Nguyệt nghe như vậy thì rõ ràng Sở Lưu Sương là đang luyến tiếc Giang
Thành Văn, sợ huynh ấy bị tổn thương, mà chính nàng ta tất nhiên cũng sẽ không chịu ở lại– như vậy Sở Lưu Sương chẳng phải là muốn mình ở lại
sao.
Sở Thu Nguyệt ngược lại cũng không mất hứng hay buồn rầu gì. Sở Lưu
Sương vẫn luôn vô tâm vô phế như vậy, khi đó mình bị cầu đả thương, nàng ta cũng không hỏi han gì, cũng chỉ có Giang Thành Văn còn chút để tâm.
Sở Lưu Sương cũng không phải là người xuyên không, chỉ là từ nhỏ được
nuông chiều nên luôn cho mình là trung tâm. Trước đây là do Sở Lưu Uyển
nên vẫn còn rụt rè, bây giờ Sở Lưu Uyển như vậy, Sở Lưu Sương liền càng
thêm làm càn hết lần này tới lần khác, giờ lại vừa hay có thêm một Giang Thành Văn toàn tâm toàn ý đối xử tốt.
Sở Lưu Sương giẫm chân: “Ôi chao, Thành Văn biểu ca cũng không phải
nghĩ vậy, nhưng nếu như muội và Thu Nguyệt trở về lại đụng phải kẻ xấu
khác, mà bọn muội đều là trẻ con thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Thành Văn nói: “… Như vậy thì cũng không hay.”
“Đúng vậy!” Sở Lưu Sương nói rồi liền nháy nháy mắt “Vì vậy huynh nói xem ai sẽ ở lại đây?”
Lúc này Giang Thành Văn cũng đã nhìn ra được ý của Sở Lưu Sương, huynh
ta khổ sở nhìn Sở Thu Nguyệt, giữa chân mày lộ vẻ do dự.
Bốn vị đại hán từ lâu đã không nhịn được nói: “Ba đứa các ngươi sao
lại dài dòng như vậy?! Mau để lại một đứa, không thì cả ba đều phải ở
lại!”
Sở Lưu Sương sợ không ổn nên vội vàng nói: “Đường tỷ, Thu Nguyệt đường tỷ, mau…”
Sở Thu Nguyệt im lặng nãy giờ lạnh lùng cắt lời: “Lưu Sương, trong lòng tỷ đã rõ ràng, nhưng muội nên nhớ kỹ, vốn là muội nằng nặc đòi tới đây, lúc đầu tỷ cũng đã nhắc qua là không nên đi tiếp vào trong, chính muội
nổi giận làm trái, bây giờ xảy chuyện tỷ lại phải ở lại. Lưu Sương, muội đúng là muội muội tốt.”
Bị nói đến không thể đáp lại, Sở Lưu Sương đỏ mặt thẹn quá hóa giận
nói: “Đường tỷ, Thu Nguyệt Đường tỷ, tỷ cứ ở lại đây đi! Muội và biểu ca đi một chút sẽ trở lại thôi mà!”
Nói xong liền vội vàng tìm đồng minh liền nhìn sang Giang Thành Văn, nói: “Có đúng không vậy, Thành Văn biểu ca?”
Giang Thành Văn nghe Sở Thu Nguyệt nói cũng hiểu được nếu như để nàng ở lại thì thật sự có lỗi với nàng, nhưng bị Sở Lưu Sương truy hỏi, hắn
lại không có chủ ý gì, nhìn một bên là mặt lạnh của Sở Thu Nguyệt, một
bên là Sở Lưu Sương cầu xin không ngừng, Giang Thành Văn, hắn chậm rãi
nói: “Thu nguyệt, vậy…”
Sở Thu Nguyệt cười lạnh nói: “Quên đi, muội đã sớm đoán được sẽ như
vậy. Thành Văn biểu ca, huynh luôn không muốn người khác bị đau khổ,
tính tình đương nhiên là tốt, chỉ là huynh không có chính kiến của bản
thân. Bây giờ Lưu Sương muốn làm gì, huynh liền làm cái đó, muội thật
không biết nói gì nữa. Thôi hai người mau đi đi.”
Sở Thu Nguyệt cũng không trách móc hai người họ, thế nhưng trong từng
câu từng chữ nói ra ngược lại làm người ta không ngẩng đầu lên được.
Giang Thành Văn thở dài nói: “Thu Nguyệt, huynh và Lưu Sương sẽ lập tức
quay trở lại.”
Sở Lưu Sương cũng nhìn Giang Thành Văn, hai người mặt đỏ tới mang tai cùng đi xuống núi.
Mấy tên đại hán kia nhìn nhìn xung quanh tìm một tảng đá cao bằng
phẳng để ngồi, cũng dắt theo Sở Thu Nguyệt theo phía sau, Sở Thu Nguyệt
ngoan ngoãn đi theo ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó bốn người kia hỏi:
“Nhóc con, ngươi là con nhà ai?”
Sở Thu Nguyệt nói: “Sở gia.”
“Sở gia?” Đối mặt với bọn chúng vài lần, vẻ mặt cũng không có gì đặc
biệt, “Có phải là gia đình của Sở Liên Đinh kia không?”
Tuy rằng bọn họ đang gọi thẳng tên của Sở Liên Đinh nhưng Sở Thu Nguyệt cũng chỉ có thể làm ngơ như không nghe thấy, giặc cướp vốn dĩ là phản
xã hội… Vì thế nên chỉ gật đầu, nhưng thật ra trong lòng đã có vài phần
kinh ngạc, bọn họ cũng biết về Sở Liên Đinh.
Bốn người kia cũng gật đầu rồi không nói gì nữa.
Bởi vì sợ bốn người kia lúc nào đó nổi điên lên rồi diệt khẩu, Sở Thu
Nguyệt vẫn cố hết sức làm như người vô hình dịch sang một bên, thỉnh
thoảng chỉnh lại váy, xem lại giày, tránh xa bọn họ một chút.
Bốn người kia to nhỏ nói chuyện nên cũng không chú ý, tốt xấu thế nào
thì bây giờ Sở Thu Nguyệt cũng không phải ngồi giữa bốn người bọn chúng. Bốn người kia vừa nói vừa cười sung sướng, chắc là đang thương lượng
lát nữa nhận tiền xong sẽ làm gì nên trong lòng rất vui vẻ.
Sở Thu Nguyệt ngồi một mình một bên, trong lòng thực sự u sầu và bất
đắc dĩ, nàng chống cằm nhìn cảnh sắc mờ mịt xung quanh, thật không biết
khổ cực chạy theo Sở Lưu Sương tới đây làm gì? Aiz…
Chỉ mong hai người nghìn lần vạn lần đừng làm mấy trò gian xảo gì, bắt
được bọn chúng hay không chỉ là việc nhỏ, dù sao cũng sẽ có cơ hội. Nếu
như bọn họ mà đem nhiều người lên núi thì lúc đó thật là đáng sợ.
Một lát sau, bỗng nhiên có một bóng người lướt qua bên cạnh, tốc độ
không thể tưởng tượng nổi, Sở Thu Nguyệt chưa phản ứng kịp đã bị người
ta nắm cổ tay, sức lực người nọ vô cùng lớn, cả người Sở Thu Nguyệt bị
lôi đi, cũng đứng lên theo, sau đó bỗng nhiên bị mang chạy đi vài bước.
Đợi đến lúc Sở Thu Nguyệt tỉnh táo lại thì chỉ nhìn thấy phía trước là một bóng lưng đứng thẳng thon dài, bốn vị hán tử cũng chợt đứng lên:
“Là ai?!”