Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 38: Ý định của Sở Lưu Uyển


Đọc truyện Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại – Chương 38: Ý định của Sở Lưu Uyển

Chuyển ngữ ♥ Phong Anh
Beta ♥ Đặng Trà My

Bởi vì chuyện với Ngọc Liêm, tâm tình Sở Lưu Uyển không được tốt, vì thế lúc gặp ở hội xúc cúc, nàng ta dứt khoát chào hỏi Ngũ hoàng tử trước – trước kia đều là Ngũ hoàng tử mở miệng trước, mà nàng ta lại muốn gìn giữ rụt rè.

“Ngũ hoàng tử.”Sở Lưu Uyển dịu dàng cúi đầu, Ngũ hoàng tử vội nói: “Ta và nàng quen nhau như vậy rồi, đây lại là nơi riêng tư, còn nghi thức xã giao gì chứ?”

Sở Lưu Uyển thở dài, nhìn qua cây đào bên tường không nói gì.

Tâm tư Ngũ hoàng tử ra sao, đương nhiên hiểu được vì sao Sở Lưu Uyển thở dài, nhưng chỉ giả ngu: “Sở tiểu thư vì sao lại thở dài?”

“Ngũ hoàng tử, không gạt huynh, ta đang nghĩ về thị nữ kia.”Sở Lưu Uyển lắc đầu nói: “Chính là Ngọc Liêm.”

Ngũ hoàng tử cười cười nói: “À, là nàng ấy.”

Sở Lưu Uyển quay đầu lại, hơi oán trách nói: “Ngũ hoàng tử, sao huynh thu nhận Ngọc Liêm vào phủ lại không nói với muội?”

Ngũ hoàng tử nói: “Ngày ấy tuyết rơi nhiều, ai ngờ Ngọc Liêm nửa bò nửa quỳ đến quý phủ của ta, lúc đầu có vài gia đinh ngăn cản không cho nàng ấy đi vào, lúc đó ta ở bên ngoài, vừa vặn trông thấy nàng ấy. Khi đó trên người nàng ấy đã đắp một tầng tuyết rồi, ta biết nàng ấy là tì nữ thiếp thân của nàng nên để nàng ấy vào, còn để hạ nhân tắm rửa cho nàng ấy một chút. Ta hỏi nàng ấy sao lại biến thành như vậy, nàng ấy nói mình làm sai chuyện nên bị phạt.”

Dứt lời liền ý tứ hàm xúc mà nói: “Ta hỏi nàng ấy làm sai cái gì, nàng ấy lại không nói, chỉ nói mình tự tìm. Chỉ vì ngưỡng mộ ta cho nên chủ động mượn cơ hội nói chuyện, lại làm cho tiểu thư không vui.”

Sở Lưu Uyển đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Ngọc Liêm quả nhiên nói cho Ngũ hoàng tử, trên mặt lại buồn rầu, nói: “Ngọc Liêm quả là hiểu lầm muội.”

“Ồ?” Ngũ hoàng tử nhíu mày hỏi: “Hiểu lầm gì?”


“Thật ra muội đúng là có giận Ngọc Liêm, nhưng không phải vì chuyện này. Ngũ hoàng tử phong độ tư thái như vậy, Ngọc Liêm hâm mộ huynh muội có thể hiểu, nàng ấy nói chuyện với huynh, muội cũng không thấy có ảnh hưởng gì, muội tội gì phải tức giận? Chỉ là Ngọc Liêm không kín miệng, muội nghe nàng ấy nói với hạ nhân Ngũ hoàng tử rất ưu thích nàng ấy, do tức giận nên muội phạt nàng ấy đứng ngoài cửa nửa canh giờ, đương nhiên còn đút túi thơm cho nàng – ai biết nàng ấy lại không phục, ồn ào nói ‘Ta đi tìm Ngũ hoàng tử!’ rồi bỏ chạy, muội lo lắng nàng ấy gây chuyện, phái hạ nhân đi tìm, ai ngờ mất dấu, về sau không gặp được nàng ấy con lo lắng rất lâu.”

Dứt lời còn nửa thật nửa giả lau khóe mắt.

Ngũ hoành tử lại không cười mà nói: “Thì ra là thế. Về sau Ngọc Liêm cầu xin ta thu nàng ấy làm thị nữ, ta cũng không sao cả, liền để cho nàng ấy ở lại, ai biết nàng ấy lại cầu ta đừng nói cho nàng chuyện này, trong khoảng thời gian này ta bề bộn công việc, cũng không có thời gian nói cho nàng biết, cho nên trì hoãn đến giờ, về sau nàng ấy tiến cung, ta lại càng quên mất.”

“Đúng, nếu như nàng ấy không tiến cung, ta không đi kinh trập, chỉ sợ đến giờ cũng chưa biết chuyện.”Sở Lưu Uyển oán trách nhìn Ngũ hoàng tử, “Chỉ vài lời nói của Ngọc Liêm, Ngũ hoàng tử lại vô cùng tin tưởng.”

“Nào có.” Ngũ hoàng tử cười cười: “Nếu thật là như thế, ta đây cũng không cười cười nói nói với nàng ở đây rồi. Ta đúng là vẫn còn tin nàng nhiều hơn, chỉ là hiểu được tính tình của nàng, nàng trời sinh thiện lương, chỉ sợ Ngọc Liêm phạm sai lầm lớn cũng sẽ không thật sự tổn thương nàng ấy, cho nên mới giữ nàng ấy lại.”

Ngũ hoàng tử vừa nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng Sở Lưu Uyển liền rơi xuống, lại có thêm vài phần cảm tình với Ngũ hoàng tử.

Lại nghĩ, bây giờ Ngọc Liêm dù gì cũng ở trong cung, mình cũng phải tìm lấy một nam nhân để dựa vào, vậy không thể nghi ngờ Ngũ hoàng tử là một lựa chọn tốt. Nếu không chỉ sợ mình đấu không nổi Ngọc Liêm.

Cho dù mình gả cho Ngũ hoàng tử cũng chỉ có thể không ngừng đầu trí so dũng khí với Ngọc Liêm, huống chi Ngọc Liêm thoạt nhìn còn lợi hại hơn mình – trí nhớ của mình đã rất tốt, cũng coi như xem qua rất nhiều sách, nhưng Ngọc Liêm xem ra nhớ Tây du ký còn rành mạch vô cùng, còn có thể kể nên tuyệt diệu như vậy, mình cũng không làm như vậy được.

Vì thế kế hoạch hôm nay chỉ có…

Sở Lưu Uyển trầm ngâm một lát, hành lễ với Ngũ hoàng tử: “Ngũ hoàng tử, hôm nay đã làm phiền. Nếu như Ngọc Liêm đã quyết định như vậy, muội đây cũng không còn gì để nói. Huống chi nàng ấy ở trong cung, muội cũng hi vọng nàng ấy có thể vượt qua được”

“Ừ.” Ngũ hoàng tử mỉm cười, nói: “Nàng không để ý là tốt rồi.”


Sở Lưu Uyển gật đầu, nói: “Muội đi trước.”

Ngũ hoàng tử gật đầu: “Ừ.”

Sở Lưu Uyển cười cười, quay người đi, trong lòng hưng phấn không thôi.

Trở lại Sở phủ, Sở Lưu Uyển trực tiếp vào phòng Hà Tương Tư nói bà ấy nghe suy nghĩ của mình.

“Cái gì, con muốn vào cung?” Hà Tương Tư kinh hô, “Sao bỗng nhiên có ý nghĩ này?”

Bây giờ Hoàng Đế cũng đã 50-60 tuổi, mặc dù không đến mức gần đất xa trời nhưng cũng già thật rồi, huống chi hậu cung bây giờ phi tử cũng không ít…

Trời ban cho bà con gái như hoa như ngọc, sao đang êm đẹp không chọn một người tốt, lại muốn vào cung?!

Sở Lưu Uyển cuời cười, an ủi mẫu thân: “Mẹ, việc này có gì không tốt đâu? Con năm nay cũng đến tuổi cập kê rồi, vừa hay cũng tới ba năm phát thiếp mời một lần. Dùng thân phận của phụ thân, đương nhiên cũng có thể lấy một thiếp, nếu con có thể tham gia tuyển chọn, con đương nhiên sẽ được chọn.”

Hà Tương Tư lắc đầu nói: “Ta đương nhiên biết con có thể được chọn, nhưng sao con lại bỗng nhiên muốn vào cung? Ta hiểu trong cung rất tốt, tráng lệ, tiền tài vô cùng, chỉ là hậu cung thâm sâu không lường được…”

Bởi vì nói về hậu cung, e sợ tai vách mạch rừng, Hà Tương Tư thấp giọng nói: “Con sao phải khổ sở vào đó tranh đấu? Lưu Uyển, con tuy như đóa hoa, nhưng trong cung lục đục với nhau, thật sự vượt xa những gì con có thể tưởng tượng! Lại càng không có cơ hội để con ứng phó! Con sao phải vào hậu cung tranh đoạt? Cho dù phú quý ngàn vạn nhưng cũng không dễ dùng.”

“Mẹ, mẹ không cần lo lắng.” Sở Lưu Uyển cười cười, “Con tự có cách ứng phó. Cho dù hậu cung tranh đấu phức tạp con cũng bo bo giữ mình.”


Hà Tương Tư còn không cho phép: “Cho dù con có thể nhưng con như vậy có ý nghĩa gì đâu?”

“Đương nhiên là có.” Sở Lưu Uyển híp mắt: “Trong hậu cung kia, ngoại trừ vô số tiền tài còn có cả quyền lực.”

“… Cái gì?” Hà Tương Tư nhíu mày “Quyền lực sao, cho dù con có bò lên được đỉnh cao thì thế nào? Huống chi hậu cung lớn như vậy, không cẩn thận, té xuống liền thịt nát xương tan…

Dứt lời, Hà Tương Tư thấm thía nói: “Lưu Uyển. Trước kia con chưa từng nói thế này, sao hôm nay bỗng nhiên nói thế? Nói cho mẹ nghe, chuyện gì xảy ra?”

Sở Lưu Uyển liền kể lại chuyện hôm nay cho Hà Tương Tư nghe, chỉ là không nói Ngọc Liêm cũng xuyên không như mình – đương nhiên chuyện này không thể nói. Nàng ta chỉ nói Ngọc Liêm bây giờ kết thân với Ngũ hoàng tử, lại được Thái Hậu ưu thích, hơn nữa còn ghi hận trong lòng với mình … Toàn bộ đều nói cho Hà Tương Tư.

Hà Tương Tư nghe xong cũng vạn phần kinh ngạc, chỉ nói: “Sao lại như thế…”

Sau đó lại lắc đầu: “Cho dù như thế con cũng không cần vì nó mà phải vào cung.”

Sở Lưu Uyển nói: “Mẹ, mẹ cũng biết đấy, con giờ cũng chưa vừa lòng ai, dù gì cũng phải thành gia thất, con vào cung thì có sao?”

Hà Tương Tư thở dài, nói: “Con có chủ kiến của con, nhưng chuyện này không thể đùa được, phải đợi ta thương lượng với phụ thân của con.”

Sở Lưu Uyển thấy Hà Tương Tư bị mình lay dộng, vì thế gật đầu nói: “Vâng.”

Thật ra vào cung cũng là một lựa chọn không tồi.

Trừ bên Hà gia ra, Sở gia cũng không có quan hệ gì với Hoàng thân quốc thích, vậy cả đời cũng chỉ có thể làm một gia tộc nhỏ nhoi, nếu như Sở Lưu Uyển có thể vào cung, hơn nữa còn có thể sinh một hai hoàng tử…

Hà Tương Tư nghĩ tới chỗ tốt trong hoảng loạn, thế nhưng khi ổn định tinh thần lại không nỡ bỏ con gái, cho tới giờ bà và Sở Liên Đinh chưa từng có suy nghĩ như vậy!

Hà Tương Tư lấy hết dũng khí đi tìm Sở Liên Đinh, nói chuyện này cho Sở Liên Đinh, Sở Liên Đinh cau mày suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Lão gia, tỷ tỷ.”


Thì ra là Tôn Sắt Tiêm.

Sở Liên Đinh liền để bà ta đi vào, trên mặt Tôn Sắt Tiêm hơi bất an nhìn Sở Liên Đinh, lại nhìn sắc mặt không tốt của Hà Tương Tư một chút, trung thực nói: “Lão gia, tỷ tỷ, thiếp vừa đi ngang qua, vừa hay nghe được một đoạn nói chuyện. Thiếp nghĩ….Thật ra Lưu Uyển vào cung cũng tốt.”

Tôn Sắt Tiêm nghĩ rất đơn giản, Sở Lưu Uyển vào cung, mười năm sau hẳn đã có chỗ đứng, khi đó Sở Nguyên Sơ cũng khá lớn rồi, Sở Lưu Uyển ở trong cung, Sở Nguyên Sơ đã có thể dựa hơi một chút!

Tôn Sắt Tiêm chỉ muốn tốt cho Sở Nguyên Sơ, cũng không nghĩ tới những băn khoăn khác, liền vội vàng nói hết ra, ai ngờ bà ta vừa nói như vậy lại khiến Hà Tương Tư không thoải mái, chỉ cau mày nói: “Vấn đề này ta và lão gia đang thương lượng, không phải chuyện của muội. Huống chi muội nói Sở Lưu Uyển phải vào cung, dựa vào cái gì mà phải như vậy?!”

“Tỷ tỷ không phải đã nói với lão gia đứa nhỏ Lưu Uyển này tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư như hòn ngọc sáng sao, mỗi lần nó nói cái gì tỷ cũng đồng ý hết. Lần này sao lại có ngoại lệ? Lưu Uyển tự có suy tính của nó. Thiếp, thiếp dù sao cũng là di nương, thật sự rất ưu thích Lưu Uyển, muội cho rằng nó có tư cách.” Tôn Sắt Tiêm còn sợ mình nói không rõ, lại nói: “Nói ví dụ như, nếu để Yên Ba vào cung cũng chỉ tự mình chuốc khổ. Nhưng Lưu Uyển lại khác,… Đây chính là khác biệt lớn!”

Hạ thấp con gái ruột nâng Sở Lưu Uyển lên chỉ là vì Sở Nguyên Sơ, Hà Tương Tư cũng hiểu tâm tư Tôn Sắt Tiêm nhưng lại lười vạch trần.

Bà không nói nữa, lại nhìn Sở Liên Đinh, mong Sở Liên Đinh làm chủ.

Sở Liên Đinh trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện này nói sau. Đợi đến lúc phát thiếp mời, khi đó Lưu Uyển có thời gian để suy nghĩ thêm, ta tự có cách lấy thiếp mời… Có thể lấy được không thì phải xem ý trời.”

Hà Tương Tư cũng hiểu được, khẽ gật đầu rồi nói với Tôn Sắt Tiêm: “Muội có ra ngoài không?”

Tôn Sắt Tiêm vội vàng gật đầu: “Có, muội cũng ra bây giờ.”

Dứt lời liền đi theo phía sau Hà Tương tư.

Sở Lưu Uyển hiểu được phụ thân sẽ không ngăn cản. Sở Liên Đinh cũng là người làm quan, ai không muốn tiếp tục bò lên trên, không phải vì muốn làm rạng danh Sở gia sao? Nếu Sở Lưu Uyển không muốn vào cung thì ông cũng không bức bách, chỉ là nếu như Sở Lưu Uyển muốn vào cung, vậy ông sẽ kiên quyết không ngăn cản.

Như vậy phải xem quyết định của Sở Lưu Uyển rồi, tạm thời sẽ không đề cập tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.