Đọc truyện Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại – Chương 27: Ngọc Liêm biến mất
Chuyển ngữ ♥ Gyanji
Beta ♥ Nhã Vy
Chưa kịp hết hoảng hồn định cảm ơn Lâm Khang Dạ thì bên trong liền truyền ra giọng nói lười biếng của Sở Lưu Uyển, hiển nhiên là mới vừa tỉnh ngủ: “Ngọc Liêm, ngươi thật to gan, không được ta đồng ý đã mở cửa sao? A, ngươi càng ngày càng không để lời nói của ta trong lòng! Thế nào, vừa câu dẫn Ngũ hoàng tử xong ngươi liền không nghe lời rồi?”
Lâm Khang Dạ nhìn Sở Thu Nguyệt, khuôn mặt cũng đầy nghi vấn, dường như rất khó tiếp nhận thực tế này. . . . . .
Sở Thu Nguyệt vội vàng nói: “Đại đường tỷ, là ta! Ta mang Lâm gia Nhị công tử tới!”
Ở trong yên lặng.
Hồi lâu, Sở Lưu Uyển khôi phục lại giọng nói trong sáng êm ái : “Ha hả, vậy sao? Vậy chờ ta một lát, ta lập tức ra ngay. Thu Nguyệt, mau mau đóng cửa.”
Sở Thu Nguyệt đáp một tiếng, vội vàng đóng cửa lại.
“Khụ. . . . . .” Sở Thu Nguyệt nhìn Lâm Khang Dạ còn đang ngẩn người , phất phất tay.
Lâm Khang Dạ như mới tỉnh từ trong mộng cũng nhìn về phía Sở Thu Nguyệt: “Mới, mới vừa rồi…là Sở đại tiểu thư?”
Sở Thu Nguyệt nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: “. . . . . . Ừ.”
Lâm Khang Dạ vẫn là bộ dạng không thể tin nổi, Sở Thu Nguyệt vẫy vẫy tay với hắn, bảo hắn đến ngồi vào ghế trong viện với mình.
Lâm Khang Dạ còn đang khẽ xuất thần, mặc kệ hắn, dù sao đây cũng không phải là chuyện của nàng.
Sở Thu Nguyệt đang nghịch túi thơm lại nghe được Lâm Khang Dạ hỏi: “Sở đại tiểu thư, nàng ấy đối đãi với một hạ nhân như vậy cũng là bởi vì Ngũ hoàng tử?”
A?
Sở Thu Nguyệt khẽ ngây người, chẳng lẽ Lâm Khang Dạ kinh ngạc như vậy không phải bởi vì Sở Lưu Uyển trong ngoài không giống nhau, mà bởi vì nguyên nhân Sở Lưu Uyển phát giận là vì Ngũ hoàng tử? Wow, bây giờ còn muốn ghen hả, Lâm Khang Dạ và Sở Lưu Uyển chẳng phải là rất xứng đôi rồi sao . . . . .
Sở Thu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Khang Dạ lại thở dài lắc đầu: “Ta thật sự không ngờ Sở đại tiểu thư lại là như vậy . . . . . .”
Vẻ mặt bây giờ của Lâm Khang Dạ khá giống với lần đầu gặp Sở Thu Nguyệt, cũng là vẻ mặt “Thiếu nam ngơ ngẩn” khôi hài này.
Sở Thu Nguyệt nín cười nghe Lâm Khang Dạ nói tiếp: “Nàng bởi vì tư tình nhi nữ mà lại đối đãi với hạ nhân như vậy, nếu là chuyện khác ta có lẽ có thể thông cảm, nhưng mà. . . . . .”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, thì ra là mình hiểu lầm Lâm Khang Dạ. Lâm Khang Dạ chỉ là muốn làm rõ ràng nguyên nhân.
Lâm Khang Dạ vẫn ngẩn người, Sở Thu Nguyệt đang cầm túi thơm nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên lại nói: “Ngươi sớm biết Đường tỷ ngươi là như vậy?”
Sở Thu Nguyệt cho là hắn là trách cứ mình không nói cho hắn biết sớm, liền mất hứng trả lời: “Ngươi có ý gì? Chẳng phải là chính ngươi tự tưởng tượng nữ tử ngươi thích là người như vậy sao? Cho dù ta biết, tại sao phải nói cho ngươi biết? Bây giờ người còn tỏ thái độ chất vấn ta cái gì . . . . .”
Lâm Khang Dạ vội vàng lắc đầu: “Ý ta không phải như vậy.Ban đầu lúc ngươi bị cầu đá đã từng nói với ta như vậy. . . . . . Nhưng ta. . . . . .”
Sở Thu Nguyệt mới sực nhớ tới là có một việc như vậy, nhớ tới ban đầu hắn đối với mình vô lễ cực kỳ, cũng buồn cười, nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Bây giờ ngươi thử nghĩ xem, lúc đầu sao ta lại nổi nóng thành ra như vậy?”
Lâm Khang Dạ xin lỗi nói: “Là ta không đúng, là ta không đúng. . . . . .”
Sở Thu Nguyệt khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lâm Khang Dạ ngây ngốc chốc lát, gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, ta thích trèo cao, đích xác là tự mình tưởng tượng ra nữ tử như vậy.”
Đại khái là bởi vì Sở Lưu Uyển như thế làm hắn bị đả kích cho nên hình tượng công tử văn nhã cũng không còn nữa, hắn chống cằm, làm bộ như con nít: “Ai. . . . . . Nếu như ta biết sớm hơn một chút thì tốt rồi, cũng bớt ưu sầu trong thời gian dài như vậy. . . . . .”
Sở Thu Nguyệt buồn cười: “Ngươi thật là. . . . . . Thích cũng bởi vì một bài thơ mà thích, cũng lại vì đối phương trừng phạt một hạ nhân mà không thích. Thế nào mới thật sự thích ?”
Lâm Khang Dạ trợn trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi không hiểu! Ta, thật sự cũng là do ta hồ đồ, ta không thích nàng cũng không phải chỉ là bởi vì nàng trừng phạt một hạ nhân. Chẳng qua là những gì nàng biểu lộ ra bên ngoài so với bên trong thật bất đồng, thật làm lòng người lạnh lẽo. Thích một người như vậy không bằng thích nữ hài tử như ngươi , trước sau như một .”
Sở Thu Nguyệt trong lòng bật cười, nàng trước sau như một? Có đúng vậy không. . . . . .
“Ừ, ta cảm thấy được ngươi cũng rất trước sau như một .” Sở Thu Nguyệt gật đầu.
Lâm Khang Dạ vui vẻ hơn một chút, nét mặt như đưa đám liền mất sạch, nói: “Thật không?”
“Thật.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, đứng lên, “Trước sau như một không làm người ta thích nổi.”
“. . . . . .” Lâm Khang Dạ không nói gì.
Sở Thu Nguyệt nhìn bộ dạng hắn ngơ ngác, cười cười, nói: “Ngươi ở đây chờ đại đường tỷ đi, ta cũng không nên ở chỗ này làm người thứ ba.”
Dứt lời rồi xoay người rời đi.
Lâm Khang Dạ nhìn bóng lưng Sở Thu Nguyệt chốc lát ngây ngốc, cảm thán: “Sở Thu Nguyệt. . . . . .”
Sở Lưu Uyển lúc này cũng đi ra, có chút lúng túng cười nói: “Lâm nhị công tử, sao ngươi lại tới đây?”
“À ” dù sao cũng là người từng thích trước kia, Lâm Khang Dạ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cười cười nói, “Không có gì, ta chỉ là bỗng nhiên muốn tới bái kiến Sở bá bá một chút.”
“Vậy sao . . . . .” Sở Lưu Uyển cũng cười cười.
Hai người đối diện nhau không biết nói gì. . . . . .
Trong lòng Lâm Khang Dạ bây giờ chỉ oán Sở Thu Nguyệt rời đi quá sớm, để cho hai người nhìn nhau không nói gì, lúng túng vô cùng.
Sau khi tùy ý nói vài câu, trong lòng Sở Lưu Uyển âm thầm lo lắng, nàng hơi sợ việc nàng mới vừa làm, Lâm Khang Dạ biết được sẽ nói lung tung khắp nơi—— nói thật ra , trong suy nghĩ của nàng Lâm Khang Dạ chưa bao giờ trong phạm vi hôn phu tương lai, dù sao bất kể phương diện gì, cũng tại hắn quá nhỏ, không đủ thành thục hiểu chuyện, không phù hợp làm một nam nhân xuất sắc . . . . . . Cho nên mặc dù rất có thể Lâm Khang Dạ sẽ vì vậy mà không còn thích nàng, nàng cũng không khổ sở bao nhiêu, chẳng qua là sợ Lâm Khang Dạ nói lung tung, như vậy thì tiếng tăm ôn hòa, thân thiện vốn có của nàng sẽ. . . . . .
Bởi vì lo lắng như vậy, Sở Lưu Uyển không khỏi hơi trách móc Sở Thu Nguyệt, chẳng lẽ nàng ta không lớn tiếng hơn chút nữa được sao? Chỉ cần mở cửa ra chút nữa, mình có thể sẽ thấy gió lạnh mà giật mình tỉnh dậy, cũng đã không ném bình sứ ra ngoài. . . . . . Nếu như nàng ta lớn tiếng hơn một chút không phải là sẽ không có chuyện gì rồi sao?
Hừ, nhất định là chính nàng ta cũng vụng trộm thích Lâm Khang Dạ, cho nên cố ý để cho Lâm Khang Dạ thấy mình như vậy. . . . . . Đáng hận!
Trong lòng Sở Lưu Uyển trăm xoay ngàn chuyển, Lâm Khang Dạ cũng không khá hơn chút nào.
Trước kia nhìn Sở Lưu Uyển thấy thế nào cũng là quốc sắc thiên hương đại gia khuê tú, bây giờ nhìn lại lại làm cho người ta không thích vô cùng, người ta nói tình nhân trong mắt hóaTây Thi quả nhiên không sai. Tướng tùy tâm sinh, cho dù ngũ quan Sở Lưu Uyển tinh xảo đẹp mắt đi nữa, bây giờ nhìn lại cũng không phải quá…… Ai.
Thấy hai người cũng không có gì để nói, Lâm Khang Dạ liền nói: “Ta đã làm phiền. . . . . . Xin cáo từ.”
Sở Lưu Uyển đáp một tiếng, nói: “Vừa nãy thật là xấu hổ. . . . . .”
Lâm Khang Dạ hiểu được ý của Sở Lưu Uyển, nói: “Không sao, không sao, dù sao cũng là Đại tiểu thư, cũng phải có chút uy nghiêm, không có gì đáng ngại. Ta cũng sẽ không nói lung tung.”
Lúc này Sở Lưu Uyển mới yên tâm một chút, nói: “Ừ. Vậy thì tốt rồi.”
Đã thuyết phục xong, Sở Lưu Uyển cũng yên tâm, đưa Lâm Khang Dạ đi một đoạn đường sau đó liền quay trở lại .
Trong lòng còn kinh hoảng vì chuyện này mà sau mấy ngày cũng không ngủ ngon giấc.
Lâm Khang Dạ trở lại đại sảnh, thấy Sở Thu Nguyệt đang chơi đùa một mình, dáng người xinh đẹp đáng yêu, thật sự không giống Sở Lưu Uyển.
Hắn khó hiểu gãi gãi đầu, Lâm Khang Dạ cáo từ mọi người rồi cũng rời Sở phủ.
Mà sau hôm đó, Sở Thu Nguyệt cũng không nhìn thấy Ngọc Liêm nữa, nàng len lén hỏi thăm qua Hà Tương Tư, nhưng Hà Tương Tư chỉ nói: “Đã về quê nhà rồi.”
Sở Thu Nguyệt đoán được có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng lúc trước là Hà Tương Tư mang Ngọc Liêm đi, Sở Thu Nguyệt chỉ đoán là Hà Tương Tư sẽ đem Ngọc Liêm phạt thêm một lần nữa, nhiều nhất là đuổi đi, cho nên sau khi Hà Tương Tư một mình trở lại, không thấy Ngọc Liêm nữa, trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng có chút lo lắng.
Chẳng qua là sau này cũng không thấy Ngọc Liêm, Sở Thu Nguyệt có bảo Sở Triều Sinh len lén giúp tìm Ngọc Liêm nhưng cũng không có tin tức gì.
Sở Xuân Nguyệt thấy Ngọc Liêm biến mất, trong lòng cũng hơi tức giận —— nàng thật vất vả mới lôi kéo được đấy! Cứ như vậy mà mất tích? Cứ như vậy mà về quê sao?
Nàng ta cũng chỉ là tức giận, cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó chuyện này cũng không được làm sáng tỏ.