Bạn đang đọc Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi – Chương 53: Thú
“???” Phương Hoa trán đầy dấu chấm hỏi, “Em không biết.”
Câu trả lời đơn thuần vô cùng.
“Trong thùng có cái gì?” Phương Dung quyết định nhắc nhở nó lần cuối.
“Cái này?” Phương Hoa chỉ vào thùng đồ, trên mặt bỗng nhiên ửng đỏ một chút, “Cái này không phải đồ mát xa sao?”
“Lớn như vậy còn dám nói thùng hàng đó là đồ mát xa? Em muốn thọc chết ai?” Rốt cuộc Phương Dung nhịn không được nữa, tiến lên một bước lôi cây gậy sau lưng ra, “Tự mình nằm sấp hay chờ anh đè hả.”
“???” Phương Hoa tuy rằng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, dẩu mông lên, nó phối hợp như vậy khiến Phương Dung không nỡ đánh nặng tay, đành đánh vài cái lấy lệ.
“Ai xúi em mua mấy cái thứ tào lao đó?” Hắn một bên đánh một bên hỏi.
“Không phải ngày hôm qua anh nói sẽ mua cho em một cái cốc âm đ*o sao? Em tò mò nên lên mạng nhìn một cái.” Sau đó chủ tiệm chủ động liên hệ nó, đề cử cái này cái kia, còn nói tất cả đều là một bộ, sử dụng đặc biệt sảng khoái.
Nó ngẫm lại không thể để bản thân sảng khoái một mình được, vì thế mua hai bộ.
“Cứ như vậy?” Phương Dung không dám tin, tên nhóc này cũng dễ lừa quá, người ta mới đề cử một tí đã mua hết.
“Tiêu tiền bừa bãi.” Hắn lấy quần lọt khe trong đống đồ kia ra, “Em nói xem cái mặc như thế nào? Lãng phí không?”
Phương Hoa cầm lấy nhìn một chút, ngoại trừ phía trước có miếng vải nhỏ thì mặt sau chỉ có một sợi dây mỏng.
“Còn có cái này.” Phương Dung lại lấy ra một lọ phun sương, “Em không héo thì mua cái này làm gì?”
Hắn lại liên tiếp lấy ra vài cái khác, lần lượt quở trách từng thứ một, Phương Hoa không hé răng, Phương Dung quăng ra cái nào nó đón cái đó rồi ôm vào trong ngực.
“Trừ cốc âm đ*o, toàn bộ trả lại.” Hắn cầm cốc trong tay rồi ném lên giường, “Mấy thứ đó đều vô dụng.”
Phương Hoa lấy ra một cái còng tay, “Cái này giữ lại.”
“Em muốn dùng với anh? Quăng ngay.” Phương Dung không nói hai lời.
“A.” Phương Hoa có chút thất vọng nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn, thành thật thả còng tay về thùng.
Hai người lên mạng tìm chủ tiệm thương lượng, không ngờ cửa hàng đã đóng cửa, cũng khó trách, đống đồ rối loạn này căn bản không đáng giá năm trăm sáu trăm nguyên, nói mỏi miệng mới bán được hết.
Đều rách nát cả rồi, ít nhất trong mắt Phương Dung là như vậy.
Phương Hoa vui vẻ, “Vậy có thể giữ lại toàn bộ đúng không ạ?”
Nó còn nghĩ có thể hưởng thụ sảng khoái.
“Bằng không làm gì bây giờ?” Phương Dung trừng nó một cái, càng nhìn càng không hài lòng, vừa mở ra còn tưởng rằng rất nhiều, thì ra là lót một đống hộp bên dưới tới hơn phân nửa thùng, khui đến bực bội.
Phương Hoa khui hộp lấy quần lọt khe ra, “Cái này đeo trên đầu ạ?”
Nó đội quần trên đầu, Phương Dung một gậy gõ rớt, “Cái này mặc dưới mông.”
“À.” Phương Hoa tròng quần vào đùi, kéo lên.
“Em cho rằng em là Ultraman à? Có ai mặc quần lót bên ngoài không.” Phương Dung nhìn nó hằn hộc, nói chuyện cũng không khách khí.
“Cởi quần ra phải không ạ?” Nó cởi quần, thoải mái lộ chim không chút e lệ, bờ mông trần trụi xoay tới xoay lui.
Phương Dung tự giác quay người đi, mặc nó tự mình sờ soạng mặc chiếc quần thiếu vải lên người, mảnh vải nho nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng che bộ phận mấu chốt, còn những nơi khác đều lộ ra ngoài.
Phía trước quần tam giác là mảnh vải màu đỏ, mặt sau có một sợi dây lọt thẳng vào kẽ mông, hai bên dùng hai nút thắt cố định, bó mông càng thêm căng tròn, có lẽ khó chịu nên nó duỗi tay ra sau kéo sợi dây.
“Cái này dư thừa quá.” Bó chặt vào kẽ mông.
“Biết thế còn không mau cởi ra.” Phương Dung ngứa mũi, cảm giác hình như có cái gì đó không đúng.
“Sao anh lại chảy máu mũi?”
Phương Hoa tay dài chân dài, cả người không một chút thịt thừa, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm mê người, cố ý mặc quần lót gợi cảm như vậy có thể không chảy máu mũi sao?
Đương nhiên đánh chết Phương Dung cũng không thừa nhận, “Buổi trưa ăn nhiều tiết heo.”
“À.” Phương Hoa ngây thơ mờ mịt, nó ngại khó chịu nên cởi quần lót ra, xoay người lục lọi cái khác, tùy tay lấy ra một đồ vật có hình dạng quái dị, vẻ mặt khó hiểu, “Cái này dùng để làm gì ạ?”
Dáng vẻ này có điểm kỳ quái, Phương Dung cũng không biết, “Có lẽ là giang tắc?”
“Chuỗi hạt này làm gì ạ?”
Đó là một chuỗi hạt thủy tinh trong suốt xinh đẹp, một đầu khác có cái móc kéo, thoạt nhìn tựa như móc chìa khóa bình thường, không có hiểu biết sẽ lầm tưởng là lắc tay hoặc móc chìa khóa.
“Cái này hẳn là dùng cho tuyến tiền liệt.”
“Dạ?”
“Chính là nhét vào phía sau.” Trên mặt Phương Dung lại ửng đỏ, gần đây số lần hắn đỏ mặt ngày càng nhiều, cũng vì Phương Hoa dần dần phát triển phương diện kia, nếu không……
Từ từ, hình như có cái gì đó không đúng lắm?
Không phải hắn tới hưng sư vấn tội sao? Sao tự nhiên biến thành hai người vui vẻ trò chuyện?
“Hay cho em cái tên nhóc không biết xấu hổ này, còn biết dùng lời nói đánh lạc hướng.” Phương Dung cầm cây gậy bắt đầu trận đòn mới.
Bởi vì không muốn dùng sức nên hắn đánh rất nhẹ, thoạt nhìn giống như chơi SM, tâm ngứa ngáy.
Phương Hoa vặn mông, đổi tư thế tiếp tục nằm sấp.
Nó cũng thành thật, biết sai liền ngoan ngoãn nghe theo, đương nhiên chỉ cần xem nhẹ vẻ mặt hưởng thụ kia thì càng hài hòa hơn.
Phương Dung không cẩn thận nhìn thấy khiến tay phát run, đôi chân cũng run run theo, hắn bên này dùng sức đánh bên kia dùng sức hưởng thụ.
Thật ra hắn xuống tay không nhẹ, nhưng đối với Phương Hoa mà nói thì không xi nhê, dù sao Thú Nhân nổi tiếng là da dày thịt béo, tuy thoạt nhìn mềm mại yếu đuối, trên thực tế lực phòng ngự cường đại, các đòn công kích căn bản còn không đủ dùng huống chi Phương Dung dùng gậy đánh.
“Được rồi.” Phương Dung đánh đến mệt mỏi, “Hôm nay ngủ dưới đất đi.”
Hắn ném chiếc chiếu trên mặt đất, Phương Hoa thành thật nhặt lên trải ra sau đó nằm lên.
Đến nửa đêm, chờ Phương Dung ngủ say lại bò dậy, chui vào lòng ngực Phương Dung, rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau lại thành thật nằm trên mặt đất, làm như không xảy ra chuyện gì, Phương Dung cũng không phát hiện.
Hôm nay Phương Dung không giống như mọi ngày dậy sớm nấu cơm cho Phương Hoa, chỉ cho nó chút tiền lẻ để nó tự mua đồ ăn.
Một lát sau Phương Hoa đột nhiên chạy lại kéo kéo tay áo hắn.
“Em nấu cơm xong rồi ạ.” Nó cười, vẻ mặt xán lạn.
Phương Dung lắp bắp kinh hãi, nấu cơm sáng?
Có thể ăn được?
Hắn nhịn không được bò dậy đi qua nhìn thử, phát hiện đồ ăn cũng không tệ lắm, ít nhất không bị cháy.
“Sao đột nhiên dậy nấu cơm?” Hắn không dám tin tưởng.
“Dạ.” Phương Hoa bình tĩnh.
Phương Dung gắp một đũa, mới vừa bỏ vào miệng liền phun ra, “Em muốn hạ độc giết anh hả, khó ăn quá.”
Hương vị kia kì lạ miễn bàn, toàn nếm ra vị chân hôi, chẳng lẽ nó dùng chân rửa rau?
“Có sao?” Phương Hoa cũng gắp một đũa, nó gắp nhiều, phía dưới lộ ra một thứ kì lạ.
Phương Dung tinh mắt thấy được, nhịn không được dùng đũa lay một chút, phát hiện phía dưới đều là hồ dán.
“……”
Một bữa cơm cũng có thể làm giả?
Hắn phát hiện Phương Hoa càng ngày càng tệ, không chút sơ hở lừa gạt hắn, có lẽ do tiếp xúc với thế giới bên ngoài ngày càng nhiều, cứ có cảm giác người thông minh giả ngu dốt, thường xuyên bị nó chơi một vố.
Giống như ngày hôm qua, vốn dĩ hắn khởi binh vấn tội, kết quả cuối cùng bị mấy câu vòng vo làm chuyển lực chú ý sang mấy món đồ loạn cào cào kia, còn thảo luận hăng say nữa chứ, bất kể người đàn ông nào cũng thích ra vẻ hiểu biết, vì muốn thể hiện bản thân có kiến thức phong phú nên không khỏi nhiều lời hai câu.
Sau đó bị nó dụ dỗ, còn nhìn nó mặc quần lọt khe dụ hoặc, đến chảy máu mũi rồi còn làm bộ không biết.
Rất đáng giận.
Càng nhìn càng không phải người tốt.
Tên nhóc này học quá nhanh, tiếp xúc đồ vật cũng càng ngày càng nhiều, đủ loại đều có, khó có thể tưởng tượng về sau sẽ trưởng thành ra tình trạng gì.
Hy vọng không phải trưởng thành thành một tên biến thái.
“Em mau đi học đi, bữa cơm này không phải cho người ăn.” Hắn quyết định thử Phương Hoa, “Kể cho em nghe một câu chuyện cười.
Trước kia có một học viện mỹ thuật, hôm đó đang có khoá dạy vẽ tỉ lệ cơ thể người.
Một bạn nữ đang vẽ tranh đột nhiên ném bút xuống đất!
Bạn nữ nổi giận nói với người mẫu nam, “Lúc to lúc nhỏ, cmn có để người ta vẽ đàng hoàng không hả!” ”
“(‘◉⌓◉’)” Phương Hoa lộ ra biểu tình giật mình.
Quả nhiên nghe hiểu.
Tên nhóc này che giấu rõ tốt, hắn luôn cho rằng nó thực sự đơn thuần, không màng sự đời, không nghĩ tới hiểu biết không ít.
Bây giờ ngẫm lại trước kia quả thật có nhiều sự việc rất khả nghi, ví như lần đến WC đó, đứng tiểu không phải bản năng của đàn ông sao?
Dù chưa được ai dạy nhưng Phương Dung vẫn biết phải làm theo bản năng đứng tiểu, nếu ngồi xổm thì nước tiểu sẽ bắn dơ tay, đây hoàn toàn là bản năng, còn đợi người khác dạy?
Mấy việc lớn nhỏ này không phải tự mình hiểu rõ sao?
Còn muốn người khác dạy?
Còn có rất rất nhiều chi tiết trước kia không phát hiện, hiện tại càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, tên nhóc này giả vờ giả vịt đặc biệt giống, hơn nữa còn duy trì lâu như vậy, trước kia cảm thấy nó đơn thuần, làm chuyện gì kì quái cũng không nghi ngờ, vậy nên hắn không nghĩ kĩ, bây giờ ngẫm lại thật đúng là bi kịch.
Thì ra nó có ngu đâu, người ngu chính là hắn.
Phương Dung vừa tức giận vừa đau khổ, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhốt Phương Hoa bên ngoài.
Phương Hoa còn chưa tiêu hoá kịp, dù vậy nhưng nó biết bình thường Phương Dung sẽ có đôi lúc không bình thường, cho nên cũng không để ý, cầm theo túi rời nhà đi học.
Học kỳ này thật sự rất mệt, hơn nữa còn phí thời gian, trước kia theo không kịp thì chỉ cần nỗ lực một chút sẽ đuổi kịp, bây giờ dù có đuổi kịp cũng không muốn học.
Sách vở đã mở sẵn, mọi kiến thức đều thông thuận, trí nhớ siêu tốt, có thể nói đã gặp qua là không quên được, chỉ cần bỏ công sức sẽ thu lại lợi ích không tồi.
Bởi vì có thể nghe được âm thanh từ khoảng cách xa nên khi đến nơi công cộng, dù là một câu nói nhỏ hay câu chuyện bí mật của người lạ nó đều nghe không sót một từ, nghe lâu cũng hiểu nhiều.
Những thứ không nên hiểu đều đã hiểu.
Nó không muốn đi học, tuy đã tận lực không nghe không học nhưng hiển nhiên các giáo viên không hoàn toàn từ bỏ, thường xuyên giữ nó lại học bù.
Đây vốn là niềm vui miễn phí cầu còn không được, nhưng với nó mà nói học bù rất thừa thãi, hơn nữa cách thức ở chung của nó với giáo viên vô cùng xấu hổ.
Phương Hoa là người ngoài lạnh trong nóng điển hình, giáo viên không hỏi em kiên quyết không nói, dứt khoát chờ giáo viên chủ động từ bỏ.
Nó thật sự quá lười, cử động mồm mép cũng lười nghĩ.
Nói một chút để giáo viên không mất mặt cũng được, dù sao cũng đã phí công phí sức bù đắp lỗ hỏng kiến thức cho nó, mệt không nói nên lời.
Nhưng nó chính là người lười.
Nó không nói, người khác làm sao biết nó đang nghĩ gì, cứ thế tạo nên hiểu lầm.
Giáo viên cho rằng nó học hư, Phương Dung cho rằng nó có tâm kỹ nữ.
Hiểu lầm chồng chất hiểu làm, tạo ra một hiểu lầm vô cùng lớn..