Bạn đang đọc Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi – Chương 46: Xè Xè
Phương Dung vừa bịt mũi vừa rút mấy tờ khăn giấy ra chặn lại.
Lần đổ máu này tương đối nghiêm trọng, có ngửa đầu ra cũng không hết chảy máu.
Cậu vo tròn khăn giấy thành một cục rồi nhét thẳng vào lỗ mũi, như vậy máu sẽ không chảy ra nữa.
Bất quá, cứ một chốc cậu lại phải đổi một cục khăn giấy khác.
Đã đến giữa trưa.
Đây là thời điểm bận rộn nhất trong ngày.
Phương Dung vẫn dùng tinh thần lực làm ra không ít món ăn.
Quen tay hay việc.
Cậu dần dần nắm giữ được kỹ xảo, càng lúc càng quen tay, làm càng lúc càng nhanh.
Đến buổi chiều, cậu lại bớt ra chút thời gian vào đấu trường một lần nữa, bởi vì từng được hưởng thụ sức mạnh tại đấu trường rồi, vì thế bỏ không nổi nữa rồi.
Bất quá, lần này cậu không còn xúc động như lần đầu tiên nữa, nhận được tin khiêu chiến liền xem xét tình huống của đối phương trước, xem xem người ta thắng bại bao nhiêu cái đã, thua một cái là mất tiền đó.
Bởi vì lần trước thua khá thảm, lại còn chết quá nghẹn khuất, cho nên lần này cậu phải chỉnh đốn lại tinh thần, âm thầm tính toán lợi thế của cả hai bên, phải xác định bản thân mình nắm được lợi thế đã.
Chuyện cậu cần nắm chắn nhất chính là đối phương phải có cấp bậc thấp hơn cậu thiệt nhiều mới được.
Ai bảo cấp bậc của Phương Hoa cao quá không vào được khu tân thủ làm chi.
Cậu đành phải làm thế thôi.
Vì thế, tên tuổi cậu ỷ lớn hiếp nhỏ dần dần truyền lưu.
Có rất nhiều người gửi thư khiêu chiến không phải chỉ vì mục đích là khiêu chiến, mà còn có thảo phạt nữa.
Nói mấy cái thứ đó với cậu làm gì, Phương Dung cứ hờ hững tiếp tục làm theo ý mình, vẫn cứ chọn đối thủ cấp bậc thấp để bản thân vẫn có thể đối phó được.
Cho dù vậy thì cậu vẫn cứ thua nhiều thắng ít, một ngày phải vung ra 230 đồng, đau lòng muốn chết.
Suy xét cho cái hầu bao vốn đã không được to của mình, Phương Dung ngừng cuộc đấu lại, bắt đầu quan sát trận đấu của người khác thu thập kinh nghiệm.
Có đôi khi cậu cũng có ý định đi tìm những người khác thảo luận kỹ xảo, bởi vì tài khoản cậu dùng là tài khoản của Phương Hoa.
Phương Hoa vừa là mỹ nhân vừa là cường giả*, quả thật là đại thần của đấu trường Vô Thượng.
Tiểu trong suốt đột nhiên được đại thần hỏi chuyện, đương nhiên là kích động rồi.
*tiểu trong suốt: người không có tiếng nói lẫn không ai biết trong một cộng đồng.
*cường giả: người mạnh
“Bình thường dị năng hệ thuỷ khá yếu, phải dựa vào nước mới sử dụng được.
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, tỷ như cái tên mập mạp kia vậy.” Cậu ta chỉ tay vào một tên mập mạp trong sàn đấu, “Người kia có thể ép nước từ trong cơ thể ra.”
Cậu ta vừa dứt lời, tên mập kia đột nhiên há miệng, phun ra một con rồng nước.
Cùng lúc đó, thân thể của người kia càng lúc càng gầy xọp xuống.
Cuối cùng, khi nước trong cơ thể đều đã bị tống hết ra ngoài, nguyên trạng của người kia mới lộ ra.
Hoá ra là một tên thiếu niên tuấn tú, bởi vì dị năng nên mới hi sinh vẻ đẹp như thế, nếu không thì tên này cũng bảnh lắm.
“A, hoá ra là thế.” Phương Dung bừng tỉnh đại ngộ, cùng tên đứng bên cạnh hàn huyên thêm một lúc nữa.
Phương Hoa trước giờ vẫn luôn là người lãnh đạm.
Người khác trăm phương nghìn kế tìm cách để nói chuyện phiếm với hắn, ngay cả tặng cho hắn một cành hoa hồng giá 100 đồng mà hắn cũng không thèm hé miệng.
Giờ đột nhiên lại nhiệt tình chủ động tìm người khác noi chuyện phiếm thế này, quả thực là khiến người khác sợ ngây người.
“Nói là thế, nhưng dị năng hệ hoả có ưu thế hơn.” Một người vẫn đứng kế bên họ nhịn không được phải chen vào, “Kim Vũ vừa chiếm được sân có ưu thế cho mình, lại có dị năng hệ hoả tinh thuần.
Chỉ sợ Bích Hà không phải là đối thủ của hắn.”
Kim Vũ là đối thủ của tên mập kia.
Còn Bích Hà là chính là tên của tên mập.
“Tôi thấy Bích Hà đấu tốt mà.”
“Tôi thấy Kim Vũ sẽ thắng trận này thôi.”
Phương Dung còn chưa kịp nói tiếng nào, hai người kia đã đứng lên cãi lộn rồi.
Có lẽ là vì muốn tranh giành mỹ nhân đằng kia nhỉ?
Đàn ông mà cãi lộn thì cả ông trời cũng phải sợ.
Hai người càng cãi càng tức, cuối cùng còn lôi nhau lên cả sàn đấu.
Nhưng Phương Dung không có tới xem.
Cậu vẫn chưa ý thức được nguyên nhân hai người đó đánh nhau là vì mình.
Bởi vì trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu chưa từng có loại đãi ngộ này xuất hiện.
Hai người kia vừa đi khỏi, lập tức đã tạo cơ hội cho những người khác sôi nổi chạy lại giúp vui.
Đại thần có cấp bậc như thế này ít thấy lắm nha.
Cũng giống như cuộc sống trong quân đội, có lính thường, bộ đội đặc chủng, đội quân tiên phong cũng có đội quân tiên phong số một.
Lính thường đặc biệt sùng bái bộ đội đặc chủng, bộ đội đặc chủng lại đặc biệt hâm mộ đội quân tiên phong, còn mục tiêu của đội quân tiên phong lại là đội quân tiên phong số một.
Tất cả mọi người đều hướng về phía trước mà hâm mộ, tạo thành một vòng tròn không lối ra.
Suy xét đến việc dị năng của bản thân kém hơn Phương Hoa, tất cả trận đấu Phương Dung chọn xem đều có cấp bậc thấp hơn hắn, hòng học hỏi thêm kinh nghiệm.
Cậu đang trong đám người nghe ngóng mọi người nói chuyện thì đột nhiên có người lôi cậu ra ngoài.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Đó là một thanh niên tuấn tú mặc một thân trang phục quân đội, trên đầu có đội một cái ID tên Thu Nguyệt Hoa Tinh, “Hèn gì mọi người bảo cậu lấy lớn ăn hiệp nhỏ.
Đây không phải là nơi cậu nên tới đâu.”
Đối với điểm này, Phương Dung rất muốn nói, cậu cũng muốn tới khu cao thủ xem lắm nha, nhưng mà nhìn người ta đấu tới đấu lui tới hoa mắt mà vẫn không nhìn ra cái gì cả.
Quả nhiên muốn xem trận đấu cũng phải nhìn phản ứng của người xem nữa.
“Tôi cũng không muốn thế, nhưng dạo này tôi phát hiện có rất nhiều tri thức cơ bản tôi không hiểu, cho nên tới đây xem.” Vì không muốn bản thân bị bại lộ, cậu đành phải nói như vậy.
Đấu trường Vô Thượng nghiêm cấm một ID có nhiều người sử dụng.
Bởi vì cấp bậc khác nhau, trang bị cũng khác nhau, để một tên cao thủ đăng nhập vào ID tân thủ chém người, đương nhiên kiếm được nhiều tiền rồi.
Tài khoản của Phương Hoa lên được tới cấp bậc này rất không dễ, nên không thể huỷ hoại ID này được.
“Vậy cậu hỏi tôi cũng được mà.
Ba tôi bảo tôi phải cố gắng chăm sóc cho cậu mà.”
Ba?
Chẳng là ông ba đó là huấn luyện viên?
Cũng có thể lắm.
Dù sao thì bạn tốt trên mạng của Phương Hoa ít tới đáng thương, hơn nữa đều là do huấn luyện viên dẫn hắn đi làm quen.
Có rất nhiều người đều là bạn bè của huấn luyện viên, nếu không thì cũng là đồ đệ của ông.
Xem ra huấn luyện viên quả thật đã nhìn trúng hắn rồi, ngay cả nhân mạch cũng giúp hắn kết nối luôn.
Đáng tiếc, Phương Hoa lại không biết dùng, thậm chí còn bỏ bê.
Tội lỗi quá.
Trong xã hội hiện nay, quan hệ còn quan trọng hơn cả tiền tài.
Có đôi khi, cậu có tiền cũng không đập đến mấu chốt được, thậm chí người ta còn không thèm nhìn mặt của cậu nữa kìa, có quan hệ thì mới tiếp chuyện, không thì thôi.
Xem ra sau này sẽ phải đối tốt với Thu Nguyệt Hoa Tinh một chút, cho dù Phương Hoa không hiểu, nhưng nếu cậu đã biết thì không thể lãng phí mối quan hệ này được.
Ôm thêm cái đùi thì tội lỗi cũng không tăng lên được bao nhiêu.
“Cứ làm phiền anh hoài thật ngại quá.” Phương Dung tỏ vẻ khách khí.
“Không phiền không phiền.” Thu Nguyệt Hoa Tinh có hơi sửng sốt.
Hôm nay Phương Hoa bị quỷ nhập à? Sao lại nói chuyện khách khí như vậy?
Phương Hoa là loại người nếu người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ cảm thấy điều đó là tất nhiên.
Bạn tặng quà cho hắn, trăm phần trăm hắn sẽ nhận.
Nhưng nếu bạn tặng hắn tình yêu thì, đó là thứ quỷ gì, cút đi đi!
Nói ngắn ngọn chính là hắn có thể nhận lấy hết thảy ý tốt của mọi người, nhưng cả đời chỉ nhận định mỗi Phương Dung mà thôi.
Xảy ra tình trạng thế này không phải là không có lý do.
Người khác đối tốt với hắn thì cũng chỉ là loại chuyện dệt hoa trên gấm, nhưng Phương Dung thì lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cho dù có dệt hoa trên gấm nhiều đến mấy, cũng không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Lúc hắn còn nhỏ, thiếu ăn, thiếu uống, không ai quan tâm, lại bị đồng bọn ức hiếp, chỉ có mỗi mình Phương Dung đứng ra tình nguyện chăm sóc hắn.
Hắn bị ăn hiếp, cậu sẽ chạy qua đuổi đám kia đi, cho hắn ăn uống no đủ xong mới thả hắn về lại chỗ cũ.
Đây là chính là loại tình cảm tín nhiệm, nương tựa từ nhỏ, nhớ suốt cả đời.
Trong mắt của Thu Nguyệt Hoa Tinh, Phương Hoa đẹp nhưng lại quá mức mạnh mẽ, không thể ăn, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể làm quen.
Bất quá cũng chỉ là mỹ nhân thôi.
Trong lòng ai mà chả có thần tượng, không cần tới gần, chỉ cần ý dâm một chút thôi là đủ rồi.
*ý dâm: suy nghĩ bậy bạ
Hiện tại, Phương Hoa đang tạo cho người ta cảm giác, không chỉ có thể ý dâm hắn, lại còn có thể dễ dàng nói chuyện với hắn.
Nói lòng không nhộn nhạo thì chính là giả.
Thu Nguyệt Hoa Tinh đưa tay vịn vịn lấy mũ quân đội, “Cậu muốn hỏi gì à?”
“Tôi muốn hỏi hiện có loại dị năng nào có thể khống chế vật thể chung quanh hay không?” Cậu không dám nói thẳng là bản thân, “Đột nhiên cảm thấy dị năng này thật có ý tứ.”
“Sao lại đột nhiên thấy hứng thú vấn đề này?” Thu Nguyệt Hoa Tinh không hề hoài nghi một chút nào, “Tôi không biết về loại dị năng có thể khống chế vật thể chung quanh.
Nhưng có một người có thể đưa linh hồn của mình bám vào vật thể, cảm thụ được tất cả cảm giác của vật thể.
So với loại dị năng mà cậu nói thì không khác nhau lắm.
Cũng là loại có thể khống chế vật thể.”
“Thật sự có à?” Mắt Phương Dung sáng ngời.
Cậu đang lo không biết dị năng của mình có tác dụng gì, cứ có cảm giác ngoại trừ nấu cơm lấy đồ thì chả có chuyện gì để dùng.
“Tôi nào dám lừa cậu?”
“Vậy anh có quen với người đó không?” Cậu muốn thỉnh giáo vài vấn đề.
“Quen.
Là anh tôi mà.” Thu Nguyệt Hoa Tinh có hơi nghi hoặc, “Không phải cậu muốn làm quen với anh ấy đấy chứ?”
“Ừ, có vấn đề gì hả?”
“Không có không có.
Nhưng anh tôi rất bận.
Hôm nay thì không được rồi.
Hôm nào đi.”
Anh của hắn chính là Nguyên soái hai mươi mấy tuổi mới xuất hiện dị năng.
Nhà hắn thuộc loại quân phiệt thế gia.
Ông nội là Nguyên soái khai quốc.
Cha cũng đã từng là Đại tướng quân.
Bởi vì đứa con không chịu thua kém, mới hai mấy tuổi đầu đã leo lên chức Nguyên soái, ông lại không muốn bị đứa con đè đầu, cho nên mới tự mình chạy đi làm huấn luyện viên.
Vừa dạy vừa thuận tiện tuyển thêm vài đứa hậu bối có tiền đồ giới thiệu cho con mình.
Trên cơ bản, người có tiền đồ đều xuất phát từ quân đội tiên phong số một.
Ông đã dạy rất tốt, lứa hậu bối mà ông dạy ra đều thăng chức rất nhanh, có thể kéo được mối quan hệ này chính là vật báu vô giá.
“Ừm, cám ơn anh.
Anh thật tốt.” Nói thực, huấn luyện viên đối xử với Phương Hoa rất tốt.
Vì thế, xem ra sau này cậu không thể vì chuyện xích mích của mình mà có thành kiến với ông được nữa.
“Không có chi.” Lần đầu tiên được khen, Thu Nguyệt Hoa Tinh có chút đỏ mặt.
Bình thường Phương Hoa đều lộ ra dáng vẻ lãnh đạm, đừng nói khen ngợi, ngay cả một câu chửi cũng không có.
Chỉ có thể đoán rằng hôm nay đột nhiên Phương Hoa có hứng khen mà thôi.
Vì thế, Thu Nguyệt Hoa Tinh kích động, “Cứ thế đi.
Hôm khác tôi tới tìm cậu.”
Hắn sợ Phương Hoa lại đổi ý, vì thế không nói hai lời lập tức rời đi.
Phương Dung lắc đầu, sau đó thoát khỏi game.
Cậu hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt lúc nãy của Thu Nguyệt Hoa Tinh có vấn đề gì, chỉ cảm thấy hắn có hơi ân cần, nhưng nếu suy xét đến tầng quan hệ của hắn và huấn luyện viên thì cậu lại không cảm thấy có gì để hoài nghi cả.
Ngoài ra, còn có một cái mấu chốt chính là, hiện tại cậu đang dùng là tài khoản của Phương Hoa, nhưng bản thân lại cứ nghĩ là của mình, cậu hoàn toàn không nghĩ lệch qua một hướng nào đó, cho nên đương nhiên cảm giác cũng trì độn hơn rồi.
Phải biết là Phương Dung đã làm người bình thường hơn hai mươi mấy năm rồi, cho tới giờ vẫn chưa hề có ai nói thích cậu muốn theo đuổi cậu cả, chỉ có Phương Hoa bị đui nên mới bất cẩn nhìn trúng cậu mà thôi.
Nói tới Phương Hoa, giờ hắn vẫn còn đang học bù kia kìa.
Có một cậu nói rất hay: Một ngày không đọc sách, tạm thời nhìn không ra; một tháng không đọc sách, heo còn thông minh hơn.
Chỉ mới có vài ngày không động đến sách vở, ấy vậy mà chỉ số thông minh của hắn còn thấp hơn cả heo.
Vừa mới thi cuối kỳ thôi là đã lộ tẩy hết rồi.
Giáo viên vừa lắc đầu vừa dạy bù cho hắn, lại còn lấy trọng điểm thi ra cho hắn ôn tập nữa chứ.
Bản thân hắn thì học từ sáng đến tối muộn.
Người ta đã rời khỏi lớp sạch trơn mà hắn vẫn còn ngồi lại trong lớp.
Giáo viên thấy hắn chăm chỉ như vậy, liền nhịn không được ở lại dạy thêm cho hắn một hai tiếng đồng hồ, mắt thấy đã trễ lắm rồi mới cho hắn về nhà.
May mà xe từ trường cung cấp dịch vụ 24/24, tốc độ vừa nhanh vừa ổn.
Lúc hắn đến trường là do Phương Dung bắt xe cho hắn, vì thế hắn không nhớ bản thân nên đi xe số mấy để về nhà, cũng chả nhớ được đường về.
Hắn cứ tuỳ tiện leo lên một chiếc rồi đi thế thôi.
May mà cái xe này cũng vừa lúc đi ngang qua quán ăn Phương Dung đang làm công, thuận lợi về được nhà.
Lúc hắn trở về, Phương Dung đã nấu xong cơm tối.
Tuy Phương Hoa không nói ra miệng, nhưng Phương Dung biết hắn không ưa cơm trưa bán ở trường học, vì thế lần nào hắn cũng ôm cái bụng đói trở về.
Bất quá, hắn về muộn quá, đồ ăn đều đã nguội lạnh cả.
Phương Dung vươn tay sờ thử, cũng may mà đồ ăn vẫn còn ấm.
“Hôm nay học tập ổn chứ?” Cậu mở túi xách của Phương Hoa, tìm được bài thi cuối tháng mà hôm nay vừa mới phát, phía trên có một con số 52 chói lọi.
“Sao lại kém dữ vậy?” Bình thường hắn luôn thi được tận chín mươi mấy điểm cơ mà.
Chỉ mới vài ngày không học mà đã kém vậy rồi sao.
Phương Hoa có chút chột dạ, chỉ ôm bát mà không dám hó hé tiếng nào.
“Quên đi.
Lần sau thi tốt một chút.” Suy xét đến việc bản thân là nguyên nhân chính khiến hắn phải bỏ học vài ngày, khiến thành tích tuột xuống ngàn dặm, Phương Dung cũng không muốn chỉ trích gì nhiều.
Cậu chờ Phương Hoa ăn xong liền dọn dẹp bát đũa, sau đó ôm chậu rửa mặt đi tắm, đương nhiên sẽ không quên kéo Phương Hoa cùng đi.
Phương Hoa bị cậu cưỡng ép bắt đi tắm đã thành thói quen, vừa kéo là liền đi theo ngay.
Quá trình tắm rửa cũng vẫn không khác gì lúc trước.
Đang tắm được một nửa, Phương Hoa đột nhiên chạy ra một góc ngồi xổm, bị Phương Dung dùng một tay tóm trở về.
“Cậu là con gái à? Sao lại có cái kiểu ngồi xổm là sao?”
Phương Hoa sửng sốt, “Không phải anh cũng ngồi xổm sao?”
“Tôi ngồi xổm đi nặng, còn cậu ngồi xổm đi nhẹ, làm sao mà giống nhau?”
“A.” Hắn bừng tình đại ngộ, “Hoá ra là thế.”
Ngu rồi nha.
‘(⊙﹏⊙),