Bạn đang đọc Sổ Tay Hình Sự FULL – Chương 18: Quyển 1 –
Ninh Kha cuộn tròn người nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô mê man một hồi lâu rồi mới tỉnh lại.
Giờ đang là mùa hè nắng gay gắt, cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh truyền tới từ mặt sàn.
Đèn trên trần nhà rất tối, đây là một tầng hầm ngầm, cô có thể ngửi được mùi mốc ẩm ướt của bùn đất dưới lòng đất.
Cô đã bị nhốt ở đây mấy ngày rồi, căn phòng gần như trống trơn, có một nhà vệ sinh ở trong góc, chỗ này không có đồ ăn, chỉ có nước lã trong nhà vệ sinh mới giúp cô không chết vì khát ở đây.
Trừ tiếng nước róc rách thỉnh thoảng vang lên từ cống ngầm, không còn một âm thanh nào khác, tất thảy đều yên tĩnh đến đáng sợ, dường như cô đã không còn ở thành phố quen thuộc với mình.
Đây là đâu, cô bị người ta nhốt ở đâu đây?
Ninh Kha mê man, miệng cô khô khốc, cổ họng đau rát, dù có uống bao nhiêu nước lạnh cũng không khiến cô cảm thấy khá hơn.
Giờ cô đã thấy hơi hối hận, ngày đầu nhiên bị nhốt ở đây, cô la hét cả một ngày, liều mạng kêu cứu, dồn sức phá cửa.
Nhưng không một ai nghe thấy những tiếng đó cả, ngược lại giọng cô đã khản đặc, thể lực cũng đã hao quá nhiều.
Có lẽ cổ họng viêm nhiễm khiến cô phát sốt, cơ thể của cô suy yếu vô cùng.
Ninh Kha khó khăn đứng dậy uống vài hớp nước, sau đó bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, hẳn là cô đã bị nhốt ở đây ba ngày, trong khoảng thời gian đó không có ai tới đây, điện thoại và cặp sách của cô đều đã bị mang đi, ở dưới căn hầm này không biết được thời gian.
Cô đói quá… Dạ dày không ngừng khó chịu, cảm giác như mình sắp chết vì đói rồi.
Chuyện gì đã xảy ra nhỉ…
Ninh Kha vẫn nhớ hôm đó khi cô tan làm, tạm biệt đồng nghiệp, cô về nhà lúc đêm, khi đang chuẩn bị lên xe buýt, bỗng nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau, dùng khăn ướt bịt miệng mũi cô lại.
Lúc đó quá đột ngột, cô không kịp đề phòng, cũng không ngưng thở kịp thời, cô ngửi được một mùi hương ngọt ngấy từ trên tấm khăn ướt, cô muốn giãy giụa nhưng chẳng bao lâu sau cơ thể cô đã nhũn đi, ý thức chìm vào trong bóng tối.
Cô bị bắt cóc sao…
Nhưng vì sao lại muốn bắt cóc cô?
Cô chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường đến không thể bình thường hơn trong một tiệm cà phê, tiền lương của cô rất thấp, trong nhà cũng không có tiền.
Vóc dáng của cô mảnh khảnh, tướng mạo cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam.
Ninh Kha bỗng nhớ ra gần đây cửa hàng trưởng từng nói, bảo các cô phải chú ý an toàn, các nhân viên trong tiệm đều không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nên cũng không mấy ai chú ý điều này.
Hình như nghe nói, gần đây có người thường xuyên tấn công nhân viên phục vụ của các quán cà phê…
Ninh Kha ôm cánh tay, cơ thể run rẩy, chuyện xúi quẩy như vậy, không phải rớt vào đầu mình rồi chứ?
Ngay khi cô đang suy nghĩ miên mang, tiếng mở khóa chợt truyền vào từ ngoài cửa.
Cuối cùng cũng có người tới.
Ninh Kha vật lộn bò dậy, dán cơ thể đang run bần bật của mình lên vách tường.
Một gã đàn ông đi từ bên ngoài vào, vóc dáng cao lớn, nương theo ánh đèn, Ninh Kha trông thấy sắc mặt trắng bệch của gã, mặt mày thuôn dài, trông hơi nữ tính.
Ninh Kha cảm thấy hình như mình từng gặp gã ta ở đâu đó rồi, có lẽ là khách hàng từng đến tiệm nhưng cô lại không thể nhớ được thời gian cụ thể.
Gã đàn ông bước tới, dưới ánh đèn, cuối cùng Ninh Kha cũng nhìn rõ mặt hắn ta, cô bỗng trợn trừng mắt, không thể tin nổi.
Cuối cùng Ninh Kha cũng nghĩ ra rồi, cô từng gặp người trước mắt nhưng lúc đó hắn ta mặc đồ nữ! Cô đã nghĩ cô gái ấy có hơi cao lớn, nên không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó còn thì thầm to nhỏ với đồng nghiệp.
Nếu cô nhớ không nhầm, cô từng thấy hắn ta ở tiệm cà phê vài lần, có mấy lần hắn ta đều đến vào buổi chiều, gọi những món giống hệt nhau…
“Qua đây.” Gã đàn ông đứng ở cửa nhìn Ninh Kha, vẫy tay với cô.
“Anh… Anh muốn làm gì tôi!” Ninh Kha run rẩy nói, hai hàm răng của cô lập cập va vào nhau, trong lòng cô có cảm giác rất tệ, gã ta sẽ không từ bỏ âm mưu của mình chỉ vì cô chịu nghe lời đâu, cô muốn lao ra ngoài nhưng hắn ta đang chặn trước cửa.
“Đúng là không nghe lời.” Gã đàn ông mất kiên nhẫn, đóng sập cửa lại, bước qua tóm lấy cánh tay cô.
Ninh Kha liều mạng phản khán nhưng đã mấy ngày cô không ăn gì, chênh lệch về sức mạnh khiến cô căn bản không phải đối thủ của gã đàn ông trước mặt này.
“Cứu tôi với! Cứu với!” Ninh Kha gào lên bằng chất giọng đã khàn đặc, cô liều mình giãy giụa, đấm đá.
“Xuỵt, im nào, không có ai tới đâu.” Gã đàn ông nói xong, giữ chặt lấy cô, Ninh Kha cào một phát thật mạnh, cào được một vết xước trên cổ tay gã nhưng sức phản kháng của cô cũng chỉ tới vậy thôi…
Gã đàn ông nhíu mày nhìn vết thương trên cổ tay mình, biểu cảm của hắn ta lại có phần mê mệt khát máu, gã lấy một ống tiêm trong túi áo ra, cắm vào cổ Ninh Kha.
Cơ thể Ninh Kha khẽ run lên, cô bỗng trợn trừng mắt, cô có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh băng băng được tiêm vào trong cơ thể mình.
Gã đàn ông ghé vào tai cô nói: “Ngoan nào, sẽ không đau lắm đâu.”
Chẳng mấy chốc Ninh Kha đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, gã đàn ông túm tóc cô, kéo ra khỏi căn phòng.
Cô nhìn thấy nơi này có một hành lang bằng xi măng rất dài, quanh đó không chỉ có một căn phòng, gã đàn ông mở cửa một căn phòng khác.
Khung cảnh chuyển động, xoay tròn, Ninh Kha cố gắng mở to hai mắt, cô bỗng ngửi được mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, sau đó cô nhận ra mình được đưa tới một căn phòng đầy máu.
Ngay giữa căn phòng là một chiếc giường kim loại, trên tường, dưới đất, khắp mọi nơi đều là vết máu đỏ thẫm phun tung tóe, cánh quạt thông gió chạy ù ù trong phòng nhưng mùi hôi thối vẫn phảng phất.
Một vài dụng cụ được bày sẵn trên bàn, trên đó cũng dính đầy vết máu, thoạt trông giống như dụng cụ để phanh thây.
Dường như cô đã biến thành một con dê con đang đợi làm thịt.
Mà chỗ này chính là một lò mổ dưới lòng đất.
Gã đàn ông bế cô lên, đặt trên chiếc giường bằng kim loại kia, sau đó cố định tay chân cô lại.
Cái lạnh khiến Ninh Kha rùng mình, đầu cô nặng trịch, bỗng chốc, cô nhớ đến một câu chuyện cổ tích rùng rợn – “Bluebeard”.
Cái lạnh bao trùm khắp cơ thể Ninh Kha, mắt cô hoa lên, cảm giác như thân thể mình đang nằm giữa lốc xoáy, cơ thể cô vẫn luôn run lên vì sợ hãi, khiến những cảnh tượng trước mắt cô đều như đang chấn động.
“Cứu… cứu với.” Ninh Kha giãy giụa rất nhẹ, cô phát ra âm thanh mỏng manh, ý thức dần mơ hồ, nỗi sợ cắn nuốt cô từng miếng, từng miếng một, nước mắt rỉ ra khỏi khóe mắt cô.
Nhưng cô không muốn chết, cô mới chỉ hai mươi tư tuổi thôi, bố mẹ và anh vẫn đang chờ ở nhà, nếu cô chết thì họ phải làm sao đây?
“Xuỵt…” Gã đàn ông ra hiệu im lặng với cô, sau đó gã mỉm cười nhìn cô: “Tôi sẽ biến cô thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.”
Gã đàn ông vươn tay ra, khớp xương rõ ràng, hắn ta xoay người lấy một chiếc áo mưa quàng lên người, vừa làm vừa khởi động máy móc bên cạnh.
Ninh Kha nhìn sang, trên cỗ máy có răng cưa, những chiếc răng cưa ấy còn chưa được rửa sạch, dường như còn dính một ít máu thịt trên đó.
Đúng lúc này, Ninh Kha nghe thấy một tiếng động, âm thanh ấy ở hơi xa, hình như là một bài nhạc, không biết phát ra từ đâu đó trên bên trên…
Rõ ràng gã đàn ông cũng nghe thấy âm thành kia, hắn ta có hơi không vui nhíu mày, xoay người lại nhìn…
Ninh Kha bỗng nhận ra, hình như âm thanh đó là tiếng chuông cửa, có người tới…
Có khi nào là hàng xóm của gã nghe thấy tiếng kêu của cô không? Hoặc là cảnh sát tới cứu cô?
Ngay khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm, gã đàn ông quay phắt lại, dán băng dính lên miệng cô, sau đó nhanh nhẹn dứt khoát cắt một dao xuống cổ tay cô.
Ninh Kha trợn trừng hai mắt, giãy dụa phát ra tiếng “ưm ưm”.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô không cảm thấy đau đớn, nhưng cô có thể cảm nhận được lưỡi cưa ma sát qua xương mình, như thể gã muốn chặt đứt từ cổ tay cô trở xuống.
Dòng máu ấm áp không ngừng chảy dọc theo cổ tay cô, sau đó nhỏ giọt xuống mặt đất, sức lực và mạng sống của cô cũng trôi theo đó.
Chuông cửa vang lên lần thứ hai như đang thúc giục gã.
Gã đàn ông lau tay, sửa sang lại quần áo của mình, sau đó cúi xuống ghé vào tai cô, nói: “Tôi đi tiếp khách, lần sau sẽ quay lại tiếp cô sau.”
…
Lúc này, bên trong nhà tù núi Bạch Hổ, Tô Hồi lấy đồ đạc trong túi ra, đây đã là lần thứ ba anh gặp Tống Dung Giang.
Mà lúc này, còn chưa tới ba ngày nữa đã là ngày thi hành bản án tử hình của Tống Dung Giang, đây có thể là lần cuối cùng anh gặp mặt gã sát nhân biết thái này.
Tống Dung Giang vẫn được nhân viên giám ngục áp giải vào như trước, có lẽ gã không được nghỉ ngơi thoải mái, sắc mặt rất tệ.
Họ vẫn làm như hai lần trước, sau khi nhân viên giám ngục tháo còng tay cho Tống Dung Giang, họ rời khỏi phòng thẩm vấn, đóng cửa.
Tô Hồi lấy một bao thuốc và bật lửa ra khỏi túi, đưa cho Tống Dung Giang, sau đó anh mở bút ghi âm và sổ tay ra, “Hôm nay chúng ta nói chuyện một lát…”
Tống Dung Giang cầm thuốc lên, quen tay châm lửa, sau đó gã rít một hơi thật sâu, híp mắt nhả ra một hớp khói, gã cắt ngang Tô Hồi: “Thầy Tô, tôi sắp chết rồi, cảm thấy rất kỳ lạ, trong khoảng thời gian chờ chết, mỗi ngày tôi đều có tâm trạng khác nhau.”
Tô Hồi yên lặng ngồi đối diện lắng nghe, dường như Tống Dung Giang muốn làm chủ cuộc nói chuyện hôm nay.
Tống Dung Giang nói tiếp: “Ban đầu, tôi đã nghĩ không phải là chết thôi sao, sau đó tôi mới phát hiện, cái chết vẫn hơi đáng sợ.
Sau nữa, tôi lại phát hiện tôi cũng chẳng khác gì ai, giờ tôi đang rất sợ hãi…”
“Tôi từng đọc rất nhiều những câu thơ có liên quan đến cái chết.” Tống Dung Giang búng nhẹ lên đầu thuốc lá, “Nhưng đến khi tự mình trải nghiệm, lại chẳng giống bất kì câu thơ nào.
Thầy biết ngồi chờ chết là cảm giác thế nào không? Khi con người sợ cái chết, sẽ bắt đầu dốc sức nhớ lại quá khứ của mình, mỗi một khoảnh khắc, rất nhiều câu chuyện, thời gian như bị kéo dài, cảm quan được phóng đại, những chuyện hay, không hay đều quanh quẩn trong đầu thầy.
Sự nhận biệt trước mọi chuyện cũng trở nên rõ ràng.
Tôi nhớ đến rất nhiều người, mẹ của tôi, người phụ nữ của tôi, những cô gái mà tôi giết, và cả… thầy…”
Khi nhả ra chữ “Thầy”, Tống Dung Giang chợt liếc mắt lên, lòng trắng mắt lộ ra bên dưới mí mắt, gã chăm chăm nhìn Tô Hồi.
Tô Hồi không nói gì, chỉ không chút sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn gã.
“Thầy Tô, dù trước đây chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện, cuối cùng tôi cũng đã nghĩ rõ ràng…” Tống Dung Giang cười nhìn anh, ánh mắt của gã có phần nham hiểm, “Thầy đến đây căn bản không phải vì coi tôi là một đối tượng nghiên cứu, phải không?”
Gã hút thuốc, nói tiếp: “Thầy đó, không giống những kẻ tầm thường, thầy say mê cái biến thái của tôi, thầy muốn thăm dò nội tâm tôi.
Từ đầu tôi đã biết điều này nhưng vì quá cô đơn, nên tôi cũng không so đo chuyện này, tôi cũng không ghét sự dò hỏi của thầy, nhưng tôi không thích thầy xâm nhập vào thế giới của tôi….”
Tô Hồi không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh chỉ yên lặng nghe Tống Dung Giang nói tiếp.
“Thầy tới đây là vì Bùi Vi Vi phải không? Thầy chỉ chú ý tới chuyện này thôi.
Thầy muốn che giấu mục đích của mình nhưng tiếc rằng, khi tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng ta, càng lúc tôi càng chắc chắn chuyện này.” Tống Dung Giang nói: “Dù tôi có nói với thầy, hay nói với người khác bao nhiêu lần, tôi không giết cô gái kia nhưng các người vẫn cứ nghi ngờ tôi.”
Giám ngục trực bên ngoài phòng thẩm vẫn cũng nhận ra cuộc trò chuyện hôm nay không bình thường, bọn họ nhíu mày nhìn nhau, đều hơi do dự nhưng trước khi bắt đầu, Tô Hôi đã dặn dò bọn họ, trừ phi anh gặp nguy hiểm về tính mạng, nếu không dù bên trong có xảy ra chuyện gì, đều không được vào.
Trong phòng thẩm vấn, Tô Hồi vẫn bình tĩnh, đã tới đây rồi, dường như anh cũng không cần che giấu nữa.
Tô Hồi ho khan vài tiếng, nói với Tống Dung Giang: “Tôi không nói dối, tìm kiếm Bùi Vi Vi cũng là một phần trong việc nghiên cứu anh, thậm chí còn là giai đoạn mấu chốt.
Sau đó tôi muốn sửa lại một điều, tôi không hề nghi ngờ anh giết cô ấy, mà tôi chắc chắn anh giết cô ấy.
Tôi hiểu anh, cho nên tôi biết, anh vẫn luôn cường điệu lời nói dối này.”
Tống Dung Giang ngậm thuốc lá, chăm chăm nhìn anh, ngay khi ấy, dù Tô Hồi chỉ còn một bên tai cũng có thể nghe thấy, thậm chí là nghe rõ tiếng răng hàm của gã va vào nhau kèn kẹt.
Sau đó Tống Dung Giang cười, một nụ cười hơi dữ tợn, gã mở miệng, để lại một câu thì thầm như ma quỷ.
“Đừng có mơ, mày, và cả đám cảnh sát vô dụng kia, chúng mày sẽ chẳng bao giờ biết được cô ta ở đâu.”.