Bạn đang đọc Sổ Tay Hình Sự FULL – Chương 158: Quyển 9 –
Ngoại truyện Giáng Sinh (2): “Meo???”
Lục Hạo Sơ vừa ra phòng khách đã thấy mấy hộp chuyển phát nhanh nằm sẵn đó đợi bóc.
||||| Truyện đề cử: Em Là Ngôi Sao Nào? |||||
Cậu quan sát một lúc, hai hộp lớn nhất hẳn là cây thông Noel.
Lục Hạo Sơ mở ra xem, “Anh, hai cây thông một cây một mét, một cây mét tám, anh tốn kém lắm đúng không?”
“Cũng tạm, tất cả hơn năm trăm thôi.” Lục Tuấn Trì bảo cậu: “Cây nhỏ cho mèo chơi, cây lớn là cho người lớn, có tất cả mấy chục bóng treo đó, em treo nhanh lên.”
Tô Hồi muốn qua giúp.
Lục Hạo Sơ xua tay, “Thầy Tô, để em làm là được.
Nãy em mới ghép giúp mấy cây ở trường, mấy cây này cũng như nhau hết ấy mà, em làm mượt lắm rồi.”
Nói xong cậu trải thảm đỏ xuống đất, sau đó bắt đầu lắp ghép rất nhuần nhuyễn.
Tô Hồi đành ngồi bên cạnh nhìn cậu làm.
Trên ngọn cây thông có một ngôi sao lớn màu đỏ, bên dưới là những quả cầu trang trí, trên cây còn có một chiếc nơ đỏ, bông tuyết lục giác và một con nai trang trí.
Sau khi trang trí xong, cây thông như được khoác thêm lớp áo mới, khác hẳn với cây thông trơ trụi ban đầu.
Hai chú mèo cũng bị cây thông thu hút chạy tới, tò mò ngửa đầu nhìn hai cái cây kỳ lạ.
Lục Hạo Sơ lại treo thêm mười mấy quả cầu nữa.
Cuối cùng cậu quấn dây đèn quanh cây, mở lên.
Đèn màu treo trên cây, tựa như mọi thứ tụ lại giữa ánh sáng màu cam này, trông rất có không khí Noel.
Lục Tuấn Trì đưa mấy hộp quà cho Lục Hạo Sơ, chỉ huy cậu cho kẹo và vài món quà vào hộp rồi thắt ruy băng đỏ, đặt dưới gốc cây để lát nữa bốc quà.
Lục Hạo Sơ gói đủ mọi loại quà, có rượu vang sủi, gấu bông, sạc dự phòng, chuột máy tính, chăn lông, cậu nhìn cái này nhìn cái kia, cái nào cũng thích hết, thầm nghĩ lát nữa mình bốc món nào cũng không thiệt.
Đến món quà cuối cùng, Lục Hạo Sơ mở ra, không ngờ lại là đồng hồ báo thức.
Trên hộp còn viết một câu châm ngôn.
Sự lãng phí nghiêm trọng nhất là lãng phí thời gian.
– Georges Louis Leclerc
Hôm qua Lục Hạo Sơ vừa thức đêm chơi game, lúc này đọc được dòng chữ kia không khỏi thấy chột dạ, cậu thầm nghĩ không biết ai sẽ xui xẻo tới nỗi bóc ra món quà này.
Bày trí xong phòng khách, hắn trải khăn trắng lên bàn ăn dài, bày hai chai rượu vang đỏ và dụng cụ ăn sạch sẽ lên bàn, còn thắp nến để tạo bầu không khí.
Đến năm rưỡi chiều, Lục Tuấn Trì cho bít tết Wellington vào lò nướng, khách mời cũng lục tục đến nhà.
Người đến đầu tiên là Diêu Phi, sau đó là Hình Vân Hải, cuối cùng Đào Lý Chi mới thong thả tới muộn.
Cô cởi chiếc áo bành tô đen, bên trong là váy liền màu đỏ, rất hợp với không khí ngày lễ.
Hôm nay Đào Lý Chi trang điểm, tóc búi phía sau, tô son màu đỏ rượu, vô cùng khí chất, trông cô vừa sang trọng vừa giỏi giang.
Lục Tuấn Trì đẩy Lục Hạo Sơ đang ngẩn ngơ nhìn, “Mau treo áo giúp tổ trưởng Đào đi.”
Lần đầu tiên Lục Hạo Sơ gặp chị gái hoa khôi tổng cục, cậu vội vàng nhận áo giúp cô.
Gần đến giờ ăn, các món ăn lần lượt lên bàn.
Lục Tuấn Trì đặt con gà tây lớn giữa bàn, sau đó lấy bò Wellington ra đặt lên bàn rồi kéo Tô Hồi vào chỗ, bắt đầu rót rượu cho khách.
Diêu Phi nói: “Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên tôi đón Giáng Sinh nghiêm chỉnh thế này đấy.”
Hồi nhỏ hắn ta không có điều kiện, khi lớn thì vẫn chỉ có một mình.
Lục Tuấn Trì rót cho mình một ly, Tô Hồi kéo tay áo hắn, hắn cũng rót cho Tô Hồi một chút nhưng sợ anh say nên Lục Tuấn Trì chỉ rót một xíu dưới đáy ly.
Sau đó Lục Tuấn Trì đứng dậy cắt thịt bò, bít tết Wellington đã ra lò một lúc, lúc này phần thịt bên trong đã vừa đủ độ ăn rồi.
Lục Tuấn Trì cầm dao cắt, lớp vỏ bánh vàng rụm tách ra rôm rốp, phơi bày tảng thịt bò còn hơi hồng bên trong.
Thịt bò rất nhiều nước, hương thơm lan tỏa khắp cả căn nhà.
Lục Tuấn Trì cắt đều theo đầu người, chia cho mỗi người một miếng lớn.
Diêu Phi cắn một miếng đã nói: “Đậu má, ngon quá vậy! Thịt bò mềm quá!”
Đào Lý Chi ăn miếng nhỏ, còn phải cẩn thận tránh son môi, lúc này cô cũng cắt một miếng, cảm thán: “Vỏ bánh giòn quá.”
Sau đó cô rút giấy lẳng lặng lau son.
Thịt bò ngon quá, vừa ăn vừa né son biết đến bao giờ mới ăn xong, hình tượng không quan trọng bằng đồ ăn ngon.
Tô Hồi cũng ăn thử một miếng, hương vị còn ngon hơn anh nghĩ, vỏ bánh bên ngoài cực kỳ giòn, còn thoang thoảng mùi sữa, ngửi kỹ còn thấy có chút mùi thơm của cỏ xạ hương.
Thịt bò chín khoảng năm phần, không tanh chút nào, món ăn có vị thịt rất tươi hòa quyện cùng tiêu đen và mù tạt.
Gan ngỗng vừa vào miệng đã tan, xen lẫn mùi thơm đặc biệt của nấm, dăm bông thì gần như hòa tan cùng lớp vỏ.
Một xíu nấm cục như vẽ lên linh hồn cho món ăn, vừa thỏa mãn vị giác lại không lấn át hương vị khác.
Những nguyên liệu cao cấp “đụng mặt” nhau, khiến người ăn vô cùng đã nghiền.
Một miếng thịt bò lớn chắc thịt, đủ cho mọi người ăn no.
Lục Tuấn Trì hỏi nhỏ Tô Hồi: “Anh thích không?”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, “Tuyệt vời lắm.”
Lục Tuấn Trì nói: “Nếu thích lần sau em lại làm cho anh.”
Lục Hạo Sơ ngồi gần họ nhất, nhìn họ âu yếm mà khóc ướt cả mặt, “Anh, anh có ngón nghề này sao không nói sớm, em lớn từng này rồi mà chưa được ăn bít tết ngon như vậy bao giờ, đến lúc được ăn cũng là nhờ ké anh dâu.”
Hình Vân Hải cũng khen không ngơi miệng, “Tay nghề của tổ trưởng Lục xịn quá, trước đây tôi từng ăn Wellington ở một nhà hàng gần nhà, thấy cũng bình thường.
Giờ mới biết hóa ra là họ làm chưa được chuẩn.”
Diêu Phi: “Tất nhiên rồi, ăn ở ngoài mà bì được với cái này à? Nhìn nguyên liệu với đẳng cấp đã khác rồi.”
Bò Wellington được tất cả mọi người khen ngợi, chắc chắn là ngôi sao sáng nhất hôm nay.
Đến cả Tô Hồi thường ăn ít thịt và Đào Lý Chi đang giảm cân cũng ăn hết cả miếng.
Sau đó mọi người lại chia nhau gà tây, tôm nướng và cá hồi, món ăn cuối cùng cũng ấm áp khiến mọi người thỏa mãn.
Mọi người nói chuyện một lát, cũng đã uống đến ngà ngà.
Lục Tuấn Trì sợ Tô Hồi say bèn đổi sang chocolate nóng cho anh, sau đó bưng pudding Giáng Sinh và hoa quả lên cho mọi người tráng miệng.
Mấy người trong tổng cục thường xuyên gặp nhau, nhưng Diêu Phi lại không ở đó nữa.
Đã một thời gian không gặp mặt, Hình Vân Hải hỏi hắn ta: “Dạo này công ty điều tra của anh làm ăn thế nào?”
Diêu Phi nói: “Ổn lắm, hái ra tiền nhất là điều tra hôn nhân.
Bây giờ rất nhiều người nɠɵạı ŧìиɦ, mấy cô vợ thường xuyên tới điều tra thử chồng mình có con giáp thứ mười ba nào không.
Thỉnh thoảng cũng có người đến điều tra vợ mình có hú hí với ai bên ngoài không, thậm chí có cả bố vợ tương lai chịu chi tiền thuê người diễn vai xinh đẹp giàu có quyến rũ con rể tương lai để thử lòng.”
Lục Hạo Sơ ngạc nhiên, “Có cả vụ đó nữa ạ?”
Diêu Phi gật đầu, “Ừ, cậu nghĩ xem, đã tính đến bước cưới hỏi rồi mà còn qua lại với cô gái khác, phát hiện loại đàn ông này sớm không phải tránh cho con gái nhảy vào biển lửa sao? Nếu vượt qua thử thách thì bố vợ gả con cũng yên tâm.
Mấy đơn thế này kiếm được khoảng 100 nghìn một tháng, hơn nữa những người đó còn giao lưu, giới thiệu người khác đến.”
Hắn ta hợp tác với người khác thuê một cửa hàng nhỏ, số tiền này cũng đủ để trả lương và duy trì công ty rồi.
Lục Hạo Sơ nghe cũng thấy vui, “Anh Diêu, hay là lúc nào nghỉ anh đưa em đến công ty anh chơi đi, các anh còn dịch vụ nào khác không?”
Diêu Phi nghĩ rồi nói: “Còn ly hôn giúp nữa.”
“Hả? Giúp kiểu gì được?” Mọi người nghe vậy lại càng thấy lạ.
Đào Lý Chi hỏi thẳng: “Anh có phải luật sư đâu, sao giúp vụ này được?”
Diêu Phi giải thích: “Bởi vì bây giờ càng ngày càng khó ly hôn, lại thêm thời gian suy nghĩ lại[1], sẽ có rất nhiều biến số xảy ra.
Việc của chúng tôi là để ý bên không muốn ly hôn, bảo đảm họ không đi đâu trong thời gian chờ ly hôn, có thể đến tòa đúng ngày.
Đầy đủ chứng minh, không có gì bất ngờ, thuận lợi ly hôn.”
[1] Luật Trung Quốc quy định ly hôn phải được cả hai bên đồng ý và phải có ba mươi ngày để suy nghĩ lại/ bình tĩnh lại trước khi ly hôn để tránh ly hôn bốc đồng.
Lục Tuấn Trì cảm thán: “Không ngờ lại có cả dịch vụ này.”
Tô Hồi ngồi cạnh hắn, vừa uống chocolate vừa nghe họ nói chuyện.
Diêu Phi giải thích cho họ bí mật nghề nghiệp: “Công ty như của chúng tôi là vũ khí thần kỳ để xử trai tồi đấy, có lúc còn có ích hơn mời luật sư nhiều.
Thông thường chúng tôi sẽ điều tra trước, nắm bắt điểm yếu của đối phương.
Ai ham tiền thì dụ bằng tiền, ham trai gái thì dụ bằng trai gái, kẻ nào mà ngang ngược thì dọa luôn.
Các cụ nói rất hay, kẻ lỗ mãng sợ người ngang ngược, người ngang ngược thì sợ thằng liều.
Cứ nắm lấy điểm yếu là họ sẽ nghe lời thôi…”
Lục Hạo Sơ tò mò trố mắt, “Các anh làm bằng cách nào?”
“Thỉnh thoảng cũng phải có chút mánh lới.” Diêu Phi lấy ví dụ, “Chẳng hạn có một lần chúng tôi gặp một tên bạo hành vợ.
Vợ gã muốn ly hôn nhưng không làm sao ly hôn được.
Sau khi điều tra chúng tôi phát hiện điểm yếu của tên đó là tham tiền, nên tôi tìm người giả mạo luật sư nói với tên đó là một họ hàng xa của gã đã mất, để lại cho gã một căn nhà mấy triệu.
Nhưng vì gã chưa ly hôn vợ nên lúc sang tên vợ gã sẽ được hưởng một nửa.
Tên đó lập tức vui vẻ ly hôn.
Đương nhiên gã có tìm sao cũng không thấy luật sư kia nữa.”
“Dữ dằn!” Lục Hạo Sơ vỗ tay.
Diêu Phi nói tới đây, hắn ta nhìn lên mấy cảnh sát đang ngồi im lặng, vội vàng bổ sung: “Nhưng mấy vị cảnh sát cứ yên tâm, tôi bảo đảm chỉ làm trong phạm vi pháp luật cho phép, cùng lắm là vượt một tí ti thôi…”
Hình Vân Hải cười, “Bình thường chúng tôi đã bận tối mặt rồi, không thò đến tận chỗ anh đâu.”
Tục ngữ nói phải, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu có người thật sự có suy nghĩ xấu, mãi không chịu ly hôn thì nhờ phía trung gian như Diêu Phi xử lý giúp cũng là chuyện rất hả dạ.
Diêu Phi nói tới đây, đầu ngón tay quệt qua ly rượu “keng” một tiếng, “Nhưng nói tới công việc thì gần đây tôi đang vướng một vụ.
Có một người đàn ông muốn tìm con gái đã mất tích của mình…”
Hắn ta do dự không biết nên nói hay không, sợ mọi người mất hứng, nhưng lúc này hắn ta gặp khó khăn thật, cuối cùng Diêu Phi vẫn nói.
“Mất tích? Mấy năm rồi?” Hình Vân Hải hỏi.
Diêu Phi: “Cả năm nay là năm thứ bảy rồi.”
Lục Tuấn Trì thở dài, “Lâu vậy rồi, e là không dễ tìm đâu.”
Đào Lý Chi ăn bánh gừng, hỏi hắn ta: “Không phải tổng cục có phòng điều tra mất tích à? Đã đăng ký thông tin chưa?”
Diêu Phi: “Chắc là ban đầu có điều tra rồi, nhưng mọi người cũng biết đấy, mất tích không thuộc phạm trù án mạng, bên đó có không tới mười người, phải có manh mối mới điều động người đi tìm.
Ngoài ra thì chịu tìm kiếm đăng ký thông tin tiến độ hằng năm đã là tốt lắm rồi.”
Những người làm cảnh sát như họ đều biết rõ, vụ án khó điều tra nhất không phải vụ án có thi thể, mà là án mất tích.
Án mạng có yêu cầu thời gian phá án, nhưng tỷ lệ phá án mất tích lại không cao.
Thi thể luôn cho cảnh sát rất nhiều thông tin.
Nhưng nếu một người biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác.
Không thể chứng minh người ta còn sống cũng chẳng thể chắc chắn rằng người ta đã chết.
Hằng năm có đến hàng trăm hàng nghìn vụ mất tích xảy ra trên thành phố, bỏ nhà ra đi, bỏ quê xa xứ, bị bắt cóc lừa bán, chết ngoài ý muốn, vô cùng nhiều tình huống, mà cũng rất khó tìm.
Người thân của nạn nhân mất tích là giày vò nhất, khiến người ta vừa có hy vọng vừa thấy tuyệt vọng.
Lúc này, cảnh sát không thể dây dưa mãi ở một vụ án được.
Cách tốt nhất là người nhà không từ bỏ, luôn luôn chú ý manh mối, rồi nhờ vả những công ty điều tra tư nhân như Diêu Phi, mong họ tìm giúp.
Hình Vân Hải hỏi: “Điều tra kiểu này được bao nhiêu tiền?”
Điều tra mất tích là tốn kém nhất, kinh phí hằng năm cho phòng điều tra mất tích luôn cao nhất tổng cục, nhưng tỷ lệ phá án lại thấp nhất.
Diêu Phi cười khổ, “Tìm bảy năm còn chưa thấy, tôi thấy đáng thương quá nên chưa đòi tiền.
Tìm được đã rồi tính.”
Mở công ty điều tra, có người biết chuyện hắn ta từng là cảnh sát sẽ tìm đến với hy vọng điều tra được vụ mất tích.
Cơ bản Diêu Phi đang dùng tiền từ những vụ điều tra hôn nhân tình yêu kia để đắp vào vụ án này.
Hình Vân Hải vỗ vai hắn ta, “Cố lên, có gì tôi giúp được thì cứ nói.”
Tô Hồi hỏi: “Có tìm được vụ án nào liên quan không?”
Vụ án mất tích nhiều năm thế này có rất ít manh mối nhưng nếu tìm được vụ án khác liên quan thì họ có thể có được nhiều manh mối hơn.
Diêu Phi nói: “Tôi cũng muốn tra thử nhưng không vào được hệ thống bên cảnh sát.”
Lục Tuấn Trì tốt bụng nói: “Gửi hồ sơ tên tuổi cho tôi, ngày mai đi làm tôi tra thử giúp anh.”
Trong mấy người họ, quyền hạn của hắn là cao nhất, cũng tra được nhiều tài liệu nhất.
“Cảm ơn tổ trưởng Lục.” Diêu Phi cảm thấy mình khiến bầu không khí trùng xuống, hắn ta tự giác nói: “Đang đón lễ mà tôi lại nói chuyện này làm gì không biết.
Hầy, tự phạt một ly vậy.”
Tô Hồi im lặng ngồi bên cạnh, anh biết chắc chắn Diêu Phi đã tìm đủ mọi cách rồi, không có kết quả nên mới nghĩ đến chuyện hỏi họ.
Diêu Phi không thích xin xỏ người khác, đây đã là cách hắn ta nhờ giúp đỡ rồi.
Bầu không khí trầm xuống, Lục Hạo Sơ vội vàng nói: “Chúng ta bốc quà đi, anh em chuẩn bị quà Giáng Sinh cho mọi người đó.”
Sau đó mọi người bỏ qua chuyện vừa rồi, bắt đầu phần bốc quà sôi động.
Lục Hạo Sơ mở điện thoại tìm nhạc Giáng Sinh.
Trong nền nhạc Jingle Bells, Diêu Phi bốc được chai rượu vang sủi, Hình Vân Hải lấy được con chuột, Đào Lý Chi là chăn lông, Lục Tuấn Trì tự bốc được sạc dự phòng, Tô Hồi thì có thêm một con gấu.
Lục Hạo Sơ khóc ướt mặt ôm đồng hồ báo thức.
Lục Tuấn Trì chân thành vỗ vai cậu, “Em trai, em phải nhớ, thời gian là vàng…”
Lúc đó, Lục Hạo Sơ bỗng nghĩ có phải anh cậu đã giở trò gì lúc bốc quà hay không?
Cơm nước xong xuôi, chơi cũng đã nghiền, khách khứa đứng dậy ra về.
Không đợi Tô Hồi kịp nói gì, Lục Tuấn Trì đã giành việc tiễn khách.
Đến khi Lục Tuấn Trì quay lại, Tô Hồi đang ngồi trên sô pha cạnh cây thông.
Nhà họ có hệ thống sưởi, nhiệt độ khá cao, Tô Hồi mặc một chiếc sơ mi lót lông cũng không thấy lạnh.
Tô Hồi đã uống chút rượu vang, làn da trắng nõn thường ngày giờ lại ửng đỏ.
Tô Hồi ôm gấu trong lòng, hai tay bưng cốc chocolate nóng, cổ tay thò ra ngoài mảnh khảnh, hàng mi dài rủ xuống, anh đang thổi cốc chocolate còn hơi nóng, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Lục Tuấn Trì xúc đồ ăn sấy khô cho hai chú mèo, cho chúng ăn no đỡ quấn người.
Sau đó hắn đi qua kéo Tô Hồi dậy, “Nào, lại đây chồng tặng quà Giáng Sinh cho anh.”
Tô Hồi đặt cốc chocolate sang bên cạnh, sửng sốt hỏi: “Không phải em mới tặng anh điện thoại à? Sao lại mua cái khác nữa?”
Trước Giáng Sinh, hai người đã thỏa thuận không tiêu quá nhiều, anh cũng chỉ mua cho Lục Tuấn Trì một chiếc khăn quàng cổ.
“Thứ này không đắt.
Chồng muốn đón một lễ Giáng Sinh khó quên với anh.” Lục Tuấn Trì vừa nói vừa xoa tai Tô Hồi, hắn không hơi đâu thu dọn phòng ăn, vội vàng kéo Tô Hồi vào phòng ngủ.
Lúc này Tô Hồi mới phát hiện phòng ngủ cũng đã được trang trí từ lúc nào, đèn màu nhấp nháy trên đầu giường.
“Cho anh ăn no rồi, giờ đến lượt em.” Lục Tuấn Trì đốt nến thơm rồi lấy một món đồ ra, “Lại đây xem có thích không.”
Tô Hồi không nhìn rõ bèn vươn tay ra sờ, rất nhiều lông, rất mềm, đệm rất êm…
Lúc này anh mới phát hiện đó là kẹp tóc tai mèo, lại còn rất giống thật.
Tô Hồi: “Meo?????”.